Vay nóng Homecredit

Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 064

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 064
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Shopee


Nội tâm Mạc Kỳ Hàn vô cùng kinh ngạc, cưới vợ như nàng, xứng đáng để cho hắn dâng thiên hạ cho nàng, xứng đáng khiến hắn từ bỏ hậu cung, nguyện chỉ độc sủng nàng!

Mắt khẽ động, lại có một giọt lệ nóng lăn xuống, hắn ôm nàng chặt hơn, không muốn buông lỏng ra chút nào, nghẹn ngào, hắn nói: "Mạn Mạn, hiện tại ta tốt hơn nhiều rồi, có nàng yêu ta như vậy, ta sẽ không chết, sẽ không chết, chúng ta phải sinh tử không rời, vĩnh viễn tương thân tương ái, bên nhau cả đời."

"Tình nhân, chàng đừng cố chịu đựng, chúng ta phải đi tìm đại phu đi, không xa, ta biết ra khỏi Tứ vương phủ, qua hai con đường, có một ngõ tắt đến tiệm thuốc." Lăng Tuyết Mạn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khuyên, lời nói càng lúc càng nóng vội.

Mạc Kỳ Hàn lắc đầu lần nữa: "Mạn Mạn, ta thật không sao, nàng nhìn ta xem, hiện tại rất tốt, ta đáp ứng với nàng, ngày mai ta đi gặp đại phu được không?"

"Thật sao? Chàng không được gạt ta nữa, chuyện chàng ngã bệnh nặng như vậy, ta thật không muốn lại bị chàng lừa." Lăng Tuyết Mạn cố chấp hỏi.

Mạc Kỳ Hàn khẽ cắn môi, trái lương tâm gật đầu: "Không lừa nàng, bệnh của ta đã trị sắp hết, sư phụ ta biết y thuật, hơn nữa y thuật siêu giỏi."

"Thật sao? Thật tốt quá! Ta nhìn qua liền biết lão gia gia kia không đơn giản, thì ra là một nhân vật lợi hại!" Lăng Tuyết Mạn kích động, trong ánh mắt ngân ngấn tựa như ngọc trong ánh sáng, giờ phút này mọi chuyện đều chỉ bằng một lời nói khẳng định của tình nhân, mừng rỡ vô cùng, nàng ôm lấy cổ Mạc Kỳ Hàn hôn lung tung, dục hỏa của Mạc Kỳ Hàn vừa tắt không bao lâu lại bị trận hôn này trêu đùa nổi lên, không dám đưa yêu cầu, hắn chỉ đành nhẫn nại chịu đựng, cũng buông lỏng hai tay, khàn khàn nói: "Mạn Mạn, nàng lên giường ngồi đi, hay là ngủ ở bên trong đi, ta cùng nàng nói chuyện một lát, sau đó ta sẽ đi."

Lăng Tuyết Mạn nhất thời không hiểu, nghi ngờ nói: "Chàng lại cảm thấy không thoải mái sao? Tim lại khó chịu sao?"

"Không có." Mạc Kỳ Hàn lắc đầu, cũng ôm Lăng Tuyết Mạn không nhúc nhích, bỏ vào trong giường, còn hắn lại dời người ra bên ngoài, tận lựa giữ khoảng cách xa nhất với nàng, để tránh mình dục hỏa đốt người, nhịn không được, làm ra hành động cầm thú.

Lăng Tuyết Mạn lại bị thái độ lãnh đạm bất thình lình của hắn làm cho khó chịu, khẽ cắn môi hỏi:"Chàng... chàng không thích ta sao?"

"Không phải vậy!" Mạc Kỳ Hàn lập tức đáp trả, nhớ đến chuyện rối rắm hiện tại, lại nói: "Mạn Mạn, nhân phẩm của ta như thế nào, nàng tốt nhất nên suy nghĩ một chút. Đêm tân hôn khi dễ nàng, là chuyện Tứ vương gia khi còn sống nhờ cậy ta, hắn biết ngày giờ của hắn không còn nhiều, lại không đành lòng để nàng nhỏ tuổi như vậy thủ tiết sống qua ngày, liền... liền nhờ ta ở cùng nàng, ta cự tuyệt không được, cho nên mới..."

"Cái gì? Tại sao có thể như vậy?" Lăng Tuyết Mạn khiếp sợ lần nữa: "Chàng thật sự là bạn của phu quân? Vậy chàng nói muốn danh chính ngôn thuận cưới ta làm phu nhân, rốt cuộc thân phận của chàng là gì mà có thể để cho phu quân cầu xin chàng chuyện như vậy!"

"Ách... ta thật sự là bạn của Tứ vương gia, về phần thân phận, hiện tại không thể nói cho nàng biết, thời cơ chưa chín mùi." Mạc Kỳ Hàn nhẹ giọng nói, bất đắc dĩ không thôi.

Không thể hỏi thêm, Lăng Tuyết Mạn chán nản bỏ qua, từ khi biết hắn đến giờ, nàng luôn luôn hỏi, nhưng hắn chưa bao giờ tiết lộ một chữ, nàng còn có thể trông cậy hắn nói cho nàng biết sao?

Vô lực nằm trên giường, hơi nghiêng người, lại ngước mắt hỏi: "Chàng khẳng định cơ thể chàng không có chuyện gì sao?"

"Ừ." Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng gật đầu.

"A, vậy ngủ đi." Mặt dính vào nệm giường, Lăng Tuyết Mạn ỉu xìu nói.

Mạc Kỳ Hàn trầm mặc, nhẹ giọng nói: "Nàng ngủ đi, ta đợi nàng ngủ, lại đi."

"Ừm." Lăng Tuyết Mạn thuận miệng đáp một tiếng, mắt nhắm lại mấy giây, sau đó mới phản ứng được Mạc Kỳ Hàn nói cái gì, vùng dậy, ngơ ngác nhìn Mạc Kỳ Hàn, rồi lại không biết nói gì, sợ run một lúc lâu, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, ảo não che miệng lại, bò tới mép giường, nhảy xuống giường, tìm kiếm lục lọi, vừa tìm vừa phiền não nói thầm: "Tại sao không có rương thuốc?"

"Mạn Mạn, nàng muốn làm gì?" Mạc Kỳ Hàn không hiểu.

"Băng bó tay cho chàng! Ta thật đáng chết, lúc này mới nhớ, chắc là mất máu quá nhiều! Làm sao bây giờ... làm sao bây giờ?" Lăng Tuyết Mạn cực kỳ hối hận, động tác tìm kiếm ngày càng gấp, trên trán lại rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

"Không lo, chút vết thương nhỏ này, không sao." Mạc Kỳ Hàn dửng dưng nói, khóe miệng lại không khỏi cong lên nụ cười thỏa mãn, có nàng đơn thuần như vậy yêu hắn, hắn còn mong gì hơn?

"Sao lại không sao? Còn chảy máu!" Lăng Tuyết Mạn ngồi xổm xuống, nghe câu này, trợn mắt tức giận, gầm nhẹ nói, rống xong lại ảo não mình quá lớn tiếng rồi, liền đau lòng nhìn hắn một cái, tiếp theo lại tìm kiếm.

Nhưng lật qua mấy hộc tủ cũng không thấy rương thuốc, Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng cười một tiếng, "Tới đây, rất đơn giản, nàng hiện tại không yên lòng, vậy thì dùng túi thuốc của ta."

Dứt lời, kéo vạt áo ngoài ra "xoẹt" một tiếng, kéo xuống một mảnh vải, sau đó quấn lên tay vài vòng, huơ huơ về phía Lăng Tuyết Mạn, "Không phải là ổn rồi sao? Chỉ cần cầm máu là được, không cần bôi thuốc."

"Ổn?" Lăng Tuyết Mạn trừng mắt nhìn, khẽ thở dài: "Ngàn vạn lần đừng lưu lại sẹo mới được, nếu không thì khó coi lắm."

"Nếu lưu lại sẹo, nàng sẽ ghét sao?" Mạc Kỳ Hàn cười lạnh hỏi.

"Ta ngại cái gì? Ta sợ chàng sẽ mất hứng, chàng thường nói tướng mạo của mình rất dễ nhìn, như vậy khẳng định cũng có một đôi tay rất đẹp, nếu vì ta mà khó coi, chàng sẽ khổ sở đi?" Lăng Tuyết Mạn đến gần, ngồi bên cạnh hắn, nâng tay Mạc Kỳ Hàn, nhìn kỹ một chút, đáng tiếc phòng tối đen không thấy rõ.

Mạc Kỳ Hàn cười một tiếng, rút tay về, thúc giục: "Mau ngủ đi, thời gian không còn sớm."

"Vậy... vậy còn chàng? Ta ngủ, chàng sẽ đi sao?" Lăng Tuyết Mạn khẽ cắn môi, thấp giọng hỏi.

"Ta không muốn đi, nhưng không thể không đi." Mạc Kỳ Hàn mỉm cười, để tránh cho Lăng Tuyết Mạn lại suy nghĩ lung tung, tâm lý lại nặng nề hơn, liền cố gắng cười, nói tiếp: "Ta không sao, chỉ là muốn thăm nàng một chút, cũng nhắc nhở nàng không nên đem lời của Ngô Đồng để ở trong lòng, lại càng không được gặp mặt nàng ta, nàng ta có nói với nàng chuyện tình cảm với Tứ vương gia, nàng tùy tiện nghe một chút là được rồi, đừng coi là thật, ta nói mới là chính xác."

"Nhưng nàng hẹn ta, ta nếu không đi, có lý do gì từ chối? Hay là, ta không tin là được rồi, nếu muốn cự tuyệt, không tốt lắm!" Lăng Tuyết Mạn có chút bối rối.

"Có cái gì không tốt?" Mạc Kỳ Hàn cau mày, "Nàng ta hẹn nàng đi núi Lạc Hà đạp tuyết tầm mai, thời tiết ở đó lạnh như thế, lỡ như nàng đông lạnh đến tận xương thì làm sao bây giờ? Huống chi cái núi tuyết kia lại không dễ đi, nàng thân con gái có thể leo lên núi được sao? Lỡ như trượt chân lăn xuống núi thì sao?"

*****

"Ách..." Lăng Tuyết Mạn buồn cười, suy nghĩ một chút nói: "Chàng nói cũng đúng, vậy làm sao bây giờ? Cứ cự tuyệt người ta như vậy, ta cảm thấy ngượng ngùng, ta sợ người ta nói ta làm giá."

"Làm giá thì làm giá, nàng vốn là thân vương phi, ngay cả Liễu thái phó gặp nàng vẫn phải hành lễ theo quy củ, huống chi một Liễu tiểu thư như nàng ta!" Mạc Kỳ Hàn dửng dưng nói.

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì nữa, đừng có đoán mò, ngoan, mau ngủ đi." Mạc Kỳ Hàn vỗ vỗ tay Lăng Tuyết Mạn, chỉ chỉ vào gối bên trong giường.

Lăng Tuyết Mạn nhẹ chép miệng, bò lên, ngoan ngoãn nằm xuống.

Mạc Kỳ Hàn không lên giường, an vị ở mép giường, nhìn Lăng Tuyết Mạn nhắm mắt lại, lẳng lặng nhìn nàng.

"Tình nhân, chàng biết hát không? Chàng hát một khúc dân ca cho ta nghe được không?"Lăng Tuyết Mạn nhất thời không ngủ được, lại mở mắt ra, nhỏ giọng dò hỏi.

"Ừm, ta không hát." Khóe miệng Mạc Kỳ Hàn giật giật, sợ Lăng Tuyết Mạn dây dưa kì kèo, lại bổ sung thêm, "Một câu cũng không hát."

"Ách..." Lăng Tuyết Mạn muốn ngất, lầm bầm một câu: "Không có cảm xúc!"

"Hả? Nàng nói cái gì?" Gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn một lần nữa co quắp, "Nàng nói bổn công tử không có cảm xúc?"

Lăng Tuyết Mạn không dám lên tiếng, giả vờ ngủ.

Mạc Kỳ Hàn giương mày, chua lè nói: "Ta không có cảm xúc, làm sao so được với Ngũ vương gia tri tâm, tự mình viết địch phổ* tặng nàng, Ngũ vương gia có cảm xúc, lại biết đánh đàn, thổi sáo, hát thì không phải bàn, nàng đi tìm hắn mà thỏa mãn đi, hắn khẳng định vui lòng!" (* địch phổ: bản nhạc viết cho sáo trúc)

Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn âm thầm tặc lưỡi, tính toán nửa ngày trời, mới có thể xác định, trên căn bản Mạc Kỳ Hàn đang ghen, tiếp theo không nhịn được bật cười: "Ha ha, tình nhân, chàng ghen hả? Đáng tiếc, chàng nghĩ sai về Ngũ vương gia, ta là Tứ tẩu của hắn, quan hệ thúc tẩu, chàng đừng dùng con mắt đó nhìn người."

"Hừ, bổn công tử mà ghen cái gì? Sớm muộn gì chính Ngũ vương gia sẽ phải ghen với bổn công tử mới đúng! Quan hệ thúc tẩu? Nàng thuần khiết thì không có nghĩa tiểu tử kia cũng thuần khiết như nàng!" Mạc Kỳ Hàn khinh thường phản bác.

"Ngất! Nói chuyện với chàng thà nói chuyện với đầu gối hay hơn, không thèm để ý nữa!" Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, lòng hư vinh trời sinh của nữ nhân khiến nàng lại hỏi: "Tình nhân, nếu có một ngày, có người đàn ông khác thích ta, muốn cùng chàng tranh ta, chàng sẽ vì ta đánh nhau với người khác sao?"

"Sẽ không." Mạc Kỳ Hàn dứt khoát đáp.

"A?" Lăng Tuyết Mạn nhất thời thất vọng, ai lại không muốn nam nhân của mình xem mình như hòn ngọc quý trên tay, không cho bất luận kẻ nào đến cướp?

Mạc Kỳ Hàn nhẹ câu môi dưới, thong thả nói: "Ta sẽ không đánh nhau, nhưng ta sẽ giết hắn."

"Cái gì?" Lăng Tuyết Mạn ngồi bật dậy, kinh ngạc không dứt, "Chàng... chàng sao lại khát máu như thế?"

"Dám để ý đến nữ nhân của, không phải muốn chết là gì?" Mạc Kỳ Hàn còn cho là chuyện đương nhiên, hỏi ngược lại.

Lăng Tuyết Mạn đơn giản im lặng, nàng thật sự quá xem thường nam nhân cuồng dã ngang ngược này "Ai-" thở dài một cái, nàng kéo chăn qua trùm kín đầu, nhưng lại bị người nhìn chằm chằm xem nàng ngủ, loại cảm giác này cũng không tốt đẹp gì, vì thế Lăng Tuyết Mạn buồn bực lên tiếng nói:"Tình nhân, không bằng chàng cũng ngủ đi, đến bình minh chàng hãy đi."

"Không được, nàng ngủ đi, ta trở về ngủ tiếp." Mạc Kỳ Hàn cười khổ một cái, nói.

Nhưng Lăng Tuyết Mạn lại hiểu lệch, kéo chăn xuống, giận dữ nói: "Chàng có ý gì? Chàng muốn tìm hai tiểu lão bà kia cùng ngủ sao?"

Mạc Kỳ Hàn nhăn nhó, cau mày, "Nói nhăng nói cuội gì đó? Ta là nam nhân không giữ lời hứa sao? Đã đáp ứng, ta sẽ không nuốt lời!"

"Vậy tại sao chàng phải trở về ngủ?" Lăng Tuyết Mạn đánh một quyền xuống giường, cắn răng nói.

"Ta... nàng không phải muốn thủ tiết vì Tứ vương gia sao? Không phải nàng sợ ta chạm vào nàng sao?" Mạc Kỳ Hàn đen mặt, buồn bực, trợn mắt nói.

"Ta... vậy ngủ cùng nhau thì nhất định phải làm chuyện đó sao?" Lăng Tuyết Mạn gầm nhẹ, cắn răng nói.

Sắc mặt Mạc Kỳ Hàn trầm hơn, "Mạn Mạn, nàng đừng cố tình gây sự! Ta không phải thánh nhân, có thể nào nằm bên cạnh nữ nhân mình yên mến mà không loạn!"

"Nữ nhân yêu mến?" Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, trong lòng xông lên từng trận ngọt ngào, gương mặt không khỏi nóng, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn nhiều, "Chàng... chàng chưa từng nói với ta những lời này..."

"Ta chưa nói." Mặt Mạc Kỳ Hàn càng thêm nóng ran, không được tự nhiên bỏ lại ba chữ, tựa như trốn tránh, hắn lập tức đứng lên, đi ra ngoài, "Ta đi."

"Sao? Ai-" Lăng Tuyết Mạn giật mình một cái, không đành lòng, vội vã kêu lên, "Chàng chờ một chút, đừng đi!"

Mạc Kỳ Hàn dừng lại, không quay đầu lại, thản nhiên nói: "Đừng náo loạn, ta sẽ trở lại thăm nàng." Nói xong, lại đi.

Lăng Tuyết Mạn vừa nghe lại càng gấp hơn, "Đợi ta một chút!" Vừa nói nàng cuống quýt bò xuống giường, đến chỗ bình phong, ôm lấy Mạc Kỳ Hàn, dồn dập thở gấp nói: "Chàng, lần này chàng đi, khi nào thì trở lại?"

"Không biết!" Mạc Kỳ Hàn cứng người, đưa lưng về phía Lăng Tuyết Mạn nói.

Lăng Tuyết Mạn mím chặt môi, không biết nói cái gì cho phải, nhưng cứ như vậy buông tay để hắn rời đi, nàng vạn phần không muốn, liền cứ ôm hắn, trầm mặc.

Hồi lâu, Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng thở dài, mở vòng tay nhỏ quấn chặt ở bên hông hắn ra, Lăng Tuyết Mạn quýnh quáng, thốt: "Không muốn!" Sau đó hất tay Mạc Kỳ Hàn, mang theo vài phần hốt hoảng, nàng cởi áo ngoài của Mạc Kỳ Hàn cùng ngọc bội buộc ở bên hông hắn, vừa cởi vừa ngập ngừng nói: "Đừng đi, đừng đi..."

Mạc Kỳ Hàn một lần nữa cứng đờ, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống, nhìn nàng nửa ngày trời không cởi được, nên gấp gáp, khàn khàn, nói: "Mạn Mạn, nàng có biết mình làm gì không?"

"Ta biết, biết, chàng nói là phu quân để cho chàng cùng ta ở bên nhau, ta tin chàng, như vậy phu quân sẽ không trách ta, có phải không?" Lăng Tuyết Mạn vội gật đầu.

Nơi cổ họng Mạc Kỳ Hàn căng thẳng, chợt quay người, lại một lần nữa cẩn thận hỏi: "Mạn Mạn, nàng xác định sao? Xác định ta có thể chạm vào nàng?"

Tay của Lăng Tuyết Mạn ngừng lại, ngửa đầu nhìn Mạc Kỳ Hàn, một tay vươn ra vuốt mặt hắn, trong khóe mắt có nước mắt chảy xuống, nhẹ nhàng gật đầu, "Ừ, xác định."

Không chậm một giây, Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn đi về phía giường lớn, thân thể hai người lăn xuống, hắn vội vàng phủ lên môi nàng, hôn, dồn dập kéo đến, hòa cùng nước mắt của nàng, chảy vào trong miệng hắn, nàng nhiệt liệt đáp lại, hay tay vòng qua vai hắn, để cho mình hoàn toàn nương vào ngực hắn, vừa kịch liệt cuồng dã, lại ôn nhu như nước, nụ hôn kia, tựa như nụ hôn của những người yêu nhau qua nhiều năm gặp lại, kích thích ba nghìn sóng lớn!

Quần áo hai người, trong cơn sóng tình mênh mông dần dần tuột xuống, bị đẩy vào bên trong, hôn từ trên môi trượt xuống cổ mãnh khãnh của nàng, đến xương quai xanh, sau đó là nơi mềm mại trước ngực nàng, ngậm lấy nụ hoa màu hồng, tay nhẹ xoa bóp vân vê bên còn lại, ra sức trêu đùa cùng vuốt ve, kích thích nàng từng trận run rẩy, tựa như dòng điện vạn vôn truyền khắp cơ thể, nàng nắm thật chặt bờ vai hắn, từ khóe miệng khó nhịn tràn ra tiếng kêu yêu kiều, "Tình...tình nhân...a..."

"Mạn Mạn, nàng thật không hối hận? Nếu đã chạm vào nàng, đừng mong ta đáp ứng, ngày nào đó để nàng giữ đạo hiếu!" Mạc Kỳ Hàn khàn khàn hỏi.

"Ta...chàng..." Lăng Tuyết Mạn ngượng ngùng vài phần, cắn răng một cái, sẳng giọng, "Chàng không muốn chạm thì thôi!"

"Hả?" Mạc Kỳ Hàn nâng mày, "Ai nói bổn công tử muốn nhả thịt béo đã dâng đến miệng? Bổn công tử cũng thích ăn thịt heo!" Nói xong, thân thể trượt xuống, hôn lên bụng nàng, không để ý đến khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đỏ lên, "Chàng xem ta so sánh thành thịt heo! Chàng thích ăn thịt heo thì đi tìm heo mẹ động dục đi, đừng chạm ta!"

"Ha ha!" Mạc Kỳ Hàn trầm thấp cười, môi nhếch nhẹ: "Bổn công tử không phải đang cùng heo mẹ làm cái gì cái kia sao?"

"A a a! Bại hoại! Không cho chạm vào ta, tránh ra, tránh ra!"

Lăng Tuyết Mạn tức giận oa oa kêu to, dùng sức đẩy Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn mang ý cười càng sâu, thẳng lưng lên quỳ ngồi ở chỗ cẳng chân Lăng Tuyết Mạn, tách hai chân của nàng ra, hơi cúi thân hôn lên giữa hai chân nàng, sau đó liếm lên đóa hoa rực rỡ của nàng, đầu lưỡi thăm dò vào u kính của nàng, thân thể nàng run lên bần bật, một loại vui sướng khôn xiết tập kích toàn thân, đột nhiên lấy lại lý trí, vừa thẹn vừa vội: "Không cần, nơi đó thật bẩn!"

"Không bẩn, thân nàng mỗi nơi mỗi chỗ đều xinh đẹp, ta rất thích." Mạc Kỳ Hàn ngẩng đầu nhẹ nhàng nói.

"A, vậy sao?"

Mũi Lăng Tuyết Mạn nóng lên, nước mắt xông ra, hắn trườn người lên, tinh tế hôn môi, giọng nói trở nên khàn khàn, "Không khóc, không khóc, còn nhớ rõ không? Ta thích nhất nụ cười vui vẻ của nàng, không được trầm mặt nữa, phải giống như trước, lớn tiếng cười, biết chưa?"

"Ừ..." Lăng Tuyết Mạn mơ hồ không rõ, đáp, tay vòng lên cổ hắn, dâng lên môi của nàng.

Hắn không bao giờ... chần chừa nữa, nóng bỏng bên dưới để trước u kính của nàng, thắt lưng trầm xuống, nàng rên rỉ, vui thích khiến hắn kêu rên một tiếng, bắt đầu cử động cổ xưa.

Cả đêm sóng tình dâng trào, hắn không nhớ rõ muốn nàng bao nhiêu lần, chỉ nhớ rõ mỗi lần kết thúc, họ đều đầy mồ hôi dán vào nhau, ôm nhau thật chặt, nàng thẹn thùng cùng nhiệt tình, làm hắn vui thích thỏa mãn, tiếp theo tình dục càng sâu, thật muốn mang nàng bóp vỡ, khảm vào thân thể mình.

"Tình nhân, ta mệt quá..." Lăng Tuyết Mạn bị "ép" nhiều lần, cả người tựa như muốn tan ra, mềm nhũn, động một cái cũng lười.

"Ừ, ta biết nàng mệt mỏi, vậy ngủ đi." Mạc Kỳ hàn sờ sờ gò má của nàng, cưng chìu nhẹ giọng nói.

Lăng Tuyết Mạn mắt nhắm lại, nghe giọng nói hắn, mặc dù lười biếng, nhưng vẫn mười phần khỏe khoắn, không nhịn được hỏi: "Chàng không mệt sao?"

"Không mệt, trừng phạt vật nhỏ này, mấy lần cũng dư dả!" Mạc Kỳ Hàn cười xấu xa, trêu chọc.

"A, chàng xấu lắm!" Gương mặt Lăng Tuyết Mạn lần nữa trở nên hồng hồng, hờn dỗi cảnh cáo nói:"Không được lại làm nữa! Ta không chịu nổi."

"Ha ha... được, không làm! Tối mai lại tiếp tục!" Mạc Kỳ Hàn bật cười nói.

Lăng Tuyết Mạn càng nghe càng ngượng ngùng hơn, "Không cho!"

"A? Vậy cũng không được, nàng không thể để cho bổn công tử mới vừa nếm chút ngon ngọt, liền lập tức thu về? Bổn công tử đã nói trước, cảnh cáo nàng!" Mạc Kỳ Hàn hạ mi, tà tà cười, "Nàng dám nói nửa chữ không, bổn công tử lập tức để cho nàng cảm thụ một lần nữa."

"Ách... không dám..."Lăng Tuyết Mạn chịu thua rồi.

*****

Ba ngày sau, sau khi cự tuyệt Liễu Ngô Đồng, Lăng Tuyết Mạn lại nhận được một phong thư hồi âm.

Mở thư, xem qua, Lăng Tuyết Mạn mông lung.

Nhìn thấy vẻ mặt Lăng Tuyết Mạn có gì đó không đúng, Xuân Đường quan sát, hỏi thăm, "Vương phi, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Cũng không có gì, tiểu vương gia đâu?" Lăng Tuyết Mạn lắc đầu hỏi.

"A, tiểu vương gia hình như đang nói chuyện với quản gia."

"Ở đại sảnh hay ở Liễu Hương Cư?"

"Là đại sảnh."

"Ta đến xem một chút."

Chân Lăng Tuyết Mạn mới bước đến cửa, liền bị đoạn hội thoại bên trong hấp dẫn.

"Quản gia, phụ thân Tôn trắc phi, Tôn đại nhân thỉnh cầu đến thăm Tôn trắc phi, ngươi sắp xếp tiếp đãi một chút đi."

"Dạ, tiểu vương gia."

"Hôm nay, bắt mạch cho Tôn trắc phi xong, ngươi bảo thái y đến gặp ta, ta hỏi thêm một chút, nếu không thật sự không có hi vọng chữa trị, vậy thì theo quy củ chuẩn bị hậu sự."

"Dạ, nô tài sẽ để ý thỏa đáng."

Nghe được lời này, Lăng Tuyết Mạn cả kinh, thân thể lung lay, vội vàng nhấc váy bước tới, "Hiên nhi, Tôn trắc phi thế nào?"

Đang nói chuyện, hai người quay đầu lại, quản gia vội vàng tiến lên hành lễ, "Nô tài thỉnh an vương phi!"

"Quản gia, các người đang nói gì? Chuẩn bị hậu sự gì? Tôn trắc phi bị bệnh sao?" Lăng Tuyết Mạn vội hỏi.

"Bẩm vương phi, Tôn trắc phi bị bệnh nặng, ngũ tạng hư cả, thái y nói khả năng chữa trị rất thấp." Quản gia tránh nặng tìm nhẹ trả lời.

"Cái gì? Sao không cho ta biết?" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch, ngũ tạng hư cả?

Quản gia ngước mắt, liếc nhìn Mạc Ly Hiên, lại cúi đầu nói: "Nô tài cùng tiểu vương gia lo vương phi biết sẽ nổi giận, nên chưa nói cho vương phi, nhưng vẫn luôn truyền thái y, thuốc cũng uống đều đặn, chỉ sợ thân thể Tôn trắc phi yếu đuối, e là không qua khỏi."

Thân thể Lăng Tuyết Mạn lảo đảo, Mạc Ly Hiên vội đỡ nàng, đi đến ghế, "Mẫu thân, ngài ngồi xuống trước, mọi người đều có số mệnh, ngài đừng hao tổn tinh thần quá."

Nha hoàn bưng trà nóng dâng lên, Mạc Ly Hiên dâng lên tay Lăng Tuyết Mạn, ân cần nói: "Mẫu thân, uống chút trà, không nên suy nghĩ nhiều, sinh lão bệnh tử, thuận theo tự nhiên là được."

"Hiên nhi, nàng... nàng ấy mấy tháng trước không phải vẫn khỏe sao? Còn đến tìm ta tra hỏi, nói chuyện khí thế vô cùng, thế nào đột nhiên lại..." Lăng Tuyết Mạn vẫn không tin được, hi vọng là mình nghe lầm.

"Mẫu thân, Tôn trắc phi bệnh hơn nửa tháng, mọi người thường nói, bệnh đến như núi sập, đại khái chính là như vậy đi. Thái y trong cung cũng đã đến xem qua, ngay cả chủ quản thái y viện, Trương đại nhân cũng xem qua, tất cả đều lực bất tòng tâm. Tóm lại, chúng ta đã tận lực rồi." Mạc Ly Hiên nhẹ giọng nói.

Lăng Tuyết Mạn vô ý thức nhấp trà, trà thơm vào hầu, lại không cảm giác được chút nào, Cốc trắc phi chết, hiện tại Tôn trắc phi cũng sắp chết, nữ nhân của Tứ vương gia, chỉ còn sót lại mình nàng...

Cốc trắc phi chết... hôm nay Tôn trắc phi... có thể hay không lại...

Lăng Tuyết Mạn chợt nắm chặt cốc trà, đôi môi run run, ánh mắt hiện lên hoảng sợ, một hồi lâu sau, lại dần dần khôi phục bình thản, là nàng quá thiện lương sao? Tình nhân nói, kẻ nào hại nàng đều nhất định phải chết, phạm vào tội ác tày trời này, nếu là tình nhân ra tay, như vậy Tôn trắc phi cũng âm thầm làm cái gì với nàng sao?

Không, nàng không hi vọng là tình nhân làm, càng không hi vọng Tôn trắc phi đã từng hại nàng...

Nhất thời đầu óc rối loạn, định đặt chén trà lên bàn, lại bởi vì thất thần buông lỏng tay mà "Xoảng-"một cái rớt xuống mặt đất, nước trà vun vãi khắp nơi, Mạc Ly Hiên cuống quýt, nhìn qua tay Lăng Tuyết Mạn, lo lắng nói: "Mẫu thân, tay của ngài thế nào?"

Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, cũng may tay không bị phỏng, liền kiên cường nặn ra một nụ cười, "Không sao, ta... ta sẩy tay."

"Vương phi, ngài về nghĩ một lát đi, chuyện trong phủ ngài không cần quan tâm, đã có tiểu vương gia ở đây." Quản gia cau mày nhẹ giọng nói.

Xuân Đường Thu Nguyệt cũng vội vàng tiến lên đỡ lấy Lăng Tuyết Mạn, khuyên nhủ: "Vương phi, nô tỳ đỡ ngài trở về đi thôi."

"Quản gia, ngươi đi an bài đi, ta đưa mẫu thân trở về Cúc Thủy Viên." Mạc Ly Hiên không yên tâm lắm.

"Dạ, tiểu vương gia!"

Lăng Tuyết Mạn không biết mình đã trở về Thủy Cúc Viên như thế nào, vừa ngồi vào ghế trong phòng, đại não đã lâm vào trạng thái vô tri vô giác, trong nháy mắt nghĩ ra chút gì đó, lại trong nháy mắt quên mất, rốt cuộc vẫn là một mảng trống không, cái gì cũng không rõ, cái gì cũng không biết.

"Thu Nguyệt, đem chút nước nóng tới." Mạc Ly Hiên phân phó.

"Dạ!"

Một thau nước nóng được mang tới, Mạc Ly Hiên tự mình thấm ướt khăn, nâng tay Lăng Tuyết Mạn dùng khăn quấn quanh, đè lại ở lòng bàn tay, "Mẫu thân, ấm ấm một chút, có thể tránh cho chỗ phỏng vừa rồi sưng lên."

"Hiên nhi..." Lăng TUyết Mạn nhìn Mạc Ly Hiên, đáy mắt có chút chát, nước mắt trong suốt thoáng qua, "Hiên nhi, con có giết người nào chưa?"

"... không có?" Mạc Ly Hiên do dự một chút, nhìn Lăng Tuyết Mạn lắc đầu một cái.

Lăng Tuyết Mạn hơi nhếch môi, không nói gì thêm nữa, nước mắt lại không cầm được chảy xuống, nàng từng giết người rồi, mặc dù nàng cảm thấy người nọ thật đáng chết, nhưng mà nửa đêm nàng tỉnh mộng vẫn không nhịn được sợ hãi, cùng run rẩy, nhìn hai bàn tay mình vương đầy máu tanh, bỏ chạy trên đường, tất cả mọi người đều xa lánh nàng, không ai dám đến gần.....

Hôm nay đến cổ đại, vẫn không cách nào thoát khỏi chuyện này, nàng không giết bá nhân, bá nhân* lại vì nàng mà chết, tại sao lại phải chém chém giết giết nhiều như vậy, tại sao bọn họ phải ám hại nàng?(*bá nhân = ác nhân: kẻ ác)

Tâm thần hoảng hốt một ngày, đến đêm, Lăng Tuyết Mạn sớm lâm vào giấc ngủ, nửa đêm đột ngột bị ác mộng thức tỉnh, mồ hôi đầm đìa, thức dậy, nàng nặng nề thở hổn hển, một đôi tay vòng qua hông nàng, ngay sau đó vang lên lời nói ân cần của hắn, "Mạn Mạn, sao vậy? Nằm mơ sao?"

Thân thể run lên, nàng xoay người lại, nhìn hắn, mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng nàng vẫn cố chấp nhìn, chậm rãi hỏi: "Chàng biết chuyện Tôn trắc phi ngã bệnh không?"

"Ừ, có nghe qua." Mạc Kỳ Hàn nói.

"Chàng có biết tại sao nàng ta ngã bệnh không?" Lăng Tuyết Mạn lại hỏi.

Mạc Kỳ hàn cau mày, "Làm sao ta biết? Nàng nên hỏi thái y."

"Không liên quan gì đến chàng sao?" Lăng Tuyết Mạn hỏi tiếp, ánh mắt vẫn quan sát hắn.

"Nàng cho là có liên quan đến ta sao?" Mạc Kỳ Hàn rảnh rỗi hỏi ngược lại.

"Thôi đi, ta không hỏi, chàng làm bất cứ chuyện gì đều có lý do của chàng." Lăng Tuyết Mạn lắc lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói.

Mạc Kỳ Hàn híp mắt lại, kéo thân thể Lăng Tuyết Mạn xuống, để cho nàng tựa vào khuỷa tay hắn, hôn lên trán nàng một cái, thấp giọng nói: "Đừng nghĩ quá nhiều, cứ bình thản sống cuộc sống của mình là được, đừng khiến cho mình quá nặng nhọc, áp lực, người đáng thương, cũng phải có kẻ đáng hận, cho nên ông trời mới bắt ả đi."

"Vậy sao? Chàng hiểu rõ ông trời như vậy, vậy phu quân ta đã làm chuyện gì đáng hận sao? Tại sao ông trời lại không buông tha cho hắn?" Lăng Tuyết Mạn lạnh giọng.

"Mạn Mạn, đừng tranh cao thấp với ta, ta không muốn vì người khác mà chúng ta gây gổ, được không?" Mạc Kỳ Hàn cau chặt chân mày, dừng một chút, nói: "Phu quân nàng là bị bệnh đã lâu, hắn vẫn có chỗ đáng hận, chính là lòng cảnh giác của hắn quá thấp, trở thành chuyện hắn ăn năn nhất trong cõi đời này."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-170)