Cố bướng
← Ch.301 | Ch.303 → |
"Nàng nói "Trực như huyền, tử đạo biên; khúc như câu, phản phong hầu*".
*Ý muốn nói cương trực thẳng thắn thì bị hại chết ven đường, gian xảo lươn lẹo lại được thăng quan tiến chức.
Từng câu từng chữ như sét đánh bên tai Yến Tam Hợp.
Người biết câu này rất ít, Thệ Thủy có thể nói ra chứng tỏ nàng rất thích câu nói này. Người thích câu nói này, tính cách không chỉ kiêu hãnh mà còn rất bướng bỉnh.
Cố bướng và quật cường khác nhau.
Cố bướng là một loại thái độ, là một thứ đã ăn sâu vào xương cốt máu huyết;
Quật cường là tính cách, tính cách một người sẽ dần thay đổi khi người đó đối mặt với chuyện gì hoặc gặp người nào đó.
Anh hùng tiếc anh hùng; mỹ nhân thương mỹ nhân.
Yến Tam Hợp như nhìn thấy một hình ảnh khác của chính mình, đang cố vùng vẫy trong vũng lầy của số phận.
"Cô nương, liệu có phải ta nhớ nhầm không?"
Quế Hoa thấy nàng không nói gì, cảm thấy hơi gượng gạo: "Câu này ta không hiểu, học bao lần mà không thuộc, sau đó khi Thệ Thủy trở thành hoa khôi, nàng mới dần dần dạy ta nhớ."
"Nhớ rất chính xác."
Yến Tam Hợp nhìn bà: "Lời của Thệ Thủy là nhằm vào ma ma, những ngày tháng sau này của bà sẽ không được suôn sẻ."
"Có ta âm thầm bảo vệ, ắt sẽ suôn sẻ."
Ánh mắt Quế Hoa thoáng lộ tia đắc ý: "Ả tiện nhân Hạ Ngọc đó dù có được người khác yêu thích đến đâu, cũng chỉ là mới đến giáo phường ti vài năm, làm sao đấu lại ta."
"Với tính cách của Thệ Thủy, nhất định sẽ từ chối sự giúp đỡ của bà."
"Cô nương nói không sai, có ai không muốn một cuộc sống bình yên, ai lại muốn bị trừng phạt và chịu nhục nhã chứ?"
Quế Hoa: "Ả khốn Hạ Ngọc kết bè kết đảng cùng các tiểu nương tử khác bắt nạt nàng, ta đành bày ra tư thế kẻ xấu, nào còn ai dám tiến lên nửa phân."
Bà sinh ra và lớn lên ở giáo phường ti, việc giỏi nhất chính là la lối om sòm, chỉ mèo đánh chó, không màng đạo lý, Hạ Ngọc bị bà chỉnh đốn vài lần, đã trở nên thành thực hơn.
"Bà bảo vệ nàng, nàng sẽ coi bà là bạn tốt của nàng."
Yến Tam Hợp: "Ta nói có đúng không, Quế Hoa?"
Không sai một chữ nào.
Dần dần, Thệ Thủy đã thay đổi cách nhìn đối với bà.
Bà phụ trách dọn dẹp trong Hồng Lâu, chỉ cần bà đến, ánh mắt Thệ Thủy sẽ dán chặt vào bà.
Ánh mắt của người đọc sách và người thường không giống nhau, rất đen rất sáng rất trong, khi cụp xuống không khác gì vầng trăng lưỡi liềm.
Ban ngày họ nhìn thấy nhau từ xa, mỉm cười trong lòng. Tối đến, bà sẽ tìm cách vào Hồng Lâu, buôn chuyện trên trời dưới bể với Thệ Thủy.
Bất kể chuyện gì của giáo phường ti, bà đều kể lại cho Thệ Thủy nghe. Cái gì cần chú ý, người nào không thể đắc tội, nơi nào có thể làm biếng một chút, lai lịch của các ma ma...
Thệ Thủy sẽ kể chuyện trời đất bên ngoài cho bà, mùa nào đẹp nhất trong năm của thành Tứ Cửu; những con đường nhõ hẻm, nhà nào có đồ ăn ngon; vở kịch nào hay nhất trong Hý Viện Tử góc phố.
"Quế Hoa."
Yến Tam Hợp ngắt lời: "Thệ Thủy thích nghe kịch à?"
"Nàng thích nghe kịch nhất, mỗi một lời kịch là gì, ca từ ra sao, nàng đều biết rõ ràng."
Quế Hoa đột nhiên mỉm cười: "Có một đêm, nàng còn hát cho ta nghe, uốn cong eo nhỏ, tay uốn hình hoa lan*, hát cũng ra trò lắm."
*Tư thế khi hát hý kịch.
Trong lòng Yến Tam Hợp có chút run rẩy.
Lúc này, phía sau có một ngón tay chọc qua, không cần nghĩ cũng biết là vị gia đó. Vị gia này từng nói, khi trống đánh, tiếng la vang lên, thì vở kịch sẽ bắt đầu.
Tĩnh Trần không thể quên được chính là một đoạn tiếng la này, hắn đang nhắc nhở nàng, tâm ma liệu có liên quan đến hát kịch hay không?
Rất có khả năng liên quan!
Yến Tam Hợp nhẹ gật đầu, coi như đáp lại.
"Thệ Thủy thích nghe khúc nào nhất, Quế Hoa bà có biết không?"
"Nàng thích nghe hết, không có thích nhất, lúc đầu chỉ cần là sân khấu kịch giáo phường ti, nàng sẽ không rời bước nổi."
"Lúc đầu?"
Yến Tam Hợp nhạy bén nói: "Vậy cũng có thể nói, sân khấu kịch giáo phường ti sau này, nàng dễ dàng rời đi?"
Quế Hoa vào lúc này mới nghiêm túc đánh giá Yến Tam Hợp, trong lòng thầm cảm thán, thật là một cô nương thông minh!
"Sau đó không biết tại sao, nàng không thích nghe nữa."
"Bắt đầu từ lúc nào nàng không thích nghe nữa vậy?"
"Cái này..."
Quế Hoa nghĩ một lúc lâu, mới nói không chắc chắn: "Có lẽ từ sau khi được chọn làm hoa khôi."
Yến Tam Hợp hỏi: "Vì sao sau khi được chọn làm hoa khôi nàng lại không thích nghe kịch nữa?"
Câu này bà đã từng hỏi Thệ Thủy.
"Kịch đã bắt đầu rồi, bây giờ ngươi cũng không có khách, chúng ta đi nghe đi."
"Không đi!"
"Sao mà không đi, ngươi không phải thích nghe kịch nhất sao?"
Thệ Thủy đi đến trước cửa sổ, chỉ về sân khấu xa xa, ngẩn ngơ một lúc lâu rồi nói: "Bọn họ hát kịch, chúng ta cũng hát kịch; bọn họ khóc trong kịch, chúng ta cũng khóc trong kịch; bọn họ khóc cho người xem kịch xem, chúng ta khóc cho chính chúng ta xem."
Nàng không cam lòng làm kỹ nữ cả đời!
Yến Tam Hợp trong mắt lộ ra nỗi thương xót, hỏi tiếp: "Con đường tranh cử hoa khôi của Thệ Thủy có thuận lợi không?"
Quế Hoa lắc đầu: "Nàng ngày từ đầu đã không muốn tham gia thi rồi."
"Vì sao?"
"Vì thân phận của nàng."
Yến Tam Hợp lập tức hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
Đường Kỳ Lệnh từng làm Thái phó của Thái tử, con gái của Thái phó cuối cùng lại là hoa khôi, chọc nam nhân cười, hầu nam nhân ngủ, điều này khiến Thái tử vẫn còn tại vị xấu hổ biết bao?
Theo bối phận, tiền Thái tử còn phải gọi Thệ Thủy một tiếng tiểu sư muội.
"Về sau, vì sao nàng lấy lại được ý chí chiến đấu?"
"Về sau..."
Sắc mặt Quế Hoa tức giận đến vặn vẹo: "Thệ Thủy nghe có người nói sau lưng nàng không còn là xử nữ, nói nàng từ hồi còn ở khuê phòng đã làm trò loạn luân với phụ thân nàng."
Yến Tam Hợp gấp gáp hỏi: "Sau đó thì sao?"
Đã nhiều năm như vậy rồi, Quế Hoa vẫn còn thấy phẫn nộ khi nghĩ đến những lời lẽ bẩn thỉu này.
"Sau đó nàng bắt đầu xông lên chiến đấu lại những người đó, đừng có trông nàng mỏng manh yếu đuối, khi nàng thực sự tàn nhẫn thì không ai là đối thủ của nàng."
Hai tiếng thở dốc vang lên, gần như là cùng lúc, một tiếng đến từ Yến Tam Hợp, một tiếng là của Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi lại thò tay ra chọc vào sau lưng Yến Tam Hợp.
Một tiểu thư gia đình thi lễ, đừng nói đánh nhau hay mắng người, cũng đều rất ít khi gặp.
Thệ Thủy không thèm màng gì nữa mà vùng lên chống lại người khác, có thể thấy những lời này đã động chạm đến giới hạn cuối cùng của nàng.
Từ đó có thể phán đoán rằng vụ việc loạn luân cùng với Đường Kỳ Lệnh khi còn ở nơi khuê phòng là hoàn toàn bịa đặt.
Yến Tam Hợp quay đầu lại, ánh mất khẽ chạm vào Tạ Tri Phi, sau đó quay người lại: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó Thệ Thủy bị tống vào phòng chứa củi bỏ đói ba ngày. Khi được thả ra, người gầy sọp cả đi, ta nhìn thấy thương vô cùng."
"Ai là chủ mưu phía sau?"
"Ngoài ả tiện nhân Hạ Ngọc đó ra thì còn có thể là ai?"
Quế Hoa cười lạnh: "Làm ra những thủ đoạn bẩn thỉu như vậy là vì muốn hủy hoại danh tiếng của Thệ Thủy, không còn ai tranh chức hoa khôi với ả, ả dạ xoa đó đầy bụng thâm hiểm."
"Có bằng chứng gì không?"
"Chuyện này nếu có bằng chứng, ta chỉ cần chớp mắt một cái là đã có thể khiến con hồ ly tinh đó hiện nguyên hình."
Yến Tam Hợp nghe nàng nói hùng hồn như thế cũng không tiện ngắt lời, hỏi tiếp: "Vì Hạ Ngọc nên Thệ Thủy mới quyết tranh hoa khôi sao?"
Quế Hoa gật đầu: "Sau khi ra khỏi phòng tối nàng ngã bệnh, sốt suốt một đêm, khi trời gần sáng, nàng cầm tay ta, vừa khóc vừa nói...."
"Nàng nói gì?"
Nàng nói: "Quế Hoa, bọn họ đều muốn Đường gia chúng ta bị ô uế, tan tành, mục nát, ta không thể để cho họ đắc ý, ta phải sống thật tốt, sống đến ngày trời trong trăng sáng."
Những lời này khiến trái tim mọi người không khỏi chấn động.
Tạ Tri Phi thậm chí còn nhịn không được, liên tục chọc chọc vào sau lưng Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp vội quay mặt lại, giật mình nhìn thấy khuôn mặt nặng nề của Tam gia.
← Ch. 301 | Ch. 303 → |