Dỗ dành
← Ch.077 | Ch.079 → |
Kỷ Thanh Phỉ bị đè ở dưới thân Tinh Thần, hơi hơi giương môi, tim nàng đập có chút nhanh, ngón tay Tinh Thần quá lạnh, làm cả người nàng lại khô nóng.
Nàng đem bản thân thả lỏng cả người, hai bầu vú trước ngực theo hô hấp nàng phập phồng.
Kỷ Thanh Phỉ nhẹ giọng nói:
"Ta có nhớ hắn hay không, ngươi đều biết."
Nàng có thể biết được cảm xúc của hắn, là bởi vì có tác dụng của Đồng Tâm cổ, như vậy, cảm xúc nàng, hắn hẳn là cũng biết được rõ ràng mới đúng, rốt cuộc thì Đồng Tâm cổ trong cơ thể nàng, vẫn là do hắn gieo.
Đối với Nhiếp Cảnh Thiên, có lẽ trước lần gặp mặt này, Kỷ Thanh Phỉ còn có chút nhớ, dù sao thì hắn cũng là mối tình đầu của nàng, là nam nhân đầu tiên mà nàng trao tình cảm.
Kỷ Thanh Phỉ trước kia đã có lúc ngoại trừ mong muốn làm thê tử của Nhiếp Cảnh Thiên, cũng không có bất kỳ mong muốn gì khác cho tương lai.
Nhưng sau khi gặp Nhiếp Cảnh Thiên ở miếu Thành Hoàng, Kỷ Thanh Phỉ phát hiện tâm của mình đối với người nam nhân này đã không còn gợn sóng.
Tâm nàng là thế nào, có còn nhớ hắn hay không, Tinh Thần cảm thụ được.
Tinh Thần hơi hơi cong người, đem lỗ tai mình dán ở trên ngực Kỷ Thanh Phỉ, theo số lần nàng lấy thân nuôi cổ càng ngày càng nhiều, hắn đương nhiên cũng có thể càng thêm rõ ràng đối với cảm xúc của Kỷ Thanh Phỉ.
Nhưng hắn không cao hứng, bởi vì hôm nay hắn thật sự rất muốn giết chết Nhiếp Cảnh Thiên, nhưng dục vọng như vậy, vừa sinh sôi đã bị Kỷ Thanh Phỉ vội vã rời đi ngăn chặn xuống, Tinh Thần như thế nào cũng đều không cam lòng.
Nàng nói cái gì mà âm mưu quỷ kế, cái gì mà ích lợi lấy hay bỏ, đều không ở trong suy tính của Tinh Thần, đối với Tinh Thần mà nói, hắn thích Kỷ Thanh Phỉ, chính là toàn bộ đều yêu thích, hắn đem tình cảm cả đời mình đều dùng để thích Kỷ Thanh Phỉ.
Mà hắn chán ghét Nhiếp Cảnh Thiên, chính là toàn bộ chán ghét, cảm xúc chán ghét cả đời hắn đều cho Nhiếp Cảnh Thiên.
Nghe tiếng tim đập của Kỷ Thanh Phỉ, cảm thụ được nàng đối với hắn mềm mại, Tinh Thần lại trầm mặc xuống, dùng trầm mặc không tiếng động tới biểu hiện ủy khuất cùng phẫn nộ của mình.
Kỷ Thanh Phỉ thở dài, nàng duỗi tay, ôm lấy đầu Tinh Thần, ngón tay mảnh khảnh lọt vào tóc hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng, từ trên đầu vòng qua sau tai hắn, sau đó đi xuống, chui vào cổ áo hắn.
Phục sức của người Trung Nguyên khi nghiêng cổ thật quá dễ dàng cho Kỷ Thanh Phỉ đưa tay vào, tay nàng cứ như vậy ở trong cổ áo Tinh Thần xoa nhẹ, từng cái, từng cái nhẹ như lông chim.
Dỗ dành, dùng phương thức như đang dỗ dành đứa nhỏ để dỗ dành đứa trẻ lớn đơn thuần lại chân thành tha thiết này, một người vô cùng đơn giản chỉ có nàng.
Tâm Tinh Thần cứ như vậy theo ngón tay Kỷ Thanh Phỉ một chút lại một chút run rẩy lên, tay hắn vuốt ve eo Kỷ Thanh Phỉ, sau đó đi vào phía đùi nàng, một bên xoa nắn đùi nàng, một bên đem làn váy nàng nhắc lên.
Nàng kỳ thật chỉ là muốn dỗ dành hắn, làm bình ổn cảm giác phẫn nộ cùng ủy khuất của hắn lại, nhưng Tinh Thần hiển nhiên lại khắc chế không được.
Tay hắn vừa sờ đến trên đùi nàng, Kỷ Thanh Phỉ liền biết Tinh Thần nghĩ muốn cái gì, nàng nhịn không được xoay người một chút, muốn đem Tinh Thần từ trên người nàng đẩy xuống, rồi lại lo lắng chọc cho Tinh Thần càng thêm miên man suy nghĩ, chỉ có thể nhẹ nhàng, kiều thanh tựa như tiếng mèo nhỏ, hỏi:
"Lần trước đã đem ta làm mệt a, eo đau lưng đau, ngươi lại muốn làm nữa hay sao?"
"Nô xoa xoa cho chủ nhân."
Tinh Thần cũng nhẹ giọng nói, phảng phất như muốn ăn vạ trên người Kỷ Thanh Phỉ, nặng nề đè nặng nàng, chính là không chịu đứng dậy tới, một tay còn nhéo thịt trên chân nàng, dùng nội lực, một đường xoa bóp cho nàng.
← Ch. 077 | Ch. 079 → |