Cứu binh
← Ch.230 | Ch.232 → |
Hắn đang câu giờ cho nàng!
Đây là ý niệm đầu tiên nổi lên trong đầu Yến Tam Hợp.
Ý niệm này và tay chân đồng thời có phản ứng.
Nàng vừa từ trên cây trượt xuống, sau khi tay với tới cổ, cầm túi độc dược kia trong lòng bàn tay, nhanh chân chạy như điên về phía bên kia trang viện.
Công phu của Yến Tam Hợp đều là do Lý Bất Ngôn dạy.
Lý Bất Ngôn dạy nàng hai chiêu: Một chiêu đá vào đầu gối người ta, làm cho người ta quỳ xuống, tranh thủ thời gian chạy trốn.
Một chiêu khác là chạy.
Tạ Tri Phi từng nói, chạy về phía nam, là có thể gặp được người tới cứu hắn.
Nhanh lên!
Nhanh hơn nữa!
Yến Tam Hợp lúc này thật hận không thể mọc cánh, phải như bay lên được mới tốt.
Lại là một tiếng "rắc" vang lên, chân nàng giẫm lên một cành cây rơi xuống, cả người trượt qua. Dưới tình thế cấp bách, thấy phía trước có cây đại thụ, Yến Tam Hợp chân trái dùng sức đạp một cái, nguy hiểm ngăn chặn thân thể trượt xuống của mình. Thân thể ngừng lại, nhưng cổ tay trái lại đau đớn.
Yến Tam Hợp lúc này sao còn để ý đến cơn đau, tay chống xuống đất, nhanh chóng đứng lên, tiếp tục chạy về phía nam.
Xuyên qua con đường mòn, lên quan đạo, tốc độ Yến Tam Hợp rõ ràng chậm lại.
Trên quan đạo không có một bóng người nào, Yến Tam Hợp quay đầu nhìn lại trang viện cách nàng càng ngày càng xa, cắn răng một cái, lại tăng tốc.
......
Mà giờ phút này ở trang viện.
Lưu ca tức giận đạp thẳng vào ngực Tạ Tri Phi.
Chó má, đá ác thật.
Tạ Tri Phi thầm mắng một tiếng, giãy dụa đứng lên, nhổ một ngụm nước bọt dính đầu bụi đất.
"Từ Thịnh, ta nói lại lần nữa, chuyện của ngươi không phải do ta làm, ngươi đừng có xằng bậy."
Từ Thịnh ngồi ở ghế thái sư, ánh mắt âm trầm nhìn Tạ lão tam trước mặt.
Không thể không nói, góc cạnh khuôn mặt này, thật đúng là con bà nó đẹp.
Hắn lạnh lùng cười.
"Chuyện của ta không phải ngươi làm, thì là cái ả kỹ nữ thối kia ngươi thả đi phải không, làm hỏng chuyện tốt của tiểu gia ta, ngươi nói ngươi có đáng chết hay không!"
"Từ Thịnh!" Tạ Tri Phi hét lớn một tiếng: "Ta khuyên ngươi trước khi động thủ nghĩ cho rõ ràng, ta họ Tạ, sau khi động vào ta sẽ có hậu quả gì, Từ gia ngươi liệu có gánh vác được hay không?"
"Tạ lão tam." Mí mắt Từ Thịnh không chớp lấy một cái.
"Lão tử lúc này mặc kệ Tạ gia, Từ gia gì sất, lão tử nếu dám động đến ngươi, thì hôm nay là muốn ngươi chết."
"Đánh cho ta, đánh chết cho ta!"
Đám tùy tùng lập tức vây quanh.
Tạ Tri Phi thật không ngờ tên cháu trai Từ Thịnh này là muốn hắn chết.
Ta chết, không bằng ngươi đi chết!
Hắn hoạt động gân cốt vài cái, hít sâu một hơi, nói: "Các cháu, có gan thì cùng tiến lên, đừng con bà nó đến từng người, làm lãng phí sức của Tam gia."
Nhóm tùy tùng nghe mà sửng sốt.
Lưu ca cười nói: "Gia, vị Tạ tam gia này cái gì cũng mềm, con bà nó chỉ có miệng là cứng."
Hứng thú của Từ Thịnh bị khơi mào: "Vậy tiểu gia ta đã xem miệng của hắn rốt cuộc cứng bao nhiêu, lên hết cho gia."
Giết ngay thì không thú vị, phải tra tấn từng chút mới vui vẻ, mới giải mối hận trong lòng.
Lưu ca phất phất tay, ý bảo những người khác lui ra.
Nào biết tay này còn chưa buông xuống, Tạ Tri Phi đã xông tới như con báo săn, phất tay đánh một quyền.
Một quyền này đánh xuống vừa tàn nhẫn vừa vội, khiến cho Lưu ca liên tục lảo đảo mấy bước.
Còn chưa đứng vững, nắm đấm của Tạ Tri Phi đã xông tới.
"Lưu ca, ngươi có được hay không thế!"
"Lưu ca, đừng nhường!"
"Lên đi, đánh chết hắn!"
Trước mắt bao người bị đánh đã hai quyền, ánh mắt Lưu ca lạnh lẽo như sói.
Sát tâm đã nổi lên.
......
Trên quan đạo yên tĩnh đến đáng sợ, chẳng nghe thấy giọng nói gì.
Điều này khiến cho tiếng bước chân của Yến Tam Hợp trở nên rất rõ ràng.
Cổ họng cô đã sớm bốc khói, mùi máu tươi xông lên, lại bị cô dùng sức nuốt xuống.
Người đâu, sao còn chưa tới?
Nếu không đến, Tạ Tri Phi sẽ gặp nguy hiểm.
Đang sốt ruột, chỉ thấy xa xa có mấy con ngựa đang chạy như bay tới.
Yến Tam Hợp thầm vui vẻ, thân thể lập tức tê liệt ngã xuống, ngã ngồi dưới đất, thế nhưng nàng vẫn liều mạng vẫy hai tay.
Thẩm Trùng từ xa đã nhìn thấy Yến Tam Hợp, hai chân dùng sức kẹp, ngựa chạy nhanh hơn.
Chạy đến trước mặt cô, hắn xoay người xuống.
"Yến cô nương, ngươi thế nào rồi?"
"Nhanh, nhanh..." Yến Tam Hợp thở hổn hển, chỉ chỉ vào cổ họng, lại xoay người chỉ vào thôn trang phía xa xa, biểu cảm cực kỳ đau đớn.
"Tam gia ở trang viện sao?"
Yến Tam Hợp dùng sức gật đầu: "Ừ..."
"Ừ."
"Từ Thịnh thì sao, cũng đã ở đây rồi?"
"Ừ ừ."
"Yến cô nương, ngươi lên ngựa trước."
"Ta..."
"Ta... không dậy nổi!"
Thẩm Trùng đỡ nàng dậy, Yến Tam vừa đặt chân xuống đất, cơn đau đớn kịch liệt khiến cho nàng nhịn không được "A" một tiếng.
Thẩm Trùng ngồi xổm xuống nhìn, kinh hãi.
Mắt cá chân trái sưng đỏ như cái bánh bao.
"Yến cô nương, chân của ngươi..."
"Mặc kệ chân của ta, mau cứu người, mau..."
Thẩm Trùng đứng lên, tay giơ lên rồi hạ xuống.
Ánh mắt Yến Tam Hợp đột nhiên trừng lớn, sự ngờ vực chợt lóe lên, sau đó thân thể mềm nhũn, ngã xuống.
Thẩm Trùng ôm ngang nàng, lạnh lùng nói: "Đi vòng qua đường nhỏ trở về, rút lui!"
"Vâng!"
......
Trong trang viện.
Trận đấu vẫn còn đang tiếp tục, chẳng qua kẻ nằm xuống là Lưu ca trâu bò hò hét kia.
Tạ Tri Phi phun ra một ngụm máu, nhếch miệng cười: "Từ Thịnh, nhớ kỹ, Tam gia ta mạnh miệng, và nắm đấm cũng cứng!"
"Được được được, Tam gia thật sự là tốt lắm."
Ánh mắt hưng phấn của Từ Thịnh đều đỏ lên, cảm giác sảng khoái xa lạ mà mãnh liệt dâng trào trong máu, cơ hồ muốn rách da mà xông ra. Cảm giác sảng khoái này khiến hắn hưng phấn hơn chơi mấy trăm nữ nhân nhiều.
Hắn liếm môi, cười khanh khách nói: "Kế tiếp, ai lên?"
"Gia, để ta!" Một nam tử cao lớn cường tráng lao ra, học Tạ Tri Phi hạ thủ vi cường, nắm đấm trực tiếp đập vào đầu Tạ Tri Phi.
Từ Thịnh kích động kêu to: "Đập chết hắn!"
Tạ Tri Phi nghiêng đầu, tay run lên, trong tay hạ xuống một lưỡi dao mỏng.
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.
Lưỡi dao kề vào cổ tên hán tử cường tráng, máu phun ra, bắn tung tóe khắp người Tạ Tri Phi.
Tên kia trợn tròn mắt, miệng ùng ục vài tiếng, thân hình khổng lồ ầm ầm ngã xuống đất.
Tất cả mọi người kinh hãi trừng to hai mắt.
Nghe đồn Tạ phủ lão tam từ nhỏ thân thể đã nát, ba trăm sáu lăm ngày đã có ba trăm ngày ngâm trong bình thuốc, là tên quỷ đoản mệnh nổi tiếng khắp kinh thành.
Công việc hắn đang làm là do ông già nhà hắn bỏ bạc ra quyên được, chỉ vì bộ mặt của Tạ gia, sao thân thủ lại tốt như vậy?
"Chẳng lẽ nói..."
Tất cả đều là giả?
Từ Thịnh cả kinh hô to: "Tất cả lên cho ta."
Tạ Tri Phi lau máu, đột nhiên dưới chân rẽ một cái, tiến về phía Từ Thịnh.
Từ Thịnh sợ tới mứ kêu to: "Mau, ngăn hắn lại, ngăn hắn lại cho ta."
Đám tùy tùng đồng loạt xông lên.
Mười mấy nắm đấm rơi xuống, trong sự hỗn loạn, Tạ Tri Phi cuối cùng đã bị nắm đấm đánh ngã xuống đất, ôm lấy đầu, mặc cho bọn họ đấm đá.
Con bà nó!
Đám súc sinh Cẩm Y Vệ kia đến đâu rồi, nếu còn không đến, Tam gia ta thật muốn chết rồi.
Từ Thịnh thấy Tạ Tri Phi bị vây đánh, lại bắt đầu hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng: "Đừng đánh chết, giữ lại một hơi."
Chủ nhân đã lên tiếng, nhóm tùy tùng lại đấm đá thêm mấy chục cái, thấy Tạ Tri Phi cuộn mình bất động, lúc này mới thu tay lại.
Giúp ta đứng lên!
Hai người tùy tùng đỡ Từ Thịnh đi tới trước mặt Tạ Tri Phi, Từ Thịnh giơ chân lên, hung hăng giẫm lên mặt Tạ Tri Phi.
"Tên cháu trái kia!" Từ Thịnh đắc ý cười ha ha: "Ở trước mặt Từ gia gia, con bà nó ngươi là chó, sủa cho gia nghe một tiếng, sủa đi!"
← Ch. 230 | Ch. 232 → |