← Ch.079 | Ch.081 → |
Vô Cực ngớ ngẩn ra, nét mặt chợt biểu lộ một nụ cười hiếm có, hơi chút bật cười hắng giọng một cái, "Khụ khụ, chủ tử, ngài cùng vương phi chính là một đôi trời đất tạo nên a! Chủ tử lo lắng vương phi chưa từng thấy qua hình dáng ngài, sẽ...... ha ha, sẽ không nhìn trúng ngài sao?"
Mạc Kỳ Hàn nhất thời 囧, gương mặt tuấn tú đỏ ba phần, tối bảy phần, hơi trợn mắt, "Cũng dám chế nhạo chủ tử ngươi sao!" Sắc mặt mới vừa chìm, lại mình không nhịn được cười lên, ngón tay mân mê ống tay áo, nói: "Mạn Mạn cũng không phải là cô gái tục tằng trông mặt mà bắt hình dong."
"Đúng vậy." Vô Cực cười nói: "Chủ tử muốn lập gia đình rồi hả? Chỉ là, vương phi đã là vương phi rồi, ghi tên vào gia phả rồi, chủ tử......"
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày nói: "Cưới lần đó không tính, bái đường cùng vương phi cũng không phải là Bổn vương."
"Sư huynh!"
Lâm Mộng Thanh chạy tới đáng thương nói: "Nữ nhân kia huynh mặc kệ? Không ngừng ồn ào, bảo huynh cho nàng chết đi, đệ...... Gì? Sư huynh, trên người huynh mặc không phải là...... A, huynh chuẩn bị thành thân à? Đệ thật là cao hứng a!"
Mạc Kỳ Hàn xoay người liếc mắt Lâm Mộng Thanh một cái nói: "Ta thành thân đệ cao hứng cái gì?"
"Dĩ nhiên cao hứng a!" Lâm Mộng Thanh nói: "Huynh thành thân liền đại biểu huynh không phải sống cuộc sống hắc ám này, huynh không cần hắc ám, đệ cũng không cần vất vả đi theo huynh rồi, đệ có thể ngẩng đầu ưỡn ngực làm người rồi, có thể không cao hứng sao? Quan trọng nhất là, hắc hắc, sư huynh sẽ có thể giúp đệ làm mai rồi phải không?"
Vô Cực suýt nữa phun cười, cúi thấp đầu, nín đỏ mặt.
Gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn co quắp một hồi, "Hắc ám? Ta đây hắc ám sao? Vất vả cùng ta iếm, Mộng Thanh, đệ không cùng ta, vậy đệ có thể cùng Nhã Phi sao?"
"Khụ khụ, bất kể nói thế nào, huynh nhất định phải để cho đệ ôm được mỹ nhân về! Đệ đã lâu không thấy Nhã Phi rồi, ai! Đệ còn lừa gạt nàng nói ra kinh làm việc, rất nhanh sẽ trở lại thăm nàng!" Lâm Mộng Thanh vừa nghĩ đến cô nương trong mộng của hắn, nhất thời buồn bã.
"Nhìn bộ dạng đệ không có tiền đồ như vậy, được, ta sẽ bẩm rõ với phụ hoàng." Mạc Kỳ Hàn khinh bỉ liếc một cái, chuyển mắt phân phó: "Vô Cực, mang thức ăn lên."
"Dạ, chủ tử!"
Lâm Mộng Thanh bị kích thích, ngồi xuống trước bàn cơm, đen mặt nói: "Đệ không có tiền đồ? Huynh ôm sư tẩu ngủ mỗi đêm, huynh là đàn ông no không biết nỗi khổ của đàn ông đói! Nếu là huynh, để cho huynh một tháng không thấy mặt sư tẩu, đệ xem huynh có vội hay không!"
Mạc Kỳ Hàn trừng mắt hắn, vỗ bàn một cái nói: "Ta gặp phụ hoàng sẽ nói ngay với ngài, được chưa?"
"Ách, cũng được." Lâm Mộng Thanh thoả mãn mà gật gật đầu.
Ăn trưa xong, Mạc Kỳ Hàn liền đi ám thất.
Tang Phượng là khóa bằng hai sợi dây xích sắt, võ công đã bị Thiên Cơ lão nhân phế bỏ, độc châm bị lấy cũng không sao, nhưng không có võ công, thì đồng nghĩa với việc lấy đi nửa cái mạng của ả, giờ phút này ả như phế nhân co rúc ở góc tường, đầu tóc rối bời, trên mặt sưng đỏ, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng.
Nghe được tiếng bước chân, chần chờ một chút, mới ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là gương mặt tuấn mĩ tà tứ của Mạc Kỳ Hàn mà ả chưa bào giờ quên suốt bảy năm qua.
Vô Cực mang cái ghế ngồi đến, Mạc Kỳ Hàn vung cẩm bào ngồi xuống, lạnh lẽo liếc xéo qua mặt của Tang Phượng, nhàn nhạt mở miệng nói: "Ngươi hiểu Bổn vương muốn biết cái gì, nói ra thì Bổn vương liền cho ngươi chết toàn thây!"
"Ha ha, Tứ Vương Gia rất dứt khoát, đáng tiếc...... Tang Phượng có lý do gì mà nói cho ngài biết toàn bộ?" Tang Phượng khẽ bò dậy, thân thể tựa vào trên vách tường, lúm đồng tiền như hoa hỏi.
"Tang Phượng, nha hoàn lúc trước dịch dung xâm nhập vào Lăng phủ hạ độc là sư tỷ muội đồng môn của ngươi phải không?" Mạc Kỳ Hàn cười nhẹ nhàng hỏi.
Nụ cười cũng không lạnh lùng, lại ấm áp như là gió xuân, trên mặt nhàn nhạt mang theo lực mê hoặc, như đầu độc lòng người, Tang Phượng ngốc trệ, máy móc gật đầu một cái.
Vô Cực cầm bút, ghi chép thật nhanh.
Mạc Kỳ Hàn cười không đổi, lại hỏi, "Các ngươi đều là nghe lệnh của Tam vương gia Mạc Kỳ Minh sao?"
"Đúng vậy." Tang Phượng gật đầu.
"Ngươi phụng mệnh hạ độc mưu hại thái tử cùng Bổn vương, có biết động cơ của Tam vương gia là gì không?" Mạc Kỳ Hàn thu nụ cười, trong mắt nhuộm lo lắng.
Tang Phượng dừng lại, lắc đầu, "Không biết, động cơ của chủ tử là cái gì, ai dám hỏi? Ta là tên ăn xin ngài ấy nhặt về, sau lại được chủ tử phái đi Miêu Cương học võ ba năm, chủ tử là người rất lạnh lùng, hỉ nộ vô thường, mặc dù ta đi theo bên cạnh ngài nhiều năm, lại cũng không biết gì về chuyện của ngài, giết thái tử, giết Tứ Vương Gia ngài, chắc là vì ngôi vị hoàng đế đi, nhưng không hẳn là vậy."
Ngừng lại, Tang Phượng nhìn Mạc Kỳ Hàn, khẽ nở nụ cười, "Ta không nghĩ đến, Tứ Vương Gia cư nhiên thâm tàng bất lộ như thế, người đời đều biết Tứ Vương Gia từ nhỏ bị bệnh không khỏe, võ công bình thường, giờ lại là cao thủ! Hơn nữa Tứ Vương Gia trúng kịch độc Miêu Cương mà vãn sống đến giờ sao? Ta rất ngạc nhiên."
"Trời cao còn có trời cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, Tang Phượng, nếu bổn vương không chết, như vậy kẻ phải chết sẽ là chủ tử ngươi!" Mạc Kỳ Hàn hừ lạnh nói.
Tang Phượng buồn bã, cụp xuống con mắt, "Tứ Vương Gia, Tang Phượng thật ra cũng không nghĩ hạ độc giết ngài, bảy năm trước, Tang Phượng giả trang thành ca cơ hiến vũ, làm bộ bị vấp ngã, Tứ Vương Gia nhân hậu chẳng những không phạt ta, còn đỡ ta, ta ngay lập tức liền muốn chạy trốn, buông tha cái nhiệm vụ này, nhưng ta hiểu rõ kết quả chạy trốn là cái gì, ta không muốn chết, cho nên......"
"Được, dù sao Tang Phượng không còn thân nhân, chết cũng được, ta liền đem hiểu biết của ta nói cho ngài biết. Tam vương gia vào mùng ba tháng ba hàng năm cũng sẽ đi đến một chỗ, nơi đó cách kinh thành hai mươi dặm, là một tòa núi không tên, ở phía dưới sơn cốc, có một con suối, đó là lúc xuân về hoa nở, suối nước từ trên núi chảy xuống, róc rách vang dội, các loại hoa nở ra, trong không khí tràn đầy mùi thơm ngát, từng cánh hoa bị gió thổi rơi vào trên mặt nước, cảnh tượng rất đẹp, sơn cốc rất u tĩnh, trừ tiếng chim kêu, yên lặng như cảnh tiên, không có phân tranh, không có chém giết, chỉ có an tĩnh."
"Tam vương gia mỗi lần đi đến, đều dẫn ta cùng Mặc Thanh, chúng ta cách ngài rất xa, không dám quấy rầy ngài, ngài ngồi một mình ở trên tảng đá bên suối, ngồi mấy canh giờ, ngẩn người lẳng lặng nhìn suối nước, cũng không ai biết ngài đang nghĩ cái gì."
"Trong phòng ngài có một mật thất, bên trong treo một bức tranh mỹ nhân, sau khi ngài trở về từ núi không tên, sẽ tiến vào mật thất, sau đó ngẩn ngơ mấy canh giờ, ai cũng không hiểu, lại không dám đi hỏi chủ tử người trong bức tranh kia là ai."
*****
Mạc Kỳ Hàn đợi một lát, không có biểu cảm gì mở miệng nói: "Tang Phượng, ngươi đồng tình với Tam vương gia sao?"
"Ta không biết, mùng ba tháng ba hàng năm, là ngày chủ tử an tĩnh nhất, cũng là ngày nội tâm ta bình tĩnh nhất, nhìn suối nước róc rách, chim hót hoa thơm, ta hy vọng có một ngày ta có thể rời khỏi thân phận hắc ám này, đường đường chánh chánh đi ở trước mắt người đời, nhưng ta biết rõ, đó là không thể nào, ta làm quá nhiều chuyện ác, chỉ một chuyện giết thái tử điện hạ, đã không thể thoát tội chết rồi, mặc dù, mặc dù ngài không có chết vì ta độc thủ, nhưng ta trốn không khỏi tội nghiệt."
Tang Phượng ngước mắt, nhìn Mạc Kỳ Hàn không chuyển mắt, lẩm bẩm nói: "Tứ Vương Gia, Tang Phượng không dám vì mình cầu cạnh, chỉ muốn nói, nội tâm Tam vương gia thật ra rất khổ sở, mặc dù ta không biết là cái gì, nhưng hàng năm ngài đi đến núi không tên, ta liền đoán Tam vương gia khẳng định cất giấu chuyện gì trong lòng, không biết Tứ Vương Gia có thể... có thể cho ngài ấy một con đường sống hay không?
"Cho hắn?" Mạc Kỳ Hàn đột nhiên nâng cao giọng, cười lạnh một tiếng, đùa cợt nói: "Bảy tám năm trước, ngươi có thỉnh cầu Tam vương gia, để hắn thả cho ta cùng đại ca một con đường sống không? Ông trời có mắt, để cho ta sống sót, nhưng đại ca ta chết rồi, chết trong tay hắn, đây là thù cũ, còn có mới hận! Còn nữa..., hắn luân phiên phái sát thủ giết Tứ Vương phi, cấu kết cùng hai trắc phi của Bổn vương, tạo lời đồn, hạ độc Mạc Ly Hiên, đưa vương phi của Bổn vương cùng Ly Hiên vào chỗ chết, hắn còn chưa đáng chết sao? Cho hắn đường sống? Là bảo Bổn vương tìm đường chết sao?"
"Đúng, đúng, là ta quá ngây thơ rồi, Tam vương gia làm nhiều chuyện như vậy, sao ngài có thể tha cho ngài ấy?" Tang Phượng thở dài nói
Ánh mắt lạnh lùng củaMạc Kỳ Hàn lóe lên một cái, "Những thứ này ngươi xác định đều là hắn làm sao?"
Tang Phượng ngốc ra, sau đó nhìn về phía Mạc Kỳ Hàn, lại thấy trên mặt hắn đã không có lạnh lùng mới vừa rồi, mỉm cười nhìn ả, nụ cười vẫn như gió xuân, chỉ nghe hắn rất dịu dàng lại hỏi ả một lần, "Mấy sự tình này, đều là Tam vương gia chỉ điểm ngươi cùng sư tỷ đồng môn của ngươi, đúng không?"
Tang Phượng ngây ngốc nhìn hắn, hồi lâu, há miệng, "Đúng, đúng là Tam vương gia chỉ điểm."
"Vậy Tang Phượng, ngươi có biết chuyện hai mươi năm trước trong cung xảy ra hoạn quan làm loạn không?" Mạc Kỳ Hàn nở nụ cười mê người hỏi.
"Hai mươi năm trước? Hoạn quan làm loạn?" Tang Phượng nhíu chặt chân mày, suy tư một lát, lắc đầu một cái, "Không biết."
Mạc Kỳ Hàn hạ con ngươi, chưa từ bỏ ý định lại hỏi, "Vậy ngươi có biết Lăng Vương? Chính là cha đẻ của Tam vương gia."
"Lăng vương? Nghe nói qua, đúng rồi, trong lúc ngăn hoạn quan làm loạn, Lăng Vương vì cản một kiếm cho hoàng thượng mà chết, lúc này Tam vương gia mới được hoàng thượng nhận làm con thừa tự, không phải sao?" Tang Phượng hỏi.
"Đúng, người đời biết đều là như vậy, nhưng thật sự có phải là như vậy không?" Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, nói: "Tang Phượng, ngươi có biết bạch Tĩnh An cùng Hạ Chi Tín không? Hai người họ là người Lăng Vương tín nhiệm nhất khi còn sống, những năm này Tam vương gia có liên hệ với hai người bọn họ hay không?"
Tang Phượng bị này câu hỏi đột nhiên này làm run rẩy, chần chờ thoáng qua trong mắt, vừa nâng mắt mắt, đụng phải ánh mắt sắc bén của Mạc Kỳ Hàn, thân thể không tự chủ xoay nhẹ, "Ta, ta không biết."
"Ngươi thật không biết sao? Tang Phượng, ngươi nói hay không nói cũng không cải biến được cái gì, nếu Bổn vương có thể hỏi đến vấn đề này, tự nhiên là đã nắm chắc chín phần, khi lăng vương còn sống, quan hệ cùng Hạ Chi Tín, Bạch Tĩnh An không phải là bình thường, khi hoạn quan làm loạn, Lăng vương chết, Bạch Tĩnh An tránh được một kiếp, chính là giữ thực lực, cùng Hạ Chi Tín phụ tá Tam vương gia Đông Sơn tái khởi chứ gì? Nói trắng ra là, một cái hoạn quan nho nhỏ sao lại có lá gan lớn đến vậy, dám làm loạn cung đình, mưu sát hoàng thượng? Lăng Vương là chủ mưu sau lưng chứ gì? Là Lăng vương muốn giang sơn đổi chủ chứ gì?" Trong mắt Mạc Kỳ Hàn lóe ra ánh sáng tự tin.
Tang Phượng kinh hãi không thôi, sắc mặt đột nhiên tái mấy phần, khiếp sợ nhìn Mạc Kỳ Hàn, lắc đầu nói: "Ta không biết, không biết."
"Ngươi cũng biết, Tam vương gia cùng Hạ Chi Tín, Bạch Tĩnh An liên lạc thông qua phương thức gì chứ?" Mạc Kỳ Hàn đứng lên, đứng ở trước mặt Tang Phượng.
Khoảng cách gần như vậy, nhìn Mạc Kỳ Hàn, khuôn mặt tuấn dật gần như hoàn mỹ phóng đại đến trước mắt, gương mặt Tang Phượng đỏ một chút, nhỏ giọng, "Ta chỉ biết Tam vương gia có liên lạc cùng bọn họ, nhưng là phương thức liên lạc cụ thể thì ta không biết, đều là qua tay Mặc Thanh."
"Vậy sao?" Mạc Kỳ Hàn hơi cười, nhíu mày.
Tang Phượng gật đầu một cái, "Quả thật như vậy."
"Được. Ngươi có thể ra mặt làm nhân chứng cho bản vương không?" Mạc Kỳ Hàn lại hỏi.
Nghe vậy, Tang Phượng, lập tức lắc đầu, "Không thể nào! Ta há có thể hại chủ như thế? Không thể, ta thà tự vận, tuyệt sẽ không nói ra nửa chữ lúc rời khỏi nơi này!"
"Vậy vì sao ngươi lại chịu nói cho Bổn vương đây?" Mạc Kỳ Hàn cau mày nói.
"Bởi vì... bởi vì bảy năm trước ngài đỡ ta, ngay lập tức ta không đành lòng xuống tay, nhưng là không có cách nào, ngài không phải kẻ ác, ta không nõ lấy mạng ngài, ta cũng là người có lương tri, chủ tử chứa chấp ta, ta là tận trung báo ân cho chủ tử, ngài tốt với ta, ta cũng hồi báo ngài, cho nên ta cho ngài biết những gì ta biết, các ngài đấu thế nào là chuyện của các ngài, ta sống không được, ta nhìn không thấy cũng không ngăn cản được, nhưng ta không thể quên ơn Tam vương gia." Tang Phượng vội vàng nói.
Mạc Kỳ Hàn gật đầu một cái, đứng lên, "Được, Bổn vương sẽ cho ngươi chết toàn thây."
Dứt lời, xoay người đi ra ngoài, bình tĩnh nói: "Lưu cho ả một cái xác nguyên vẹn."
"Dạ, chủ tử!" Vô Cực đáp lời.
Trở về phòng, Mạc Kỳ Hàn đột nhiên cảm giác mệt mỏi, tra xét lâu như vậy, rốt cuộc xác định được chủ mưu, nhưng không có chứng cứ, rất khó lòng!
Còn nữa..., cô gái trong bức tranh kia đến tột cùng là người phương nào? Là người trong lòng năm xưa của Mạc Kỳ Minh sao? Hay là có quan hệ khác? Ngoài thành hai mươi dặm, núi không tên, mùng ba tháng ba bên suối, đây tột cùng là cái ngày đặc thù gì? Lăng vương chết vào sáu a, chẳng lẽ là ngày giỗ mẹ đẻ Mạc Kỳ Minh? Cũng không đúng a, Lăng Vương phi hình nưh chết vào tháng chín.
Mạc Kỳ Hàn đi thong thả, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ không ra đầu mối, nhìn trời, đã là xế chiều, cũng không biết tâm tình Mạn Mạn ra sao, nghĩ đến đây, trong bụng vô cùng lo lắng, liền tức thì kêu: "Vô Giới!"
"Chủ tử, nô tài ở đây!"
"Gọi Tư Khuynh tới cho Bổn vương."
"Dạ! Nô tài lập tức đi!"
*****
"Tư Khuynh, giao phó bọn hạ nhân hầu hạ vương phi cẩn thận một chút, trêu chọc cho vương phi vui vẻ, ai dám làm vương phi hơi không vui, cho Bổn vương phạt nặng!" Mạc Kỳ Hàn uống xong một chén trà, trầm giọng nói.
Quản gia mặt kinh ngạc, dùng sức nuốt nước bọt một cái, thận trọng nói: "Bẩm chủ tử, vương phi đã mất hứng, Nhị vương gia đưa Tiểu Vương Gia trở lại, đuổi người hầu đi ra ngoài, ở trong phòng không biết đã nói cái gì với vương phi, sau đó Nhị vương gia đi, vương phi ngẩn người, Xuân Đường nói thấy mắt vương phi hơi đỏ, hình như đã khóc."
"Hả? Vậy vương phi hiện tại ở đâu? Tiểu Vương Gia ở đâu?" Tay Mạc Kỳ Hàn bưng ly trà căng thẳng, nhíu mày hỏi.
Quản gia vội nói tiếp: "Tiểu Vương Gia cùng với vương phi đi ra vườn hoa rồi, Xuân Đường Thu Nguyệt đều đi cùng."
"Tốt lắm, Bổn vương đã biết, đi xuống đi."
"Dạ!"
Trong nhà lại yên tĩnh, Mạc Kỳ Hàn lại đứng ngồi không yên, chân mày nhíu chặt, lúc này hắn mới dụ dỗ được Mạn Mạn cao hứng, Nhị ca lại tới làm cái gì đây? Đến bây giờ còn chưa chết tâm sao?
Mặt trời lặn, mặt trời ngã về tây, đợi thêm, rốt cuộc cầm cự đến buổi tối.
Vừa vào đêm, Mạc Kỳ Hàn liền vội vã đi vào Cúc Thủy Viên, bước ra khỏi vách tường, lại phát hiện nến vẫn sáng, Mạc Kỳ Hàn hơi cau mày, giương tay áo lên, mang theo lực đạo thổi tắt ánh nến.
Vậy mà, lập tức liền nghe Lăng Tuyết Mạn lo lắng nói, "Chớ tắt đèn!"
"Mạn Mạn, thế nào?"
Mạc Kỳ Hàn cả kinh, vội đến gần mấy bước, trăng sáng chiếu vào một chút, đủ để cho hắn thấy rõ Lăng Tuyết Mạn đang ngồi ở bên giường, cúi đầu không biết đang làm cái gì, "Mạn Mạn?"
"Tình nhân, chàng thắp nến lên đã, ta... ta còn chưa có chuẩn bị xong." Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt, nhỏ giọng nói.
"Nàng làm cái gì đây?" Mạc Kỳ Hàn sờ sờ mặt cùng khóe mắt của Lăng Tuyết Mạn, xác định không phải nàng khóc, thoáng buông lỏng tâm tư.
"Ai nha, ta... ta tới cái kia nha... người ta đang dọn dẹp, chàng liền tiến vào, ta mới làm được một nửa, chàng nhanh đốt nến đi." Lăng Tuyết Mạn cau mày, oán hận nói.
Mạc Kỳ Hàn đành phải lại đi đốt nến, cầm đá đánh lửa lên, lại nghĩ đến khi đốt nến Lăng Tuyết Mạn sẽ thấy mặt của hắn, liền cúi đầu, xé một mảnh áo choàng che mặt, lúc này mới yên tâm đốt nến.
Trong nhà, ánh sáng lan tràn đến chỗ Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Hàn chăm chú nhìn đến, gương mặt tuấn tú không khỏi tối mấy phần, có chút buồn bực đến gần, ngồi xổm xuống, buồn buồn nói: "Làm sao tới kinh nguyệt rồi hả?"
"Ách...... Chàng nhìn cái gì chứ? Đi ra nhanh lên!" Lăng Tuyết Mạn lúng túng không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ ửng, đưa tay đẩy Mạc Kỳ Hàn một cái, vội vàng kéo chăn qua che lên quần lót nàng mới thay được một nửa.
"Khụ khụ, thân thể nàng nơi nào ta chưa xem qua chứ? Còn xấu hổ sao?" Mạc Kỳ Hàn càng thêm buồn bực, nổi đóa lên, ngửa mặt nằm ở trên giường than thở, từ xế chiều hắn liền bắt đầu kích động, còn nghĩ tối nay muốn thân thiết một phen với nàng, kết quả lại như vậy!
Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, quay đầu lại trừng mắt Mạc Kỳ Hàn, nói: "Chàng xem ta sao lại không thẹn thùng, dầu gì ta cũng là nữ nhân mà! Hỏi kỳ quái thật, ta làm sao không thể tới kinh nguyệt hả? Tới kinh nguyệt ta còn cao hơn hứng đó, nói rõ ta không có mang thai a, không phải muốn ngừa thai sao?"
"Ừ, tới tốt lắm......" Mạc Kỳ Hàn thuận miệng nói tiếp, trong đầu đột nhiên chợt lóe, ngồi dậy, phức tạp nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, âm thầm suy tư, hiện tại nàng tới kinh nguyệt, thật sự là chuyện tốt a, tối hôm qua nàng bị Mạc Kỳ Minh...... Cái này nói rõ nàng sẽ không mang thai nghiệt chủng của Mạc Kỳ Minh rồi, nếu như sau này có bầu, liền nhất định là của hắn, lúc trước hắn chưa nghĩ đến điểm này, ách, nếu tối nay nàng không tới kinh nguyệt, hắn lại cưng chiều nàng, ngộ nhỡ nàng mang thai thật, vậy sẽ không rõ hạt giống trong bụng nàng là của người nào gieo!
Nghĩ thông suốt điểm này, Mạc Kỳ Hàn giống như gỡ một tảng đá lớn ra khỏi lưng, nụ cười vui vẻ nâng lên trên mặt, trong mắt lắng đọng, ôm hai vai Lăng Tuyết Mạn, nói: "Mạn Mạn, kinh nguyệt tới tốt lắm, nói rõ...... các biện pháp ngừa thai của ta rất hữu hiệu."
"Ha ha, ừ, tình nhân, chàng hay uống thuốc, lỡ về sau chúng ta không thể có con thì sao?"Lăng Tuyết Mạn vẫn lo lắng hỏi.
"Sẽ không, đợi đến thời điểm có thể, chúng ta liền sinh một hài tử." Mạc Kỳ Hàn ấm áp cười một tiếng, rồi lại nhắm chặt mắt, nên để sư phụ chẩn mạch cho nàng rồi, không biết thân thể nàng điều dưỡng có tốt lên chưa?
Lăng Tuyết Mạn chọc tay vào lưng Mạc Kỳ Hàn đang mất hồn một cái, "Tình nhân, lấy thêm cho ta một khối vải bông."
"Ừ? Được." Mạc Kỳ Hàn xuống giường, nhìn chung quanh một chút, hỏi: "Để ở đâu?"
"Trong tủ quần áo, ở tầng dưới cùng."
"À."
Mạc Kỳ Hàn lộn trở lại, Lăng Tuyết Mạn cầm vải bông, mặt ửng đỏ, "Chàng đừng nhìn, ta muốn thay."
"Ha ha, được, ta không nhìn, ta chờ nàng qua kỳ kinh nguyệt, xem thật kỹ bù lại là được."Mạc Kỳ Hàn tức giận nhướng mày, thình lình nhấc chăn lên nhìn, cười "ha ha" lên.
Lăng Tuyết Mạn xấu hổ, "Cút đi!"
"Ha ha! Chờ bản công tử đi thật, nàng lại khóc mất." Mạc Kỳ Hàn vui vẻ cười, lại nằm ngang trên giường, thúc giục: "Thay nhanh lên một chút, xong rồi ngủ nhanh."
Lăng Tuyết Mạn ảo não, dọn dẹp xong, sau đó bò qua, nhìn Mạc Kỳ Hàn che mặt nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, lòng hiếu kỳ thúc đẩy nàng đưa tay vén vải che trên mặt hắn, lại không biết nam nhân của nàng phúc hắc hơn nàng, nhanh hơn nàng một bước, giữ lại hai tay của nàng, lật người đè thân thể nàng ở dưới, trợn tròn mắt giễu giễu nói: "Vật nhỏ, cũng biết nàng sẽ dùng đến chiêu này, bản công tử vẫn nghe động tĩnh đấy."
"Chàng, chàng gian trá!" Lăng Tuyết Mạn tức giận bất bình, hai chân đá lung tung, chu miệng nói:"Không để cho ta xem mặt cũng có thể, vậy bây giờ chàng đứng trên đất, để cho ta xem thật kỹ thân thể chàng."
"Được, để cho nàng xem một chút."
Mạc Kỳ Hàn xuống giường, ngọc thụ lâm phong đứng trên mặt đất, mắt Lăng Tuyết Mạn không chớp nhìn chằm chằm nhìn nửa ngày, cũng là chậc chậc thở dài nói: "Tình nhân, áo của chàng rất quý phải không? Ngay cả kẻ ngoại đạo như ta cũng có thể nhìn ra vải rất tốt! Ách, cái áo choàng này, ừ, còn có cái đai lưng này tốn không ít tiền đi?"
Nha Nha, một thân hàng hiệu a! Lúc trước thấy hắn, đều là một bộ y phục dạ hành màu đen, tối nay lần đầu thấy một thân áo gấm trắng ngà này, vóc người cao lớn này, không mập không gầy, Lăng Tuyết Mạn không khỏi có chút si ngốc rồi, "Tình nhân, nếu tháo mặt nạ ra, chàng có phải là mỹ nam tử anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong hay không?"
Mạc Kỳ Hàn ngạc nhiên, tiếp theo tự tin nhướng mày, "Dĩ nhiên!"
"Vậy, tình nhân, chàng có phải rất có tiền hay không?"
"Ừ, nuôi nàng là không vấn đề."
"Vậy, vậy tình nhân, nhà chàng có phải rất lớn hay không? Cha mẹ chàng còn sống không? Có huynh đệ tỷ muội hay không? Nhà chàng rốt cuộc ở nơi nào? Là ở kinh thành sao?"
"Ừ, rất lớn, cha mẹ đều còn sống, huynh đệ tỷ muội rất nhiều, nhà ở kinh thành."
"Hỏng bét, vậy chàng có sống chung với cha mẹ hay không? Ngộ nhỡ cha mẹ chàng không hài lòng với ta, ta làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ ta và chàng cha mẹ bất hòa, gây gổ đánh nhau, chàng sẽ làm sao?"
"Thế nào, Mạn Mạn, muốn gả cho ta sao?" Mạc Kỳ Hàn bước đến gần, quay đầu lại vỗ ra một chưởng, tắt nến, tháo ra vải che mặt, mong đợi kích động hỏi.
← Ch. 079 | Ch. 081 → |