Vay nóng Tima

Truyện:Quân Sư Vương Phi - Chương 04

Quân Sư Vương Phi
Trọn bộ 90 chương
Chương 04
Nam tử kỳ quái
0.00
(0 votes)


Chương (1-90)

Siêu sale Shopee


Ân, nương làm đồ ăn thật rất ngon, Ngạo Quân bộ dáng thỏa mãn ngồi ở trước đình viện hưởng thụ tắm nắng. Hôm nay ánh nắng tươi sáng, thoang thoảng mùi hoa, thật thích hợp cho ngày đạp thanh, nhất là ở đây uống rượu sau khi ăn cơm no. Nhưng, vấn đề là, nếu bây giờ đi ra, nhất định sẽ bị các nàng cuốn lấy, vẫn nên hảo hảo đứng ở trong nhà. Ai, nhưng hôm nay thời tiết tốt, hơn nữa đi vào Long Hiên hoàng triều lâu như vậy, ngay cả Mạc gia thôn nho nhỏ cũng chưa kịp nhìn kỹ, cũng không được hảo hảo du ngoạn, này thì cũng tại mình đi!

Ngẫm lại, Ngạo Quân nhớ lúc trước cùng Tuyết tránh một đống bảo vệ, đi ra ngoài trộm tuyệt kỹ, lúc này từ một bên tường bay ra, tả hữu nhìn xem, hô, hoàn hảo, bên này không có người. Không thể tin được nàng Lăng Ngạo Quân cũng có một ngày chật vật như vậy.

Mạc gia thôn là một thôn trang nhỏ thuộc Lạc Vân thành, Lạc Vân thành là chỗ giao giới của Long Hiên quốc cùng Thương Liêu quốc, là hai quốc gia ràng buộc nhau, bởi vì hai quốc gia trăm năm chưa từng phát sinh chiến tranh, lui tới thường xuyên, bởi vậy, thập phần phồn hoa, Mạc gia thôn lại là dân phong thuần phác, cuộc sống hòa thuận, là một nơi rất tốt. Nhưng một năm trước, Thương Liêu quốc không biết vì cái gì mà nổi điên, đột nhiên tiến công Long Hiên hoàng triều, một hơi đoạt 5 tòa thành trì, mà Lạc Vân thành lại đứng mũi chịu sào.

Tin tức ngoài chiến trường vào đến kinh thành, dân chúng khiếp sợ, hoàng đế tức khắc điều động hai mươi vạn binh mã, sai Cẩn Vương đi Lạc Nguyệt thành [ Lúc ấy Thương Liêu quốc đang tấn công thành trấn ]. Âu Dương Cẩn Hiên không hổ là 'Chiến thần', chẳng những giải nguy cho Lạc Nguyệt thành, chỉ trong vòng một tháng liền đoạt lại 4 tòa thành trì.

Về phần tòa thành cuối cùng, cũng là nơi nàng đang ở – Lạc Vân thành, vì cái gì còn sót lại một tòa thành? Khi đó Âu Dương Cẩn Hiên đoạt lại 4 tòa thành trì — sau Lạc Sương thành, liền lập tức khởi xướng mãnh công Lạc Vân thành, nháy mắt đã đánh vào cửa thành, đột nhiên thái tử Thương Liêu quốc đến Lạc Vân thành, lập tức xoay chuyển toàn bộ chiến cuộc, khiến cho quân đội Long Hiên hoàng triều vô công mà phản, chỉ có thể thu hồi Lạc Sương thành, đóng quân ở ngoài Lạc Vân thành, Lạc Vân thành rơi vào thế giằng co, Cẩn Vương không thể đoạt lại Lạc Vân thành, đồng dạng Thương Liêu quốc thái tử cũng không thể tiến công Lạc Sương thành, thế là chiến cuộc rơi vào tình trạng đông cứng gần một năm trời.

Nhưng Thương Liêu thái tử tại sao lại lợi hại như vậy? Ngay cả 'Lãnh Diện Chiến Thần' danh xưng Âu Dương Cẩn Hiên cũng không thể nề hà.

Hắn có lợi hại hay không nàng Lăng Ngạo Quân quản không được, nhưng vấn đề là, chỉ vì một mệnh lệnh của hắn, nàng phải đến ghi danh, điểm ấy làm cho nàng thập phần khó chịu. Nói cái gì để ngừa có binh lính Long Hiên lẫn vào trong thành, liền kêu tất cả mọi người trong thành tới nha môn đăng ký, lại lĩnh cái gì đó gọi là chứng minh, coi như vật chứng nhận thân phận. Nếu không có chứng minh này, liền giết không tha. Cho nên cha mẹ nàng phải chi tiền giúp nàng lấy được cái thứ gọi là 'Thân phận chứng' chứng thực thân phận nghĩa tử của nàng. Từ nay về sau nàng đã trở thành nghĩa tử của Mạc Văn đại phu – Mạc Quân.

"Mạc Quân ca." Một thanh âm nũng nịu kéo lại suy nghĩ của Ngạo Quân. Trời ạ! Nàng trèo tường trốn đi, cũng tránh không khỏi các nàng, thật sự là rất vô khổng bất nhập [*].

Không được, lại bị các nàng đeo bám thì rất thảm a. Ngạo Quân làm bộ như không nghe thấy, cước bộ nhanh hơn tiếp tục đi về phía trước.

"Mạc Quân ca, sao càng gọi ngươi ngươi càng chạy a?" Nữ tử thấy Ngạo Quân không để ý tới nàng, chạy chậm đuổi theo Ngạo Quân, lôi kéo ống tay áo của nàng, làm nũng nói.

"Không nghe thấy." Nguyên lai là Mạc Tình, nàng không phải đã cự tuyệt lời cầu thân của bà mối rồi sao? Sao nàng ta cứ như âm hồn không tiêu tan a?

"Nga, Mạc Quân ca, phụ thân ta phái người đi cầu thân, ngươi vì sao không đáp ứng a? Có phải không thích ta?" Mạc Tình bộ dạng lã chã chực khóc, thật sự ta thấy chỉ là đóng kịch!

"Ừ." Đáng tiếc người nào đó không phải là người thương hương tiếc ngọc.

"Ngươi......" Mạc Tình nghẹn ngào chỉ vào Ngạo Quân, nàng bày ra bộ dáng như bị Ngạo Quân phụ lòng.

Ngạo Quân không để ý tới Mạc Tình lên án, bản thân chỉ có ý muốn vượt qua nàng đi về phía trước.

"Mạc Quân ca." Mạc Tình chạy đến bên cạnh Ngạo Quân ôm lấy cánh tay nàng, nức nở kêu lên, thanh âm kia thật sự là làm cho người ta nghe xong, xương cốt đều nhũn ra, sau đó liền cười một cái rất sáng lạn a! Cũng là nữ tử vừa rồi hốc mắt còn hồng hồng quả thực nhìn không ra là cùng một người, gương mặt biến sắc thật mau a!

"Buông tay." Nhưng người nào đó xương cốt chính là cứng rắn đến không thể cứng hơn.

"Không thể, ngươi không đáp ứng, ta sẽ không buông." Nàng ta...... Thế nhưng nàng ta lại làm nũng với nàng, trời ạ! Đối mặt với Ngạo Quân ngàn năm chỉ có một bộ mặt hàn băng, thế nhưng nàng ta còn có thể làm nũng, thật sự là không thể không bội phục.

"Buông tay." Ngạo Quân có chút không kiên nhẫn.

"Mạc Quân ca, ngươi đáp ứng đi!" Hoàn toàn xem nhẹ lời Ngạo Quân nói, Mạc Tình đem tay của Ngạo Quân ôm càng chặt hơn, chu cái miệng nhỏ nhắn, nhất nhất hướng người Ngạo Quân mà cọ.

"Buông tay." Cái gọi là sự bất quá tam, Ngạo Quân đã đến cực hạn. Hung hăng dùng sức vừa kéo, vừa đẩy cặp 'Bàn ê-tô' kia, Mạc Tình không ngờ người kia dùng sức quá mạnh, làm nàng ngã sấp xuống, rồi cứ thế mà đi thẳng. Thật sự là vô tình a!

Mạc Tình bị Ngạo Quân đẩy một cái cứ tưởng sẽ ngã xuống, lúc này, một đôi tay rất nhanh đem nàng đỡ lấy.

Mạc Tình trong lòng còn sợ hãi liền vỗ vỗ ngực, cũng không để ý người vừa cứu nàng là ai, nghẹn ngào khóc nói:"Mạc Quân ca, ngươi sao lại vô tình như vậy a! Ô ô...... Mạc Quân ca, ngươi không cần đi a! Ô ô ô......"

"Đứng lại." Một thanh âm trầm thấp bên trong mang theo vẻ uy nghiêm vang lên, thành công làm cho Mạc Tình hãy còn đang thương tâm liền đình chỉ khóc, cũng khiến cho Ngạo Quân dừng cước bộ.

Mạc Tình vừa bị dọa, nâng hai mắt đẫm lệ sương mù lên, oa, thật a! Nam tử này hảo...... Hảo tuấn a! Không giống như Mạc Quân ca âm nhu mĩ, đây là một loại dương cương mĩ, thật sự là hai loại mĩ cực đoan a! Hơn nữa nam tử này thoạt nhìn hảo có khí thế, hảo có hương vị nga, còn có thanh âm kia, thật sự là hảo hảo nghe nga, vừa nãy là hắn cứu mình sao? Thật sự là anh hùng a![ Này cùng anh hùng có quan hệ sao? Tiểu cô nương này có phải bị điên rồi không?]

Ngạo Quân dừng lại nhíu nhíu mày, không tình nguyện xoay người lại, bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động, sâu trong đáy lòng luôn bình tĩnh trong nháy mắt đã chấn động một chút.

Nam tử này đẹp quá a![ Hảo soái nam tử a!] Bốn mắt nhìn nhau, hai người dưới đáy lòng đồng thời sợ hãi than nói, nhưng ngoài mặt, hai người như trước mặt không đổi sắc, vẫn là gương mặt hàn băng.

"Chuyện gì?" Khẩu khí lạnh lùng nhẹ nhàng trong miệng Ngạo Quân dật ra, biểu hiện nàng đang hờn giận.

Nàng không khỏi nghi ngờ nhìn nam tử trước mắt, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra góc cạnh rõ ràng, phía dưới hai hàng lông mày nồng đậm kia là đôi mắt đen thâm thúy, phẳng lặng như một ao hồ sâu thẳm, sâu không thấy đáy, mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt mỹ kiên nghị hơi nhếch lên, thân hình cao ráo, ở hắn toát ra khí khái vừa cao quý vừa tao nhã, cả người tràn ngập khí phách vương giả, làm cho người ta thấy một áp lực cường đại vô hình, người này cũng không phải thường nhân, tuy rằng y phục hắn thực bình thường, nhưng việc hắn cố gắng che dấu khí thế đã bán đứng hắn. Khi nhìn đến đôi mắt của nam tử kia trong lòng Ngạo Quân đột nhiên xuất hiện một chút rung động xa lạ, rõ ràng nàng đã tỏ ra hờn giận, nam tử này thật vô lễ, hừ.

"Cấp vị cô nương này một công đạo." Đồng dạng ngữ khí lạnh lùng.

Chẳng là ở xa xa hắn thấy một nam một nữ đang đôi co, bản thân hắn không muốn xen vào việc của người khác, vốn định rời khỏi, dù sao hắn còn có chuyện trọng yếu muốn làm, nhưng lại nhìn thấy nam tử thon dài kia lại ngoan tuyệt đem nữ tử kia đẩy ra, không quan tâm đến lúc cần phải rời khỏi, chẳng biết vì sao, một cỗ tức giận đột nhiên sinh ra, làm hắn không chút nghĩ ngợi phi thân đến đỡ lấy nữ tử thiếu chút nữa ngã sấp xuống, thấy nữ tử yếu đuối nghẹn ngào xin nam tử kia lưu lại, mà nam tử ấy lại như trước chẳng quan tâm, nên hắn rất tức giận, hắn hận nhất là nam nhân phụ tâm, loại nam nhân này quả thực làm nam nhân bọn họ mất hết thể diện, là nam nhân bại hoại, đây là do nàng nói, cho đến bây giờ hắn cũng không quên được nữ tử kia, cũng là hắn với nàng vô duyên vô phận, nữ tử kia đã là vợ người khác lại còn sắp làm mẹ nữa.

Lúc đắng chát trong lòng hắn không ngừng dâng lên thì nam tử nọ xoay người lại, trong nháy mắt tâm từ lâu đã bình tĩnh lại không khống chế được mà mãnh liệt nhảy dựng lên, giống như có ai đó ném đá vào tâm hồ phẳng lặng vậy, thật lâu không thôi, người nọ thay thế đắng chát khi nhớ tới nàng, đây là có chuyện gì?

Không thể phủ nhận, nam tử phụ tâm này, lớn lên thật đẹp, đúng vậy, mỹ nam tử, khuôn mặt hoàn mỹ trơn bóng trắng nõn, lông mi thật dài, lông mi dài nhỏ tựa như mặt trăng lưỡi liềm tỏa sáng trong bầu trời đêm, song mâu to đen ánh, trong veo sáng ngời mà lại bình tĩnh nhượng nhân nhìn không thấu, hiện ra sâu không lường được, lại làm cho người khác không tự giác mà hãm đi sâu vào, phía dưới cái mũi thẳng tắp, là môi hồng đào đạm đạm, môi phấn nộn giống như cánh hoa hồng, khiến người khác không khỏi tưởng tượng được mà muốn nếm thử, da thịt trắng nõn tựa như trứng chim vừa mới lột da, mái tóc tùy ý buộc lên lay động trong gió, hảo mỹ a! Đẹp đến hắn có một loại xung động, hảo muốn đem y giấu đi, không muốn người khác nhìn thấy vẻ đẹp của y. Ý thức được bản thân lại có suy nghĩ như thế, nam tử thật sâu kinh ngạc một chút, không không, đối phương là nam tử, lại là một nam nhân phụ tâm, hơn nữa người trong lòng mình vẫn là nàng, vẫn luôn như thế.

"Công đạo?" Công đạo cái gì? Có liên quan gì đến hắn a?

"Cô nương." Nam tử không để ý tới Ngạo Quân, quay đầu gọi Mạc Tình còn chưa phục hồi tinh thần một tiếng, muốn chính nàng nói ra. Đối với mỹ nam tử phụ tâm lại không thừa nhận kia, hắn càng thêm tức giận.

"Nga, ngươi bảo ta a?" Mạc Tình phục hồi tinh thần lại ngây ngốc hỏi, sau khi nhìn thấy ánh mắt nam tử, mới nhìn về Ngạo Quân phía trước, lúc này mới nhớ ra, nàng đang làm cho Mạc Quân ca đáp ứng thú nàng mà! So sánh với tuấn công tử vừa gặp mặt này, nàng vẫn thích Mạc Quân ca của nàng hơn, dù sao đó cũng là mối tình đầu của nàng. Suy nghĩ một chút, Mạc Tình quyết định phải thừa dịp này nhờ tuấn công tử tác chủ cho nàng, để Mạc Quân ca đáp ứng thú nàng.

Lập tức quyết định, Mạc Tình vẻ mặt ai oán nhìn Ngạo Quân, sau đó quay mặt đi, giống như bất đắc dĩ nói:"Công tử, cám tạ hảo ý của ngươi, nhưng...... Tình nhi, không muốn khiến Mạc Quân ca khó xử." Nói xong lại tựa như đau lòng vô cùng, tuyệt vọng mà lại tràn ngập ái luyến nhìn về phía Ngạo Quân.

Một câu Tình nhi, làm nam tử nhớ tới nữ tử mà hắn rất yêu kia, nữ nử kia từng bị hiểu lầm mà vẻ mặt tuyệt vọng. Vì một câu Tình nhi này, hắn phải đòi nam tử phụ tâm một công đạo.

"Cô nương, ngươi yên tâm, ta nhất định tác chủ cho ngươi." Nam tử gương mặt lãnh tuấn ẩn ẩn có chút tức giận bay lên, nhanh nhìn chằm chằm 'Phụ tâm nam nhân'.

Tác chủ? Hắn dựa vào cái gì? Huống chi Mạc Tình cũng đã nói không muốn làm ta khó xử rồi mà? [ Ai, Ngạo Quân đáng thương, uổng ngươi thông minh tuyệt đỉnh, sao chỉ có như vậy mà không hiểu?] Không đúng, việc này, ta có cái gì khó xử? Sao đột nhiên loạn cả lên như vậy?

Đang lúc Ngạo Quân hãy còn đang hết sức buồn bực, Mạc Tình vừa được tuấn nam tử đến sau kia cam đoan, lập tức chạy chậm đến bên cạnh Ngạo Quân, nắm lấy tay Ngạo Quân, khóc nói: "Mạc Quân ca, ta...... Ta biết, ta không xứng với ngươi, nhưng ...... Ta thật sự rất thích ngươi, ngươi không cần rời ta, ô ô ô......" Vừa nói, vừa ngẩng đầu vụng trộm nhìn Ngạo Quân, thấy Ngạo Quân tựa hồ không có phản ứng gì, cắn răng một cái, đỏ mặt nói:"Ô ô ô...... Mạc Quân ca, ngươi trước đây không phải như thế, trước kia ngươi đối với ta tốt lắm, luôn lời ngon tiếng ngọt, còn...... Còn nói muốn thú ta, ô ô ô...... Hiện tại, hiện tại lại tuyệt tình với ta như vậy, ô ô...... Ta...... Ta biết, ngươi nhất định là thích người khác, đúng không? Ô ô ô......" Nói xong liền khóc không thành tiếng.

"Cái gì? Ta nói thú ngươi bao giờ?" Ngạo Quân rốt cục có phản ứng, mi đầu xinh đẹp liền nhăn lại, nhìn Mạc Tình nói những lời khó hiểu. Ta khi nào đối với nàng lời ngon tiếng ngọt? Còn nói muốn thú nàng? Nàng có phải bị điên rồi không?

"Ngươi...... Ô ô......" Mạc Tình mở to mắt vẻ mặt không thể tin nhìn Ngạo Quân, lại cúi đầu khóc. Đúng dạng là một thiếu nữ vô tri bị tình lang lừa gạt.

Nhìn một màn này, nam tử mặt băng hiếm có sự thay đổi, nháy mắt dấy lên hừng hực liệt hỏa, đây không phải là nàng nói đến 'Trần Thế Mỹ' sao? Cất bước đi lên, nắm lấy cổ áo Ngạo Quân, trầm giọng nói:"Chết tiệt, nếu đã hứa hẹn, cần phải tín thủ, bằng không, uổng làm người."

"Chưa bao giờ hứa hẹn, tại sao phải tín thủ." Ngạo Quân thề thốt phủ nhận. Nàng thế nào có thể hứa hẹn muốn kết hôn với một nữ tử chứ?

"Chẳng lẽ vị cô nương này lại hãm hại ngươi?" Nam tử càng giận, không khỏi tăng thêm lực đạo trong tay.

"Buông tay." Ngạo Quân không trả lời, ngược lại lãnh thanh nói. Nàng ghét nhất bị người khác bính nàng, còn vô lễ như vậy. Thấy nam tử tựa hồ không có nửa điểm ý tứ muốn buông ra, Ngạo Quân vươn tay, muốn cánh tay đáng ghét kia buông ra, không thể tưởng tượng được nàng đường đường 'Lãnh Diện Thánh Quân' thế nhưng vô pháp tránh khỏi kiềm chế của người này. Xem ra võ công người này rất cao.

"Chỉ cần ngươi tuân thủ lời hứa, ta sẽ buông tay." Không ngờ 'Phụ tâm nhân' này nhìn như nhã nhặn, nhu nhược lại có thân thủ nhanh nhẹn như vậy, bất quá xem ra, tựa hồ không có nửa điểm nội lực, không giống như là người biết võ công, chiêu thức có điểm quái, lại có chút quen mắt.

"Buông tay." Trời ạ! Nàng hôm nay đến cùng đã nói bao nhiêu lần 'Buông tay' rồi a! Hai người bọn họ sao lại thế này a? Một cánh tay quấn quít lấy nàng, một cái lại nắm lấy cổ áo của nàng, rốt cuộc nàng đã trêu ai chọc ai a?

Nhìn hai người kia tranh chấp không buông, Mạc Tình nắm chặt thời cơ, tay nhỏ bé nhẹ nhàng mà gỡ bỏ cánh tay nam tử, nhẹ giọng nói "Công tử, ngươi mau buông tay, đừng làm Mạc Quân ca bị thương."

"Hừ." Nam tử hừ một cái, buông cổ áo Ngạo Quân ra, cau mày, quay đầu nói với Mạc Tình:"Cô nương, hắn đối với ngươi như vậy, ngươi còn vì hắn như vậy. Đáng sao?"

"Ta......" Mạc Tình đột nhiên vẻ mặt xấu hổ nhìn về phía Ngạo Quân, nhỏ giọng nói "Đáng giá, tuy rằng Mạc Quân ca đối với ta như vậy, nhưng ta vẫn thích hắn, bởi vì...... Bởi vì ta...... Ta đã là người của hắn rồi." Nói xong lời cuối cùng thanh âm nhỏ đến giống như nói trong lòng. Nhưng nhĩ lực của hai người đều có thể nghe được.

"Cái gì?"

"Cái gì?"

Hai người song song sợ hãi kêu ra tiếng. Ngạo Quân vẻ mặt không thể tin nhìn chằm chằm Mạc Tình, nàng nói những lời này là có ý gì, cái gì kêu đã là người của nàng, nàng cũng là nữ a. Sao cho tới bây giờ cũng không biết Mạc Tình này có thiên phú diễn kịch như vậy? Nói dối, mặt không đỏ khí không suyễn. Nguyên lai từ lúc nam tử này xuất hiện, nàng đã có chủ ý này! Tâm cơ thật thâm sâu nha!

Chết tiệt, phụ tâm nhân này lại vô tình, ăn xong chùi mép, lại còn chết không thừa nhận. Nếu theo lời nàng, không đem tên này chặt làm tám khúc là không được, không, phải đem tra tấn cho sống không bằng chết, nàng sẽ không bỏ qua. Vừa nghĩ tới dùng một ít phương pháp dằn vặt cổ quái, kì lạ để tra tấn mĩ 'Nam tử' 'Phụ tâm' này, hắn liền nhịn không được muốn cười.

Ngạo Quân thấy nam tử này đáy mắt mạc danh kỳ diệu xuất hiện tiếu ý, người này không phải từ đầu trên mặt không phải lãnh thì chính là giận, hiện tại thế nào nghe đến 'Xử tội' nàng, lại xuất hiện ý, không khỏi làm lưng Ngạo Quân ứa ra mồ hôi lạnh.

"Công tử?" Người này chẳng lẽ có bệnh sao? Mạc Tình có điểm hoài nghi.

"Khụ......" Ý thức được bản thân đem tiếu ý biểu hiện ra ngoài, ho nhẹ một tiếng, che dấu cười ý. Từ lúc nhận thức nàng, hỉ nộ đều không hiện ra mặt, vậy mà lại một lần bởi vì nàng mà đem suy nghĩ nội tâm biểu hiện ra ngoài, ai, xem ra, hắn vẫn chưa buông được a!

"Khụ...... Nếu đã như thế, thú nàng." Không phải khẩu khí thương lượng, mà là mệnh lệnh, lúc này hắn không che dấu khí phách vương giả của mình chút nào, làm cho người khác cảm thấy áp lực bội phần.

"Không thú." Ngạo Quân không nhìn khí phách nam tử trước mắt phát ra, lạnh giọng cự tuyệt. Hắn là ai? Dựa vào cái gì ra lệnh cho nàng.

"Thú." Không nghĩ tới 'Phụ tâm nhân' này lại không sợ uy thế của hắn, hơn nữa trên người hắn còn tản mát ra một loại khí thế tựa hồ lãnh đạo thiên quân vạn mã, không thua kém hắn.

"Không thú."

"Thú."

......

Trong lúc hai người không ngừng giằng co 'Thú và không thú', một nam tử khác bị người xem nhẹ vẫn luôn đứng phía sau đi lên phía trước, ở bên tai nam tử nói: "Chủ tử, thời gian không còn sớm."

Nam tử vừa nghe, nhìn thuộc hạ của hắn một cái, đúng vậy! Hắn sao lại vì 'Phụ tâm nhân' này, thiếu chút nữa bỏ lỡ đại sự chứ? Cũng không biết vì cái gì, vừa thấy 'Hắn', hắn lại không ngăn được cơn giận dữ, 'Phụ tâm' nhân hắn đã nhìn nhiều rồi, đã sớm chết lặng, nhưng lần này là chuyện gì xảy ra a? Tại sao lại phản ứng lớn như vậy, không biết nặng nhẹ như thế, sẽ không trúng tà chứ?

"Nhàm chán." Lúc nam tử đấu khẩu phân tâm, Ngạo Quân quyết định không tiếp tục quanh co nữa, sau khi lạnh lùng nói một tiếng, nhìn cũng không nhìn những người này, xoay người rời đi.

"Mạc Quân ca." Mạc Tình thấy Ngạo Quân lại đi, mà người nói muốn vì nàng tác chủ lại không biết suy nghĩ cái gì, ngay cả người đi rồi cũng không biết, lập tức không để ý tới nam tử xa lạ kia, đuổi theo Mạc Quân ca của nàng. Nghe thấy tiếng la, nam tử mới hồi phục tinh thần lại, thấy người đã đi xa, vừa định đuổi theo, lại bị người phía sau ngăn trở: "Vương gia, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta nhanh ra khỏi thành đi! Bằng không bị Gia Luật Ưng kia phát giác thì nguy."

"Ân, đi thôi." Y Thiên nói đúng, đây là nơi không nên ở lâu, nhưng người nọ...... Quên đi, vẫn nên lấy đại cục làm trọng. Liền xoay người rời đi, nhưng lại nhìn thoáng qua hướng hai người kia biến mất, ngay cả bản thân cũng không phát giác, lúc này trong mắt lộ vẻ phức tạp, sắc mặt mê mang.

***

[*]: Ở đây có nghĩa là nơi nào cũng thấy mặt, chỗ nào cũng trốn không thoát.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-90)