Truyện:Quấn Quýt Không Rời - Chương 70

Quấn Quýt Không Rời
Trọn bộ 99 chương
Chương 70
Tự Cho Nó Vào Đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-99)

Thịnh Hạ được anh ♓.ô.n vô cùng thoải mái, thấy anh không còn 𝖍ô·𝐧 nữa liền chủ động ôm lấy anh cắn lung tung lên cằm và hầu kết của anh. Lạc Hàn Đông nãy giờ chịu đựng muốn п-ổ t-ⓤ-ⓝ-ɢ, quần áo bị anh xé toạc, ôm Thịnh Hạ áp 𝐥-ê-𝓃 🌀𝖎ư-ờ𝖓-ⓖ, cúi đầu ⓗ-ô-п lên môi cô, tay còn lại ↪️·ở·1 🍳·𝖚ầ·n, lấy côn thịt đã cứng ngắc ra, đư_ⓐ ⓥ_à_ⓞ giữa hai chân cô.

Cảm nhận được sức nóng của cự vật, Thịnh Hạ co rụt người lại, chân tâm cô vô thức cọ sát với côn thịt giữa chân, trong miệng kêu: "Anh Đông..."

Loading...

"Muốn?" Lạc Hàn Đông luồn ra sau ⓒở*𝒾 á*⭕ lót của cô, cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa đang г.𝐮.ռ 𝓇ẩ.γ, cô nức nở ⓡê*п 𝐫*ỉ ra tiếng. Anh dùng côn thịt vỗ vào chân tâm cô: "Tự cho nó vào đi."

Anh muốn cô đỡ cự vật vào trong cô.

Nào biết Thịnh Hạ hiểu sai, cô lập tức quỳ trên giường, cầm côn thịt ngậm vào trong miệng.

Thắt lưng Lạc Hàn Đông run lên, suýt nữa bắn ra trong miệng cô.

Khoang miệng nóng ẩm quấn chặt lấy anh, Lạc Hàn Đông thoải mái đến da đầu tê dại, anh cong eo đẩy côn thịt vào sâu trong miệng cô, Thịnh Hạ nức nở 𝖗.ê.ռ ⓡ.ỉ, đôi 〽️-ôn-ⓖ vô thức vểnh lên đong đưa.

"Mẹ kiếp!" Lạc Hàn Đông đã không làm chuyện đó vài năm rồi, anh căn bản không nhịn được một phút đã ×𝐮ấ_ⓣ †_iռ_♓ vào miệng Thịnh Hạ khiến anh hiếm khi phải chửi thề. Lúc rút côn thịt ra, Thịnh Hạ vẫn vươn đầu lưỡi đuổi theo 👢.ïế.Ⓜ️ láp, cảnh tượng d●â●ⓜ đãռ●ℊ này khiến Lạc Hàn Đông nhanh chóng cứng lại.

Chân cô nhầy nhụa nước nhờn, không cần bôi trơn, Lạc Hàn Đông đỡ côn thịt thẳng tắp đẩy vào.

Thịnh Hạ bị cắm khóc ra tiếng: "A a a... anh Đông ... Trướng quá ... Nó thật lớn ......A a a"

Lạc Hàn Đông đã lâu không làm sớm cũng không chịu nổi, trực tiếp đè cô ra mạnh mẽ làm, hai tay to xoa nắn bầu пɢự*↪️ đầy đặn, thỉnh thoảng lại cúi đầu ngậm lấy l*ℹ️*ế*m cắn nhũ hoa của cô.

Κ♓.οá.❗ cả.Ⓜ️ khiến Thịnh Hạ rất nhanh liền cao trào, có lẽ bởi vì bị bỏ thuốc, cô hét đặc biệt lớn, rên cũng 𝒹â*ɱ đ*ã*ռ*🌀 hơn, Lạc Hàn Đông suýt nữa không nhịn được bắn ra bên trong cô.

"A a ưm...anh Đông...thật thoải mái...a ha a...A a a...anh Đông...ư ưm..."

Mái tóc đen của cô trải dài trên ga trải giường, bởi vì cơ thể co giật cong lên như những lá rong biển, đôi chân trắng nõn bị người đàn ông banh ra đặt trên vai, bị anh làm vừa nhanh vừa mạnh, Thịnh Hạ thét chói tai đạt cao trào.

Trong phòng ngoại trừ âm thanh cót két từ chiếc giường còn có tiếng bạch bạch côn thịt va chạm với tiểu huyệt ẩm ướt ԁ●â●𝖒 thủy.

Lạc Hàn Đông thay đổi tư thế của Thịnh Hạ, đè cô xuống giường từ phía sau đi vào. Tư thế này dường như khiến Thịnh Hạ nhớ đến điều gì. Cô bị anh thọc vào ⓡ-ú-† ⓡ-🅰️ một bên khóc một bên kêu anh Đông.

Lạc Hàn Đông cắn xương vành tai của cô, hơi thở như lửa đốt, giọng nói 𝖐♓*ê*⛎ g*ợ*i khàn khàn: "Có chuyện gì?"

Anh vừa ⓗⓤռ.ɢ 𝐡.ă𝐧.🌀 va chạm vào bên trong, vừa áp vào bên tai cô hỏi: "Tại sao em lại khóc? Làm em không thoải mái sao?"

Thịnh Hạ vùi cả mặt vào khăn trải giường, khóc, "Anh Đông ... em sợ ... em rất sợ ..."

Động tác của Lạc Hàn Đông hơi dừng lại, trong chốc lát còn tưởng rằng Thịnh Hạ đã tỉnh, nhưng khi quay mặt người phụ nữ lại, anh vẫn thấy khuôn mặt cô đỏ bừng.

"Em sợ gì?" Anh khẽ cử động, khi nói hơi thở anh phả vào gáy cô, đôi môi mỏng áp lên sống lưng cô tinh thế ⓗô*п lên.

"Em sợ..." Thịnh Hạ vẫn chỉ rê·𝖓 𝓇·ỉ câu này, "Sợ..."

Lạc Hàn Đông dùng bàn tay to xoa hai quả đào căng tròn của cô, đôi tay vòng qua eo cô, tạo thành tư thế ôm, "Đừng sợ, tôi ở đây."

------oOo------

Chương (1-99)