Ma nữ hồi kinh
← Ch.007 | Ch.009 → |
.
Chính giữa sảnh, Vân Tử Khiếu kinh ngạc, trợn to mắt nhìn, nghi ngờ mình nghe lầm, theo bản năng liếc nhìn Vân Nhiễm một cái, thấy nàng thần sắc nghiêm túc không giống đang nói đùa, Vân Tử Khiếu không khỏi đau lòng cùng sốt ruột.
"Nhiễm Nhi con không về kinh tính ở chỗ này làm gì, con là đích nữ của ta, là Trường Bình quận chúa do tiên hoàng Đại Tuyên sắc phong, làm sao có thể để con lại một nơi hoang phế như này, phụ vương không đồng ý."
Vân Nhiễm nghe phụ thân nói xong, khóe miệng cười nhẹ, cũng im lặng, Phương Thai Huyền non xanh nước biếc, phong cảnh đẹp, cuộc sống giàu có đông vui nhộn nhịp, trong mắt ông lại trở nơi hoang phế.
Bất quá nàng cũng không bắt bẻ lời nói của phụ vương, chính là buồn bực lên tiếng: "Nữ nhi sợ hồi kinh sẽ chọc người nào đó không vừa mắt, lại xảy ra chuyện ám sát, con cũng không phải là hồ ly có chín cái mạng, nói không chừng lần này trở về lại đánh mất một cái mạng, không bằng con an tâm ở lại Phượng Thai Huyền.
Vân Tử Khiếu nổi giận đứng dậy quát: "Ta xem kẻ nào dám, lần này trở về phj vương nhất định tra rõ chuyện tình năm đó, tìm ra được hung thủ, phụ vương nhất định không bỏ quá cho hắn, con cũng đừng lo lắng về sau phụ vương sẽ không để cho người khác tùy tiện khi dễ ngươi."
Vân Nhiễm cũng hài lòng, ôn nhu mở miệng: "Nếu phụ thân đã quyết định, Nhiễm Nhi liền nghe lời người." Vân Tử Khiếu nhìn nữ nhi mình thấy nàng có chút không giống, nàng trước khi thường nóng nảy dễ xúc động hay gây chuyện, hiện tại nàng cả người lộ ra cơ trí, khí chất tao nhã, mỗi cử chỉ lời nói đều cẩn trọng, âm thầm mưu tính tự dịch dung thành nha đầu bình thường, lấy lui làm tiến.
Vân Nhiễm thấy ánh mắt Vân Tử Khiếu đang đánh giá mình, có chút hoài ghi, không khỏi tự sờ mặt mình: "Phụ vương, người làm sao vậy?"
"Nhiễm Nhi, con thay đổi rồi."
Vân Nhiễm cười thầm, nàng bây giờ dĩ nhiên không giống với lúc trước, bất quá nàng sẽ không nói cho Vân Tử Khiếu biết điều này. Nghĩ vậy trên mặt Vân Nhiễm thoáng buồn: "Phụ thân trước kia con chưa từng chịu khổ, lại dễ xúc động lỗ mãng, nhưng con suýt nữa mất một cái mạng, làm sao có thể giống như trước, hơn nữa ba năm trước sư phụ cứu con, cũng dạy con rất nhiều đạo lý đối nhân xửa thế làm người."
Đối với Vân Tử Khiếu bịa ra một cái cớ thật hợp lý, nàng sở dĩ thay đổi là có cao nhân chỉ điểm, cho nên mới trở nên thông tuệ như vậy,
Quả nhiên, Vân Nhiễm vừa nói xong, Vân Tử Khiếu liền tinh tưởng nắm tay nàng: "Nhiễm Nhi con yên tâm. Về sau phụ vương sẽ bảo vệ con, không để kẻ khác ức hiếp con."
Vân Tử Khiếu nhìn Vân Nhiễm nở nụ cười tỏa nắng, tâm tình vui sướng, xoay mình hướng chỗ tối gọi người: "Long nhất, Long Nhị."
Hai thân hắc y thủ hạ vô thanh vô thức xông ra xuất quỷ nhập thần.
Thân thủ thật lợi hại, Vân Nhiễm tán thưởng, chỉ sợ võ công của chinhsmnhf cũng không cao như vậy, hơn nữa hai người còn rất tuấn tú, chỉ là vẻ mặt lãnh khốc, một chút tươi cười đều không có, cung kính hành lễ với Vân Tử Khiếu: "Gặp qua Vương gia."
Vân Tử Khiếu gật đầu một cái, nhìn Vân Nhiễm: "Nhiễm Nhi, hai người này là ám vệ của phụ vương, phụ vương đưa bọn họ đến bảo vệ cho con."
Long Nhất, Long nhị là hai cao thủ lợi hại nhất bên người vương gia, không ngờ vương gia lại giao cho bọn họ bảo vệ quận chúa.
Vân Nhiễm kinh ngạc, bồi dưỡng ám vệ tốn không ít nhân lực cùng lại lực, huống chi là hai người lợi hại như vậy, Vân Tử Khiếu không nói nàng cũng tự đoán ra, bọn họ là cao thủ bên người phụ thân, nhưng ông lại không chút do dự đem họ đến bảo vệ nàng, có thể thấy ông thật tâm yêu thương nữ nhi của mình.
"Phụ vương làm thế không tốt lắm đâu, vẫn nên để bọn họ đi theo người thì hơn."
Người khác đối với Vân Nhiễm tốt, Vân Nhiễm tự nhiên cũng sẽ tốt lại, thậm chí người khác đối nàng tốt một phần, nàng liền báo đáp lại ba phần, cho nên đối với hành động của Vân Tử Khiếu nàng cảm động.
Bất quá Vân Tử Khiếu không để ý tới lời nàng nói: "Nhiễm Nhi, lần này hồi kinh, quỷ dị khó lường, phụ vương không thể lúc nào cũng đi theo bảo vệ con, cho nên để cho hai người này âm thầm đi theo con, phụ vương mới yên tâm."
Nói xong ông nhìn về phía Long Nhất, Long Nhị: "Các ngươi nghe rồi rồi chứ, từ nay trở đi các ngươi chính là ám vệ của quận chúa, nàng là chủ tử của cac ngươi, nếu không bảo vệ được chủ tử, các ngươi sống cũng không còn ý nghĩa."
"Ân, Vương gia."
Thiên chức của ám vệ là phục tùng mệnh lệnh, Long Nhất cùng Long Nhị nhận mệnh nhìn về phía Vân Nhiễm hành lễ: "Long Nhất, Long Nhị gặp qua chủ tử."
Vân Nhiễm nhìn Vân Tử Khiếu còn muốn nói tiếp, nhưng ông lại vỗ vỗ tay tay từ chối nàng, Vân Nhiễm cũng đành đáp ứng, trong lòng cảm thấy ấm áp.
"Nhiễm Nhi tạ ơn phụ vương."
Vân Nhiễm cầm lấy tay Vân Tử Khiếu lắc lắc, làm nũng, lộ ra thần thái xinh đẹp, Vân Tử Khiếu nhìn lại thấy vui sướng trong lòng, nữ nhi không có trách ông, ông thực vui vẻ.
"Cha con ta người còn dùng lời nói khách sáo làm gì, " Vân Tử Khiếu cười nói, ngẩng đầu nhìn bóng đêm bên ngoài, ôn hòa lên tiếng: "Nhiễm Nhi, đêm đã khuya chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm mai sẽ lên đường, phụ vương còn chưa có hồi kinh phục chỉ đâu."
"Ân, phụ vương mấy ngày đều ngồi xe ngửa, nhất định là mệt mỏi, nên sớm nghỉ ngơi, " Vân Nhiễm quan tâm nói, trong lòng Vân Tử Khiếu cảm thấy rất vui vẻ, Nhiễm Nhi thực sự đã trưởng thành, ông muốn tìm thời điểm đến cảm ơn người đã cứu Nhiễm Nhi, dạy bảo nàng nên người.
Phụ tử hai người nói đôi câu rồi đi nghỉ.
Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn người đã thu dọn lên đường, Vân Tử Khiếu lần này nhận lệnh phụng chỉ về kinh, nhưng ông không lập tức về kinh mà đến Phượng Thai Huyền đón nữ nhi, cũng có thể xem như là kháng chỉ, cho nên không thể trì hoãn, Vân Nhiễm đã nhận Vân Tử Khiếu là phụ vương, tự nhiên cũng suy nghĩ cho ông, cho nên cũng nhanh chóng thu thập, phụ tử hai người mang theo thủ hạ về kinh.
Xe ngựa chạy một mạch, mười ngày sau đã tới Lương Thành kinh Đô của Đại Tuyên.
Trên đường đi, quan hệ của phụ tử hai người ngày càng tốt, Vân Nhiễm thấy rất rõ, phụ thân thật sự yêu thương nàng, cho nên nàng đối với ông cũng thêm gần gũi, về tới Lương Thành, phụ tử hai người đã không còn khoảng cách, đối với chuyện ba năm trước, nàng muốn điều tra rõ ràng. Ngày đó phụ vương cũng phái người âm thầm bảo vệ, đáng tiếc hộ vệ đó lại bị sai ra ngoài làm việc, cho nên người khác mới có cơ hội hạ sát nàng.
Vân Nhiễm khẽ cười, trong hồi ức của nàng về kinh thành, có chút chuyện không vui vẫn nên quên đi thì hơn.
Xe ngựa vào tới Lương Thành, phía trước ngã tư đường phát ra âm thanh ồn ào, ngựa xe như nước, Vân Nhiễm không nhịn được vén rèm nhìn ra ngoài, kiếc mắt liền thấy Lương Thành quả thực phồn hoa gấp nhiều lần so với với Phựng Thai Huyền, khắp nơi đều là đình đài gác tía xa hoa rực rỡ muôn màu, các quầy hàng san sát nhau, hai bên đường liễu rủ thành hàng, nhẹ nhàng lay động, vừa phồn hoa lại vừa thanh nhã.
Đột nhiên trên đường có người nhận ra xe ngựa phủ Vân vương, lại thấy được Vân Nhiễm, đành thét lên một tiếng.
"Không xong rồi, ma nữ phủ Vân vương hồi kinh."
"Thật hay giả đây, ma nữ hồi kinh, ở chỗ nào?" Có người hoảng sợ, có người chạy loạn, ngã tư đường đang náo nhiệt bỗng trở lên hỗn loạn.
← Ch. 007 | Ch. 009 → |