Truyện:Quấn Quýt Không Rời - Chương 42

Quấn Quýt Không Rời
Trọn bộ 99 chương
Chương 42
Muốn Nếm Thử Hương Vị Của Mình Không?
0.00
(0 votes)


Chương (1-99)

Tài xế lái xe đến gara rồi bỏ chạy mất dạng.

Trên xe, Thịnh Hạ bị người đàn ông ngồi ghế sau c●ắ●Ⓜ️ ѵà●ο trong, một chân cô duỗi lên ghế trước, chân còn lại đá vào cửa kính. Anh đ.è ⅼ.ê.п n.𝐠.ư.ờ.1 cô, vật nóng cháy đâ*〽️ 𝖛*à*𝖔 vừa sâu vừa nhanh. Thịnh Hạ bị thúc đến bật khóc ra tiếng, giọng nói vừa đau đớn lại vừa sung 𝐬ướ𝖓·ⓖ vô tận.

Loading...

"A...a... chậm lại ...anh Đông ... nhanh.. nhanh quá ... ư ưm ... quá sâu ... A a..."

Cao trào một lần lại một lần đã cọ rửa sạch sẽ tâm hồn cô. Bây giờ ý thức của cô hoàn toàn trống rỗng, chỉ cảm nhận được gậy thịt đỏ tím đang không ngừng thọc vào ⓡ_ú_𝖙 𝐫_@ bên trong cô tạo nên một khung cảnh 𝒹*â*Ⓜ️ mỹ.

Cô khàn giọng gọi tên anh Đông, cũng không biết là muốn anh tiếp tục hay muốn anh dừng lại.

Khi Lạc Hàn Đông ôm Thịnh Hạ lên lầu, т_𝐡_â_п 𝖙_♓_ể cô 𝓇⛎·п 𝖗·ẩ·ÿ kịch liệt, tiểu huyệt vẫn không ngừng tiết ra ái dịch. Anh chỉ có thể choàng tạm một chiếc áo khoác lên người cô. Phía dưới cô cũng không mặc quần, hai tay anh vừa vặn ôm lấy hai bờ ɱ*ôп*ⓖ căng mẩy của cô.

Vào đến phòng, lòng bàn tay anh đã dính đầy ԁ-â-ⓜ dịch.

Lạc Hàn Đông nâng lòng bàn tay lên, đưa đến trước mặt Thịnh Hạ: "Có muốn tự nếm thử hương vị của mình không?"

Khuôn mặt Thịnh Hạ đỏ bừng, ý thức của cô đã trở nên hỗn loạn. Người đàn ông đặt lòng bàn tay lên môi cô, quệt thứ nước đó lên miệng cô. Cô cũng không phản kháng. Khuôn mặt như nai con với đôi mắt ư_ớ_t á_†, chiếc áo khoác trượt xuống lộ ra cơ thể trắng nõn m·ề·Ⓜ️ ɱạ·ı, mê hoặc lòng người. Lạc Hàn Đông nhìn chằm chằm khuôn mặt cô hồi lâu, một lát sau bèn cúi đầu xuống ♓ô·ռ lên môi cô, ⓛ*❗*ế*𝐦 〽️ú-ⓣ những gì cô vừa ăn vào, đầu lưỡi càn rỡ nếm thử hương vị bên trong.

Thịnh Hạ bị 𝐡ô*п đến mức hít thở không thông, khóe mắt cô đỏ hoe với làn da trắng ngần, càng tôn lên nét đẹp kiều mị của cô.

Cô nhìn Lạc Hàn Đông với đôi mắt ngấn nước, khàn giọng kêu một tiếng:

"Anh Đông ..."

Lạc Hàn Đông cở*1 🍳*⛎*ầ*𝓃 áo, giọng nói trầm ấm phát từ cổ họng: "Ừm." "Tôi vẫn luôn... không biết... tên anh là gì." Lông mi của Thịnh Hạ khẽ run, nhưng cô vẫn yên lặng đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông.

Anh ôm cô từ trên ghế sô pha lên, đè cô xuống, thong thả đưa côn thịt của mình vào trong cơ thể cô. Sau đó hạ một nụ ♓ô●𝖓 𝐧-ó-n-𝖌 ⓑ-ỏ-ⓝ-ℊ xuống xương cánh bướm đang nhô cao của cô, giọng khàn đặc lại sắc tình: "Lạc Hàn Đông."

Thịnh Hạ nhắc lại từng chữ: "Lạc, Hàn, Đông." Cô muốn hỏi Lạc là Lạc nào, Hàn nào, Đông nào.

Nhưng ngay lúc người đàn ông nghe thấy cô gọi tên mình, anh đột ngột thọc vào 𝓇·ú·t 𝐫·𝒶 một cách mạnh mẽ và dữ dội, liên tiếp cắm hơn hai mươi cái vẫn chưa chịu dừng lại. Lúc này Thịnh Hạ đã bị anh làm cho hồn vía lên mấy tầng mây rồi.

Đột nhiên trong đầu xoẹt qua một tia ánh sáng, k♓-0á-𝒾 ↪️ả-𝖒 tầng tầng lớp lớp báo hiệu cô sắp đạt đến cực hạn, chân t𝐚_γ 𝖗_⛎_ⓝ 𝐥ê_𝓃, mu bàn chân duỗi căng ra, đầu ngón tay cấu chặt vào cánh tay người đàn ông phía sau, thét chói tai đạt đến cao trào.

Đêm nay, Thịnh Hạ không biết mình đã bị người đàn ông đè ra làm bao nhiêu lần, chỉ biết lúc sáng tỉnh lại, vật nam tính trong người dường như vẫn còn căng cứng, dáng vẻ tựa như chuẩn bị vận sức chờ phát động bất cứ lúc nào.

Thắt lưng Thịnh Hạ đau nhức vô cùng, cuộc l.à.〽️ tì𝓃.♓ kéo dài cả đêm khiến cơ thể cô kiệt sức, thậm chí khi cô cố sức phản kháng một cách yếu ớt cũng chỉ như con mèo nhỏ gãi ngứa cho anh. Không có tý gì là biểu hiện sự từ chối cả, ngược lại còn giống như đang làm bộ.

Buổi sáng, ♓ⓐ-𝖒 ɱ⛎ố-п của người đàn ông vô cùng mãnh liệt, anh lần nữa đè cô xuống giường làm một lúc lâu mới từ phía sau bắn lên lưng cô.

Thịnh Hạ muốn xuống giường, lảo đảo trực tiếp ngã xuống đất, muốn đứng dậy thì hai chân 𝓇𝐮*𝐧 𝓇*ẩ*𝐲 không khép vào được, vừa dựa vào tường vừa đi vào phòng tắm, nơi đùi trong khẽ chảy ra một dòng yêu dịch ấm nóng. Tấm gương trên bồn rửa mặt phản chiếu rõ bộ dáng được "yêu thương" quá độ của cô. Cơ thể trần trụi, toàn thân với đủ loại vết tích, nhũ hoa còn mờ mờ in lại dấu răng của người đàn ông.

Làn da chỗ thắt lưng đỏ ửng tràn lan những dấu tay thon dài của người nọ, tựa như sắt nung ấn lên đó, lại như thể xuyên qua da thịt, in sâu vào tận đáy lòng cô, ⓝó𝐧_🌀 bỏⓝ_ⓖ đến mức đốt cháy 🦵ıⓝ·𝖍 ⓗ·ồ·𝐧 cô.

------oOo------

Chương (1-99)