← Ch.08 | Ch.10 → |
Đảo mắt đã đến thứ 6, Cố Hoài Việt trở lại thành phố C cũng đã được một thời gian, nhìn trên lịch thì ngày về cũng đã gần đến. Trên thực tế anh không dự định nghỉ ngơi lâu như vậy, diễn tập đều đã bắt đầu rồi, anh từ "thầy giáo" nhận được điện thoại của mẹ mình gọi tới.
Lý Uyển ở trong điện thoại dặn dò, muốn anh khi nào diễn tập chấm dứt thì trở về nhà một chuyến, có chuyện quan trọng cần bàn.
Sự tình quan trọng được nói đến này thì trong lòng anh cũng biết rõ ràng, có thể thấy được bữa tiệc chúc thọ ngụy trang do mẹ mình cùng Cố lão gia làm ra thì anh không trở về cũng không được.
"Anh hai, sư đoàn các anh có cuộc diễn tập theo quý tiếp theo sẽ bắt đầu khi nào?"
Ăn xong điểm tâm, anh còn chưa nghĩ được nên mở miệng như thế nào thì Cố Hoài Ninh đang ngồi ở trên sofa đọc báo đã ném qua cho anh một câu. Anh liếc mắt một cái thản nhiên nói ra hai chữ, "Nhanh thôi."
Lương Hòa ngồi ở một bên gọt táo cũng ngẩng đầu lên, "Nói như vậy là anh hai sắp trở về doanh trại rồi sao?"
Cầm tờ tạp chí lên anh cúi đầu ừ một tiếng. Không nghĩ tới, mấy câu đối thoại ngắn gọn này rất nhanh để lọt tới tai của bạn nhỏ Cố Gia Minh, căn bản còn đang ở trên bàn cơm cọ xát thì hiện tại cũng không cố ăn thêm nũa mà chạy lại túm lấy ống quân của anh mà hỏi, "Ba lại muốn đi rồi sao?"
Cố Hoài Việt mới đầu còn bình tĩnh được vài giây nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ lại vô tội này của tiểu tai hoại thì anh đành phải buông tờ báo xuống, liếc mắt nhìn hai vợ chồng Cố Hoài Ninh và Lương Hòa đang trốn sau tờ báo rồi sờ đầu con, ôn nhu nói, "Uh, ba sắp phải đi rồi."
Nhận được đáp án thì sắc mặt của bạn nhỏ Cố Gia Minh nhất thời biến đổi, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái sau đó quay đầu bước đi.
Cố Hoài Việt sửng sốt một chút, Lương Hòa cũng nhịn không được mà xì cười một tiếng.
"Cũng tại con, có ai làm ba giống như con vậy không? Suốt ngày bỏ con lại mặc kệ thế mà được a?" Lý Uyển oán trách con mình.
"Mẹ, mẹ không hiểu, quốc gia cần thì chúng con phải ra tiền tuyến." Anh lành lạnh nói một câu, buông tờ báo xuống chuẩn bị đi lên lầu thu dọn hành lý. Mỗi lần trước khi rời nhà thì con anh luôn có phản ứng này, anh đi vài ngày thì tiểu tư kia lại có thể thích ứng trở lại được.
"Đi thì con có thể đi nhưng trước hết phải đem vấn đề cá nhân của con giải quyết trước." Lý Uyển đi theo phía sau con trai mình đi lên lầu.
Cố Hoài Việt kinh ngạc nhìu mày, như thế nào, mẹ anh hôm nay lại muốn bức hôn nữa rồi sao?
Anh quay đầu, dở khóc dở cười, "Me, chuyện này nếu chỉ hai ba ngày có thể giải quyết thì còn làm gì còn để cho mẹ kéo dài lâu như vậy chứ?"
"Con cũng biết là con đang "kéo dài" sao?" Thật vất vả lắm mới bắt được nhược điểm của con mình, Lý Uyển bắt đầu không thuận theo cũng không buông tha mà hỏi lại, "Con gái bạn chiến hữu của ba con, chính là Thẩm Mạnh Kiều đó, con cảm thấy như thế nào?"
Cố thủ trưởng cố gắng nhớ lại một lần rồi đáp, "Đó vẫn chỉ là một cô gái còn nhỏ." Ý tứ chính là rất bình thường.
"Nhưng là con gái nhà người ta thích con."
"Chính miệng cô ấy nói ra như vậy sao?"
"Cho dù con bé không nói mẹ cũng có thể nhìn ra được." Lý Uyển nói như trảm định tiệt sắt, "Còn đừng cự tuyệt nhanh như vậy, hãy suy nghĩ thật kỹ đi. Tuy rằng các con kém tuổi nhau khá xa nhưng người trẻ tuổi vẫn luôn nói rằng tuổi tác không phải là vấn đề sao..."
"Mẹ, con phải nhắc nhở mẹ, con của mẹ cũng đã không còn trẻ tuổi nữa. Hơn nữa một thế hệ lại cách xa nhau như vậy, mẹ cẩn thận xem xét xem trong gia đình chúng ta có bao nhiêu chuyện như thế." Anh bên bên đi lên lầu vừa thản nhiên nói.
Lý Uyển hơi tức giận, "Con không cần phải bắt chẹt lời nói của mẹ." Mắt thấy trận bức hôn nữa sắp thất bại, bà bỗng nhiên nhớ tới cái gì rồi hỏi lại, "Mạnh Kiều không được, vậy Nghiêm Chân thì như thế nào?"
Cái tên này làm cho anh dừng lại nghĩ ngợi một chút, "Nghiêm Chân?"?
Phút chần chờ ngắn ngủi này làm cho Lý Uyển cảm thấy được hy vọng, "Cô giáo Nghiêm cũng chính là người con mang đến ngày hôm nay, thế nào? Người này cũng không được sao?"
Anh nhất thời ngẩn người sau đó mới nói, "Cô ấy là bạn của con."
"Bạn bè thì sao chứ? Bạn bè thì không thể yêu đương kết hôn sao?" Lý Uyển đương nhiên mà nói, "Con nếu có tâm hiện tại nói không chừng đã sớm không phải là bạn bè rồi."
Nghe đến đó, anh rút cuộc cũng bật cười, "Cha cũng không biết Nghiêm Chân, như thế nào mà cứ như vậy mà bắt người ta gả cho con được chứ? Còn sợ con của mẹ không thể lấy được vợ sao?"
"Mẹ không phải chỉ lo lắng cho con mà còn lo lắng cho con của con, cháu trai của mẹ." Lý Uyển cất cao giọng, hiển nhiên là tức giận cực kỳ, "Không ngờ như thế sao? Lại nhờ người đến ứng phó mẹ có phải không? Muốn cho con kết hôn thì khó như vậy có phải không? Có phải hay không vì mẹ của Gia Minh mất đi mà cả nhà chúng ta cũng đều phải giữ đạo hiếu theo sao? Có phải anh để cho anh rồi con anh cả đời phải cô độc như thế, mà hơn nữa anh để cho Gia Minh cả đời cũng không có mẹ có phải không?"
Một câu rồi một câu chất vấn dần qua đi, toàn bộ trong nhà đều tĩnh lặng lại.
Không ai dám phát ra động tĩnh gì, vì vậy trong nhà kiêng kị nhất là người nhà cãi cọ nhau, cũng liền hiểu ý nên thời điểm không nên nói rõ ràng gì cả.
Cố Hoài Việt sửng sốt một chút, rồi sau đó mở miệng, giọng nói chút khàn, "Con đã biết."
............
Kỳ thật làm việc ở thư viện cũng không có giống như trong suy nghĩ của cô. Ngày mai vừa vặn là thứ sáu, tuần sau Nghiêm Chân sẽ chính thức dời nơi làm việc lên đây, thừa dịp buổi chiều rảnh rỗi, cô đi vào thư viện làm thủ tục.
Không hổ danh là trường học tốt, mỗi lần đặt hàng thì thư viện liền nhập về trăm vạn đầu sách, về phương diện sách này thì miễn bàn đi. Đi vào nơi này, trong lòng Nghiêm Chân lập tức an tĩnh xuống.
Tiếp đãi cô là là Thường chủ nhiệm của thư viện trường, Thường chủ nhiệm người cũng như tên, gặp người liền cười, hòa ái dễ gần, bình dị gần gũi. Nhưng là lý lịch của ông ấy lại không tầm thường, là một trong những người của lưu học sinh mới đầu tiên của Trung Quốc, từng ở nhiều trường cao đẳng đại học làm giáo viên, cho dù này đã về nghỉ hưu cũng không nhàn rỗi mà ở trong này giúp trương học quản lý sách báo, nhàn còn có thể nghe nhạc.
"Tiểu Nghiêm lại đây đi, đến đúc lúc lắm." Thường chủ nhiệm cười, "Quá một lúc nữa thì bác sẽ xuống ban rồi về nhà, cháu nếu đến muộn lát nữa thì cửa thư viện cũng có thể đã đóng lâu rồi."
Thường chủ nhiệm vừa nói vừa mang theo cô hướng phía trong thư viện mà đi tới, giọng điệu ôn hòa, bóng dáng cao dài và rộng, giống như có một loại khí lực chất chứa ở bên trong. Nghiêm Chân theo ở phía sau liền mỉm cười.
Kỳ thật, thật sự cũng không tệ như vậy, không phải sao?
Thừa dịp ít người, Thường chủ nhiệm đưa cô đi một vòng quanh thư viên. Một thư viện lớn như vậy, bọn họ lại đi thong thả, đi hết toàn thư viện cũng đã là nửa giờ sau rồi, bên ngoài mặt trời cũng bắt đầu lặn xuống.
"Công việc ở thư viện chúng ta thì cần chú ý tới quy củ, sách này để ở chỗ nào cũng không thể để sai, nếu không bọn nhỏ tới tìm có thể là không ra." Thường chủ nhiệm cười, nhìn về phía Nghiêm Chân, "Tiểu Nghiêm, cháu là như thế nào tới đây cũng không sao. Trong thư viện này cũng chỉ có mình bác biết, cháu không cần có gánh nặng gì, cứ làm việc cho thật tốt. Làm việc tốt còn có thể vui vẻ hơn."
"Cháu biết." Cô rũ mắt xuống, thấp giọng trả lời.
Cô biết, Thường chủ nhiệm nói những lời này là muốn trấn an cô. Cô là như thế nào mới phải tới đây nếu để mọi ngời biết thì không chỉ có vài người chỉ thẳng vào mặt mà nói, để mắt nhìn lại thì toàn bộ trường học cũng sẽ lòng đầy căm phẫn với cô, chỉ sợ lúc đó ngay cả Vương Dĩnh cũng có.
Nhưng kia thì có quan hệ gì chứ. Cô nếu quyết định nhận sẽ không lại nghĩ đông nghĩ tây nữa, miễn để cho chính mình không vui vẻ.
Thứ sáu chính là thời gian làm việc cuối cùng của cô, ngày mai chính là cuối tuần.
Nghiêm Chân khép lại cuốn sách giáo khoa, nhìn về phía những học trò ở phía dưới mà mỉm cười, "Bây giờ đã hết giờ lên lớp, ngày mai là cuối tuần nên cô hi vọng các em sẽ có ngày nghỉ chơi vui vẻ nhé, đương đương vui vẻ nhiều nhưng bài tập cũng không thể không hoàn thành."
Học sinh của cô đã bắt đầu kháng nghị, "Cô giáo, chúng em còn không có đi chơi mà cô đã ra đề bài tập như thế, áp lực rất lớn."
Những học sinh này...!
Nghiêm Chân bất đắc dĩ thở dài, gõ nhẹ lên mặt bàn ý bảo bọn nhỏ im lặng, "Cô còn có một việc muốn nói cho các em biết, nghe xong rồi thì cả lớp nghỉ."
Các bạn học nhỏ nghe vậy thì lập tức ngồi nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn nghe cô giáo nói.
"Bắt đầu từ tuân sau, cô sẽ đến thư viện làm việc, không thể ở lại dạy tiết ngữ văn cho các em nữa." Nghiêm Chân suy tư một chút, cân nhắc nhìn về phía dưới xem nên nói như thế nào, lại phát hiện ra những gì cô chuẩn bị trong đầu đều đã quên sạch. Cô không phải là người hay cảm động hay cảm khái gì, nhưng nhìn thấy những cặp mắt trong suốt ở phía dưới kia, cô bỗng nhiên cảm thấy khó thở, nói không ra lời.
"Cô giáo, cô không dạy ngữ văn nữa thì có thể dạy môn khác sao? Em nghe cô giáo Vương nói anh văn của cô cũng rất tuyệt." Lớp phó Lâm Tiểu Tiểu hỏi.
Nghiêm Chân mỉm cười rồi nói, "Các em có thể đi thư viện đọc sách, sau đó cô sẽ giúp các em đọc và tìm hiểu sách nhé."
Lâm Tiểu Tiểu như đã hiểu cũng như không hiểu bèn cúi đầu ngồi xuống, rồi từng bạn học nhỏ cũng đều nới lỏng một hơi, thì ra còn có thể học cô giáo nha, yên tâm rồi.
Kết thúc giờ học, Nghiêm Chân thu dọn này nọ xong, đi trở về phòng làm việc. Thời điểm cô đang mở cửa thì nghe được phía sau có tiếng ma sát truyền đến, quay đầu lại thì nhìn thấy Cố Gia Minh.
Cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cậu học trò này, "Tìm cô có việc gì sao?"
Bạn nhỏ Cố Gia Mình hơi dẫu môi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, rất nhanh lại cúi thấp đầu, nhỏ giọng than thở, "Cô giáo, ba em nói nếu nửa đường mà làm kẻ đào binh thì thật không đúng."
Cô sửng sốt một chút, rồi sau đó mỉm cười, "Uh, làm đào bình là không đúng."
Xem ra là cô xem nhẹ đỗ mẫn cảm của những học sinh này, nhiều học sinh như vậy nhưng chỉ có đứa trẻ này nghe đã hiểu được ý tứ, biết cô phải rời đi. Chẳng qua, cậu bé cũng chỉ là đứa nhỏ 6, 7 tuổi mà thôi.
"Gia Minh."
"Vâng?"
"Em không muốn cho cô đi có phải không?"
Bạn học nhỏ chà xát rồi lại chà xát góc óc, bên tai ẩn ẩn có chút đỏ lên. Một lát sau, cậu bé ngẩng đầu, một đôi mắt nhỏ đen bỗng vụt sáng, giống như đảo qua trong lòng cô ngứa ngay nhưng lại không thể bắt được. Bạn học nhỏ dẫu môi, nói một câu, "Cô lạ không chán ghét."
Cô lại không chán ghét cho nên đứa trẻ này mới có thể thích cô giáo này sao?
Nghiêm Chân hơi sửng sốt, nháy mắt một cái, có cảm giác ẩm ướt nơi khóe mắt.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |