← Ch.066 | Ch.068 → |
"Không được!"
Mạc Kỳ Hàn lập tức lắc đầu, con ngươi cơ trí lóe sáng nói: "Nếu Nhị vương gia đã cứu Mạn Mạn, như vậy thì huynh ấy nhất định sẽ nhúng tay vào chuyện này, nên người xem xét vết thương của Mạn Mạn chỉ có thể là thái y, Thái Y Viện sẽ lập hồ sơ ghi nhận lại, sợ rằng... Nhị ca sẽ trình báo cho phụ hoàng, yêu cầu ngài luận tội xử trí Ngô Đồng!"
"Sư huynh, nếu như Ngô Đồng bị định tội, huynh sẽ thế nào?" Lâm Mộng Thanh gật đầu một cái, suy nghĩ một chút lại hỏi.
"Ta lại nợ nhị ca một phần ân tình! Quốc có quốc pháp, Nhị ca không làm sai!" Mạc Kỳ Hàm khẽ hất hàm dưới, trong ánh mắt mang theo một tia lạnh lùng, "Phàm là kẻ nào dám hạ độc thủ Mạn Mạn, ta đều một mực không lưu tình! Về phần Ngô Đồng, ta không tự mình ra tay, là vì còn nhớ đến trước đây, hiện tại chỉ trông vào vận may của nàng ta, nếu như đám người Nhị ca kiên trì muốn mạng của nàng ta, ta không còn lời nào để nói, nếu Liễu Thái Phó gặp phụ hoàng cầu xin tha thứ, thì có thể tội chết được miễn, tội sống khó thoát!" (Rin: hô hô... xem ra bạn Đồng Đồng khó thoát chết rồi =)), ai bảo bạn ấy đắc tội với ai không đắc tội lại đi đắc tội với nữ chính =)). Tính sơ sơ từ lão Nhị cho đến Hiên nhi cũng là hết 6 người muốn mạng bạn ấy rồi, một mình lão Nhị cùng tiểu Tam và tiểu Hiên Hiên đã khó đối phó rồi, lần này lại thêm cả tiểu Ngũ, tiểu Lục, tiểu Thất nữa... by the way: bản thân ta cũng không ưa bạn Đồng Đồng, chẳng ưa nổi cái tính "có mới nới cũ, gặp cũ lại luyến tiếc" của bạn ta =. =)
Lời vừa dứt, khép hờ đôi mắt, trong giọng nói lại thêm một phần chán nản, "Ta thật không biết tại sao Ngô Đồng có thể hận thù Mạn Mạn như vậy? Nàng ta mấy lần mời Mạn Mạn, là vì muốn bóp cổ nàng sao?"
"Sư huynh, huynh đi thăm sư tẩu thì sẽ biết, không phải sao?" Lâm Mộng Thanh nói: "Huynh không thăm sư tẩu hả?"
"Bản thân ta rất muốn đi, nhưng đi như thế nào? Ly Hiên nhất định một tấc cũng không rời nàng, hôm nay Mạn Mạn gặp chuyện không may, rất có thể, mấy huynh đệ kia của ta cũng sẽ đến, ta đi không được." Mạc Kỳ Hàn khổ sở ngồi xuống, hận không thể chạy như bay đến trước mặt Lăng Tuyết Mạn, an ủi nàng, sưởi ấm nàng.
Mạc Kỳ Hàn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào quản gia, lãnh đạm, "Tư Khuynh, ngươi trở về quan sát, xem như lần này là một bài học, bổn vương cho ngươi nợ lần này, nếu thêm lần nữa, ngươi đem đầu đến gặp ta!"
"Dạ, nô tài tạ ân không giết của chủ tử! Nô tài cáo lui!"
Quản gia kinh hoảng khấu đầu, sau đó vội vàng rời đi.
____________
Phủ Thái Phó.
Trong đại sảnh, Mạc Kỳ Diễn tức giận ngồi ghế trên, Mạc Kỳ Sâm ngồi bên cạnh hắn, khuôn mặt âm lạnh.
Phía dưới, Liễu Thái Phó, Liễu Thiếu Bạch, cả Liễu phu nhân đều quỳ dưới đất, trên mặt hoàn toàn không còn hột máu, vừa kinh ngạc lại sợ hãi cúi thấp đầu.
Mạc Kỳ Diễn lạnh giọng nói: "Liễu Thái phó, bổn vương cùng các huynh đệ luôn kính trọng ngài, nhưng chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không thể nhân nhượng! Liễu Ngô Đồng rốt cuộc đang ở đâu? Bổn vương không phái binh lục soát, chính là muốn cho đại nhân mặt mũi, xin đại nhân chủ động tìm Liễu Ngô Đồng, giao nộp cho Đại Lý Tự, chờ đợi phụ hoàng định đoạt!"
"Nhị vương gia, lão phu thực sự không biết tiểu nữ lại làm ra chuyện mưu sát Tứ vương phi, lão phu dạy dỗ nữ nhi không nghiêm, phạm vào tội lớn, cũng không dám giấu tiểu nữ!" Liễu Thái Phó run rẩy nói, đau lòng vô cùng, ngay ngày đại thọ của hắn, Ngô Đồng lại...
"Thiếu Bạch, ngươi mang gia đinh lục soát từng góc cây ngọn cỏ trong phủ qua một lần, nhất định phải tìm cho ra Ngô Đồng, Liễu gia ta ba đời trung nghĩa, Ngô Đồng lại làm ra chuyện giết chúa, ta Liễu Chính Đức tuyệt đối không bao che!" Liễu Thái Phó bi thiết vạn phần nói.
Liễu Thiếu Bạch nặng nề gật đầu, mới đứng dậy đi ra ngoài hai bước, lại nhìn thấy Mac Kỳ Minh âm u từng bước đi vào, "Nhị ca, phủ Thái Phó đã lục soát hết, không thấy Liễu Ngô Đồng, đệ vặn hỏi thủ vệ giữ cửa, không thấy nàng đi ra ngoài, nhưng trong phủ lại không cách nào tìm được, hay là vào cung xin chỉ thị của phụ hoàng, lùng bắt khắp thành đi!" (yêu anh Minh nhất♥)
Mạc Kỳ Diễn cau mày, sau lại âm trầm, "Một người sao lại biến mất được? Liễu Thái Phó, nếu tìm ra tung tích Liễu Ngô Đồng, xin Thái Phó đại nhân lập tức áp tải đến Đại Lý Tự, đừng để tội danh này lan rộng khắp cả phủ Thái Phó!"
Nói xong, hắn đứng dậy, bước nhanh ra ngoài. Mạc Kỳ Sâm cùng Mạc Kỳ minh cũng đi theo vào cung gặp hoàng thượng.
Các tân khách mơ hồ đã nghe được tin tức, rối rít tìm cớ ra về, trên dưới Liễu phủ lâm vào trầm mặc, trong đại sảnh, Liễu Thái Phó co quắp ngồi dưới đất, ngơ ngác hồi lâu, đột nhiên rống lớn: "Tìm! Nhất định phải tìm cho ra nó! Cái loại nghiệt chướng này...."
"Bịch!"
"Cha!"
"Lão gia!"
Liễu Thái Phó bất tỉnh, một đầu ngã xuống đất, Liễu gia nhất thời hỗn loạn.
___________________
Tứ vương phủ
Bên trong phòng ngủ Cúc Thủy Viên, Lăng Tuyết Mạn nằm trên giường, Đỗ Thái Y cẩn thận chẩn mạch, sau khi kiểm tra cổ họng, liền thở phào nhẹ nhõm.
Hướng về đám người Mạc Ly Hiên, ôm quyền, cung kính trả lời: "Bẩm các vị vương gia, Tứ vương phi bị thương không nặng, dù sao Liễu tiểu thư cũng là nữ, sức tay không mạnh, yết hầu Tứ vương phi chỉ bị chút tổn thương, vết đỏ ở cổ chỉ là vết thương ngoài da, bôi chút thuốc trị bầm chừng mấy ngày là được, mấy ngày này không nên nói chuyện nhiều, phải uống nhiều nước, còn phải uống thuốc đúng hạn, trong đồ ăn không được có dầu mỡ, lấy thanh đạm làm chủ, cháo loãng là tốt nhất, cũng không nên ăn điểm tâm khó nuốt, tỉ mỉ điều dưỡng sẽ không có gì đáng ngại."
Nói xong hắn liền kê đơn, đưa cho Mạc Ly Hiên, Mạc Kỳ Lâm vẫn lo lắng hỏi: "Thái y xác định sao?"
"Hạ quan xác định." Đỗ Thái Y kinh ngạc nhìn Mạc Kỳ Lâm quá quan tâm, nói.
"Được, ngươi trở về chuẩn bị hồ sơ thật tốt, ngày mai trình lên cho bổn vương"
"Dạ, hạ quan hiểu!"
Sau khi Đỗ thái y cáo lui, Mạc Ly Hiên liền ngồi vào mép giường Lăng Tuyết Mạn, nhẹ nhàng hỏi: "Mẫu thân, con gọi phòng bếp chuẩn bị cháo cho ngài được chứ? Hôm nay ăn cháo hạnh nhân nha?"
"Khụ, khụ khụ.... ta muốn ăn trứng muối...." Lăng Tuyết Mạn vừa nói vừa ho khan, Mạc Ly Hiên hiểu ý nói tiếp: "Là cháo thịt nạc trứng muối sao?"
Lăng Tuyết Mạn gật đầu một cái, Mạc Ly Hiên cười một tiếng, dặn dò nói: "Xuân Đường, lập tức phân phó phòng ăn đi làm."
"Dạ!"
Mạc Kỳ Lâm cùng Mạc Kỳ Dục ngồi xuống ghế trước bàn, nhìn Lăng Tuyết Mạn, trong lòng vừa đau, vừa khó chịu, nhất là Mạc Kỳ Lâm, hắn tự trách vạn phần, chỉ hận mình lúc ấy không nên tránh né đi cùng Liễu Ngô Đồng, nếu không Lăng Tuyết Mạn cũng không xảy ra chuyện như thế này! Vừa nghĩ đến, nếu như Mạc Kỳ Diễn không chạy đến, Lăng Tuyết Mạn sẽ chết, trong lòng hắn lại tựa như bị hàng vạn con kiến cắn nuốt, rất khó chịu!
Muốn hỏi, tại sao Liễu Ngô Đồng muốn bóp chết nàng, nhưng mà cổ họng nàng vẫn còn ho khan, nói chuyện rất khó khăn, đành phải đem ngàn lời muốn nói chôn vào sâu trong mắt, ngưng mắt nhìn nàng thật lâu.
Mạc Kỳ Dục thương tiếc nhìn, một lúc lâu, hắn đứng lên, sắc mặt giận dữ nói: "Ta phải một chưởng đập chết nữ nhân kia!"
"Dục... Dục...."
Lăng Tuyết Mạn quýnh lên, vừa kêu vừa đưa tay nắm lấy vạt áo Mạc Kỳ Dục, Mạc Kỳ Dục đành phải xoay người lại, đến gần một chút hỏi: "Mạn Mạn, sao vậy? Đừng nói với ta, ngươi muốn cầu xin tha thứ cho cái loại nữ nhân đáng chết ấy!"
"Không phải là cầu tha thứ, Dục Dục, ngươi đừng... đừng giết nàng, ngươi là vương gia, nếu như ngươi giết người... cũng là phạm pháp, phụ hoàng sẽ tức... giận... nghe hoàng thượng xử trí đi." Lăng Tuyết Mạn khó khăn nói.
"Đúng vậy, tiểu Thất, địa vị Liễu Thái Phó trong triều, đệ biết rất rõ, phụ hoàng rất coi trọng ông ta, lấy bản lĩnh của phụ hoàng, ngài sẽ không vì tình riêng mà xử trí, cứ chờ xem phụ hoàng xử trí thế nào rồi hẵng quyết định đi." Mạc Kỳ Lâm tán đồng gật đầu.
"Ai!" Mạc Kỳ Dục chán nản than một tiếng, "Được, đệ chờ."
Mạc Ly Hiên nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, ánh mắt đo đỏ, một tay vén vạt áo quỳ gối ở mép giường, thê lương nói: "Mẫu thân, Hiên nhi hổ thẹn vô cùng!"
*****
"Hiên nhi... đứng lên, không được quỳ nữa... nhanh lên một chút..." Lăng Tuyết Mạn cau mày tức giận, cố sức nói.
Mạc Kỳ Lâm kéo tay Mạc Ly Hiên, "Hiên nhi, mẫu thân con gặp chuyện không may, không phải là trách nhiệm của một mình con, con vẫn còn là con nít, sao có thể nghĩ đến mấy thứ này?"
"Đúng, Hiên nhi đừng làm cho mẫu thân con thương tâm thêm, nàng không thể nói chuyện, con làm vậy không phải mẫu thân sẽ càng lo lắng hơn sao?" Mạc Kỳ Dục cũng cau mày nói.
"Nhưng mà, mẫu thân không muốn đi chúc thọ, là con nói ngài ấy mới đi, nếu như không đi cũng sẽ không gặp chuyện." Mạc Ly Hiên thút thít không dứt, khổ sở muốn chết.
"Hiên nhi, con còn... nói như vậy nữa, mẫu thân sẽ thật sự... tức giận!" Lăng Tuyết Mạn cố ý không vui nghiêng mặt, không nhìn đến Mạc Ly Hiên.
Mạc Ly Hiên vừa nghe liền vội, nhào tới giường, nắm tay Lăng Tuyết Mạn áp lên má mình, cảm thụ nhiệt độ của nàng, lệ nóng lưng tròng, "Mẫu thân, con không nói nữa, con thật, thật sự sợ mất đi ngài, ngài phải uống thuốc đúng hạn, nhanh khỏe một chút, có biết không?"
"Ừ." Lăng Tuyết Mạn chảy nước mắt gật đầu, khẽ vuốt ve khuôn mặt Mạc Ly Hiên, kiên cường nặn ra một nụ cười, "Còn đau không?"
"Không đau, một chút cũng không đau." Mạc Ly Hiên nâng khuôn mặt tươi cười, trong ý cười còn mang vài phần lệ.
Mạc Kỳ Lâm cùng Mạc Kỳ Dục nhìn, lòng ấm áp dễ chịu, ở nhà đế vương, cónơi nào có thể tìm được phần thân tình như vậy đây?
Hương Đàn Cư.
Mạc Kỳ Hàn nghe quản gia bẩm báo, rốt cuộc có thể buông xuống lo lắng trong lòng, nhưng vẫn rối rắm không dứt, "Tư Khuynh, Ngũ vương gia cùng Thất vương đến lâu như vậy, sao vẫn còn chưa đi?"
Quản gia cúi thấp đầu, nói rất khó khăn: "Bẩm chủ tử, ý định của hai vị chủ tử kia, nô tài không biết."
"Được rồi, đợi cho họ đi hết, phải nghĩ cách khuyên tiểu vương gia về nghỉ ngơi." Mạc Kỳ Hàn phiền muộn hớp một ít nước trà, nói.
"Dạ!"
Trong khi Mạc Kỳ Lâm cùng Mạc Kỳ Dục còn chưa rời đi, ba người Mạc Kỳ Diễn, Mạc Kỳ Sâm, Mạc Kỳ Minh đã từ trong cung ghé qua, còn có cả Mạc Nhã Phi.
Quản gia sắp điên, muốn gọi mẹ, nhưng không dám biểu lộ, cung kính nghênh đón mấy quý tộc thiên hoàng vào Cúc Thủy Viên, dâng trà, sau đó yên lặng đứng ở một bên hầu hạ.
"Mạn Mạn, tẩu sao vậy? Hù chết muội, muội vừa nghe Nhị ca nói, bị dọa suýt bay mất hồn! Muội đã nói Liễu Ngô Đồng không phải là loại người tốt lành gì, ả rất đáng ghét, tẩu làm gì còn ở cùng ả chứ?" Mạc Nhã Phi vừa vào phòng, liền nhào lên trước giường, sốt ruột đến rơi nước mắt.
"Nhã Phi..." Giọng Lăng Tuyết Mạn khàn cực kì, đau khổ chỉ chỉ cổ họng, "Đừng mắng ta, ta... biết sai rồi... ta không thể nói chuyện..."
"Được được được, tẩu đừng nói chuyện, muội không mắng tẩu, chỉ là tức giận thay tẩu! Chết tiệt... nữ nhân kia đã phụ Tứ ca, khiến cho Tứ ca tuyệt vọng ra đi, hiện tại còn phát điên làm gì?" Mạc Nhã Phi tức giận thở gấp.
Mạc Kỳ Diễn nhăn mày, "Nhã Phi, đừng nói nữa."
Mạc Nhã Phi liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, ấm ức ngậm miệng lại.
Mạc Kỳ Minh nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, khuôn mặt tràn đầy vẻ phức tạp, "Tứ vương phi, Liễu Ngô Đồng không biết đã trốn ở chỗ nào, phụ hoàng đã hạ lệnh đóng cửa thành, tìm bắt ả, sau khi bắt được sẽ giao cho Đại Lý Tự thẩm tra, theo luật định tội! Nói thật cho ta biết, tại sao ả lại muốn bóp cổ nàng?"
"Nàng... khụ, thần kinh không bình thường, luôn kiên quyết nói phu quân ta không... không chết, ta bảo chết... nàng liền mất khống chế, muốn bóp chết ta... không để cho ta nói chết... nhưng mà phu nhân rõ ràng đã chết... làm sao ta phải nói dối chứ?"
Lăng Tuyết Mạn ngừng nói, vội vàng chỉ chỉ chén nước, Mạc Ly Hiên vội vàng đưa lên miệng nàng, để cho nàng uống vài hớp làm trơn cổ họng
Nghe vậy, Mạc Kỳ Dục lại kích động, đứng lên mắng: "Đúng là đồ điên! Khi Tứ ca còn sống, muốn cưới ả, ả thế nào cũng không chịu, Tứ ca cưới Mạn Mạn, qua đời, ả lại hối hận sao? Ta xem ả quả thật đã bị thất tâm phong* rồi!" (*thất tâm phong: bệnh thần kinh)
Mạc Kỳ Sâm cau mày, thật lâu mới thốt lên một câu, "Quả nhiên là kẻ điên!"
"Tứ ca bệnh qua nhiều năm, chúng ta là người hiểu rõ hơn ai hết, lại tận mắt nhìn ca hấp hối, nhìn nữ nhân kia múa ở trên đình rất bình thường, thế nào vừa ra ngoài đã nổi điên rồi?"Mạc Kỳ Sâm không nhịn được nói.
Mạc Kỳ Minh mím môi mỏng thành một đường thẳng tắp, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, muốn từ thần thái nàng nhìn ra đầu mối khác thường, đáng tiếc, thần sắc của nàng quá bình thường, thong dong vô cùng, khiến người ta không nhìn ra tí xíu dấu hiệu nói dối nào.
Theo như lẽ thường mà nói, nếu như người kia còn sống, hơn nữa nàng cũng biết, thế thì không lý do gì ngay tại thời điểm nàng sắp bị bóp chết vẫn kiên định nói Tứ vương gia đã qua đời, hoặc có thể nói, nàng vốn dĩ không biết người vẫn tồn tại sau lưng nàng có thể là Tứ vương gia.
Liễu Ngô Đồng!
Lông mày khẽ nhíu lại, khóe miệng Mạc Kỳ Minh treo một tia cười lạnh, đôi mắt u ám thâm thúy, sâu không thấy đáy.
Hoàng hôn buông xuống, đám người Mạc Kỳ Diễn rốt cuộc cũng rời đi, Lăng Tuyết Mạn bị giằng co cả ngày trời, đã sớm tiến vào mộng đẹp.
Mạc Ly Hiên ở lại một lát, sau khi dặn dò Xuân Đường Thu Nguyệt một lượt xong, mới trở về Liễu Hương Cư.
Mạc Kỳ Hàn nghe được Thu Nguyệt bẩm báo, lòng như lửa đốt, từ trong bí đạo đi ra ngoài, đi mấy bước đến giường, hắn đau lòng đưa tay khẽ vuốt lên khuôn mặt của Lăng Tuyết Mạn, cúi người xuống, nằm sấp ôm lấy nàng, cảm thụ hơi thở quen thuộc của nàng.
"Tình... tình nhân... là chàng sao?" Lăng Tuyết Mạn bị sức nặng của người phía trên đè tỉnh, khàn giọng hỏi.
"Là ta. Mạn Mạn, ta lo lắng gần chết!" Mạc Kỳ Hàn nửa ôm lấy thân thể Lăng Tuyết Mạn, nửa chui đầu vào cái cổ trắng của nàng, dùng sức chớp mắt, ép khí nóng trở về đáy mắt, giọng cũng không nhịn được xen lẫn nghẹn ngào, "Mạn Mạn, nếu nàng thật sự gặp chuyện ngoài ý muốn, ta nên làm gì bây giờ? Thật may, thật may là Nhị vương gia đã cứu nàng, hôm nay, ta vô cùng cảm kích hắn, cảm kích hắn cứu Mạn Mạn của ta, Mạn Mạn..."
"Tình nhân, cổ...cổ họng ta đau, ta không nói...được." Lăng TUyết Mạn muốn an ủi Mạc Kỳ Hàn, lại lực bất tòng tâm.
Mạc Kỳ Hàn nặng nề hít sâu, buông lỏng tay, cởi áo choàng cùng giày bó bên ngoài, lên giường nằm xuống, ôm Lăng Tuyết Mạn vào lòng chặt hơn, nói nhỏ, "Mạn Mạn, giờ phút này ôm nàng, ta có loại kích động mất đi mà tìm lại được, nàng sao lại ngu ngốc như vậy? Liễu Ngô Đồng nói Tứ vương gia không chết, nàng phải dụ dỗ nàng ta nói không chết, sao lại đặt mình vào nguy hiểm? Mạn Mạn, nàng phải nhớ kỹ, dù là chuyện gì thì tính mạng vẫn quan trọng nhất, bất cứ lúc nào, cũng phải biết bảo vệ sinh mệnh, biết chưa?"
Mạc Kỳ Hàn ân cần khuyên bảo, đáy mắt làm cách nào cũng không nhịn được nước mắt, sợ nàng cảm giác được, hắn vùi mặt ở bả vai nàng, hai tay ôm lấy thân thể nàng không tự chủ siết chặt, Lăng Tuyết Mạn bị ép chặt thở không được, tức giận, mở miệng nói: "Buông ra chút!"
Mạc Kỳ Hàn vội vàng hơi thả lỏng một chút, "Thật xin lỗi Mạn Mạn để cho nàng khó chịu rồi."
Lăng Tuyết Mạn nghe thấy có thứ gì đó không đúng, một tay sờ lên mặt hắn, trên lòng bàn tay ẩm ướt, nàng kinh ngạc nói: "Tình nhân, chàng khóc?"
*****
"Không có, chỉ là bị gió thổi, bụi bay vào mắt." Mạc Kỳ Hàn nói ra một cái lý do rất sứt sẹo, tựa như đang lừa gạt một bé gái ba tuổi, hắn rất không quen với cái loại nói dối này, giọng nói mất tự nhiên cực kỳ, lời vừa nói xong, khóe miệng không nhịn được co rút hai cái, hắn đang nói cái gì đây?
Quả nhiên, Lăng Tuyết Mạn rất không khách khí vạch trần lời nói dối của hắn, "Chàng đi vào đã một lúc lâu, làm sao... khụ làm sao có thể bị gió thổi đến? Mà nơi này... khụ làm gì có cát?"
"Nàng nhất định phải làm rõ sao?" Mạc Kỳ Hàn buồn bực cau mày, nâng tay áo quét qua mắt, cả người không được tự nhiên càng không được tự nhiên hơn, sống hai mươi bốn năm, hắn chưa bao giờ rơi một giọt lệ, chỉ có một lần duy nhất, chính là khi sư phụ tra ra đại ca không phải vì bệnh mà chết, mà là trúng loại độc vô sắc vô vị giống hắn, loại độc này ẩn núp trên cơ thể người năm năm mới phát tác, khi ấy hắn hận mình sơ sót, không ngờ tới mục tiêu hạ độc không chỉ có hắn mà còn thêm thái tử đại ca, hắn hận đã không xin sư phụ sớm kiểm tra thân thể cho đại ca, khiến đại ca độc phát qua đời!
Đêm khuya đó, hắn mặc một bộ y phục dạ hành, mặt che khăn, quỳ xuống trước linh cửu đại ca, hắn thề, hắn nhất định phải bắt được kẻ ra tay độc thủ đứng đằng sau trò này để báo mối thù huyết lệ. Đêm hôm đó, lần đầu tiên hắn ôm linh cữu khóc rống...
Trí nhớ mờ mịt thoáng chốc hiện ra trong đầu, Mạc Kỳ Hàn không tự chủ hít vào thật sâu, bình phục tâm tình kích động. Lăng Tuyết Mạn cảm giác hắn có gì đó không đúng, cho rằng lời nói của mình làm hắn khó chịu, dù sao một nam tử kiên cường khẳng khái như hắn hẳn là không dễ dàng rơi lệ, cho nên, nàng rất hối hận, đồng thời nội tâm cũng cảm động thật sâu, hắn khóc vì nàng, hắn lo lắng cùng khẩn trương vô cùng đề minh chứng cho việc hắn yêu nàng, cho dù hắn chưa hề mang cái chữ yêu này nói thành lời, nhưng mà mỗi lời nói, mỗi hành động của hắn đã chứng tỏ tình yêu hắn giành cho nàng...
"Tình nhân..." Lăng Tuyết Mạn lẩm bẩm kêu một tiếng, từ trong lòng Mạc Kỳ Hàn ngồi thẳng lên, mắt nhìn hắn, nàng nâng tay nhẹ lau đi khóe mắt vẫn còn lưu lại nước mắt của hắn, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng hiện tại vì cổ họng, toàn bộ lời nói đành nuốt vào bụng, nàng liền dùng hành động đáp lại hắn, nói cho hắn biết, nàng cũng thương hắn, đã sớm từ vô tình trở thành khắc sâu vào tận xương tủy...
"Mạn Mạn..." Giọng Mạc Kỳ Hàn càng thêm nghẹn ngào, để mặc cho ngón tay Lăng Tuyết Mạn miêu tả ngũ quan hắn, nghe nàng nói, "Tình nhân, chàng biết không... Khụ khụ... có mấy lần ta nằm mơ thấy chàng, nhưng mà...khụ khụ ta lại nhìn không rõ mặt của chàng... sau đó đột nhiên chàng... trở thành Tứ vương gia, Tứ vương gia nói hắn mới là phu quân ta..."
Mạc Kỳ Hàn ngẩn người, trong ánh mắt pha lẫn thần sắc phức tạp chợt lóe lên rồi biến mất, hắn cố bật cười, nhấp nháy môi, lơ đãng nói, "Mạn Mạn, nàng thật sự đã nằm mơ, nếu ta là Tứ vương gia kia, ta đã ngủ trong quan tài rồi, làm sao còn có thể cùng nàng ở trên giường âu yếm? Đồ ngốc, cả ngày chỉ biết suy nghĩ lung tung, sẽ ảnh hưởng không tốt đến giấc ngủ, biết chưa?"
"Vậy sao? Nhưng mà giấc mơ của ta rất chân thật!" Lăng Tuyết Mạn hoài nghi cau mày.
"Là vì nàng gần đây gặp quá nhiều kinh hiểm, Mạn Mạn đừng để ta lo lắng, không cần nghĩ loạn nữa nhé?" Mạc Kỳ Hàn dịu dàng an ủi.
Lăng Tuyết Mạn gật đầu một cái "Ừm." Chắc là loạn tưởng thật rồi, là bị Liễu Ngô Đồng lây chứng ảo tưởng sao?
"Đúng rồi, Mạn Mạn, thuốc điều trị thân thể của nàng, nàng phải uống cho hết, không được bỏ thừa hoặc không uống, chăm sóc thân thể không tốt, tương lai phải làm sao đây? Phải nghe lời biết chưa?" Mạc Kỳ Hàn nhớ lại trước bữa tối, Xuân Đường bẩm báo, không khỏi cau mày nói.
"Thuốc kia, ta đã uống thật lâu, hiện tại vừa nghe qua mùi... khụ khụ, ta liền muốn nôn." Lăng Tuyết Mạn càng thêm cau mày, đáng thương cầu khẩn, "Không uống được không? Ai, nói với chàng... cũng vô dụng, càng chẳng thể quản được Hiên nhi cùng quản gia, ta phải theo chân họ nói mới được."
Dứt lời, bởi vì nói chuyện quá nhiều, Lăng Tuyết Mạn không nhịn được ho khan, Mạc Kỳ Hàn vội vàng xuống giường rót một chén nước ấm, "Nào, trước uống chút nước."
"Ừ." Lăng Tuyết Mạn một hơi uống xong, lúc này mới cảm giác cổ họng thông thoáng một chút, "Tình..."
"Đừng nói nữa, đợi cho cổ họng khỏe lại rồi hãy nói." Mạc Kỳ Hàn đỡ vai Lăng Tuyết Mạn để nàng nằm thẳng, nhẹ giọng nói: "Mạn Mạn, mỗi lần nàng ngã bệnh bị thương, ta đều không thể là người đầu tiên đến bên nàng, chăm sóc nàng, chỉ có thể vô hạn chờ đợi, đợi cho đến đêm mới có thể đến thăm nàng, loại đau khổ này thật sự rất khắc khoải! Mạn Mạn, đáp ứng ta, phải uống thuốc thật tốt, thuốc kia nàng không thể không uống, thân nàng chăm sóc không tốt, chính là phiền phức lớn nhất, nàng biết không? Nếu nàng nghĩ cho ta, nàng phải nghe lời ta, đừng bướng bỉnh nữa, phải kiên trì, được chứ?"
"Được, vì chàng, cũng vì bản thân ta, ta uống." Trong khóe mắt loang loáng nước mắt, Lăng Tuyết Man kéo cổ Mạc Kỳ Hàn xuống, áp lên mặt hắn, lẩm bẩm: "Nếu ta lại sinh bệnh, chàng đừng lo lắng... có Hiên nhi chăm sóc ta... ta biết chàng lo lắng cho ta, ta không trách chàng..."
"Mạn Mạn thật ngoan." Mạc Kỳ Hàn vui vẻ cười, nhẹ kéo nàng vào ngực.
....
Trong màn đêm sâu thẳm, một bóng đen lặng lẽ nhảy ra khỏi cửa sổ phòng ngủ, đi về phía một nhà kho bỏ hoang cách bờ hồ không xa.
Phủ Thái Phó vốn là phủ của quan viên bình thường, cho nên không có quá nhiều cảnh vệ, bóng đen dễ dàng tránh được hai tên cảnh vệ trực đêm, đồng thời trong lúc đó, đặt chân đến nhà kho, nhìn một phen, sau đó mới nhảy vào một cái cửa sổ rách nát, đến gần bức tường, hắn ngồi xổm xuống, nhấc lên một tấm ván vuông, nhìn xuống, một cầu thang gỗ được bắt ở phía dưới, mà phía dưới lại có một cái tầng hầm nhỏ.
Bóng đen không chần chờ chút nào, đi xuống, thân chìm trong bóng tối, hắn cau mày, từ trong ngực móc ra một cây nến, thắp sáng, chiếu sáng xung quanh, một lát sau liền nhìn về cô gái đang cuộn tròn ngủ trong góc, hắn vội vàng xoải bước đi đến, khẽ gọi: "Tiểu muội? Tiểu muội?"
"A..." Liễu Ngô Đồng chậm rãi mở mắt, sau khi nhìn theo ánh sáng thấy người đứng trước mặt thì"Oa" một tiếng khóc lên, nhào vào ngực bóng đen, không khóc thành tiếng, "Đại ca, huynh rốt cuộc đã đến! Muội luôn chờ huynh, muội biết huynh sẽ đoán được muội trốn ở nơi này."
"Tiểu muội, muội nói cho ta biết, tại sao muội muốn bóp cổ Tứ vương phi? Tuyết Mạn là một cô gái đáng yêu như vậy, tại sao muội lại nhẫn tâm bóp cổ nàng? Muội thật sự điên rồi sao? Đừng nhắc đến thân phận của nàng, cho dù nàng chỉ là một dân chúng bình thường muội có thể nào hạ độc thủ như thế? Muội còn là tiểu muội lương thiện dịu dàng của ta sao?"
Liễu Thiếu Bạch đau lòng lên tiếng chất vấn, khi hắn nghe được lời từ chính miệng Nhị vương gia nói, hắn ước chừng kinh hoảng vài phút sau mới phản ứng được, tiểu muội thân hắn nhất, lại thương tổn cô gái hắn vô cùng ngưỡng mộ trong lòng!
"Đại ca, muội không biết, muội thật sự không biết, huynh đừng hỏi muội..." Liễu Ngô Đồng quỳ trên mặt đất, không ngừng lắc đầu, cả người hoảng loạn đến cực điểm
← Ch. 066 | Ch. 068 → |