Vay nóng Tima

Truyện:Quân Môn Sủng Hôn - Chương 094

Quân Môn Sủng Hôn
Trọn bộ 134 chương
Chương 094
Nếu không phải là yêu…
0.00
(0 votes)


Chương (1-134)

Siêu sale Lazada


Lên lầu hai, khiến anh ngoài ý muốn chính là Úc Tử Ân lại đứng ở cửa chờ anh, nghiêng người cúi thấp đầu, dáng vẻ như lười biếng lại cũng như rất kiên nhẫn tựa trên khung cửa, bên trong đáng yêu lại có một cỗ mùi vị mê người.

Nghe được tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên, nhìn anh cười giảo hoạt, "Dịch thiếu, phòng của con gái, có muốn đi thăm không?"

"Phòng của em, anh dường như đã thăm qua." Ngừng chốc lát, ánh mắt vô tội nhìn cô, bổ sung, "Hơn nữa, còn không phải một lần."

"..." không mở hộp thì ai biết trong hộp có gì!

Một nhắc nhở như vậy, cô chợt nhớ tới hai lần say rượu mình được anh mang trở lại, hai lần đè anh ở trên giường, về phần say rượu loạn tính làm ra chuyện gì vô lễ với thiếu gia nhà người ta thì cơ bản cô không hề có ấn tượng gì, mặc dù anh luôn nhẹ nhàng nói không sao, không để ý, nhưng cô vẫn cảm thấy, mình xâm phạm người đàn ông ưu nhã thần thánh này, có chút cảm giác tội lỗi không thể tha thứ!

"Cho nên, anh là đang nhắc nhở em cần phải có trách nhiệm với anh sao?" Trừng mắt nhìn, cô chính là chiếc vò đã mẻ không ngại thêm gì, ngẩng đầu lên nhìn anh, tay nhỏ nắm cổ áo anh, tùy hứng nhưng quật cường dáng vẻ thật là rất đáng yêu.

"E hèm, nếu như em nói như vậy, anh nghĩ nên phụ trách với em như thế nào đây?" đưa tay qua, anh ôm chầm hông của cô, xoay người mở cửa phòng ngủ.

Khi chống đỡ lưng trên tường, cô theo bản năng nâng gối về phía giữa hai chân của anh, lại không ngờ người này kỹ thuật lão luyện, dễ dàng thoát khỏi công kích của cô, thuận thế đè cô trên tường, động tác êm ái, ngay cả khi đặt người lên tường, bàn tay của anh vẫn đỡ qua, để cho cô dựa vào tay anh, chỉ sợ đầu cô bị đập sẽ đau.

Chăm sóc dịu dàng như vậy, khiến cho cô cảm thấy cảm động mà từ trước đến nay chưa hề có.

Đè người xuống, anh tiến gần nhẹ nhàng vuốt ve bên tai cô, một lúc lâu mới tươi cười nhẹ nhàng nói, "Bảo bối, đàn ông là loại động vật nguy hiểm, em chớ có làm loạn! Nếu không, em thật sự phải phụ trách anh rồi!"

"..." mặt xoạt đỏ lên, cô tức giận trợn mắt nhìn, cố đấm ăn xôi mà nói, "Em thật sự sẽ đối với anh phụ trách, em còn sợ anh mới là người không dám!"

"Làm sao biết chứ? Em nghĩ muốn phụ trách với anh, anh cầu còn không được! Nhưng mà...Bây giờ còn chưa đến lúc!"

Tình yêu anh theo đuổi chính là tính yêu chân thành, không mang theo bất cứ lợi ích hoặc mục đích nào khác, mà chú đà điểu trước mắt anh, hiển nhiên còn chưa có từ bóng ma quá khứ đi ra, cứ như vậy lấy cô về, những sóng ngầm mâu thuẫn cất giấu dưới vẻ bình tĩnh cuối cùng cũng sẽ có một ngày bộc phát.

Thay vì tương lai hai người đều bị thương, không bằng anh kiên nhẫn tính toán, đã nói săn thú cần kiên nhẫn chờ đợi cộng với thời cơ chín mùi, như vậy anh liền kiên nhẫn chờ đợi cái thời cơ kia đến.

"chẳng lẽ anh lại sợ rồi hả?" nghe anh nói như vậy, cô không khỏi sửng sốt.

"Không phải sợ." cánh tay ngang hông khẽ buộc chặt thêm vài phần, "Ân Ân, anh không phải sợ. Anh chính là đang đợi, đợi em quay lại, có một ngày chân chính chỉ nhìn thấy anh!"

"Tại sao không phải đợi em yêu anh?" cô có chút không hiểu, ánh mắt mê mang nhìn chằm chằm vào anh.

Trong miệng đàn ông chữ yêu luôn rất dễ dàng nói ra, cho dù vào giờ phút này, anh cũng chỉ nói một câu đợi cô quay lại, cũng không nói yêu cô, giống như chữ kia mang theo ý niệm thần thánh, không phải là yêu thì sẽ không bao giờ nói.

Nghĩ nghĩ lại, cô đột nhiên cảm thấy ngực nhộn nhạo một hồi, không khỏi rung động.

"Chờ đến ngày em quay lại nhìn anh, em mới có thể học yêu anh. Anh muốn không quá nhiều, chỉ một điều duy nhất, em cho anh, là tình yêu duy nhất, nếu như trong lòng em còn chứa đựng người đàn ông khác, không thể dành toàn bộ cho anh, như vậy, anh tình nguyện cái gì cũng không muốn."

Không phải anh cố chấp hay là quá nghiêm khắc, mà thứ anh muốn cũng chỉ có như vậy mà thôi.

Về khía cạnh nào đó, anh và cô thật sự giống nhau, đều có một chấp niệm thật sâu.

"..." ngước mắt, cô chống lại ánh mắt của anh, hình như chưa từng thấy qua dáng vẻ nghiêm túc như vậy, giống như đang dùng chính mạng sống của mình để hứa hẹn, nghiêm túc chấp nhất khiến cho cô có chút đau lòng.

Quay đầu đi, cô vòng tay lên hông anh, mặt kề vào ngực anh, thoảng thoảng mùi cỏ cây từ trên người anh truyền đến, tiếng tim đập mạnh mẽ bên tai cô, khẽ nhắm mắt lại, cô nhẹ giọng nói, "Cho em thời gian."

"Được." nhẹ nhàng ôm cô, anh nhẹ nhàng phúc đáp một tiếng bên tai cô, dịu dàng lưu luyến.

_________

Úc Bảo Sơn cùng dì Hồng tâm ý tương thông, trên bàn bày đủ món ăn ngọt bùi cay đắng, cũng không ai nhắc tới chuyện không vui, nói cười vui vẻ ngập tràn hạnh phúc nhàn nhạt.

Lúc trở về, Dịch Khiêm giữ chức tài xế, đưa dì Hồng về nhà, Úc Tử Ân ở lại biệt thư với Úc Bảo Sơn, hai cha con khó có lúc ở chung một chỗ tâm sự, Úc Tử Ân cũng không muốn trở về tòa nhà kia một mình.

Hai người vừa đi, Úc Tử Ân liền pha một bình trà đến ghế sofa, nhìn Úc Bảo Sơn ngồi trên ghế, một hồi lâu mới mở miệng, "Cha, tại sao cha lại đồng ý con cùng với Dịch thiếu ở chung một chỗ? Trước kia con chọn bạn trai cha đều phát ra tính khí rất lớn!"

Từ trong tờ báo ngẩng đầu lên, Úc Bảo Sơn liếc cô, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, giả ngốc nói, "Cha là người không nói lý lẽ như vậy sao?"

Ông chỉ có một cô con gái bảo bối, bị người khác cướp đi, tâm tình đương nhiên không thể tốt được.

"Đương nhiên là có rồi, chẳng qua con cũng biết, cha là không bỏ được con thôi! Nhưng tại sao bây giờ đổi thành Dịch thiếu cha lại khẳng khái đồng ý như vậy chứ hả? Có cái gì mờ ám sao?"Dịch Khiêm ưu tú ai có mắt cũng đều nhìn thấy, nhưng cho dù ưu tú, vẫn không đủ để khiến Úc Bảo Sơn vô điều kiện gật đầu.

"cái gì cái gì mờ ám? Là cha cảm thấy đưa nhỏ Tiểu Dịch này là người không có khuyết điểm, cha con cũng già rồi, muốn tìm cho con chỗ quy túc tốt, đem so sánh với Đường Tam cùng Lam Mộ Duy, cậu ta là người ưu tú nhất, mặc kệ là công việc hay thái độ ứng xử, cậu ta đều có thể nói là người nổi bật, con và cậu ta đang cùng nhau, cha rất yên tâm. Con cũng không cần nghĩ rằng cha chọn cậu ta vì tiền thế, cha tin tưởng ánh mắt của mình là không sai, cậu ta bên cạnh con, so với người đàn ông nào cũng đều thích hợp hơn."

Người đàn ông kia đối với con gái bảo bối của ông chính là chân thành, mặc dù ông là lão già thô thiển, nhưng ánh mắt nhìn người vẫn có, giao con gái cho câu tạ, ông cũng yên tâm.

Không ngờ Úc Bảo Sơn lại nói như vậy, Úc Tử Ân có chút sững sờ, "A, cha lúc này có thể xem như là cha vợ nhìn con rể càng nhìn càng hài lòng không nhỉ?"

"Cha rất hài lòng, cũng không biết con có hài lòng không thôi, con nhất định phải thích, cha cũng không miễn cưỡng con...con lớn rồi, tự nhiên sẽ có chủ kiến của mình, cha không ép buộc con làm chuyện mà con không muốn làm."

"Ừ, Dịch thiếu đúng là không thể bắt bẻ, đi cùng với anh ấy, con cảm thấy rất thoải mái, không cần lo lắng gì, cũng không cần nghĩ quá nhiều, rất có cảm giác an toàn." Cảm giác khi ở cùng với Lam Mộ Duy không hề giống, thời niên thiếu kích động ngu ngốc, hôm nay có ít thứ dần dần bình tĩnh lại, cô mới hiểu được, thứ mà mình theo đuổi, cũng chỉ là một cảm giác bình thảng mà thôi.

"Nếu như vậy, hai đứa cần phải chung đụngt ốt hơn, đừng làm cho cha con tuổi cao rồi vẫn phải quan tâm đến chuyện của hai đứa."

"Biết ạ, con sẽ thật tốt!" nghe Úc Bảo Sơn nói lạc quan như vậy, Úc Tử Ân cảm giác phát ốm, vội ngăn lại đề tài, "Cha, chừng nào thì cha mới khiến cho dì Hồng vào nhà chúng ta nha? Muốn mời khách không?"

Con gái đối với việc ông tái hôn luôn không phản đối, ngược lại rất ủng hộ, chuyện này đã đưa tới bàn đàm luận, ông cũng không cùng cô quanh co lòng vòng, "Chờ mảnh đất Tây thành kia hoàn thành rồi hãy nói, tổ chức mời khách cũng không cần, mời mấy người bạn tới ăn bữa cơm là được."

"Vậy cũng tốt! Chính cha tự quyết định thôi, dù sao con cũng không có ý kiến gì." Từ ghế salon đứng dậy, cô khoát tay áo, "Con lên lầu trước, cha cũng nghỉ sớm một chút nha! Ngủ ngon!"

"Ngủ ngon!"

________

Đưa dì Hồng về nơi ở, Dịch Khiêm chậm rãi ngừng xe lại, quay đầu liếc nhìn người ngồi băng ghế sau qua kính chiếu hậu, nhàn nhạt mở miệng."Dì Hồng, về sau nếu có ngày dì không muốn tiếp tục làm việc tại Kim Cung, dì có thể nói với tôi một tiếng, tôi sẽ kiếm cho dì một phần công việc nhàn nhã."

"Boss, ý của người là?" đột nhiên nói đến vấn đề này, dì Hồng ngẩn người, không hiểu nhìn về phía người đàn ông ngồi ở ghế tài xế.

"Dì cũng đừng nghĩ nhiều, tôi cũng không có ý gì khác. Chẳng qua cảm thấy về sau đều là người một nhà, dì là trưởng bối của Ân Ân, tương lai tôi cưới Ân Ân, dì cũng là trưởng bối của tôi, từ nhỏ Ân Ân đã không có mẹ, bác trai vừa làm cha lại vừa làm mẹ cũng thật cực khổ, hôm nay dì và ông ấy ở chung một chỗ, cũng nên dành thời gian với cô ấy! Công việc Kim Cung bận rộn, dì có thể tìm người chia sẽ một chút, hoặc là có thể bắt đầu bồi dưỡng người nối nghiệp từ bây giờ, quyền quyết định ở trong tay dì, không cần đến xin phép tôi. Nếu như thật sự không muốn tiếp tục công việc ở Kim Cung, tôi cũng sẽ không có ý kiến gì. Mọi suy nghĩ của tôi cũng vì Ân Ân, mong dì hiểu."

"Vâng, tôi hiểu!" hiểu được ý tứ của anh, dì Hồng vui mừng tươi cười, người đàn ông này bất cứ thời điểm nàò cũng có sự kiên quyết chinh phục lòng người.

"Bồi dưỡng người nối nghiệp có thể cần chút thời gian, trong khoảng thời gian này tôi vẫn tiếp tục công việc ở Kim Cung vậy, tôi cũng sẽ dành thời gian cho Ân Ân."

"Ừ, dì cũng không cần coi đó như công việc, tôi chỉ lấy thân phận bạn trai của Ân Ân thỉnh cầu dì, không phải lấy thân phận cấp trên."

"Tôi hiểu! có người nghĩ cho Ân Ân như vậy, làm trưởng bối như chúng tôi, cũng rất vui mừng." Úc Bảo Sơn không có nhìn lầm người, người đàn ông này, quả thật xứng đáng để Ân Ân phó thác cả đời.

Cười nhẹ, anh giống nghĩ đến chuyện gì, lại nói, "Đúng rồi, hôm nào có thời gian, dì dạy tôi vài món Ân Ân thích ăn, khi hai người không có bên cạnh cô ấy, tôi cũng có đất dụng võ."

"Được!" gật đầu, dì Hồng đồng ý, "Vậy tôi về trước, trên đường lái xe cẩn thận một chút. Ngủ ngon!"

"Ừ. Ngủ ngon!" đưa mắt nhìn bà rời khỏi, lúc này anh mới đảo tay lái đi về hướng khác.

Mới vừa đến nhà, quản gia nghe tiếng xe đi ra, anh liền nhận được điện thoại của Úc Tử Ân gọi tới, "Bình an đến nhà sao?"

"Ừ, vừa đến cửa nhà, sao vậy, nhớ anh?" giao chìa khóa xe cho quản gia, anh quay người đi lên lầu.

"Không có đâu! Chỉ muốn hỏi anh đến nhà chưa thôi! Ngày mai anh qua đón em đi làm, thuận tiện cùng nhau ăn sáng, em có đồ quên đưa cho anh!" Nhìn chiếc ví được thiết kế tốt trên tay, cô không thể nhịn được cười cười, tưởng tượng khi nhìn thấy quà tặng sẽ có vẻ mặt gì.

"Được, ngày mai anh sẽ đến đúng giờ, vậy em nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon!"

"Anh cũng nghỉ sớm một chút, ngủ ngon!"

Cúp điện thoại, Dịch Khiêm liếc nhìn quản gia bên cạnh, hơi híp mắt hỏi lại, "Sao vậy?"

"Cận vệ ở trên lầu đã chờ ngài một thời gian!"

"Được, tôi đã biết, đem lên cho tôi một tách cà phê đen..." nhớ tới lời dặn dò của người nào đó, anh liền thay đổi chủ ý, "Không cần cà phê nữa, đổi thành hồng trà đi!"

"Vâng!"

Trong phòng khách lầu hai, cận vệ cúi đầu nhìn laptop, bên cạnh là một chồng tài liệu, bận rộn đến ngay cả thời gian để thở cũng không có.

Nghe được tiếng bước chân, hắn (cận vệ) cảnh giác ngẩng đầu lên, thấy rõ người tới, lễ phép đứng dậy, 'Boss, người đã về!"

"Tra ra đầu mối gì rồi?" Xoay người, anh ngồi vào ghế salon một bên, tiện tay rút tài liệu trên bàn lật nhìn.

"Đúng, thông qua Lâm Quân Dao, đã tra được một vài thông tin, nhưng người chân chính đứng sau...thứ cho thuộc hạ vô năng, vẫn không có chút đầu mối nào."

"Tận sức là tốt rồi, nhưng nếu đối phương là người dễ dàng để cho các ngươi tìm ra được, vậy thì đâu còn gì là kịch tính" Lật lật tài liệu trên tay, anh không tiếp tục nhìn kỹ, tiện tay đặt lại trên bàn, "đem những tài liệu này đưa cho đội Tập Độc, để cho bọn họ làm đi, tôi còn có chuyện giao cho anh làm!"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-134)