Vay nóng Tinvay

Truyện:Quân Hôn – Cô Vợ Nhỏ Cố Bám - Chương 119

Quân Hôn – Cô Vợ Nhỏ Cố Bám
Trọn bộ 125 chương
Chương 119
Xôn xao dư luận 1
0.00
(0 votes)


Chương (1-125)

Siêu sale Shopee


Editor: phuogot_93

Cả ngày nay, Ngải Tiểu Tiểu và Ngải Bảo vẫn ở trong phòng bệnh. Tay trái Kỳ Tuấn Nhất đang cắm kim truyền nước biển, cô ngồi ở bên phải anh, còn Ngải Bảo cầm máy bay trực thăng đồ chơi chạy khắp phòng.

Cánh cửa bị đẩy ra, Lam Vũ Cầm cầm bệnh án đi đến, đi thẳng đến đầu giường nhìn anh, trong mắt chỉ có Kỳ Tuấn Nhất, cười quyến rũ hỏi "Sao rồi? Chân anh còn đau không?" không thèm để ý đến Ngải Tiểu Tiểu ngồi sờ sờ ngay cạnh.

Kỳ Tuấn Nhất chau mày, con ngươi đen liếc nhìn Ngải Tiểu Tiểu. Người phụ nữ này rất thích hợp làm gia vị thêm nếm cho cuộc sống vợ chồng hai người, nhưng anh cũng không muốn vì cô ta mà làm Ngải Tiểu Tiểu nổi trận lôi đình.

Ánh mắt Ngải Tiểu Tiểu mang theo ý cười nhìn anh, biết anh lo lắng đến cảm giác của mình, lần này coi như anh thông minh. Sau đó cô dời ánh mắt sang nhìn Lam Vũ Cầm "Cám ơn bác sĩ Lam quan tâm, chân của chồng tôi không đau nữa." Giọng nói của cô hơi cố ý, đặc biệt khi nói đến hai chữ chồng tôi thì lại nhấn mạnh hơn nữa.

"Cô Ngải, tôi đang hỏi thăm tình hình bệnh nhân xin cô đừng quấy rầy công việc của tôi." Lam Vũ Cầm kiêu ngạo ngẩng đầu lên, không che giấu sự khinh bỉ và xem thường trong mắt. Một người phụ nữ không có thân hình đẹp, không có gương mặt đẹp, cũng không có cả bản lĩnh, cô ta nhìn như nào cũng thấy không xứng với Kỳ Tuấn Nhất.

"A, cô dang làm việc." Ngải Tiểu Tiểu nói có ngụ ý.

"Đương nhiên." Trên mặt Lam Vũ Cầm càng tỏ ra khinh thường rõ ràng, quả thật người phụ nữ này không có não, sao Kỳ Tuấn Nhất có thể chịu được cô ta. Ánh mắt lại nhìn đến Ngải Bảo đang chơi đùa một mình, cô ta chắc chắn Ngải Tiểu Tiểu là mẫu bằng tử quý (mẹ vinh hiển nhờ con). Chẳng qua là có con mới cưới, làm gì có hạnh phúc. Bây giờ cô ta đang giải cứu cho Kỳ Tuấn Nhất, Lam Vũ Cầm cảm thấy mình thật vĩ đại, lại càng ngẩng cao đầu! d/dlqd

"Vậy tôi không cản trở cô làm việc." Nói xong, gương mặt Ngải Tiểu Tiểu trở nên lạnh lùng, cầm một quả táo trên bàn nói với Kỳ Tuấn Nhất "Ông xã, có muốn ăn táo không, em gọt cho anh."

Kỳ Tuấn Nhất không muốn ăn táo, từ nhỏ anh đã ghét táo rồi. Ngải Tiểu Tiểu cũng biết, cho nên ở đầu giường anh có rất nhiều trái cây, nhưng táo thì chỉ có ít, là để Ngải Tiểu Tiểu và Ngải Bảo ăn.

Nhưng bây giờ Ngải Tiểu Tiểu lấy một quả táo cho anh ăn, hiển nhiên là cô nhóc này cố ý. Nếu anh dám ở trước mặt Lam Vũ Cầm nói không ăn, khẳng định hậu quả rất nghiêm trọng. Nghĩ đến đây, anh không khí thế nói "Em gọt đương nhiên là anh muốn ăn rồi."

"Được, em sẽ gọt cho anh." Ngải Tiểu Tiểu giống như rất vui vẻ cầm dao gọt trái cây, vừa gọt vỏ vừa nói "Em nói cho anh nghe, táo là một quả rất tốt, nó có rất nhiều chất và vitamin, không giống quả quýt ăn nhiều sẽ bị nhiệt, cũng không giống như chuối tiêu ăn nhiều sẽ tiêu chảy, nó..." Ngải Tiểu Tiểu nói liến thoắng không ngừng, bỏ qua Lam Vũ Cầm đang đứng bên kia.

Lam Vũ Cầm thấy vậy cũng không chịu yếu thế, đi vòng qua bên trái Kỳ Tuấn Nhất, giọng nói dịu dàng "Kỳ Tuấn Nhất, anh vẫn chưa trả lời em, hôm nay anh cảm thấy như nào? Chân còn đau không?"

Không đợi Kỳ Tuấn Nhất, ánh mắt sắc bén của Ngải Tiểu Tiểu chuyển đến, gắt giọng "Ông xã, em đang nói chuyện với anh, anh có nghe không?"

"Có nghe mà."

"Em nói cái gì?"

"Em nói táo có nhiều dinh dưỡng, phải ăn nhiều."

"Ngoan quá." Giọng Ngải Tiểu Tiểu giống như đang khích lệ một đứa bé. Nói xong, dùng dao cắt một miếng táo, đặt lên môi Kỳ Tuấn Nhất, cười ngọt ngào "Ông xã, em đút cho anh."

"..." Kỳ Tuấn Nhất hơi sững lại, anh thật sự không muốn ăn quả táo này, nhưng nhìn vào ánh mắt Ngải Tiểu Tiểu, anh đành thở dài chấp nhận nuốt miếng táo kia vào.

"Nào, lại thêm một miếng nữa." Ngải Tiểu Tiểu lại cắt tiếp một miếng đưa đến trước mặt Kỳ Tuấn Nhất.

"Cô Ngải, cô đủ chưa. Xin cô không nên quấy rầy công việc của tôi!" Lam Vũ Cầm giận dữ quát lên, thiếu chút nữa không giữ hình tượng đập bệnh án trong tay xuống giường.

"Tôi không có làm phiền cô." Mí mắt Ngải Tiểu Tiểu cũng không nâng lên, giọng nói lạnh lùng."Tôi chỉ nói chuyện phiếm với chồng tồi, gọt quả táo. Bác sĩ Lam, cô làm gì thì cứ tự nhiên."

"Cô không thấy tôi đang hỏi tình hình bênh nhân sao? Cô cứ luôn ngắt lời, cô có ý đồ gì?"

"Ý đồ?" Ngải Tiểu Tiểu nhét một miếng táo vào trong miệng, thong thả nói "Không phải là tôi đang trông chừng ông chồng giống như cây cỏ đuôi chó, tránh cho anh ấy bị những con bướm nào đấy nhớ đến chứ sao."

Kỳ Tuấn Nhất vừa nghe xong, khóe miệng giật giật, cỏ đuôi chó? Cô nhóc này bị anh cưng chiều đến không biết trời đất là gì nữa rồi, tối nay phải giáo dục lại thật tốt mới được.

Lam Vũ Cầm nổi cáu, hai mắt như có lửa, giống như muốn dùng ánh mắt giết chết cô.

Ngải Tiểu Tiểu coi như không có gì, lại cắn một quả táo, ngước mắt thấy Kỳ Tuấn Nhất nhìn mình thì làm ra vẻ bừng tỉnh "Anh cũng muốn ăn?" Sau đó không đợi Kỳ Tuấn Nhất trả lời đã giơ quả táo đến trước mặt anh "Nào..."

Anh không muốn ăn, nhưng dưới ánh mắt trong veo của Ngải Tiểu Tiểu thì lại đầu hàng, há miệng cắn một miếng.

Lam Vũ Cầm đứng yên chịu thiệt, quay đầu sang chỗ Ngải Bảo. Cô ta đi đến bên cạnh Ngải Bảo, ngồi xổm xuống nói "Bạn nhỏ, cháu đang chơi gì thế?"

Ngải Bảo quay đầu dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn cô ta."Đây là... Máy bay..." Đừng tưởng cậu bé chỉ biết cơi, thật ra ngay từ đầu cậu đã phát hiện mẹ không thích người này, cho nên Ngải Bảo cũng không thích.

Lam Vũ Cầm nhìn đôi mắt nhỏ của Ngải Bảo thì hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó lại nghĩ, một đứa bé sao lại có nhiều suy nghĩ như vậy, chắc chắn bản thân đã nhìn lầm rồi. Nghĩ vậy, cô ta lấy mấy viên kẹo từ trong túi áo, đây là của người nhà một bệnh nhân cho, cô ta nhét tạm vào túi. Trong đầu cô ta nghĩ trẻ con đều có thể dùng kẹo để mua chuộc "Lại đây, đừng chơi nữa, nhìn xem cô có kẹo này..." d/dlqd

Nhưng không ngờ rằng, Ngải Bảo không thèm để ý đến những viên kẹo trong tay cô ta "Không được ăn kẹo, sẽ bị hỏng răng..." Sau đó, cậu bé lại chăm chú nghiên cứu máy bay trong tay, cái vật nhỏ này sao có thể bay lên được nhỉ? Nhất định cậu phải mở ra xem, như vậy Ngải Bảo cũng có thể bay lên giống như nó rồi.

Lam Vũ Cầm xạm mặt lại, không thể tin mình không thể giải quyết được một đứa bé, tiếp tục nhỏ tiếng dụ dỗ nói "Máy bay chơi không vui đâu, thỉnh thoảng ăn một cái kẹo cũng không sao, lại đây, đây là con thỏ trắng nhỏ này."

"Cháu không thích." Ngải Bảo chu miệng nhìn cô ta, cái cô này thật đáng ghét, mình đang nghiên cứu làm sao máy bay có thể bay lên, cô ta lại cứ làm phiền mình.

"Người bạn nhỏ..."

"Cháu không phải là người bạn nhỏ." Nói xong, Ngải Bảo không nhìn đến cô ta, cầm máy bay đồ chơi đến trước mặt Ngải Tiểu Tiểu và Kỳ Tuấn Nhất "Cha, Bảo Bảo muốn bay bay..."

"Ừ, được, bay bay." Ngải Tiểu Tiểu cười ôm Ngải Bảo đặt lên giường, "Giờ Ngải Bảo bay lên giường rồi này."

"Bảo Bảo muốn bay bay như này..." Ngải Bảo vẫn thấy không đủ, giơ máy bay lên cao, cánh tay mũm mĩm khua khua trước mặt Kỳ Tuấn Nhất.

"Giỏi lắm con trai!" Kỳ Tuấn Nhất cười một tiếng vỗ vỗ đầu Ngải Bảo "Khi con lớn sẽ làm không quân!"

"Tự mãn!" Ngải Tiểu Tiểu lườm anh một cái.

Người một nhà cười nói vui vẻ hòa thuận...

Lam Vũ Cầm đứng một bên hoàn toàn bị lạnh nhạt, nghiến chặt hai hàm răng, giận dữ đi ra khỏi phòng.

Lần đấu này, Ngải Tiểu Tiểu vừa ra trận đã thể hiện hết tài năng, thắng lợi hoàn toàn!

Nhưng đến ban đêm, tên đàn ông nào đó bị dồn nén cả một ngày, giống như một trận sạt lở đất bắn tung tóe khắp nơi, không để ý đến cái chân đang bị thương, đè Ngải Tiểu Tiểu xuống giường, lăn qua lộn lại, trằn trọc hôn hít, đòi hỏi không ngừng...

Hơi sức bị ép khô, Ngải Tiểu Tiểu nằm trên giường nhìn trần nhà, nghĩ thầm vẫn nên cho con sói này xuất viện thôi, nếu không ban ngày cô phải đối phó với Lam Vũ Cầm, ban đêm lại phải ứng phó với anh, thật sự quá vất vả.

Nhưng mà ngày hôm sau, Ngải Tiểu Tiểu đang làm thủ tục xuất viện cho Kỳ Tuấn Nhất thì Lam Vũ Cầm lập tức chen vào phản đối. Cô ta kéo Ngải Tiểu Tiểu vào văn phòng của mình, đóng cửa lại ---

"Không được, tôi không đồng ý. Vết thương của anh ấy còn chưa khỏi hoàn toàn, cần phải ở bệnh viện quan sát một thời gian nữa." Lam Vũ Cầm dựa vào chiều cao hơn người, ngạo nghễ liếc nhìn Ngải Tiểu Tiểu.

Ngải Tiểu Tiểu cười "Tôi cho rằng anh ấy có xuất viện hay không cũng không cần sự đồng ý của cô."

"Cô không biết à?" Vẻ mặt Lam Vũ Cầm đắc chí "Người bệnh chưa khỏi ở mức độ tiêu chuẩn, phải được sự đồng ý của bác sĩ chủ nhiệm hoặc bác sĩ chữa trị thì mới được xuất viện. Mà vết thương của Kỳ Tuấn Nhất chắc chắn chưa đạt đến mức độ tiêu chuẩn đó."

"Là cô dễ quên thôi, không phải bệnh viện còn có quy định là nếu bệnh tình chuyển biến tốt lên, người nhà hoặc bệnh nhân cố tình yêu cầu xuất viện cũng có thể làm thủ tục xuất viện, rời khỏi bệnh viện sao? Mà tôi chính là người nhà của Kỳ Tuấn Nhất, đương nhiên có cái quyền lợi này rồi." Giọng Ngải Tiểu Tiểu không nhanh không chậm, lại cố ý nhấn mạnh hai chữ người nhà.

Lam Vũ Cầm nghe vậy thì tái mặt, nhưng cô ta không cam tâm để Kỳ Tuấn Nhất đi như vậy, ít nhất cũng phải đợi đến khi anh đáp lại tình cảm của mình mới được. d/dlqd

"Cô sợ phải không?" Cô ta giở trò khích tướng Ngải Tiểu Tiểu, giọng nói có chút khinh thường "Nếu không thì sao lại không để ý đến sức khỏe của Kỳ Tuấn Nhất, cố ý xuất viện sớm như vậy. Cô sợ anh ấy động lòng với tôi, tự biết mình không bằng tôi?"

Được lắm... Đồ phụ nữ không biết liêm sỉ! Ngải Tiểu Tiểu đen mặt, thật sự là chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy. Cô buồn cười nâng khóe môi "Đúng vậy, tôi đang sợ, tôi sợ cứ ở lại thì bác sĩ Lam sẽ trộm gà không được còn mất nắm gạo, có khi còn không thể tiếp tục làm bác sĩ." So với Kỳ Tuấn Nhất, cô vẫn còn rất lương thiện, chỉ dùng lời nói chọc tức cô ta, nhưng nếu cô ta thật sự chọc tức Kỳ Tuấn Nhất thì hậu quả lại rất nghiêm trọng.

Nhưng Lam Vũ Cầm lại không nghĩ như vậy, cô ta cho rằng Ngải Tiểu Tiểu đang uy hiếp bản thân mình, mà từ nhỏ đến giờ cô ta bị dọa mà lớn "Hừ, " cô ta cười nhạo "Muốn làm tôi sợ à? Ngải Tiểu Tiểu, đừng tưởng là tôi không biết lai lịch của cô, chẳng qua là một đứa trẻ mồ côi ở cô nhi viện, cô dựa vào cái gì mà khiến tôi không thể làm bác sĩ nữa?"

Ngải Tiểu Tiểu lạnh lùng nói "Dựa vào việc cô làm người không có liêm sỉ, làm bác sĩ không có đạo đức, những thứ này là đủ rồi."

"Cô..."

"Tôi tốt bụng nhắc nhở cô một câu, là một người phụ nữ đầu tiên phải có tự trọng, mới có thể khiến đàn ông yêu. Giống như cô..." Ngải Tiểu Tiểu lắc lắc cái đầu nhỏ "Thật sự không dám khen tặng, tự giải quyết cho tốt đi." Nói xong, Ngải Tiểu Tiểu xoay người đi ra ngoài, tay vừa chạm vào nắm đấm cửa, cảm giác sau lưng có một luồng gió lạnh thổi tới.

Quay đầu lại, hóa ra Lam Vũ Cầm thẹn quá hóa giận, vơ lấy một chậu hoa to khoảng cái ống đựng bút ném về phía Ngải Tiểu Tiểu. Ngải Tiểu Tiểu vội vàng nghiêng đầu, chậu hoa đập vào cánh cửa, vỡ tan rơi xuống đất.

"Cô có tư cách gì dạy dỗ tôi!" Lam Vũ Cầm đi lên phía trước, cạch một tiếng khóa cửa lại. Xoay người trợn mắt nhìn Ngải Tiểu Tiểu, "Hôm nay, cô không nói cho rõ ràng mọi chuyện thì đừng hòng đi ra ngoài."

Ngải Tiểu Tiểu nhún vai tỏ vẻ không sao cả, hai tay khoanh trước ngực, biết rõ còn cố tình hỏi "Nói cái gì?"

"Hôm nay không cho phép xuất viện, tôi phải suy nghĩ cho bệnh nhân của mình."

A... Ngải Tiểu Tiểu cười lạnh, một tay đưa lên trên trán, không ngừng lắc đầu, trong thoáng chốc không còn gì để nói, sau đó nâng mắt nhìn về phía Lam Vũ Cầm, trong mắt vẫn có vẻ không dám tin "Cô dựa vào cái gì mà nói vậy?"

"Vì tôi là một bác sĩ tốt. Tôi quyết không cho cô vì tư lợi bản thân mà hủy đi một người đàn ông tốt như vậy."

Rốt cuộc Ngải Tiểu Tiểu cũng hiểu rõ vì sao có người lại không biết liêm sỉ gì đến thế, bởi vì bình thường họ đều đổi trắng thành đen, hợp lý hóa sự vô sỉ của bản thân, thậm chí còn cho rằng đó là công chính liêm minh.

Nhìn dáng vẻ chính nghĩa của Lam Vũ Cầm bây giờ, cắm lên hai cái cánh trắng sau lưng có khi cô ta còn tưởng bản thân chính là một thiên sứ áo trắng mất rồi.

Ôi, không thể trách được Kỳ Tuấn Nhất muốn trốn tránh cố ta như vậy, thật là một người không biết xấu hổ, thật đúng là cực phẩm! Đấu võ mồm với cô ta không có ý nghĩa gì, nhưng mà cứ nhìn cô ta lo lắng sốt ruột, tức đến giậm chân cũng không tệ lắm. Nghĩ vậy, Ngải Tiểu Tiểu quay người, ngồi vào ghế tựa trước bàn làm việc của Kỳ Tuấn Nhất, một bàn tay chống cằm lười biếng nói "Cô nói cũng có chút đạo lý..." Cố ý tạm dừng, nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Lam Vũ Cầm, cô mới nói tiếp "Nhưng mà, tôi vẫn quyết định cho chồng tôi xuất viện.

"Ngải Tiểu Tiểu, cô làm vợ như vậy hả? Sợ không giữ được chồng mình nên không tiếc làm hỏng một chân của chồng, thật là một người phụ nữ ác độc, nếu Kỳ Tuấn Nhất biết cô có lòng dạ rắn rết như vậy, cô thử đoán xem anh ấy sẽ nghĩ như thế nào? Loại phụ nữ tầm thường như cô, có thể gả cho anh ấy, sinh con cho anh ấy thì nên biết thỏa mãn, đừng có mà yêu cầu nhiều như vậy, phải biết lòng tham không đáy đến cuối cùng sẽ chẳng có gì."

Lam Vũ Cầm "tận tình khuyên bảo" Ngải tiểu Tiểu, giống như chắc chắn mình sẽ nhanh chóng thay thế được Ngải Tiểu Tiểu, giọng nói còn mang theo cảm giác bố thí. Ý tứ rằng, giờ cô không làm khó cô ta, trong tương lai, khi Ngải Tiểu Tiểu bị Kỳ Tuấn Nhất đuổi đi, cô ta sẽ nói tốt cho Ngải Tiểu Tiểu, ít nhất sẽ không để cô ta ra đi trong tay trắng.

Những lời này nếu đổi thành người khác đã sớm tức sùi bọt mép, xông lên đánh lộn với Lam Vũ Cầm, nhưng Ngải Tiểu Tiểu không như vậy, cô vẫn là dáng vẻ lười nhác như thế, nhìn Lam Vũ Cầm "Lòng tham không đáy, ý của nó không phải là muốn nói những người muốn chiếm đoạt lấy những thứ không phải của mình sao? Chồng của tôi thì tôi quản lý, sao lại gọi là lòng tham không đáy? Bác sĩ Lam, ngữ văn của cô hình như không tốt lắm thì phải?" Ngải Tiểu Tiểu nhàn nhã giơ năm ngón tay của mình nhìn ngắm thật kỹ, giọng nói bình thản giống như không liên quan đến mình.

Lam Vũ Cầm thấy dáng vẻ bình tĩnh ung dung của cô, nhất thời không nghĩ ra câu nào để phản bác, cắn môi, xem ra cô ta đã coi thường người này quá rồi. Nhưng mà như vậy chỉ càng làm tăng thêm ý chí chiến đấu của cô ta thôi. Từ trước đến giờ, Lam Vũ Cầm cô làm việc gì mà không thành công thì quyết không bỏ qua!

"Bác sĩ Lam, bác sĩ Lam..." Lúc hai người đang căng thẳng nhất, chợt truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập "Không ổn rồi, bác sĩ Lam..." Cô y tá ở ngoài cửa lo lắng gọi.

"Chuyện gì?" Lam Vũ Cầm mở cửa, trợn mắt nhìn cô y tá hỏi.

Cô ý tá bị ánh mắt sắc bén nhìn thì giật mình, lập tức ấp a ấp úng nói "Cái kia... Cái kia..."

"Kia cái gì?"

"Cái kia... Phòng 407, bệnh nhân giường số 2 đột nhiên bị sốc thuốc..." Rốt cuộc cô y tá cũng nói ra được.

"Sao không nói sớm?" Lam Vũ Cầm nghe vậy không đợi y tá nói xong, đẩy cô ta ra chạy đến phòng 407.

Cô y tá sau lưng bĩu môi lầm bầm "Rõ ràng là cô cắt lời tôi." Chỉ có trước mặt giám đốc bệnh viện và các viện trưởng thì bác sĩ Lam mới có vẻ mặt vui vẻ dịu dàng, còn những người khác thì cô ta đều tỏ vẻ không để trong mắt, làm cho người ta không ưa thích.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-125)