Vay nóng Homecredit

Truyện:Quân Môn Sủng Hôn - Chương 098

Quân Môn Sủng Hôn
Trọn bộ 134 chương
Chương 098
Trực giác của đàn ông!
0.00
(0 votes)


Chương (1-134)

Siêu sale Shopee


"Hết cách rồi, Ân Ân nói không thể đến trễ!" Nói xong, hắn nghiêng người, giới thiệu cô gái bên cạnh, "Đây là bạn gái cháu, Úc Tử Ân! Ân Ân, đây là Mạc Vân, Mạc lão tiên sinh!"

Nghe lời giới thiệu này của Thẩm Đình Dương, Úc Tử Ân quay đầu liếc sắc mặt của Dịch Khiêm, không khỏi chau mày, ầm thầm bấm Thẩm Đình Dương một cái, trừng mắt cảnh cáo, nhưng ai biết có người quá mức hài lòng cơ bản không nhìn thấy ánh mắt ám hiệu của cô.

Bất đắc dĩ Úc Tử Ân suy nghĩ một chút, lúc này phải tự mình giúp mình mà thôi, lúng túng nhìn lại Mạc lão tiên sinh đang cười đầy thâm ý, lại liếc nhìn ánh mắt âm u lúc này của Dịch Khiêm, không khỏi cảm thấy tâm tình thật tốt, lời giải thích đến khóe miệng lại cứ như vậy mà nuốt xuống, "xin chào Mạc lão tiên sinh! cháu là Úc Tử Ân."

Cô chỉ có thể tự giới thiệu mình như vậy, nếu thật dám trước mắt Dịch Khiêm nói cô là bạn gái của Thẩm Đình Dương, sợ rằng khi quay về mạng nhỏ của cô sẽ không còn, có một số việc cần phải chừng mực một chút mới là tốt, đạo lý này cô vẫn hiểu.

"Chào cô!" Mạc Vân hài lòng gật đầu, "đứa nhỏ Tiểu Dương lần này ánh mắt không tệ, Úc tiểu thư rất có phong thái của khuê tú vùng sông nước Giang Nam."

"Mạc lão quá khen, cháu xác thực là lớn lên ở vùng sông nước, là người phương nam."

"Nghe nói cô gái vùng sông nước giang nam dịu dàng, nhu hòa có thể khắc cương, thật sự hi vọng lần này đứa nhỏ Tiểu Dương có thể ổn định, lão và ba hắn cũng ít lo, Tiểu Dịch, anh nói đúng không?" nghiêng người sang, Mạc Vân quay đầu nhìn người đàn ông ưu nhã bên cạnh, giống như đang hỏi ý anh.

Trầm mặc, Dịch Khiêm chậm rãi thu hồi tầm mắt, trên mặt vẫn là vẻ lười biếng, mỉm cười yếu ớt, "Mạc lão nói không sai, Thẩm công tử đã lăn lộn trong trăm phiến hoa, nếu có thể tìm thấy được một phiến lá thuộc vào mình cũng là duyên phận, quả thật nên ổn định. Chỉ là..."

Anh dừng một chút, ánh mắt thâm thúy nhìn cô gái bên cạnh Thẩm Đình Dương đnag không tự chủ mà rụt lại cổ, nhẹ cười cười, mấy phần nghiêm túc mấy phần không, "chỉ là, cậu ấy hình như là tìm nhầm người."

"..." nghe vây, Thẩm Đình Dương cùng Mạc Vân liếc nhìn nhau, cuối cùng nhìn về phía Dịch Khiêm, hình như không hiểu lời này của anh là có ý gì.

"Tìm nhầm người? Nghe ý tứ của Dịch thiếu, chẳng lẽ anh cảm thấy Ân Ân không xứng với tôi hay là tôi không xứng với Ân Ân?" chau mày, Thẩm Đình Dương cười như không cười nhìn về phía Dịch Khiêm, người đàn ông này là người của Dịch gia, ôn hòa hơn so với những người khác trong nhà, tuy nhiên làm việc lại rất khiêm tốn nhưng cũng không giấu được hào quang xuất chúng trác tuyệt, lúc bình thường đều ở thành phố C, hôm nay xuất hiện trong triển lãm tranh thật sự là hiếm thấy!

"Cái này không liên quan đến xứng hay không xứng, tôi chỉ trần thuật lại một sự thật mà anh không biết mà thôi."

Đợi Thẩm Đình Dương bừng tỉnh, đang lúc muốn mở miệng hỏi anh có ý gì thì lại nghe được Dịch Khiêm ôn nhu gọi cô gái bên cạnh hắn một tiếng, "Ân Ân!"

Chỉ một câu nỉ non êm ái khẽ gọi, lại khiến cho Úc Tử Ân kéo tay Thẩm Đình Dương nới lỏng ra, Thẩm Đình Dương sững sờ, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông vẫn dịu dàng ôn nhã như vậy, mơ hồ đánh hơi được mấy phần nguy cơ.

"Ân Ân, cô ấy là bạn gái của tôi, không phải anh." Ném ra một câu, anh chậm rãi đi tới bên cạnh Úc Tử Ân, đưa tay qua cầm lấy tay cô kéo cô về bên cạnh mình, bá đạo che chở ngay chính trong phạm vi của mình.

"Anh...hai người..." Thẩm Đình Dương sững sờ, nhưng khi nhìn về phía Dịch Khiêm, lại nhìn một chút đang lúng túng Úc Tử Ân, trong lúc nhất thời hình như không biết phải làm gì, "Ân Ân, đây là chuyện gì đang xảy ra?"

"Ặc, việc này...chú nhỏ, tôi cảm thấy anh nên nói thật với Mạc lão thì tốt hơn, vận số hôm nay của anh thật sự không được, tôi cũng không ngờ lại ở chỗ này lại gặp anh ấy!" quay đầu, cô nhìn ánh mắt có chút nhu tình của Dịch Khiêm, "Anh ấy đúng là bạn trai cháu, Mạc lão thật xin lỗi, cháu đây vô ý đã mạo phạm, là chủ ý cùi bắp của chú nhỏ cháu xuất ra ạ!"

"Chú nhỏ?" Nghe xưng hô này của Úc Tử Ân, Mạc lão hình như cũng không hề để ý đến ý tốt lừa gạt của hai người, chỉ hiếu kỳ quan hệ giữa bọn họ, "Cái tên này đi đâu nhặt được một cháu gái vậy hả? lão sao lại không biết?"

"Mạc lão, là như vậy ông cụ nhà họ Úc cùng với lão gia tử nhà cháu trước đây là bạn hữu, vừa mới nhìn rõ quan hệ, luận vai vế, cô gái này phải gọi cháu là một tiếng cậu nhỏ, hôm nay nếu không phải ngài đây có khai trương triển lãm tranh, lại muốn cháu không được mang những cô gái không đứng đắn tới, mấy cô gái trong tay cháu ngài đây lại nhìn không thuận mắt, cháu chỉ có thể tìm cô gái nhà mình mà ứng cứu, mong rằng Mạc lão đừng nóng giận! Chúng cháuthật sự không phải cố ý lừa gạt người!"

Sớm biết hôm nay lại xui xẻo như vậy, hắn cũng không cần từ nơi xa tìm cô gái này mà cứu nạn giang hồ, tùy tiện tìm một người bị chê cũng được, cũng tốt hơn là tình huống lúc này.

"Được rồi, được rồi, nếu cô gái này là bạn gái của Dịch thiếu, cũng là một chuyện vui!" Nghe hắn giải thích không, Mạc Vân quay đầu nhìn hai bóng người đnag gắn bó với nhau, nhìn kỹ một chút cũng cảm thấy trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi, không thể nén được cười, "Tiểu Dịch, cô gái này ba mẹ anh đã thấy chưa?"

"Vẫn chưa ạ, ngài là người đầu tiên!" Nói chuyện cùng ông, Dịch Khiêm thu hồi lại vẻ lười biếng thường thấy, lại thêm vài phần tôn kính, "Cô nhóc này lại gây chuyện, cháu thay cô ấy xin lỗi với ngài."

"Không sao, nếu không phải bạn gái của Tiểu Dương, bạn gái của anh lão cũng thấy vui mừng! lão thật mong đợi hai người nhanh thành gia một chút!" Mạc lão cười ha ha, trong giọng nói đều là sự quan tâm và dặn dò của trưởng bối đối với con cháu, "Tiểu Dương à, chuyện lần này xem như nể mặt mũi của Tiểu Dịch, lão cũng không so đo với anh, lần sau không cần lại mang người khác đến gạt lão, không bản lĩnh thì phải tự chịu, cũng không phải không có cô gái nào hợp với anh!"

"Dạ, lời của ngài cháu đã nhớ kỹ rồi!" quay đầu, Thẩm Đình Dương im lặng trợn mắt nhìn Úc Tử Ân một cái, Úc Tử Ân cười cười, cũng không khách khí trợn mắt ngược lại.

"Vậy thì tốt, mấy người trò chuyện đi, lão đi gặp những người khách khác!"

Mạc lão vừa đi, Thẩm Đình Dương liền nhịn không được trách cứ, "Bị cô hại chết, hỏng việc nhiều hơn là thành công!"

"Chuyện này thật tốt mà, ai cho anh vừa mở miệng đã nói đây là bạn gái anh chứ, nếu anh nói là bạn bè, Dịch thiếu không chừng sẽ để cho anh mặt mũi, anh cứ như vậy quang minh chính địa đạp lên mặt mũi của anh ấy, anh ấy làm sao có thể cho anh bậc thang mà xuống chứ!"

Chuyện này từ lúc bắt đầu chính là từ cái chủ ý cùi bắp của hắn mà ra, trên đường Dịch Khiêm nhảy ra chém giết khiến bọn họ không kịp ứng phó mà thôi, hiện tại tất cả đều vui vẻ rồi, thiếu gia này còn so đo cái gì chứ?

"Ơ, còn chưa gả cho người ta đấy, vào lúc này lại đưa tay giúp đỡ anh ta! Cô nhóc, chú đây luôn luôn là kim khẩu, chọn bạn tai phải cẩn thận, chớ lại tự đâm vài lỗ trên người mình, đau không làm cô chết nhưng cũng đủ làm cho cô khóc ngất!"

Lúc nói lời này, ánh mắt hắn nhìn Dịch Khiêm, nhiều hơn mấy phần nghiêm túc, mấy phần thâm trầm.

Chuyện Lam Mộ Duy năm đó hắn cũng biết, cũng bởi vì vậy, cô có bạn trai hắn mới thật cẩn thận, chỉ sợ cô lại gặp phải người không tốt, người cuối cùng bị thương cũng chính là cô!

"Tôi biết rõ..." nhắc nhở của hắn, cô sao lại không hiểu, nhưng mà bởi vì chột dạ, cô mới không biết trả lời thế nào, càng thêm không thể thẳng thắng hùng khí thay Dịch Khiêm ra mặt.

Trải qua lần yêu đương trước, cô đối với bất cứ người đàn ông nào cũng có chút đề phòng, không dám dễ dàng yêu thích, cũng không dám dễ dàng động tình, chỉ sợ lúc động tình là lúc chịu tổn thương sâu nhất.

"Lời của Thẩm công tử, tôi sẽ coi như là lời của trưởng bối dạy bảo mà ghi nhớ trong lòng, Ân Ân là người mà tôi đã định, tôi sẽ không để cho cô ấy phải tổn thương!" anh xuất thân cao quý, không sợ hãi dạy dỗ, lời khuyến cáo và dạy dỗ tốt, anh sẽ ghi nhận.

Sự quan tâm của Thẩm Đình Dương đối với cô không bình thường, nếu là thân phận người chú, như vậy anh sẽ khiêm tốn mà tiếp nhận lời hắn nói.

Khẽ ngước mắt, Thẩm Đình Dương chăm chú nhìn anh, người đàn ông này anh bình thường cũng nghe được lời đồn đãi về anh ta, hôm nay lại nghe anh ta khiêm tốn và nhín nhường nói chuyện với mình, vì cô gái nhà hắn mà có thể hạ thấp thân phận đúng là khó có được, thực khiến cho hắn lau mắt mà nhìn.

Cô kéo cánh tay Dịch Khiêm lui về phía sau, dáng vẻ như một cô gái đang rất ỷ vào, khiến Thẩm Đình Dương nhìn có chút chói mắt.

"Chú nhỏ à, sau này loại chuyện tốt như vậy không cần gọi tôi đâu! Tôi thật sự không nhận nổi! Lần này coi như tôi đến thăm ngài đây là được rồi, đừng tức giận nha!"

"Được rồi, đã tiện nghi còn ra vẻ! Các người trò chuyện đi, tôi đi xung quanh dạo một chút, tránh nhìn hai người lại chướng mắt!" bạn gái hắn lúc này lại thành bạn gái người khác, loại cảm giác bị đoạt mất thật sự rất khó chịu! Thôi thì mắt không thấy, tâm không phiền!"

Nhìn bóng dáng hắn đi xa, Dịch Khiêm khẽ chau mày, nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh, trầm giọng nói, "Hắn thích em?"

"Hả?" Một câu hỏi lại khiến Úc Tử Ân giống như bị sét đánh, 囧 đến không được, nén cười, cô hỏi ngược lại, "sao anh lại cảm thấy anh ta yêu thích em?"

Chú - cháu không có bất cứ mối quan hệ máu mủ nào thích nhau thì có gì ngạc nhiên, nhưng chính câu hỏi này của Dịch Khiêm lại khiến cho cô cảm thấy có chút khó tin!

Yên lặng nhìn cô một chút, ngay lúc Úc Tử Ân đnag định buông tha, anh lại ném ra mấy chữ, "Trực giác đàn ông!"

"...giác quan thứ sáu của phụ nữ cũng rất chính xác đấy, tại sao em lại không nhìn ra?" thân là người tỏng cuộc, cô vẫn có thể cảm thấy nên giả ngủ có thể trốn tránh được vấn đề.

Bình thường cùng Thẩm Đình Dương nói chuyện phiếm, hoặc tùy tiện gặp gỡ, bọn họ cũng xem như là thanh mai trúc mã rồi, chỉ là sau khi hắn quay về Bắc Kinh, mà cô lại ở thành phố C, mặc dù tách ra, nhưng vẫn không cắt dứt liên lạc, vẫn nhớ lúc cô và Lam Mộ Duy đi chung với nhau, cô nói việc này với hắn, hắn suốt một tháng không có liên lạc với cô, gọi điện thoại hay gửi thư đều không đáp lại, cuối cùng cô phải tự mình đến Bắc Kinh giải thích với địa gia như hắn mới tính là xong việc.

Vì thế, Thẩm Đình Dương cũng không thấy được Lam Mộ Duy, hoàn toàn là tôi không biết anh, anh không biết tôi, cô cũng không dám ở trước mặt Lam Mộ Duy nhắc tới hắn, bình an vượt qua ba năm, mà một ngày sau ba năm, cô lại chính mình ấn chứng lời Thẩm Đình Dương đã từng nói với cô, Lam Mộ Duy không phải là người đàn ông của cô!

Vậy mà hôm nay, khi hắn nhìn cô cùng Dịch Khiêm đi chung với nhau, phản ứng của hắn lại nằm ngoài dự đoán của cô, không có kịch liệt phản đối, cũng không nóng nảy chống lại, ngược lại có một chút miễn cưỡng thành toàn.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-134)