Vay nóng Tima

Truyện:Quân Sư Vương Phi - Chương 15

Quân Sư Vương Phi
Trọn bộ 90 chương
Chương 15
Ghen
0.00
(0 votes)


Chương (1-90)

Siêu sale Lazada


Mới vừa vào mùa thu, cảnh vật liền rét lạnh như thế, gió lạnh vù vù đập vào mặt, binh lính Long Hiên nhiều năm sinh hoạt tại bốn mùa như xuân làm cho người người vô tình đông lạnh, hoặc tựa vào lan biên, hoặc lui cuốn ở trong góc ngủ gật...... Đây là tình cảnh mà Cẩn Hiên đang đi trên đường nhìn thấy. Những binh tướng này đều là tùy tùng nhiều năm của hắn, bọn họ tác chiến anh dũng, không sợ khó khăn gì, nếu nói hắn là 'Chiến thần', bọn họ chính là một thế hệ công thần làm nên 'Chiến thần', là bọn họ không tiếc hy sinh sinh mệnh của mình theo hắn thượng chiến giết địch, bảo vệ Long Hiên. Bởi vậy, trong mắt hắn, bọn họ không phải binh lính bình thường, không phải cấp dưới của hắn, mà là huynh đệ cùng hắn kề vai chiến đấu.

Mà lần này, chỉ vì hắn quá tự tin, chưa thật sự phân tích tình thế trước mắt, mà thiếu chút nữa làm cho bọn họ phải chết vô tội. Cẩn Hiên gương mặt lãnh tuấn rất nhanh hiện lên một tia hối hận: Xem trạng thái của bọn họ bây giờ, nếu thật sự xuất binh không thể không nghi ngờ là đưa bọn họ vào con đường chết. Hắn thực không nên xem nhẹ bọn họ mặc dù tác chiến dũng mãnh, nhưng dù sao cũng là một người có máu thịt, thời tiết rét lạnh như thế bọn họ nhất thời cũng khó thích ứng lấy.

"Vương gia." Một sĩ binh thấy Vương gia, lập tức cung kính vấn an nói.

"Ân." Cẩn Hiên khẽ lên tiếng, một tiếng gọi này làm cho hắn đang trong ảo não phục hồi tinh thần lại, thế này mới phát giác, chính mình hiện tại đang đứng trước một tòa doanh trướng, đây là...... Mạc Quân doanh trướng, như thế nào lại đi đến nơi này?

Từ ngày nghị sự đến nay, đã qua mười ngày, mười ngày này không có người nào tái kiến nàng quá một lần, Y Hàn nói, trong mười ngày này, nàng mỗi ngày đều ở nội trướng, cơ hồ không đi ra ngoài. Chẳng lẽ nàng đang có âm mưu gì? Nghĩ như vậy, Cẩn Hiên cất bước hướng nội trướng đi tới. Lúc này hắn cũng muốn làm rõ nàng thật sự đang có âm mưu gì, vẫn là bởi vì, hắn...... Muốn gặp nàng, chính là mười ngày qua, thân ảnh lạnh lùng lạnh nhạt kia lúc nào cũng xâm nhập trong đầu hắn, đuổi không đi, tựa hồ đáy lòng luôn luôn có lực lượng lôi kéo hắn tới gặp nàng.

Trong doanh trướng Ngạo Quân, nhân vật chính mà Cẩn Hiên cho rằng đang âm mưu cái gì, chính là nằm trên gường ôm cái chăn thật dày, chui ở bên trong mà ngủ! Mười ngày qua, thời tiết càng ngày càng lạnh, Ngạo Quân cơ hồ mỗi ngày đều chui ở trong ổ chăn.

"Ca, đừng ngủ nữa, giữa trưa rồi, mau dậy ăn cơm." Nguyệt Oánh la lớn, đây là công tác chuẩn bị mỗi ngày của Nguyệt Oánh trong mười ngày qua — đem Ngạo Quân trong ổ chăn dậy ăn cơm.

"Ân." Ngạo Quân mơ hồ lên tiếng, xoay người đem chính mình khỏa lấp càng nhanh, tiếp tục ngủ, không để ý tới tạp âm cao giọng kia.

Thấy Ngạo Quân vẫn không để ý tới nàng, Nguyệt Oánh tiếp tục hô lớn:"Ca, nếu ngươi không dậy, ta sẽ ra tuyệt chiêu nga!" Thấy Ngạo Quân đối với 'Uy hiếp' của nàng không có phản ánh gì, Nguyệt Oánh chỉ có thể ra tuyệt chiêu — tay duỗi ra, đem chăn trên người Ngạo Quân cấp xốc lên, ra một chiêu Bách Linh.

Đột nhiên một trận không khí lạnh đánh tới làm cho Ngạo Quân không khỏi rùng mình một cái: Hảo lạnh a! Thần trí mơ hồ cũng dần dần quay lại, hai tay giao nhau ôm chặt chính mình, Ngạo Quân chậm rãi mở mắt ra, lập tức chống lại cặp mắt to linh động nghịch ngợm của Nguyệt Oánh.

"Oánh nhi, đừng chơi tốt như vậy, đem chăn đưa ta, hảo lạnh a!" Ngạo Quân bất đắc dĩ nói, nhưng ngữ khí cũng là hiếm thấy sủng nịch. Vì Nguyệt Oánh yêu cầu, Ngạo Quân đổi tên nàng là Oánh nhi.

Đối với muội muội này của nàng mỗi ngày đều đến quấy rầy nàng ngủ, hại nàng bị đông lạnh, mặc dù nàng ngoài mặt trách cứ, kỳ thật sâu trong nội tâm lại thấy ngọt ngào.

Nàng Lăng Ngạo Quân không sợ trời không sợ đất, điều sợ nhất chính là lạnh cùng ngủ không đủ, lúc trước, vừa đến mùa đông ba ba cũng sẽ như vậy kêu to nàng rời giường, nếu nàng không đứng dậy, sẽ xốc chăn của nàng lên, nhưng lập tức sợ nàng đông lạnh, đã đem thân mình nho nhỏ của nàng ôm vào trong ngực, sau đó điểm nhẹ cái mũi hồng hồng của nàng, cười mắng:'Ngươi a! Giữa trưa rồi mà còn lười ở trên giường bất động, cẩn thận tương lai gả không được a. ' Lúc này nàng sẽ cười hi hi ôm lấy cổ ba ba nàng, nói nàng không lấy chồng, muốn cả đời đều ở bên người ba ba. Nhưng hạnh phúc nho nhỏ này chỉ vì một tai nạn xe cộ liền rời nàng mà đi, hiện tại, Oánh nhi mấy ngày nay mỗi ngày đều kêu nàng rời giường, làm cho nàng giống như lại nhớ chuyện trước kia, tâm tình cũng theo đó mà tốt lên.

"Không cho, ngươi không dậy, ta sẽ không cấp." Nguyệt Oánh lẩm bẩm miệng nói, lại chạy tới ôm cánh tay Ngạo Quân làm nũng nói:"Ca, đừng ngủ nữa, mau tới ăn cơm, nếm thử vài món ăn mới của Oánh nhi làm đi." Nói xong không đợi Ngạo Quân phản ứng, liền lôi kéo Ngạo Quân ngồi ở bên cạnh bàn. Nhìn trên bàn kia đầy đồ ăn câu toàn sắc hương vị, Ngạo Quân lắc đầu cười nói:"Oánh nhi tay nghề so với nương cũng gần bằng rồi nga! Tương lai ai cưới ngươi, còn có phúc." Nhưng ăn cơm cùng chui ở trong ổ chăn ngủ, nàng thích ngủ hơn, Ngạo Quân ở trong lòng lẩm bẩm nói.

"Ca ngươi nói bậy." Nghe được Ngạo Quân nói như vậy, Nguyệt Oánh đỏ thối mặt nói. Cầm lấy tập áo choàng đã sớm chuẩn bị phi đến trên người Ngạo Quân, đây là sau khi Nguyệt Oánh biết Ngạo Quân sợ lạnh, cố ý nhờ Ngụy Tử Tề tìm giúp

"Oánh nhi?" Cảm giác được trên người ấm áp vô cùng, Ngạo Quân kinh ngạc xoa áo choàng phủ thêm trên người, thật sự hảo ấm a!

"Ha ha...... Ca thích lễ vật của Oánh nhi đưa sao?" Nguyệt Oánh ở bên cạnh Ngạo Quân ngồi xuống, nghịch ngợm cười nói.

"Oánh nhi." Ngạo Quân kích động, đem Nguyệt Oánh bên cạnh ôm lấy, nhẹ nhàng vỗ về tóc người trong lòng, khẽ cười nói:"Thích, như thế nào hội không thích, Oánh nhi đưa cái gì, ca cũng thích."

"Ca." Nguyệt Oánh bị Ngạo Quân đột nhiên ôm lấy, sửng sốt một chút, mới đỏ mặt, vươn hai tay vòng qua thắt lưng Ngạo Quân, thẹn thùng nói. Ca ôm nàng như vậy, lòng của nàng rối loạn thật là lợi hại a! Lại hảo vui vẻ, hảo kích động a!

"Oánh nhi không thích ca ôm ngươi như vậy sao?" Ngạo Quân trêu tức nói. Lúc nhỏ nàng đã muốn có một muội muội, hiện tại lại có muội muội tri kỷ như vậy, nàng quả thực vui vẻ đến muốn bay bổng.

"Hỉ...... Thích. Nhưng ca hội vĩnh viễn ôm Oánh nhi như vậy sao?" Nguyệt Oánh mặt đỏ như máu, trong lòng lại vui vẻ lại có điểm lo lắng, sợ ca về sau thích thượng người khác sẽ không tái ôm nàng.

"Ha ha...... Chỉ cần Oánh nhi thích, ca vĩnh viễn đều ôm Oánh nhi như vậy." Ngừng một chút, Ngạo Quân đột nhiên cúi đầu, tặc tặc cười nói:"Bởi vì ôm Oánh nhi thực ấm áp, ngươi có biết, ca sợ nhất lạnh, có ấm lô miễn phí, ca như thế nào buông ra được a!" Nói xong cố nén cười, thiếu chút nữa bật cười ra.

"Ca...... Thật là hư a!" Thanh âm kia làm cho người ta xương cốt đều nhuyễn, Nguyệt Oánh đầu càng ngày càng thấp, lại nhớ tới cái gì đó hỏi:"Ca, ấm lô là cái gì?"

"Giống Oánh nhi bây giờ vậy có thể sưởi ấm cho ta chính là ấm lô." Ngạo Quân nói như chỉ là chuyện bình thường, kỳ thật đã nhanh biến nghẹn thành nội thương.

"Nga." Lăng lăng 'Nga' một tiếng, lại cảm thấy không đúng, suy nghĩ một chút, sẳng giọng:"Tốt, ca ngươi dám nói ta là 'Bếp lò', xem ta như thế nào đánh ngươi." Nói xong, tay ngay tại trên lưng Ngạo Quân giơ lên.

"Tốt lắm, tốt lắm, ca sai lầm rồi còn không được sao? Ha ha...... Hảo Oánh nhi tha ca đi! Ha ha......" Ngạo Quân cười cầu xin tha thứ, lại vẫn như cũ ôm Nguyệt Oánh, ấm lô miễn phí này há có thể dễ dàng buông tay.

Nhìn mặt ca trước mặt người khác luôn hé ra lạnh lùng, hiện tại ở trước mặt nàng lại cười vui vẻ đến như vậy, ôm nàng còn cùng nàng vui đùa như vậy, Nguyệt Oánh nghĩ rằng: Ca đối với nàng quả nhiên không đồng nhất, ca là thật tâm yêu nàng, mới có thể đối với nàng như vậy, tình yêu của nàng hội đâm hoa kết quả. Đáng tiếc nàng đã hiểu sai.

"Xem ra bổn vương tới không đúng lúc." Trong lúc hai người ôm nhau hi diễn, một thanh âm lạnh tới cực điểm đột ngột vang lên.

"Vương gia?" Hai người đồng thời kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hướng cửa trướng thấy Cẩn Hiên đang hai tay xoa ngực.

"Ách? Vương gia đến tìm ca nhất định có việc thương lượng, Nguyệt Oánh có chút việc đi ra ngoài một chút. Ca, nhớ ăn cơm nga!" Nguyệt Oánh lưu luyến không muốn rời khỏi sự ôm ấp của Ngạo Quân, tuy rằng không muốn, nhưng cặp mắt kia của Vương gia như muốn đem nàng thiêu đốt, thật sự đáng sợ.

"Ân." Ngạo Quân thu hồi khuôn mặt tươi cười, khẽ gật đầu. Thấy Cẩn Hiên đến, Ngạo Quân khôi phục lại nguyên lai vẻ lạnh lùng.

Thấy Nguyệt Oánh đi ra ngoài, Ngạo Quân chuyển tầm nhìn về phía Âu Dương Cẩn Hiên đã ở phía trước nàng tọa hạ, hờn giận nói:"Vương gia đột nhiên giá lâm, không biết gây nên chuyện gì?" Nàng không trêu chọc hắn, hắn làm chi phải có vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm nàng, là nàng hoa mắt sao? Vì cái gì vừa nãy cảm thấy ánh mắt Âu Dương Cẩn Hiên tràn ngập đố kị, hắn đố kị ai a? Mà bộ dáng hiện tại của hắn, rất giống...... Rất giống là bắt được thê tử ở cùng người ta trộm gian. Nhất định là nhìn lầm rồi, điều này sao có thể =?

"Thấy quân sư nhiều ngày không xuất hiện, vốn định đến xem quân sư có phải đã xảy ra cái gì rồi hay không, lại không thể tin được Mạc Quân sư thật sự tiêu dao." Cẩn Hiên trào phúng nói.

Vừa nãy một màn kia làm cho hắn đau lòng một chút, rất muốn lập tức tiến lên đem Mạc Nguyệt Oánh trong lòng y lôi ra, còn có trên mặt Mạc Quân kia chưa bao giờ thấy qua nụ cười như vậy, làm cho hắn kinh diễm đồng thời càng thêm tức giận tận trời, vì cái gì y không cười với hắn như vậy, thậm chí ngay cả một cái mỉm cười cũng không có, lại đối với nữ nhân kia cười đến vui vẻ như vậy, hắn hảo ghen tị a! Ý thức được mình vì Mạc Quân mà ghen tỵ, Cẩn Hiên chấn kinh một chút thật sâu, nhưng vẫn nhịn không được mà lên tiếng, hắn chính là không muốn thấy hai người bọn họ cùng một chỗ ôm nhau thân mật như vậy. Mà lúc ấy hắn tự cấp cho mình lý do: Hắn không quen nhìn người 'Vô tình phụ lòng' này lại một lần nữa đùa bỡn tình cảm của nữ tử. [Lệ Nguyệt: "Có người ăn dấm chua nga!"]

"Vương gia quan tâm tại hạ như vậy, thật sự là làm cho tại hạ thụ sủng nhược kinh." Ngữ khí thản nhiên cùng với nội dung một chút cũng không giống nhau. Không biết vì cái gì, vừa thấy Âu Dương Cẩn Hiên đến, nàng liền nhịn không được cùng hắn cãi nhau. Còn có, như thế nào nàng nghe khẩu khí hắn có vẻ ê ẩm.

"Trong quân không thể không có Mạc Quân sư, bổn vương đương nhiên 'Quan tâm'." Cẩn Hiên ngữ mang hai nghĩa nói.

"Tại hạ mang danh quân sư chỉ là hư danh mà thôi, Vương gia mới là quân hồn trong quân." Ngạo Quân cũng không yếu thế đáp trả trở về.

"Xem ra Mạc Quân sư là trách bổn vương không cho ngươi thực quyền." Giấu đầu lòi đuôi nhanh như vậy đã lộ ra?

"Không dám." Nói xong cũng không quản Cẩn Hiên, cầm lấy chiếc đũa mà gấp đồ ăn, đồ ăn này ngon thật.

Thấy Ngạo Quân hoàn toàn không xem hắn tồn tại, lại ngửi thấy mùi đồ ăn ngon do Mạc Nguyệt Oánh nấu, Cẩn Hiên tức giận càng sâu, cả người phát ra hàn khí so với thời tiết bên ngoài còn lạnh hơn, làm hại Ngạo Quân nhanh chóng đem áo choàng bó sát trên người, hành động này của nàng bị Cẩn Hiên phát hiện, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm kiện áo choàng kia.

"Xem ra Mạc Quân sư cùng Ngụy tướng quân cảm tình tốt lắm a! Ngay cả áo choàng tối yêu quý cũng tặng cho ngươi." Ngữ khí cực lạnh, trong doanh trướng nhất thời tràn ngập vị a xít a-xê-tíc


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-90)