Vay nóng Tima

Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 062

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 062
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Shopee


Bữa tối bày tiệc rượu, mọi người hăng hái dâng cao, ầm ĩ mãi cho đến khi trăng treo cao, sắp đến giờ đi ngủ, đến lúc này mới có chút lưu luyến rời đi, Mạc Nhã Phi đương nhiên không đi, ở lại.

"Mạn Mạn, buổi tối muội ngủ với tẩu, được không? Giống như lúc ở cung Phượng Thần, hì hì, chúng ta trò chuyện một lúc rồi ngủ thiếp đi." Mạc Nhã Phi đi theo Lăng Tuyết Mạn về phòng ngủ, cười nói.

"Ách..." Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, theo bản năng nhìn cái giường, nếu ngủ ở nơi này, vậy tình nhân không thể tới, nhưng lỡ như hắn không biết, vẫn tới, thì biết làm gì bây giờ?

Xuân Đường Thu Nguyệt nhíu mày thật sâu, chỉ cúi đầu không dám nói lời nào, âm thầm cầu nguyện vương phi đừng đồng ý, nếu không...

"Cái này, Nhã Phi à, đây là phòng phu quân, nếu như muội cũng ngủ ở nơi này..." Lăng Tuyết Mạn ê a, không nghĩ ra được một lý do nguyên vẹn.

Mạc Nhã Phi đợi Lăng Tuyết Mạn nửa ngày không nói tiếp, hoài nghi chớp mắt mấy cái, "Mạn Mạn, Tứ ca của muội, muội hiểu nhất, ca sẽ không so đo chuyện muội ngủ trên giường ca, mà muội cũng đã từng ngủ qua, ha ha, lần đó muội giận mẫu hậu, bỏ chạy đến chỗ Tứ ca, nằm giường ca ngủ liên tục mấy ngày, Tứ ca còn ngủ cùng muội đó. Nhưng mà.... nhưng mà ca sẽ không còn cùng muội ngủ nữa rồi..."

Mạc Nhã Phi đột ngột thương tâm, nhào lên giường, khóc thành tiếng, "Tứ ca, Nhã Nhi rất nhớ ca, rất nhớ ca, huhu... đại ca, đại ca..."

"Nhã Phi!"

Lăng Tuyết Mạn cũng khổ sở theo, đi tới, ôm lấy hai vai Mạc Nhã Phi, áy náy lại dâng lên, không khỏi nói: "Mạc Nhã Phi, đừng khóc, muội cùng ta ngủ, chúng ta cùng ngủ trên giường Tứ ca được không?"

"Ừ... Mạn Mạn, muội ngửi thấy mùi của Tứ ca, trên giường này vẫn có mùi của ca, là mùi đàn hương... Tứ ca thích đàn hương..." Mạc Nhã Phi vừa khóc vừa hít hít mũi.

Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn bắt đầu run tay, trong đầu hò hét loạn cả lên, tựa như nắm bắt được cái gì, lại nhanh chóng không thấy, đôi mắt mở to.

Xuân Đường Thu Nguyệt vừa nhìn vẻ mặt của Lăng Tuyết Mạn, liền kinh hãi! Xuân Đường vội vàng xen vào, "Công chúa Nhã Phi, vương phi, đàn hương này là nô tỳ đốt, hôm nay là sinh nhật chủ tử, nô tỳ hầu hạ chủ tử nhiều năm, biết chủ tử thích đàn hương, nhớ lại tình cảm chủ tớ trước đây, liền giấu vương phi đốt chút đàn hương trên đầu giường, cho nên trên giường mới có mùi này."

"Đúng vậy, phần lớn nam nhân đều thích đàn hương, có thể tĩnh tâm ngưng thần, không chỉ có chủ tử thích, mà ngay trong phủ, nhiều thị vệ cũng thích, cả quản gia cũng yêu thích đàn hương này." Thu Nguyệt cười nhẹ nói.

Ý nghĩ hỗn loạn của Lăng Tuyết Mạn lập tức lại rõ ràng, thở một hơi thật dài, thầm mắng mình suy nghĩ nhiều, thiếu chút nữa xem tình nhân là Tứ vương gia, làm sao có thể chứ? Trên người Vô Giới cũng có mùi đàn hương mà, tình nhân cho dù có sở thích giống tứ vương gia, cũng sẽ không phải là hắn! Huống chi thi thể tứ vương gia sớm đã được đưa vào mộ!

Trong lòng hiểu rõ, song lại tràn đầy cảm giác mất mát, nhưng nếu như Tứ vương gia không chết, nếu như tình nhân chính là Tứ vương gia, nàng sẽ không có bất kì áy náy bất an nào! Đáng tiếc, tạo hóa trêu ngươi!

"Ừ, đại ca cũng thích đàn hương, có điều ca cũng thích long tiên hương cùng hải đường hương." Mạc Nhã Phi thút thít khóc nhỏ, chui vào đệm giường, miễn cưỡng không muốn động.

Lăng Tuyết Mạn đè xuống phiền muộn, nhàn nhạt cười, "Xuân Đường Thu Nguyệt, chuẩn bị nước rửa mặt đi, tối nay ta ngủ với công chúa Nhã Phi."

"Dạ, vương phi!"

Hai nha hoàn gật đầu một cái, nhíu mày đi xuống chuẩn bị.

Trong Hương Đàn Cư, Mạc Kỳ Hàn nghe Xuân Đường bẩm báo xong, chân mày cau lại, tối tăm hỏi:"Công chúa Nhã Phi ở vương phủ mấy ngày?"

"Bẩm chủ tử, nô nghe nói là hai ba ngày." Xuân Đường cúi đầu nói.

"Thôi, để cho Nhã Phi ở đi." Mạc Kỳ Hàn khẽ thở dài một cái, lại hỏi: "Vương phi vẫn còn hoài nghi sao?"

"Nô tỳ nhìn vẻ mặt của vương phi, sẽ không có chuyện gì, chỉ có chút buồn bã, thất vọng."

Mạc Kỳ Hàn gật đầu một cái, "Vậy không sao, hầu hạ khuyên giải vương phi thật tốt, đừng để cho nàng rối loạn, ngày hôm nay, xem như nàng cơ trí phản ứng mau, nếu không, với khôn khéo của hắn..."

Xuân Đường hơi nâng mắt, nhìn khuôn mặt âm trầm cùng ánh mắt lạnh lẽo âm của Mạc Kỳ Hàn, lại vội vàng cúi đầu, "Vâng, nô tỳ nhớ kỹ!"

"Đi xuống đi!"

"Nô tỳ cáo lui!"

...

Mạc Nhã Phi không chỉ ở hai ba ngày, mà thoáng một cái tám chín ngày đã qua, cả ngày chơi quên ăn quên ngủ, không so kiếm cùng Mạc Ly Hiên thì chính là xúm lại chơi đùa khắp nơi cùng Lăng Tuyết Mạn, buổi tối dĩ nhiên là nằm trên giường Lăng Tuyết Mạn, hưng phấn đến mức ngay cả nằm mộng cũng có thể bật cười, dĩ nhiên, ngày ngày các nàng cùng nhau vui chơi, khiến cho Mạc Nhã Phi vui vẻ như vậy, còn có thêm một người quan trọng – Lâm Mộng Thanh!

Có người vui, có kẻ buồn, à không, giờ phút này trong Hương Đàn Cư, một đôi mắt âm lạnh khác đang càn quét, bắn thẳng lên người Lâm Mộng Thanh, như muốn xé rách hắn!

"Khụ, sư huynh, huynh đừng dùng ánh mắt dọa người như vậy nhìn đệ được không?" LâmMộng Thanh nuốt nước miếng, cơ thể không tự chủ được rụt về sau một cái.

"Ngày mai không được rời khỏi Hương Đàn Cư nữa! Không cho đệ đi tạm biệt Nhã Phi!" Mạc Kỳ Hàn giận dữ nói.

Lâm Mộng Thanh buồn bực, "Sư huynh, đệ đang phát triển mối tình đầu, huynh làm đệ mất đi cơ hội này, ai biết Nhã Phi khi nào mới có thể ra khỏi cung lần nữa, chúng ta đang rất cần bồi dưỡng tình cảm, huynh không thể như vậy a!"

"Đáng chết! Đệ phát triển mối tình đầu, còn ta phải làm sao bây giờ? Nhã Phi ngày ngày cùng Mạn Mạn ở chung, ta ngay cả mặt nàng cũng không thể thấy!" Mạc Kỳ Hàn phát điên.

"Vậy huynh dịch dung, ban ngày đi nhìn, ngất! Buổi tối chắc huynh gian nan lắm đi?" Chưa từng nhìn thấy qua Mạc Kỳ Hàn mất khống chế, Lâm Mộng Thanh bật cười không dứt, không nhịn được giễu giễu.

Mạc Kỳ Hàn buồn bực, vỗ lên bàn một cái, gầm nhẹ: "Nhã nhi hiểu ta bao nhiêu đệ biết không? Ta dám dịch dung xuất hiện sao? Ta ôm nó từ nhỏ đến lớn, nó lại thường kề cận ta, đối với nhất cử nhất động của ta đều quen thuộc như lòng bàn tay, ta đi ra ngoài, không làm nó hoài nghi mới là lạ! Buổi tối... buổi tối, tất cả nam nhân bình thường không có nữ nhân đều gian nan!"

"Khụ!" Lâm Mộng Thanh bị sặc ho khan, "Đệ... đệ không phải là nam nhân bình thường..."

"Nói nhảm! Đệ thích Nhã Phi, liền toàn tâm toàn ý đối xử với nó, nếu không một chưởng của ta bổ đến đệ!" Mạc Kỳ Hàn thở không thuận, càng nhìn Lâm Mộng Thanh càng không vừa mắt, gương mặt tuấn tú đen đến mức có thể nặn ra một giọt mực, "Cút đi! Nhiều nhất ta cho đệ hai ngày, sau đó đệ liền biến đi!"

"Khụ, được, được." Lâm Mộng Thanh suy sụp gật đầu, vừa nghĩ đến hai ngày, hắn vội vàng lo lắng lách người, nắm chặt thời gian đi tán gái!

Mạc Kỳ Hàn thở dài thật sâu, hắn nhớ nàng như thế, không biết nàng có nhớ hắn hay không? Cái thở dài này vừa dứt, không kiềm nổi hắn bổ một chưởng xuống bàn, cắn răng nghiến lợi, "Lâm Mộng Thanh đáng chết!" (Rin: tiểu tứ không "tính phúc" được nên ghen tỵ đây mà)

*****

Rốt cuộc ba ngày sau, hoàng hậu cũng phái người đến đón Mạc Nhã Phi về cung!

Lăng Tuyết Mạn thở phào nhẹ nhõm, thật vất vả cầm cự đến tối, tắm rửa sớm một chút, chỉ mặc một bộ váy áo tuyết trắng, liền đuổi Xuân Đường Thu Nguyệt đi ra.

Ngồi ở mép giường, nàng cúi đầu nhìn cổ áo một chút, ngoại trừ bộ váy áo nàng khoác bên ngoài, bên trong cái gì cũng không mặc, ngay cả cái yếm nhỏ cũng không, ách... cái này có được xem là dụ dỗ hay không đây? Suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên hồng hồng, lại đột ngột nhớ lại lời thề hôm sinh nhật Tứ vương gia, nàng vỗ nhẹ miệng một cái, vội vàng lấy một cái áo lót ra, cởi váy áo, chuẩn bị mặc áo lót vào, ai ngờ-

Chết tử tế không chết, Mạc Kỳ Hàn ngay lúc này thổi tắt nến bước vào!

"Mạn Mạn!"

Một giọng nói xen lẫn nhớ nhung cùng vui mừng bay vào trong tai, Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên ngẩng đầu, Mạc Kỳ Hàn bước đến trước mặt nàng, duỗi tay ôm nàng vào ngực, vừa ôm, khí huyết lại dâng trào, hầu kết khẽ động, "Mạn Mạn, nàng không mặc quần áo?"

"Ta... ta tắm, ta vừa mới chuẩn bị mặc, chàng liền tiến vào!" Lăng Tuyết Mạn khóc không ra nước mắt, ước chừng mười ngày không gặp mặt, khỏa thân trước mặt hắn, ngượng ngùng không thôi.

"Vậy thì tốt rồi, không cần mặc."

Mạc Kỳ Hàn khàn khàn trầm giọng nhẹ nhàng thổi khí vào tai nàng, sau một phút, không đợi nàng trả lời, liền chộp lấy cánh môi mềm mại của nàng, bốn cánh môi dán vào nhau, vui sướng tựa như gặp lại ngày tân hôn, hắn hôn cực kỳ mãnh liệt, lưỡi trơn trợt cạy mở hàm răng nàng, chui vào trong khoang miệng, liếm từng góc trong miệng nàng, cuốn lấy lưỡi nàng, mang theo đùa giỡn cùng triền miên (Rin: ách... tác giả có cần miêu tả kỹ cảnh này quá không *đỏ mặt ~ ing)

Lăng Tuyết Mạn bị hôn, quên mất cự tuyệt, chìm đắm trong mâu thuẫn, ánh mắt ngơ ngác đăm chiêu, lý trí nàng không ngừng cảm thấy có lỗi với Tứ vương gia, nhưng về tình cảm, phản ứng cơ thể bị hắn khơi gợi, làm nàng muốn cùng hắn say mê, trầm luân.

"Mạn Mạn, hôn đáp lại ta."

Mạc Kỳ Hàn yêu cầu mơ hồ, thân thể Lăng Tuyết Mạn run lên, lý trý chiếm đóng toàn bộ đại não, đột ngột đẩy Mạc Kỳ Hàn ra, nghiêm mặt nói: "Đừng như vậy, đừng như vậy mà..."

Mạc Kỳ Hàn kinh ngạc, lập tức cau mày, "Mạn Mạn, nàng sao vậy? Ta là Tình nhân của nàng, ừ, là lão công gì gì đó của nàng, tại sao nàng lại nói "đừng như vậy"? Nàng... nàng không muốn ta hả?"

"Không phải vậy, không phải vậy, lão công, không, ta nên gọi chàng là tình nhân, trượng phu chân chính của ta không phải là chàng, không thể gọi chàng là lão công, ta không phải là không muốn chàng, mà là...là ta cảm thấy thật có lỗi với phu quân ta, hắn mới qua đời gần nửa năm, ta không phải là một người vợ tốt, ta vụng trộm với nam nhân trong phòng của hắn, ta thật có lỗi với hắn, tình nhân, nếu như chàng thật sự yêu ta, đừng miễn cưỡng ta, được không? Ít nhất... ít nhất chờ ta giữ trọn đạo hiếu cho hắn ba năm, ba năm sau, chúng ta sẽ ở cùng nhau, được không?"

"Cái gì? Ba năm!" Nhiệt tình của Mạc Kỳ Hàn bị một chậu nước lạnh này giội xuống, bất đắc dĩ đưa tay ôm Lăng Tuyết Mạn, lại bị nàng co rụt lại, làm tay hắn cứng đờ giữa không trung, bộ mặt nhất thời giăng đầy sương đen, "Mạn Mạn, cơn gió trong từ đường ngày hôm nay làm nàng sợ hãi sao?"

"Ừ, khẳng định là phu quân đang cảnh cáo ta, hắn ở trên trời, cái gì cũng thấy rõ, ta không giữ gìn trinh tiết cho hắn, hắn đang trừng phạt ta!" Lăng Tuyết Mạn hèn nhát nói.

Mạc Kỳ Hàn muốn ngất, thầm nghĩ, hắn hiện tại là ôm cục đá tự đập vào chân mình sao? Thoáng suy tư, hắn thử trấn an nàng, "Mạn Mạn, đừng sợ, không phải Tứ vương gia trừng phạt nàng, tất cả mọi người đều nói, chỉ là cơn gió thôi mà, hơn nữa Tứ vương gia chết đã lâu như vậy, đã sớm đầu thai chuyển thế, làm sao có thể thấy nàng? Nàng không cần vì hắn thủ tiết ba năm, hắn sẽ hiểu nàng, thật sự, tin tưởng ta được không?"

"Không được!" Lăng Tuyết Mạn vừa nói, vừa cầm cái yếm nhỏ mặc lên người, khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Kỳ Hàn đen hơn, nếu nàng thật sự thủ tiết ba năm, hắn không phải đói khát mà chết sao? Không được, tối nay, nếu không chộp được nàng, ước chừng cả đêm hắn sẽ ngủ không ngon, ôm nữ nhân yêu thương trong ngực, lại chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào, có người nam nhân nào có thể chịu được chứ?

Mày khẽ cong lại, ánh mắt chợt lóe sáng, Mạc Kỳ Hàn đột nhiên khẽ kêu một tiếng "A", che ngực, ngã xuống giường!

"Tình nhân!" Lăng Tuyết Mạn ngừng động tác mặc quần áo lại, vội vàng chạy đến trước mặt hắn, cấp bách kêu: "Tình nhân, chàng làm sao vậy? Chàng không thoải mái sao?"

Mạc Kỳ Hàn nhắm mắt không nói, cũng không nhúc nhích lấy một cái.

Lăng Tuyết Mạn lại hoảng loạn, cố sức lung lay thân thể Mạc Kỳ Hàn, nức nở vô cùng, nói: "Tình nhân, chàng tỉnh, tỉnh, rốt cuộc chàng làm sao vậy? Hu hu... đừng bỏ ta lại nha, chàng ngã bệnh sao? Trễ thế này, muốn ta đến chỗ nào tìm đại phu, tình nhân..."

Nước mắt lung tung tràn ra, Lăng Tuyết Mạn ngoại trừ khóc, nên làm cái gì cũng không biết.

Tần số lay động quá nhanh, Mạc Kỳ Hàn choáng váng đầu, liền khẽ lên tiếng: "Ừ...Mạn Mạn...tim ta đau...chắc là sắp chết..."

"Tình nhân!" Lăng Tuyết Mạn nghe được giọng nói, vội vàng ôm đầu Mạc Kỳ Hàn vào trong ngực, vội hỏi: "Làm sao lại đau tim? Không phải vừa rồi rất tốt sao? Có phải bị bệnh tim hay không? Bẩm sinh sao?"

"Bệnh tim bẩm sinh?" Mạc Kỳ Hàn mơ hồ, đây là cái bệnh gì?

"Hu hu... tình nhân, chàng đừng chết, chàng chết ta cũng không gần nam nhân nữa..." Lăng Tuyết Mạn thút thít khóc, nói thầm.

"Mạn Mạn, ta... tim ta đau là bệnh cũ, chỉ cần thương tâm, sẽ phát bệnh, nghiêm trọng muốn chết." Mạc Kỳ Hàn giải thích, giọng nói rất đau khổ.

"Vậy chàng đừng thương tâm nữa!" Lăng Tuyết Mạn thuận tiện tiếp lời.

Mạc Kỳ Hàn buồn bực, "Ai lại không thương tâm? Là nàng tổn thương lòng ta, nàng bảo ta chờ ba năm, ta có thể chờ được sao? Ta hiện tại vì nàng, đá đi hết tất cả nữ nhân, nàng lại bảo ta thanh tâm quả dục ba năm, ta là một nam nhân bình thường có nhu cầu sinh lý, có thể chịu đựng được sao?"

"Hu hu... vậy mấy hòa thượng không phải là cả chục năm vẫn vậy sao? Chàng không thể nhịn được một chút sao?" Lăng Tuyết Mạn vừa khóc, vừa phản bác.

Mạc Kỳ Hàn muốn mắng ông trời, hôm nay nha đầu ngốc này sao lại khó lừa như thế? Tròng mắt vòng vo xoay chuyển mấy vòng, cố ý tức giận nói: "Được, vậy ta sẽ vì nàng xuất gia làm hòa thượng, chúng ta đời này không thể ở bên nhau, nàng làm quả phi của nàng, ta làm hòa thượng của ta, ta không bao giờ đến... quấy rầy nàng nữa, đợi ta đau tim chết đi, nàng liền hài lòng, tuyệt không ảnh hưởng đến nàng thủ tiết cả đời, giữ trọn đạo hiếu với phu quân."

Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo là khóc lớn tiếng hơn, vừa khóc lại vừa sợ bị người nghe được, vội vàng che miệng, bờ vai không ngừng run rẩy, "Không được, không được chết, ta không để cho chàng chết..." Vừa nói vừa cúi người ôm Mạc Kỳ Hàn, cái yếm chỉ mới mặc được một nửa, dây lụa còn chưa kịp buộc, đôi gò bồng đảo rũ xuống, vừa vặn ngang tầm khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Kỳ Hàn, lộ ra trước ánh trăng, ánh mắt hắn nhíu lại, không kềm chế được ngậm vào trong miệng, khẽ mút, đồng thời bàn tay xoa nhẹ tấm lưng bóng loáng của nàng...

*****

Tình dục nhịn đã lâu, Mạc Kỳ Hàn mút cùng vuốt ve như cơn sóng tình đánh úp tới, thân thể Lăng Tuyết Mạn không tự chủ run lên, nắm chặt hai vai Mạc Kỳ Hàn, nhưng bụng đồng thời hoảng hốt, không tự nhiên nhìn quanh, phảng phất như Tứ vương gia đang nhìn chằm chằm nàng, vừa nghĩ thế, tay lập tức buông lỏng, sau đó chợt đẩy ra, thoát khỏi Mạc Kỳ Hàn, tựa như nai con bị kinh sợ, nàng trốn vào trong chăn, quấn mình lại thật chặt.

Mạc Kỳ Hàn nằm nghiêng, tay trái chống thân thể, không nói một lời nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, trong ánh mắt, tình dục tản đi từng chút một.

Lăng Tuyết Mạn không dám nhìn hắn, nhắm hai mắt thật chặt lại, nhưng rõ ràng vì quá căng thẳng, lông mi không ngừng rung, hai tay siết chặt cổ áo ngủ, đầu óc trống trơn, nàng chỉ hi vọng hắn không tức giận, không hung dữ với nàng, không bỏ mặc nàng.

Đợi hồi lâu, hắn vẫn không mở miệng nói chuyện, nàng rốt cuộc không nhịn mở mắt ra một chút, len lén nhìn hắn, không mong đợi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh vô ba của hắn, đôi mắt sáng trong đêm tối vẫn thấy rõ, đôi mắt tựa như xa lạ, lạnh nhạt, lại vẫn như cũ, nóng bỏng cùng yêu thương.

Nhìn nhau mấy giây sau, nàng lặng lẽ nhắm hai mắt lại, nhưng trong lòng không ngừng đánh trống, do dự, bàng hoàng, khổ sở, đủ loại cảm xúc xông lên đầu, làm nàng bất an, tay không khỏi nắm chặt một phần.

Hắn đột ngột mở miệng, giọng bình thường không chút gợn sóng, "Mạn Mạn, ta cho rằng hơn mười ngày không gặp nàng, nàng sẽ giống ta, nhớ nhung nàng, tương tư nàng, đáng tiếc... ta không miễn cưỡng nàng, ta cho nàng ít thời gian để tỉnh táo lại, để cho nàng gìn giữ, ba năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nàng muốn ta chờ nàng, ta có thể chờ. Nàng ngủ đi, ta đi."

Dứt lời, hắn đứng dậy, chỉnh lại quần áo thật tốt, tịch mịch bước đi, vòng qua bình phong, đứng yên nửa phút đối mặt với bức tường, rốt cuộc không nghe được bất kì chữ nào giữ người lại, mười ngón tay hắn nắm chặt đến không thể chặt hơn, cuối cùng nhấn cơ quan rời đi.

Đôi mắt nhắm chặt của Lăng Tuyết Mạn đã sớm mở ra, ngơ ngác nhìn bình phong, lời muốn nói nghẹn trong cổ họng, một chữ cũng không thốt lên được, nàng hi vọng hắn sẽ quay đầu lại, chỉ ôm lấy nàng ngủ, nhưng mà cũng biết rõ, với tính tình của hắn nói đi là đi, tuyệt đối sẽ không quay đầu lại...

Có đến nửa canh giờ, nàng cứ bình tĩnh như vậy nhìn bình phong, đợi chờ kỳ tích xuất hiện, hắn đột ngột quay trở về, nhưng hi vọng mất dần từng chút từng chút, rốt cuộc, nàng không tiếng động òa khóc lên, dùi đầu vào chăn, nước mắt rất nhanh rơi ướt đệm giường...

Hắn ít nói lời yêu, nhưng lại nói nhớ nhung, lại cho rằng nàng không nhớ hắn, thật ra thì nàng rất nhớ, rất nhớ, ban ngày thường nghĩ hắn đang làm gì, buổi tối lại nghĩ đến hắn trở nên bực bội vì Nhã Phi cứ ở đây mà lo lắng vô cùng...

Ai ngờ, thật vất vả gặp mặt, nàng lại không vượt qua được ám ảnh trong lòng...

Giận nhau rồi...

Một đêm chưa chợp mắt.

Hoa nở vì ai, mùi vì ai thơm nồng. Đợi đến khi không còn hoa nữa, có ngắt cũng vô ích.

Hồng mai hé nở, gió lạnh thổi tới, từng cánh hoa cuốn theo gió mà rơi, bay dập dềnh giữa không trung tựa như chiếc lá đỏ, trong cao ngạo mang theo một phần xinh đẹp, chói mắt, mấy cánh hạ xuống vai, hương mai nhẹ xông vào mũi, mai hồng điểm trên trường sam tuyết trắng, trong gió đêm, tóc dài bồng bềnh, tay áo dài tung bay, trái tim lửa nóng kia vốn đã lạnh. (Rin: ách... mấy cái tả cảnh này làm ta dịch toát mồ hôi hột)

Tứ vương gia... tình nhân... lão công...

Hắn, lấy thân phận tình nhân, ăn giấm với Tứ vương gia – chính hắn sao?

Vừa đứng, lại chính là thật lâu.

Một lần nữa xoay người lại, Vô Cực đứng ở một nơi xa, nhìn hắn, lại cúi đầu xuống, "Bên ngoài trời lạnh, thân thể chủ tử quý giá ngàn vàng, liên quan đến thiên hạ trăm dân, nô tài khẩn cầu chủ tử trở về nhà nghỉ ngơi."

"Vô Cực, ngươi có thể hiểu chuyện không?" Mạc Kỳ Hàn nhẹ hỏi.

Vô Cực ngẩn ra, nhẹ lắc đầu, "Nô tài chỉ biết hầu hạ chủ tử, lấy chủ tử làm trọng!"

"Ngươi đi theo bổn vương nhiều năm, thực hiện vô số nhiệm vụ, cũng vô duyên cùng nữ tử quen biết, là bổn vương nợ các ngươi, chờ xong đại sự, bổn vương tứ hôn cho ngươi, thưởng cho ngươi tình yêu nam nữ thế gian." Mạc Kỳ Hàn buồn bã nói.

Vô Cực ngẩn người, lập tức quỳ xuống nói: "Nô tài hết thảy đều tuân theo chủ tử, bất cứ chuyện gì cũng do chủ tử quyết định!"

Mạc Kỳ Hàn gật đầu một cái, "Ừ, đêm đã khuya, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước, có Vô Ảnh thay phiên trực đêm, không cần lo lắng."

"Nô tài một lần nữa xin chủ tử trở về nhà, trời lạnh, vạn nhất tổn thương thân thể sẽ không tốt." Vô Cực kiên trì nói.

"Được."

Mạc Kỳ Hàn mím môi, bóng người sắc tuyết đi vào bên trong nhà.

Thoáng một cái hơn mười ngày trôi qua, mỗi đêm, mỗi ngày, đối với Mạc Kỳ Hàn, đối với Lăng Tuyết Mạn đều là một loại đau khổ.

Nàng không muốn làm trái lời thề, giùng giằng trong mâu thuẫn cùng do dự, hắn yên lặng chờ nàng, tựa như rối rắm, không bước vào phòng ngủ kia nửa bước.

Đang lúc hoàng hôn, vừa dùng bữa, Thu Nguyệt tới.

"Bẩm chủ tử, hôm nay, vương phi khỏe mạnh, khẩu vị như thường, chẳng qua càng ngày càng không thích cười."

Đũa bạc trong tay ngừng lại giữa không trung, Mạc Kỳ Hàn cứng đờ mấy giây, lại khôi phục động tác gắp thức ăn, để tới bên miệng, hầu kết chuyển động, đợi nuốt xuống, mới nhàn nhạt hỏi: "Hôm nay, nàng lại đi từ đường dâng hương sao?"

"Bẩm chủ tử, đúng vậy, vương phi mỗi sớm tối đều dâng hương, quỳ đến nửa canh giờ, bọn nô tỳ khuyên không được." Thu Nguyệt cúi đầu nhỏ giọng trả lời.

"Độn đệm dầy thêm chút, tránh tổn thương đầu gối." Ánh mắt lạnh lùng của Mạc Kì Hàn lóe lên một cái, nói.

"Vâng, chủ tử. Còn có một chuyện, Liễu tiểu thư phủ Thái Phó gửi thư đến vương phi, vương phi sau khi xem xong, ngồi yên thật lâu, nô tỳ cùng Xuân Đường hỏi, vương phi không nói."Thu Nguyệt hơi nâng mắt, quan sát vẻ mặt Mạc Kỳ Hàn.

Mạc Kỳ Hàn trầm mặc một hồi, nói: "Vậy thư ở đâu?"

"Vương phi giữ lại."

"Nói cho quản gia, nếu là Ngô Đồng tới, ngăn lại, không cho vào vương phủ. Mấy ngày này, không cho phép vương phi bước ra khỏi vương phủ một bước, thị vệ giữ cửa cũng phải chú ý, nếu không thấy vương phi, toàn bộ đầu các ngươi rơi xuống!" Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh nói, ánh mắt lại nhanh chóng trở nên sắc bén.

Thu Nguyệt khẽ run lên, "Vâng, chủ tử, nô tỳ đi nói việc này cho quản gia!"

"Đi xuống!"

"Nô tỳ cáo lui!"

Ngô Đồng viết thư cho Mạn Mạn, là ý gì? Trong thư nói cái gì? Tại sao Mạn Mạn lại không nói lời nào với Xuân Đường Thu Nguyệt?

Mạc Kỳ Hàn cau mày, tay cầm đũa bạc thật chặt, xem ra tối nay hắn phải tự mình đi tìm phong thư kia, nha đầu kia sẽ giấu đồ ở chỗ nào đây?

Vừa hơn mười ngày, Mạc Kỳ Hàn khẽ nhắm mắt lại, nàng không thích cười, nàng đã từng vui vẻ như vậy, hiện tại trở nên không thích cười... trong lòng nhất thời thắt lại, hắn không khỏi hận mình, đều là vì hắn, mới khiến cho nàng rơi vào trong ám ảnh, không thoát được, nhưng mà hiện tại hắn không thể làm được gì!

Đến tối nay, lại có thể thấy nàng, trong lòng kích động, lại suy nghĩ, gặp nàng rồi nên nói cái gì? Nàng sẽ có vẻ mặt gì? Nàng sẽ nói cái gì?


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-170)