← Ch.02 | Ch.04 → |
Hôm sau, bên trong khu biệt thự cao cấp rộng lớn ở Beverly Hills, người đến là một vệ sĩ thân hình cao lớn, vẻ mặt nghiêm nghị khiến cho người ta cảm thấy kinh sợ.
"Mời ngài đợi một chút, tôi lập tức đi gọi ông chủ ra."
Quản gia Maria một đầu tóc bạc dẫn người vào phòng khách, rót chén trà tiếp đãi rồi mời anh ngồi chờ. Sau đó thân hình mập mạp nhanh chóng đi vào bên trong, thoáng cái đã biến mất.
Nhìn bóng dáng của bà dần biến mất, Mặc Khuê liền đăm chiêu quan sát gian phòng được trang trí rất ưu nhã, lịch sự.... Đây là tổ ấm của cô cùng đại ngôi sao nổi tiếng thế giới sao....
Khi nghĩ đến điều này, tim anh chợt nhói đau, đôi con ngươi trầm tĩnh lướt qua một tia buồn bã. Chết tiệt! Sao cô lại có thể kết hôn, có chồng được chứ? Sao có thể....
Không hiểu vì sao mình có loại tâm tư kỳ lạ đó, Mặc Khuê chỉ cảm thấy vô cùng tức giận.
Cảm giác nôn nóng khiến anh mất đi vẻ lạnh nhạt vốn có, giống như một con đại hắc hùng (con gấu đen lớn) dẫm phải gai xương rồng, liên tục đi tới đi lui trong phòng, gần như muốn đem sàn nhà mài thành một hố lớn.
"Sh*t!"
Nhận ra mình đang suy nghĩ lung tung, anh không nhịn được mắng một tiếng. Chết tiệt! Anh nhận làm vệ sĩ vì muốn tìm hiểu xem trong khoảng thời gian anh mất trí nhớ có quan hệ gì với cô hay không, chỉ vậy thôi, không cần suy nghĩ thêm nữa!
"Khụ... Khụ..."
Bất ngờ, một tiếng ho khan vang lên, Y Phàm đỡ Đỗ Ánh Tinh bước vào, nụ cười trên mặt có chút ngượng ngùng.
Gay go rồi! Có phải bọn họ đã để cho vị vệ sĩ này đợi quá lâu nên mới khó chịu mắng người hay không?
Mặc dù biết câu chửi của mình đã bị người khác nghe được nhưng Mặc Khuê vẫn bình tĩnh như cũ, âm thầm hít sâu một hơi, vẻ mặt trầm tư, chậm rãi xoay người....
Liếc thấy khuôn mặt đối phương đậm nét Á Đông, Y Phàm đầu tiên là sửng sốt ngay sau đó liền nảy sinh cảm giác thân thiết, nở nụ cười thân thiện, tiến lên một bước cầm tay anh mạnh mẽ lắc.
"Chào anh! Mặc tiên sinh phải không? Quý công ty điện đến báo cho chúng tôi biết, hôm nay anh sẽ tới, xin lỗi vì đã để anh chờ lâu. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Y Phàm Lâm Khắc Tư (Lâm Khắc Tư là họ của anh ấy nhé! Tên tiếng anh là Ivan Linx) đây là vợ tôi cũng là người mà anh phải bảo vệ."
Là cô ấy.... Không! Không phải cô ấy!
Đôi con ngươi thâm trầm bí mật liếc Đỗ Ánh Tinh vài lần, thế nhưng sự nóng nảy cùng tức giận trong lòng mới vừa rồi nháy mắt đã biến mất, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhõm cùng vui sướng. Môi mỏng khẽ nhếch, nở nụ cười không dễ phát hiện.
Ông trời! Không phải là cô ấy! Mặc dù khuôn mặt giống nhau như đúc nhưng hôm qua cô vẫn còn để tóc dài đen bóng, không giống như cô gái tóc ngắn ngang tai trước mặt này.
Nhưng điều khiến anh dám khẳng định hai người không phải là một chính là—một người không thể chỉ trong một đêm đã mang thai sáu tháng được.
Bắt tay, gật đầu xem như chào hỏi, ánh mắt Mặc Khuê vô ý lướt qua người Đỗ Ánh Tinh thêm vài lần....
Thật tốt quá! Anh mãnh liệt hoài nghi cô gái chạy trốn hôm qua cùng vị Lâm Khắc Tư phu nhân này là sinh đôi, nếu không trên thế giới này gần như sẽ không có ai mà giống nhau như đúc đến thế.
Rất tốt! Có được vị Lâm Khắc Tư phu nhân này trong tay, muốn tra xét lai lịch của 'cô ấy' đã không còn là chuyện khó khăn nữa.
Không chú ý đến tia suy tính lướt qua trong mắt anh, Đỗ Ánh Tinh ngược lại cảm thấy rất hứng thú với khuôn mặt Á Đông của anh.
"Mặc tiên sinh nói được tiếng trung không?" Nếu có, vậy thì cảm giác thân quen sẽ càng tăng thêm.
"Được. Cha mẹ tôi đều là người Đài Loan, chỉ là từ nhỏ đã sang Mỹ định cư rồi." Anh dùng tiếng trung đúng chuẩn trả lời.
"Tôi đây cũng là người Đài Loan."
Lần này, Đỗ Ánh Tinh thế nhưng lại khẽ nở nụ cười với 'người dưng': "Tôi tên là Đỗ Ánh Tinh, sau này Mặc tiên sinh cứ gọi tên tiếng trung của tôi nhé."
Gật đầu, lúc Mặc Khuê đang định vờ dò hỏi xem cô có chị em gì không thì bất ngờ một giọng nói trong trẻo từ bên trong truyền tới.
"Y Phàm, Tiểu Tinh, nghe nói vệ sĩ tiên sinh đến rồi..."
Tò mò, kẻ ham vui như một cơn lốc xoáy lao ra, song khi ánh mắt hưng phấn bắt gặp khuôn mặt cương nghị quen thuộc kia thì ngay lập tức cổ họng cô như bị bóp nghẹn, phát ra tiếng kêu thảm thiết như gà bị cắt tiết.
"A—Gặp quỷ a!"
Không kịp suy nghĩ nhiều liền hốt hoảng quay đầu bỏ chạy vào bên trong, tốc độ khá là nhanh.
"Làm sao vậy?" Y Phàm trợn tròn mắt.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Đỗ Ánh Tinh kinh ngạc.
Không nghĩ đến sẽ gặp lại nhanh như thế, đối với phản ứng kinh hãi mỗi khi gặp mặt của cô, Mặc Khuê thật sự là vừa buồn cười vừa tức giận.... .
Chết tiệt! Cô có cần thiết phải sợ anh như vậy không? Anh quá đáng sợ sao... Anh không biết cô mà!
"Mạn phép!" Gật đầu ra hiệu, nói xong liền lập tức đuổi theo bóng hình nhỏ xinh kia, cũng mặc kệ hai vị chủ nhà.
Mắt thấy bóng dáng hai người thoáng cái liền biến mất, hai vợ chồng ngơ ngác nhìn nhau.... .
"Để em đi xem một chút...." Đỗ Ánh Tinh có chút lo lắng.
Không hay rồi! Không phải là chị gái mình cùng với vị vệ sĩ tiên sinh nhanh nhẹn dũng mãnh kia quen biết nhau đó chứ? Nhưng nếu có thì là khi nào a?
"Anh cũng đi." Trợn mắt, lắc đầu, Y Phàm nhịn không được lẩm bẩm.
"Có lầm không vậy? Người mà vị vệ sĩ tiên sinh nên bảo vệ là em mới đúng, sao lại đuổi theo Tiểu Nguyệt thế? Còn có đạo đức nghề nghiệp nữa hay không vậy? Thật là không hiểu nổi...."
Hộc... Hộc... Hộc... Gặp quỷ! Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Hộc... Hộc... Hộc... Gần đây mỗi ngày đều là ngày sát tinh sao?
Hộc... Hộc... Hộc... Làm sao bây giờ? Sao anh ta vẫn còn đuổi theo vậy?
Đỗ Ánh Nguyệt thở hổn hển, vừa chạy vừa quay đầu nhìn phía sau phát hiện anh giống như một viên đạn đang lao đến càng lúc càng gần, lập tức bị dọa đến hét lên như ruồi bọ trốn loạn khắp nơi. Cuối cùng vẫn không thoát khỏi số mệnh đã an bài, ở bể bơi sau nhà liền bị một đôi cánh tay sắt quấn lấy ngang hông, nhốt vào trong lồng ngực ấm áp, rắn chắc.
"Á—" chết, chết rồi! Bị bắt được!
Tiếng kêu thảm thiết, eo nhỏ bị cánh tay sắt khóa chặt, sau lưng là cả một nguồn nhiệt lớn vậy mà cô vẫn còn cố sức giãy dụa nhưng lại bị ô quy (rùa đen- nguyên văn luôn đó) đơn giản chặn lại, miệng không ngừng kêu rên.
"Không phải tôi! Không phải tôi! Xin đừng tố cáo tôi...." Hu... Tội vô ý gây thương tích không biết bị giam bao lâu a?
Cô ấy đang nói gì vậy?
Mày rậm khẽ nhíu, Mặc Khuê xoay người cô lại, đôi con ngươi đen trầm tĩnh nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn đang không dám ngẩng lên nhìn mình.
"Em nói cái gì vậy? Chúng ta quen nhau sao?"
"Hả?" Anh.... không nhớ rõ cô? Nói cách khác, anh vẫn chưa khôi phục trí nhớ ư?
Vội ngẩn đầu, Đỗ Ánh Nguyệt kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ) nhìn anh, quan sát một lúc lâu, cuối cùng phát hiện anh thật sự không nhớ rõ mình, trong lòng mơ hồ có chút khó chịu nhưng vẫn là thở phào nhẹ nhõm.
Phù... Thật tốt quá! Cô sẽ không bị đi tù vì tội gây thương tích nữa.
"Chúng ta quen nhau, đúng không?" Ôm cô, giọng nói của Mặc Khuê có chút gấp gáp.
Ông trời! Nhìn phản ứng của cô, anh gần như có thể chắc chắn bọn họ nhất định đã từng gặp nhau—trong một tháng anh mất trí nhớ đó.
"Ha ha.... Vị tiên sinh này, tôi không biết anh nha!" Khi đã xác định anh vẫn chưa nhớ lại thì Đỗ Ánh Nguyệt liền mặt mày hớn hở, bắt đầu giả ngu.
"Xin hỏi anh là ai, tên gì vậy?" Đến cả tên thật của anh còn không biết thì làm sao có thể coi là biết anh phải không? Hắc hắc, cô hoàn toàn không nói dối nhá!
Cô nói dối! Mặc Khuê là ai chứ, sao không nhìn ra được vẻ mặt khác biệt quá lớn của cô, trong lòng lập tức lạnh xuống. Cô gái này khẳng định là biết anh, hơn nữa còn rất quen thuộc, chỉ là không hiểu tại sao lại đánh chết vẫn không thừa nhận. Song.... Cũng không sao, anh có thể từ từ tìm ra đáp án, nếu ép quá sợ sẽ dọa cô chạy mất.
Trầm tư suy nghĩ, trong lòng đã có quyết định, khuôn mặt cương nghị lại nổi lên một tia cười nhẹ.
"Tôi tên là Mặc Khuê, vệ sĩ mới."
"Thì ra anh là vệ sĩ a, thảo nào thể lực lại mạnh như thế!" Đỗ Ánh Nguyệt lẩm bẩm, trong đầu không tự chủ hiện ra vài hình ảnh của ba năm trước, gò má non mịn bỗng nhiên đỏ bừng, nóng rực.
Ai da.... Đột nhiên sao cô lại nhớ đến thân thể của mãnh nam sau lớp quần áo đó chứ? Xóa đi mau, xóa đi! A di đà phật!
Vội lắc đầu, ngón tay dường như vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm của ba năm trước khi vuốt ve da thịt màu đồng bóng loáng như tơ kia, cô không nhịn được nắm chặt mười ngón tay lại thành quyền, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như lửa.
Cô.... Nghĩ đến điều gì? Vì sao mặt lại đỏ như vậy?
Ánh mắt trầm ngâm ngắm nhìn gương mặt đỏ hồng của cô, Mặc Khuê chỉ cảm thấy bụng dưới một trận xôn xao, khiến anh không nhịn được muốn đưa tay vuốt ve gò má phấn hồng, xem có non mịn như trong tưởng tượng không.... .
"A.... Anh, anh làm gì thế?" Trừng mắt nhìn bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt mình, cô lắp bắp hỏi, tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh, anh làm sao lại đột nhiên vuốt mặt cô thế? Hơn nữa ngón cái lại cứ không biết khống chế mà ma sát qua lại, nghĩ mặt cô là đá mài dao sao? Còn vết chai trên ngón tay nữa cứ chà tới chà lui trên mặt khiến trái tim nảy lên chút cảm giác tê ngứa, thật sự kỳ quái nha!
Nghe tiếng trách, lúc này Mặc Khuê mới phát hiện mình thế nhưng lại vô thức thuận theo khát vọng trong lòng, khóe miệng không khỏi nổi lên chút cười khổ.... Ông trời! Từ khi nào mà tự chủ của anh trở nên kém như vậy?
Chậm rãi thu tay về, ánh mắt nóng rực, nghiêm túc.
"Em tên là gì?"
"Đỗ, Đỗ Ánh Nguyệt." Mong anh ta không nhớ ra cái tên này!
"Đỗ Ánh Nguyệt...." Thanh âm nỉ non giống như âu yếm, anh không nhịn được nhẹ cười. Đỗ Ánh Nguyệt.... Có một chữ 'Nguyệt', sẽ cùng với chuyện mất trí nhớ sau đó lại trở nên thích ngắm trăng có liên quan sao? Chuyện càng lúc càng thú vị, phải không?
Nghe anh nỉ non tên mình, Đỗ Ánh Nguyệt không nhịn được cả người khẽ run.... . Ông trời! Trước đây sao không cảm thấy tên mình lại gợi cảm như vậy chứ?
"Em lạnh?" Nhận thấy thiên hạ trong lòng khẽ run, anh nhíu mày nhẹ hỏi. Hiện tại ban ngày rất nóng, sao cô lại lạnh đến phát run? Đừng là bị cảm nhé.
"Không, không có!" Ấp úng vì bị nhìn thấu, cô vội lắc đầu phủ nhận, hai tay không ngừng vỗ vỗ lên lồng ngực anh.
"Anh, anh buông tôi ra đi!" Từ nãy đến giờ cứ ôm chặt như thế, nghĩ muốn nhân cơ hội để sỗ sàng phải không?
Chậm rãi buông tay, thấy cô khéo léo chui ra khỏi lòng mình, Mặc Khuê liền có chút mất mác... Thật sự không muốn... Không muốn buông cô ra!
"Tôi, tôi phải đi đây."Chà chà cánh tay mới nổi một tầng da gà, trong lòng Đỗ Ánh Nguyệt chỉ muốn nhanh chóng rời đi, cứ nghĩ đến tương lai anh là vệ sĩ của em gái lại cảm thấy nhức đầu.
Hây.... Sau này phải thường xuyên đối mặt rồi! Có nên dứt khoát 'sắp xếp hành lý' trốn về Đài Loan không? Nhưng nếu làm như vậy, Y Phàm nhất định sẽ hận cô. Hu... Làm người thật khó mà!
Nhìn bóng dáng gần như có thể nói là chạy trối chết của cô, Mặc Khuê không nhịn được nổi lên một tia cười nhạt, giọng nói trầm thấp, không nhanh không chậm đuổi theo phía sau: "Ánh Nguyệt, ba năm trước đây em đều gọi tôi là 'đệ tử Thiếu Lâm' sao?"
Lời vừa nói ra, người kia không biết là chột dạ hay là vừa khéo đi đến cạnh bể bơi, chỉ thấy chân cô hơi đảo một cái, cả người liền mất đi thăng bằng nghiêng về bên cạnh, 'bùm' một tiếng, người cứ như thế hoa lệ ngã vào trong bể bơi, bọt nước bắn tung tóe.
Mặc Khuê thấy thế không nhịn được cười to. Ông trời! Anh không nghĩ đến cô lại có thể dễ dàng giật mình như vậy.
Từ trong bể bơi ướt sũng bò lên, Đỗ Ánh Nguyệt vừa tức vừa giận, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn người đàn ông đang đứng cười to kia. Đáng ghét! Tên đệ tử Thiếu Lâm này sao có thể thừa dịp người ta chưa chuẩn bị lại nói ra một câu như thế chứ? Đây là đánh lén, phạm quy, phạm quy a!
Ba năm trước đây, hắn rõ ràng không phải là người nhỏ mọn như vậy, sao bây giờ lại hèn hạ đến thế? Tức chết đi được!
"Ai da! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Nguyệt, sao cả người chị lại ướt sũng thế kia?" Đỗ Ánh Tinh đuổi theo tìm người lúc thấy cô cả người ướt đẫm, không khỏi hét lên sợ hãi.
"Tiểu Nguyệt, nếu như em muốn bơi lội, làm ơn đổi thành một bộ đồ bơi nhé!" Y Phàm cũng bước đến chế giễu, tay to xoa xoa một đầu tóc ướt của cô.
"Bơi lội cái gì? Em là bị ngã xuống bể đó!" Thở phì phó, phồng mồm trợn mắt đánh vào bàn tay kia, ánh mắt oán hận phóng đến 'đầu sỏ' gây chuyện.
Khẽ nhướn mày, nhìn áo T-shirt màu trắng của cô đã gần như trở nên trong suốt, có thể thấy rõ được đường cong lả lướt phía sau, con ngươi Mặc Khuê đột nhiên chuyển thành âm trầm.
"Em nên đi thay quần áo đi." Không dấu vết đề nghị nhưng thật ra trong lòng lại mãnh liệt không muốn những người đàn ông khác thấy được dáng vẻ kiều mị lúc này của cô, cho dù là Y Phàm—em rể cô cũng không được!
"Không cần anh nhắc nhở." Tức giận liếc mắt, giận dỗi bỏ đi.
Không vô tâm giống chị gái, Đỗ Ánh Tinh đăm chiêu liếc anh một cái, sau đó không nói một lời liền đuổi theo chị gái.
"Mặc tiên sinh...." Xoa xoa cằm, Y Phàm nở một nụ cười gian xảo.
"Anh có hứng thú với Tiểu Nguyệt nhà chúng tôi hả?"
"Có lẽ vậy!" Đối với sự mong chờ đến không còn hình tượng của người đàn ông trước mắt, Mặc Khuê không khỏi khẽ mỉm cười, hiếm khi lại trả lời câu hỏi có liên quan đến tình cảm riêng tư của mình.
"Ồ! Vậy anh còn phải cố gắng thêm nữa rồi!" Rất tự nhiên vỗ vỗ vai anh, giọng nói của Y Phàm ẩn chút đồng cảm.
"Tiểu Nguyệt nhà chúng tôi đối với loại chuyện như vậy rất chậm chạp, xin hãy cố gắng thêm." Người đàn ông này cho anh cảm giác không tệ, xem ra rất đáng tin, nếu Tiểu Nguyệt cùng ở chung với anh ta chắc sẽ không thiệt thòi đâu.
Nghe vậy, Mặc Khuê liền kỳ quái nhìn anh.
"Cảm thấy tôi rất kỳ lạ, chưa hiểu rõ nhân phẩm, lai lịch của anh lại khuyến khích anh theo đuổi người thân của mình sao?"
Nở nụ cười, Y Phàm nói thẳng ra nghi ngờ của anh, trong mắt tràn đầy thương hại giải thích: "Bởi vì không cần sự thẩm định của tôi, bà xã đại nhân nhà tôi sẽ tự mình cướp lấy trọng trách to lớn này, lấy tia X quang nhìn thấu, từ đầu đến chân, tỉ mỉ quan sát anh. Qua được ải của cô ấy, anh mới được coi như có tư cách theo đuổi Tiểu Nguyệt đó!" Lại vỗ vỗ vai anh thêm lần nữa, sau đó liền không nhịn được cười lớn rồi rời đi.
Ha ha... Từ nhỏ Tiểu Nguyệt đã cẩu thả, cái gì cũng mơ mơ hồ hồ cho nên mặc dù Tiểu Tinh là em gái lại giống như chị gái vẫn cứ tự cho mình là người bảo hộ. Muốn theo đuổi Tiểu Nguyệt thì Tiểu Tinh là cửa ải không dễ qua đâu nhé!
Vệ sĩ lạnh lùng, cố gắng lên nha!
Bên trong căn phòng màu vàng ấm áp, Đỗ Ánh Nguyệt mới từ phòng tắm thay xong quần áo khô ráo bước ra, không nghĩ tới lại nhìn thấy em gái đã sớm ngồi chờ trên giường lớn.
"Làm, làm gì vậy?" Chải chải mái tóc dài còn hơi ướt, Đỗ Ánh Nguyệt không dám nhìn thẳng em gái mình. Ô... Nhất định là Tiểu Tinh muốn hỏi cô cùng vệ sĩ tiên sinh có quan hệ 'bất chính' gì gì không rồi!
"Hai người đã sớm quen nhau?" Đỗ Ánh Tinh nhướn mày.
Quả nhiên! Trong lòng thầm kêu hỏng bét, vẻ mặt chột dạ nhưng vẫn mãnh liệt lắc đầu.
"Không có, không có nha! Chị không quen anh ta." Ô.... Cô không dám thành thật khai nhận chuyện ba năm trước đâu! Tiểu Tinh chắc chắn sẽ mắng cô xối xả.
"Không quen, sao anh ta lại đuổi theo chị?" Quan trọng nhất là, chị ấy nhìn thấy vị vệ sĩ tiên sinh kia giống như thấy quỷ liền co chân bỏ chạy, nói hai người không quen thì đúng là lừa đứa bé ba tuổi mà. Đỗ Ánh Tinh khoanh tay trước ngực, rất ra dáng nhân viên thẩm tra.
"Chị, sao chị biết được?" Tự vệ! Cho dù là đánh chết cũng không thể thừa nhận.
Nhìn cô nói chuyện ấp úng, con ngươi đảo qua đảo lại, Đỗ Ánh tinh dùng đầu gối nghĩ cũng biết cô nhất định đang nói dối.
"Tiểu Nguyệt, chúng ta là sinh đôi, chẳng lẽ em không biết chị đang nói dối sao?" Làm chị em sinh đôi từ trong bụng mẹ, sao có thể không biết thật giá chứ!
"Chị, chị, chị không có nói dối đâu!" Ô... Bị bắt rồi.
Nhìn dáng vẻ vừa hoang mang lại cố chấp không nói ra của cô, Đỗ Ánh Tinh không đành lòng ép hỏi tiếp, khẽ thở dài, còn thật sự tỏ rõ sự ủng hộ của bản thân.
"Em không biết rốt cuộc chị và vệ sĩ tiên sinh đã từng phát sinh chuyện gì nhưng em muốn nói với chị rằng, nếu như có phiền toái gì thì đừng quên chị còn có em và Y Phàm, hiểu không?"
Nghe vậy, Đỗ Ánh Nguyệt cảm động nhào đến ôm cô."Tiểu Tinh, chị chỉ biết em đối tốt với chị nhất!" Ô... Cảm động quá, không hổ là chị em tốt a!
Bất đắc dĩ liếc nhìn chị gái đang dựa đầu lên bụng bầu, cố nén xúc động muốn trợn mắt, Đỗ Ánh Tinh nhàn nhạt đuổi người."Làm ơn đừng đè ép em bé, để cho Y Phàm thấy, anh ấy sẽ truy sát chị đó." Cái vị ba ba thần kinh căng thẳng kia, thường ngày ngay cả người khác chẳng may đụng phải bụng cô, anh còn trừng mắt huống chi là để cho người ta đè ép lên.
"Ờ!" Vội vàng đứng lên, Đỗ Ánh Nguyệt vẻ mặt áy náy vuốt bụng cô nói xin lỗi.
"Cháu ngoại bé bỏng tương lai, thật xin lỗi a!"
Thần kinh! Sao hành động của cô lại giống Y Phàm như đúc vậy?
Đỗ Ánh tinh lắc đầu, tay đỡ bụng từ từ đứng lên."Em muốn xuống phòng bếp ăn một chút, chị có đi không?"
"Không, không cần! Chị muốn ở trong phòng." Ô... Có đệ tử Thiếu Lâm ở đây, cô rất muốn nhanh chóng quay về Đài Loan đây!
Cười một cái, giống như vô ý thuận miệng hỏi: "Chị cảm thấy Mặc tiên sinh là người thế nào? Mời anh ta làm vệ sĩ có thích hợp không?"
"Rất tốt nha! Hình như anh ấy đã từng học qua 72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm, có anh ấy bảo vệ, em chắc chắn sẽ an toàn..." Vô thức trả lời, lại phát hiện mình vô tình tiết lộ có quen biết anh, lập tức hoảng hốt lấy tay che miệng, không ngừng chột dạ.
Ô... Tiểu Tinh sao lại hèn hạ giống đệ tử Thiếu Lâm như vậy? Quá phận rồi!
"Xem ra chị đánh giá anh ta không tệ lắm!" Khóe môi không nhịn được mỉm cười, đối với tính cách mơ mơ hồ hồ như thế của chị gái, thật sự không biết nên nói gì đây?
Rên rỉ một tiếng, Đỗ Ánh Nguyệt ngã thẳng xuống giường giả chết. Ô.... Sao cô lại ngốc vậy chứ?
Đỗ Ánh Tinh thấy vậy liền cười mãi không dứt, đi ra khỏi phòng, mặc cho cô tự mình 'kiểm điểm'.
"Anh quen chị tôi?"
Đi vào phòng khách, nhìn thấy hai người đàn ông đã sớm trở lại đang ngồi trên sô pha, vai kề vai, đầu tựa đầu không biết là thảo luận cái gì, Đỗ Ánh Tinh đầy nghi hoặc muốn tìm ra lời giải trên người vị vệ sĩ tiên sinh.
"Tiểu Tinh!" Bà xã đại nhân lớn nhất, Y Phàm nhanh chóng chạy qua, cẩn thận đỡ cô đến ghế sô pha ngồi.
Đối với câu hỏi của cô, Mặc Khuê chậm rãi cất thư đe dọa mà Y Phàm đưa anh xem, khuôn mặt cương nghị không lộ ra một tia cảm xúc.
"Anh không trả lời?" Lông mày khẽ nhướn.
Biết cảm giác của cô có ảnh hưởng rất lớn đến Đỗ Ánh Nguyệt, Mặc Khuê cẩn thận suy nghĩ nên trả lời thế nào.
"Không! Không phải là tôi không trả lời mà là không biết nên nói thế nào."
"Nói vậy là sao?" Lông mày lại nhướn cao hơn.
"Bởi vì—Tôi không biết!" Khóe miệng nổi lên chút cười khổ, anh thật sự bất đắc dĩ.
Không biết? Y Phàm cùng Đỗ Ánh Tinh hai mặt nhìn nhau.
Thu lại vẻ mặt kinh ngạc của hai người vào đáy mắt, Mặc Khuê càng thêm cười khổ.
"Ba năm trước, tôi bị mất trí nhớ trong một tháng cho nên có quen biết chị cô hay không thì tôi nghĩ nên để chị cô nói cho tôi biết."
Lúc này, Đỗ Ánh Tinh không nói gì... Hây, xem ra ngọn nguồn vấn đề vẫn quay về trên người chị gái của mình mà.
Ban đêm tĩnh lặng, tư thế ngủ của người trên giường lớn vô cùng khó coi, một chân còn thò ra khỏi mép giường, nếu cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe thấy tiếng gáy rất nhẹ nữa.
Trong bóng tối, Mặc Khuê ánh mắt sáng rực, không tiếng động bước đến cạnh giường ngồi xuống. Đệm mềm vì sức nặng của anh mà trùng xuống khiến cho thân thể mềm mại đang say ngủ của Đỗ Ánh Nguyệt vô tình lăn đến cạnh anh, khuôn mặt nhỏ xinh lộ ra khỏi chăn mỏng.
Không chịu nổi sức cám dỗ, ngón tay thon dài xoa nhẹ lên gương mặt đang ngủ say rồi đến cánh môi đỏ mọng. Cảm thụ sự non mềm dưới ngón tay, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thỏa mãn gần như muốn bao phủ lấy anh....
Ông trời! Anh có thể đem hết tài sản ra cá cược khẳng định hai người có quan hệ, nếu không anh sẽ không có cảm giác quen thuộc với cô như thế, ngay cả khi nhìn cô ngủ cũng thấy thỏa mãn.
Rốt cuộc, trong khoảng thời gian mất trí nhớ đó, mối quan hệ giữa anh với cô là thuộc loại nào đây? Dựa theo cảm xúc không thể giải thích hiện tại, cảm giác mãnh liệt đến kỳ lạ, chẳng lẽ sẽ là quan hệ yêu đương sao?
Nhưng nếu thật sự là người yêu thì vì sao cô lại không thừa nhận? Hơn nữa, chính mình trong vòng một tháng ngắn ngủi sẽ yêu một cô gái mới quen sao? Điều này hoàn toàn không phù hợp với tính cách cẩn trọng, không tùy tiện giao ra tình cảm của anh.
Thế nhưng.... Nếu không phải vậy thì những phản ứng kỳ lạ của anh với cô nên giải thích như thế nào đây? Muốn hỏi cô, nhưng cô gái này có đánh chết cũng không thừa nhận hai người quen nhau, thật là phiền lòng mà...
Khẽ thở dài, ngón tay thon dài cứ lưu luyến trên cánh môi mãi không rời, giống như đã muốn vuốt ve như thế từ rất lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng tìm được cơ hội nên không đành lòng bỏ qua.
A... Trên cánh môi giống như có một con bướm đang vui đùa khiến cho người ta ngứa ngáy, thật đáng ghét nha! Nhất định là đệ tử Thiếu Lâm lại chêu chọc cô rồi! Anh vẫn thích chọc cô lúc cô đang ngủ trưa....
Trong mơ màng, Đỗ Ánh Nguyệt cười ngẩn ngơ cho rằng mình đang ở trong một buổi chiều của ba năm trước, trong lúc xoay người tránh khỏi sự trêu chọc của người nào đó miệng vẫn còn lầu bầu kháng nghị.
"Đệ tử Thiếu Lâm, đừng trêu chọc người ta nữa! Đi xuống lầu trông tiệm đi...."
Trông tiệm? Nhíu mày, anh thu tay về, chợt phát hiện cô trong lúc mơ màng sẽ vô ý để lộ thông tin, lập tức quyết định lợi dụng thời cơ.
"Trông tiệm gì?" Giọng nói khẽ khàng.
"Tiệm sách a...." Cọ gối, thanh âm mơ hồ không rõ.
"Tôi thường trông tiệm giúp em sao?"
"Ừ...."
"Chúng ta sao lại biết nhau?"
"Tôi cứu anh..." Thật đáng ghét! Đệ tử Thiếu Lâm hôm nay rất phiền a, không để cho người ta ngủ ngon, cứ hỏi những câu anh đã biết thôi.
Mơ màng, Đỗ Ánh Nguyệt miễn cưỡng mở ra mí mắt nặng nề, hướng về phía người đàn ông hai mắt đang tỏa sáng trong bóng tối oán trách.
"Đệ tử Thiếu Lâm, người ta đang ngủ trưa, anh không phải cố ý quấy rối đó chứ.... A!" Còn chưa nói xong lại phát hiện trước mắt một màu đen tối, cô sợ hãi kêu lên, cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng chạy mất.
Hiện tại không phải là buổi chiều ấm áp cũng không phải là ở Đài Loan càng không phải là ba năm trước đây nha! Vậy, vậy rốt cuộc là cô vừa mới nói cái gì thế? Ô.... Làm sao bây giờ? Không nhớ rõ nữa! Có để lộ ra 'bí mật to lớn' gì hay không đây?
Thần chí bị hù dọa, nhìn chằm chằm người đàn ông trong bóng tối, cô một không nhận, hai không nghĩ, rất AQ nhắm mắt lại, kéo chăn trốn bên trong, cố gắng thôi miên mình."Mình đang nằm mơ, mình đang nằm mơ, mình đang nằm mơ...." Đáng ghét! Cái tên đàn ông tự ý xông vào phòng của con gái nếu có chút ý tứ thì cũng nên nhanh chóng rời đi rồi chứ!
"Thật đáng tiếc, em không phải là đang nằm mơ." Cứng rắn kéo chăn ra, Mặc Khuê bị dáng vẻ giả đà điểu của cô làm cho buồn cười.
"Anh, anh, anh...." Trợn to mắt trừng người, hoảng sợ không nói nên lời.
"Nói qua một chút xem chúng ta quen nhau như thế nào?" Thân hình cao lớn không tự chủ dựa gần sát người cô tạo ra một tư thế rất mờ ám.
"Anh, anh nói cái gì... Tôi... Tôi nghe không hiểu..." Trống ngực đập dồn dập, Đỗ Ánh Nguyệt mặt đỏ tai hồng.
"Anh.. Tại sao nửa đêm lại có thể xông... Xông vào phòng của tôi... Không ra nữa... Tôi... Tôi sẽ gọi người đến..."
Ô... Bị một người dáng vẻ không tồi, thậm chí có thể nói là rất có mùi vị của mãnh nam dùng tư thế này vây ở trên giường, áp lực rất lớn nha!
"Em kêu đi!" Trong màn đêm, anh khẽ cười ra tiếng, bỗng nhiên cảm thấy trêu chọc cô như vậy rất thú vị.
"Mới vừa rồi em nói đã từng cứu tôi..."
"Không có! Không có! Tôi không có cứu anh!" Trong lòng hoảng sợ, rất sợ anh nhớ lại chuyện đêm đó, cô vội vàng phủ nhận.
"Vì sao không thể thành thật thừa nhận?" Cô muốn giấu diếm cái gì sao?
"Tôi không biết anh đang nói cái gì... Nhanh, nhanh đi mau! Nếu không.... Nếu không tôi sẽ gọi người thật đó...."
"Đáng chết! Em không nói, tôi nhất định không đi!" Trừng mắt nhìn người đang hoảng sợ dưới thân, Mặc Khuê không hiểu rốt cuộc là cô đang sợ cái gì?
"Anh, anh, anh...." Lại một lần nữa không nói nên lời.
"Chúng ta từng là người yêu sao?" Khi hỏi ra câu hỏi trong lòng muốn biết nhất, anh ngạc nhiên phát hiện mình thế nhưng lại hi vọng nghe được đáp án khẳng định.
"Anh, anh đang nói gì vậy? Không phải đâu!" Đỏ mặt phủ nhận, tim Đỗ Ánh Nguyệt càng đập nhanh hơn. Ông trời! Anh sao có thể nghĩ rằng hai người là tình nhân chứ? Tuy nghe anh nói như thế đáy lòng quả thật nổi lên một chút vui vẻ không thể giải thích nhưng sự thật không phải như vậy mà!
"Không phải? Vậy em đỏ mặt cái gì?" Dựa vào ánh trăng chiếu le lói qua cửa sổ, anh rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đồng thời theo bản năng cũng từ chối đáp án phủ định của cô.
"Tôi, tôi thích đỏ mặt, anh quản được sao?" Thẹn quá hóa giận, cô hung dữ phản bác lại.
"Đúng là không quản được...." Trầm ngâm liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, Mặc Khuê chợt cảm thấy cô lúc này thật xinh đẹp đến mê người, trong lòng kích động khó nén.
"Có lẽ, chỉ cần tôi nếm thử hương vị cái miệng nhỏ nhắn này của em thì có thể nhớ lại được mỹ vị mà ba năm trước đã từng thử qua...." Nếu là người yêu thì hẳn là anh đã từng hôn qua cô đi!
Gì? Anh đang nói hươu nói vượn gì vậy?
Đỗ Ánh Nguyệt cảm thấy kinh hãi, đang muốn cảnh cáo anh chớ có làm loạn, nhưng chưa kịp lên tiếng thì cái miệng nhỏ thơm mùi đàn hương trong nháy mắt đã bị anh che phủ.
"Ưm...." Anh, anh thật sự hôn cô! Người đàn ông này lại thừa dịp ban đêm vào phòng ăn đậu hũ của cô, thật sự rất quá đáng nha!
Trong kinh hoàng, cảm nhận được anh ở trong miệng mình công thành chiếm đất cùng triền miên không dứt, Đỗ Ánh Nguyệt vừa xấu hổ vừa tức giận muốn đẩy anh ra nhưng lại không còn sức, không thể làm gì khác hơn là với tay qua chiếc tủ cạnh đầu giường tìm loạn.... Có cái gì để cô có thể đập tỉnh người đàn ông này không vậy?
Ông trời! Hương vị của cô thật thơm.... Trằn trọc hấp thu hương vị ngọt ngào trong cái miệng nhỏ nhắn, Mặc Khuê không nhịn được than nhẹ, trong đầu đột nhiên lướt qua hình ảnh 'Buổi chiều tà ấm áp, người đàn ông khẽ hôn nhẹ cô gái đang say ngủ. '
Sao lại như thế? Chẳng lẽ anh thật đã từng hôn cô nên giờ mới nhớ lại chuyện xưa, ký ức đã qua không biết chôn giấu nơi đâu liền lặng lẽ hiện ra ư?
Hình ảnh nhanh chóng lướt qua đó khiến cho anh không nhịn được mà vui sướng, càng thêm khẳng định mình cùng cô có quan hệ không tầm thường, tâm trạng kích động càng khiến cho nụ hôn thêm say đắm.
"Ưm..." Đệ tử Thiếu Lâm học ở đâu kỹ thuật hôn môi cao siêu như vậy chứ? Cố gắng giữ tỉnh táo nhưng lại bị anh lần nữa kéo vào kích tình dây dưa. Trong lúc mê mang, tay Đỗ Ánh Nguyệt đang sờ loạn trên tủ chợt đụng phải một vật cứng không biết là đèn ngủ hay là cái gì, nhiệt độ lạnh lẽo khiến cô thanh tỉnh trong nháy mắt.
Đáng ghét! Đệ tử Thiếu Lâm dám sàm sỡ cô, nhất định phải cho anh đẹp mặt mới được!
Cầm thật chặt vật cứng lạnh như băng, ổn định nhịp tim, không kịp suy nghĩ hung hăng đập một cái vào gáy của anh.
"Em...." Đang đắm chìm trong nụ hôn nóng bỏng, Mặc Khuê chỉ cảm thấy sau gáy một trận đau buốt, khi ý thức được chuyện gì xảy ra thì anh không dám tin nhìn chằm chằm cô, sau đó trước mắt liền tối sầm. Nhưng trước lúc hôn mê, những hình ảnh giống như một thước phim lấy tốc độ ánh sáng lướt qua trong đầu....
← Ch. 02 | Ch. 04 → |