Dài dòng
← Ch.100 | Ch.102 → |
Editor: phuogot_93
Kỳ Tuấn Nhất nghĩ nghĩ, bởi vì người đàn ông khác làm bản thân không vui, về nhà phải dạy dỗ Ngải Tiểu Tiểu thật tốt mới được.
Ngoài cổng, một cô gái khoảng 20 tuổi, mặc áo thể thao và quần jean, mặt mũi thanh tú đứng chần chờ do dự, giống như đã đợi khá lâu.
Nghe thấy tiếng xe ô tô, lập tức nôn nóng tiến đến. Thấy Ngải Tiểu Tiểu kiều mỵ tựa vào Kỳ Tuấn Nhất nhắm mắt nghỉ ngơi, cô không khỏi đỏ mặt."Tiểu Tiểu... Tiểu Tiểu..." Mặc dù cô đến cô nhi viện không lâu nhưng vẫn ấn tượng sâu sắc với Ngải Tiểu Tiểu, cho nên cô chắc chắn mình không nhận nhầm người.
Ngải Tiểu Tiểu nghe thấy, mở mắt ra, vội vàng rời khỏi ngực Kỳ Tuấn Nhất.
Cô gái trước mặt có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ đã gặp qua ở đâu...
"Tiểu Tiểu, tôi là Lưu Tử Duyệt ở cô nhi viện Dục Vinh, cô không nhận ra à?" Giọng nói cô gái mang theo chút run rẩy, nhìn Kỳ Tuấn Nhất bên cạnh cô muốn nói lại thôi.
Ngải Tiểu Tiểu thấy thế lập tức nói với Kỳ Tuấn Nhất "Anh vào nhà trước đi."
Kỳ Tuấn Nhất nhìn cô một cái rồi gật đầu đi vào trong sân. Lưu Tử Duyện tiến lên nắm tay Ngải Tiểu Tiểu, trong mắt tràn đầy hơi nước "Tiểu Tiểu, mau, mau đi cứu dì Ôn."
Mấy phút sau -----
Xe ô tô chạy băng băng trên quốc lộ, tay Ngải Tiểu Tiểu trắng bệch vì dùng sức giữ chặt tay lái. Thì ra sáng sớm hôm nay có mấy người mặc đồ đen bắt Ôn Ái Thi, bọn họ để lại bức thư nói nhất định Ngải Tiểu Tiểu phải đến một mình, nếu không sẽ giết con tin.
"Mẹ, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!" Ngải Tiểu Tiểu cầu nguyện trong lòng.
Dưới chân lại dùng sức nhấn ga.
Bọn bắt cóc muốn trước năm giờ chiều, Ngải Tiểu Tiểu phải đi một mình đến địa điểm được chỉ định. Vì Ôn Ái Thi, cô không dám mạo hiểm chút nào, cô lừa gạt Kỳ Tuấn Nhất, cả đoạn đường về thành phố A đều vượt đèn đỏ.
Nhìn dãy nhà xưởng cũ nát bỏ hoang trước mặt, cô âm thầm thở phào một cái, thật may là cô tới nơi rồi. Dừng xe, cô để Lưu Tử Duyệt ngồi trong xe, còn mình từng bước đi vào nhà xưởng cũ nát này.
Nhà xưởng trống trải và âm u, cô nhìn thấy Ôn Ái Thi bị trói ở một góc, còn có mấy người đeo mặt nạ.
Thấy cô đến gần, một tên đặt con dao găm vào cổ Ôn Ái Thi. Ôn Ái Thi thấy Ngải Tiểu Tiểu đến, lập tức gào hét "Tiểu Tiểu, con đừng qua đây, đi mau đi! Đừng để ý đến mẹ..."
"Câm miệng! Bà già này!" Gã đeo mặt nạ Giáp mặt mày nhăn nhó, đánh một chưởng vào gáy Ôn Ái Thi làm bà hôn mê.
"Mẹ..." Thấy gã ra tay ác độc, sự tức giận tràn ngập tim Ngải Tiểu Tiểu, cô thề, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn cặn bã này!
"Đứng lại! Nếu không tao sẽ không khách khí với bà già này!" Tên đeo mặt nạ Ất thấy Ngải Tiểu Tiểu muốn đi tới, lập tức lớn tiếng đe dọa. Chủ nhân đã nhắc nhở người phụ nữ này biết võ công, phải cẩn thận một chút.
"Chúng mày muốn gì?" Ngải Tiểu Tiểu nắm chặt hai quả đấm, nhịn xuống tất cả kích động, giọng nói tỉnh táo khác thường.
"Ha ha, bọn tao không muốn gì. Chỉ là có người bỏ tiền ra để toàn bộ người dân thành phố A biết mày là một con đàn bà dâm đãng. Bọn tao đành làm theo thôi, bởi vì anh em bọn tao có thể bỏ qua tất cả, chỉ có tiền là không thể bỏ qua được thôi." Gã đeo mặt nạ Bính lỗ mãng nói xong, mặc dù cả khuôn mặt được che bởi mặt nạ nhưng ánh mắt bỉ ổi vẫn làm người ta muốn nôn mửa.
"Đừng nói nhảm nữa, mau cởi quần áo cô ta ra!" Tên đeo mặt nạ Giáp nắm chặt dao găm trong tay uy hiếp nói "Nhanh lên một chút! Tao không có tính nhẫn nại đâu." Sau đó gã quay đầu phân phó đồng bọn "Lão Tam, máy quay xong chưa?"
"Được rồi, được rồi..." Tên đeo mặt nạ vẫn cúi đầu điều chỉnh ống kính máy quay trả lời, ống kính nhắm ngay Ngải Tiểu Tiểu...
Ngải Tiểu Tiểu nắm hai quả đấm, sau đó ngẩng đầu mỉm cười nói "Cách xa như vậy, ống kính sẽ chụp rõ à?" Cô giơ tay chậm rãi cởi áo khoảng nhỏ, lộ ra hai vai trơn nhẵn...
"A..." Gã đeo mặt nạ Bính thấy thế mở to đôi mắt, suýt chút nữa là chảy nước miếng."Hình như hơi xa, mày đi về phía trước hai bước đi."
"Đồ ngu, mày không muốn sống à?" Tên đeo mặt nạ Giáp rống giận.
Ngải Tiểu Tiểu cầm áo khoác trong tay, cười lạnh "Bốn người đàn ông còn sợ mình tôi à?"
"Đúng thế, lão Nhị, mày nhát gan như vậy từ bao giờ, không phải chỉ là con quỷ nhỏ, dọa mày sợ mất mật."
Gã đeo mặt nạ tham lam nhìn cô từ trong ống kính, nói "Khoảng cách này đúng là hơi xa, camera không rõ lắm."
"Đi về phía trước hai bước, tiếp tục cởi!" Tên đeo mặt nạ Giáp ra lệnh. Chỉ nhìn được mà không ăn được, gã đã ngứa ngáy khó chịu trong lòng rồi!
"Được..." Ngải Tiểu Tiểu cười xinh đẹp, làm bộ muốn ném áo khoác xuống đất, sau đó bỗng chốc thay đổi phương hướng, quăng áo về phía gã đeo mặt nạ Ất cầm dao găm trong tay.
Sau đó, Ngải Tiểu Tiểu đá vào tên đeo mặt nạ Bính gần cô nhất, chạy lên nhặt dao găm trước mặt gã đeo mặt nạ Ất, đánh gã sưng hết mặt mũi, rồi đạp một cước khiến gã ngất đi. Trực giác cảm nhận được sau lưng có nguy hiểm, Ngải Tiểu Tiểu không quay đầu, xoay người đá một cước ngay giữa mặt tên đeo mặt nạ phía sau, tên đó còn chưa kịp kêu một tiếng đã ngã gục trên mặt đất.
"Mẹ..." Ngải Tiểu Tiểu nhanh chóng chạy ra chỗ Ôn Ái Thi, nâng bà dậy, cởi dây thừng "Mẹ, con xin lỗi..." Cô nức nở ôm Ôn Ái Thi vào ngực.
"Đứa bé ngốc..." Ôn Ái Thi chậm rãi mở mắt, khóe môi nâng lên một nụ cười nhẹ "Con khóc gì vậy? Mẹ không sao."
"Mẹ, mẹ làm con sợ muốn chết." Giọng Ngải Tiểu Tiểu mang theo chút nũng nịu.
"Đứa nhỏ này thật là..." Bà cười hiền lành, giơ tay dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô, sau đó phát hiện một họng súng đen ngòm sau lưng cô "Cẩn thận!" Bà đẩy Ngải Tiểu Tiểu ra.
Phanh một tiếng súng nổ, Ngải Tiểu Tiểu không dám quay đầu lại... "Mẹ..." Cô mất hồn ngồi xổm dưới đất lẩm bẩm, run rẩy chậm rãi quay đầu lại --- kỳ tích xuất hiện, Ôn Ái Thi không bị thương, vẫn ngồi ở đó.
Sao lại như vậy? Cô vui mừng nhào qua "Mẹ..."
Người dùng súng lục bên kia đã đánh gục những tên đeo mặt nạ Giáp, Ất, Bính, Đinh, tất cả đều nằm trong vũng máu.
Cộp, cộp... Tiếng bước chân trầm ổn truyền tới. Ngải Tiểu Tiểu không quay đầu lại, trong lòng lại cực kỳ thản nhiên, là Kỳ Tuấn Nhất! Quả nhiên là anh đi theo.
Ánh mắt Kỳ Tuấn Nhất nhìn bọn cặn bã nằm trên đất, cuối cùng nhìn đến Ngải Tiểu Tiểu, con ngươi đen như chim ưng lóe lên một ánh sáng lạnh lùng. Chuyện lớn như vậy mà cô không nói với anh một câu đã lén dùng xe của anh để đi đến đây.
Nếu không phải anh đứng lại nghe được lời nói của Lưu Tử Duyệt, đuổi theo cô đến đây, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Nghĩ đến suýt chút nữa cô bị thương, con ngươi thâm thúy của Kỳ Tuấn Nhất càng thêm u ám.
Anh đứng ở đó, không nói một tiếng, Ngải Tiểu Tiểu nhanh chóng phát hiện ra anh đang giận dữ.
Theo chân Kỳ Tuấn Nhất ra ngoài, cô giao Ôn Ái Thi cho Lưu Tử Duyệt kiểm tra lại, dặn dò họ lên xe chờ. Sau đó xoay người, ôm eo Kỳ Tuấn Nhất, cười lấy lòng, giọng nói kiều mị "Ông xã, cảm ơn anh."
"Em còn nhớ anh là chồng em hả?" Kỳ Tuấn Nhất trừng phạt, nắm chặt eo thon nhỏ hung dữ nói.
"Đương nhiên, anh là ông xã đáng yêu nhất của em chứ sao." Ngải Tiểu Tiểu tiếp tục lấy lòng.
"Bé con, anh thật sự muốn bổ đầu em ra xem bên trong chứa cái gì? Không phải anh đã nói với em, chuyện của vợ nhất định phải nói cho chồng biết, em coi lời của anh là gió thoảng bên tai đúng không?" Kỳ Tuấn Nhất chỉ hận rèn sắt không thành thép, hung hăng gõ vào trán Ngải Tiểu Tiểu tức giận nói.
"Ui, biết rồi, không phải là em vội quá nên..." Cô che cái trán, bỗng nhiên khóe mắt lướt nhìn đến phía sau Kỳ Tuấn Nhất có một bóng dáng lén lút ở trên giá sắt "Cẩn thận!" Ngải Tiểu Tiểu dùng sức đẩy anh ra theo bản năng, chỉ thấy cái thùng sắt cồng kềnh từ trên giá nhanh chóng lăn xuống, cô không kịp tránh bị đụng trúng, nằm trên mặt đất.
"Bé con!" Kỳ Tuấn Nhất ôm lấy cô, rút khẩu súng lục, không do dự bắn một phát, người nọ kêu thảm thiết ngã từ trên giá sắt xuống, lành ít dữ nhiều.
"Em không sao chứ, bé con." Ngải Tiểu Tiểu buồn cười nhưng bụng lại truyền đến cảm giác đau buốt từng đợt, cô khẽ nhíu chân mày che bụng, hai bên đùi hình như có chất lỏng dính dính chảy ra, sợ hãi bao trùm từng tấc da thịt cô.
"Ông xã... Em đau... Bụng rất đau..." Hơi thở Ngải Tiểu Tiểu mong manh, vẻ mặt khổ sở nhìn Kỳ Tuấn Nhất ôm cô vào ngực.
"Không sao, không có chuyện gì... Bé con, em chịu đựng một chút, anh lập tức chở em đến bệnh viện..." Kỳ Tuấn Nhất nhẹ nhàng an ủi, sắc mặt cô tái nhợt làm anh thật đau lòng!
"Ừ... Em sẽ kiên cường, ông xã... có anh, em không sợ nữa..." Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, sau đó hoàn toàn mất đi tri giác.
.........
Kỳ Tuấn Nhất vừa giữ Ngải Tiểu Tiểu vừa ép buộc chính mình phải tỉnh táo, lấy điện thoại di động gọi 110, sau đó lại gọi điện cho hai người, một là Lâm Nhất Phong, một người nữa là Lâm Anna. Anh biết, Ngải Tiểu Tiểu mất nhiều máu như vậy chắc chắn sẽ cần truyền máu.
Bệnh viện nhân dân lớn nhất thành phố A.
"Nhất, đừng nóng vội, chị dâu sẽ không có chuyện gì đâu!" Lữ Thiên Minh an ủi Kỳ Tuấn Nhất.
"Đúng vậy đấy lữ trưởng, người hiền lành sẽ được ông trời phù hộ!" Ngụy Khải Sinh nói.
Kỳ Tuấn Nhất trơ mắt nhìn cả người Ngải Tiểu Tiểu đầy máu bị các bác sĩ đẩy vào phòng cấp cứu. Đáng chết! Bây giờ anh thật muốn giết chết bản thân, tại sao lúc đó chỉ lo tức giận với bé con lại mất cảnh giác phía sau, gã kia ẩn nấp cũng không phải tài giỏi gì, anh có thể dễ dàng phát hiện ra đối phương. Đúng là đáng chết! Anh hung hăng đánh một quyền lên vách tường.
Lúc này, lỗ tai của anh đã không nghe được bất kỳ âm thanh gì bên ngoài, tim của anh đập chỉ vì cô gái nằm ở bên trong cánh cửa kia. Bé con, nhất định không được xảy ra chuyện gì!
Không biết đã trải qua bao lâu, dù sao đối với Kỳ Tuấn Nhất mà nói thì cũng giống như đã trôi qua cả thế kỳ.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, con ngươi của anh cuối cùng cũng chuyển động, cuống quýt tiến lên vài bước, "Bác sĩ Vương, cô ấy sao rồi?"
Bác sĩ Vương nhìn anh, muốn nói lại thôi.
"Rốt cuộc cô ấy như nào?" Kỳ Tuấn Nhất không chịu nổi gầm nhẹ.
Bác sĩ Vương thở dài một tiếng "Cậu cũng không cẩn thận gì cả!"
Ôn Ái Thi nghe vậy lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống "Không phải là Tiểu Tiểu..."
"Có ý gì? Ông mau nói đi." Kỳ Tuấn Nhất hết sức nhẫn nại mới không dùng tay túm cổ áo ông ta. Chỉ là, giọng nói của anh có chút run rẩy không còn rõ ràng.
"Cô ấy đã mang thai hai tháng rưỡi, cậu không biết đúng không?" Bác sĩ Vương nặng nề hỏi.
Ôn Ái Thi không nhịn được mà ngã ra đất, là bà hại cháu ngoại của mình rồi...
"Có bầu?" Kỳ Tuấn Nhất khó khăn hỏi lại.
Hai tháng trước, nói như vậy lần thử thai trước đó, cô đã có thai nhưng que thử thai không phát hiện?!
Anh quá sơ sót, quá sơ sót! Nên thử thêm mấy lần nữa! Rốt cuộc bây giờ đứa bé như nào...
Bác sĩ Vương mở một trang giấy "Mời cậu ký tên vào đơn đồng ý phẫu thuật! Phẫu thuật có thể sẽ gặp một chút nguy hiểm!"
"Ông nói cái gì? Đứa bé mất rồi?!" Mặc dù đoán được kết quả sẽ như vậy, nhưng sau khi nghe được đáp án này, Kỳ Tuấn Nhất vẫn không cách nào tiếp nhận mà rống giận.
"Nhất, cậu bình tĩnh lại đi Nhất!" Lữ Thiên Minh và Ngụy Khải Sinh kéo Kỳ Tuấn Nhất đang kích động, trong mắt cũng tràn đầy đau lòng cùng bất đắc dĩ.
Bác sĩ Vương lắc đầu "Cậu quyết định nhanh lên, nếu cứ kéo dài e là người mẹ cũng..."
Câu tiếp theo bác sĩ Vương còn chưa nói hết, lại có thể khiến Kỳ Tuấn Nhất thay đổi sắc mặt, anh nhanh chóng cầm tờ đơn đồng ý phẫu thuật trong tay bác sĩ Vương "Cứu cô ấy!"
"Còn chuyện này nữa, nhóm máu của bệnh nhân tương đối đặc biệt, lúc phẫu thuật cần..."
"Tôi biết, " Kỳ Tuấn Nhất cắt đứt lời ông ta "Tôi đã tìm được người truyền máu cho cô ấy, bọn họ sẽ tới nhanh thôi, bây giờ thì nhờ cậy vào mọi người rồi."
Lâm Nhất Phong và Lâm Anna nhanh chóng chạy đến. Chưa cần nói gì, Lâm Nhất Phong đã gật đầu đồng ý. Nhưng Lâm Anna không chịu, cô ta ngẩng đầu cao ngạo "Tại sao tôi phải truyền máu cho cô ấy?"
Kỳ Tuấn Nhất cắn răng "Đừng dài dòng với tôi, cho máu xong thì đến tiệm vàng lớn nhất Bắc Kinh chọn một bộ trang sức tùy ý, tính vào tiền của tôi. Nếu không, cô đừng nghĩ đặt chân vào Bắc Kinh được!"
Lâm Anna nghe thế cũng không dám phách lối nữa, ngoan ngoãn theo y tá phía sau đi lấy máu.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra lại khép vào, Kỳ Tuấn Nhất hoàn toàn vô lực tựa đầu vào vách tường...
Đáng chết! Nếu lúc đó anh cẩn thận một chút, nếu như anh không...
Tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra.
Anh nhìn máu tươi dính trên tay, vốn là một sinh mệnh mới, là đứa con của anh. Tay anh run run, ánh mắt trở nên lạnh lùng, thậm chí tràn đầy rét lạnh ---
Anh thề, bất luận lần này kẻ nào là chủ mưu anh cũng sẽ khiến bọn họ nếm trải cảm giác sống không bằng chết.
"Lữ Thiên Minh." Anh thấp giọng mở miệng, giọng nói lộ ra rét lạnh từ trong xương "Cho cậu thời gian một đêm, tìm ra hết kẻ chủ mưu phía sau, lần này, tôi muốn có đủ chứng cứ phạm tội trí mạng của bọn họ!"
Anh đã quá nhân từ với những người này rồi. Bọn họ không nên ép anh đuổi cùng giết tận, giờ anh không thể làm gì khác hơn là thuận theo ý của bọn họ rồi.
"Được." Lữ Thiên Minh lập tức xoay người rời đi. Nhìn thấy ánh mắt độc ác của Kỳ Tuấn Nhất mà anh cũng thấy run sợ.
Anh biết lần này Kỳ Tuấn Nhất thực sự tức giận. Xem ra vì đứa bé đã chết này mà những người đó sẽ thê thảm gấp trăm ngàn lần. Mới vừa đi được bước, Kỳ Tuấn Nhất nhìn Ôn Ái Thi yếu đuối ngồi ở ghế chờ, rồi gọi anh lại nói "Trước tiên đưa dì Ôn trở về đã, khuyên bà ấy nghỉ ngơi cho tốt."
Nếu Tiểu Tiểu thấy bộ dáng tiều tụy của bà ấy chắc chắn sẽ đau lòng. Anh không muốn làm cho Tiểu Tiểu có một chút lo lắng nào...
Bắc Kinh, hoàng hôn rực rỡ, đỏ rực cả bầu trời.
Một tiếng phanh xe chói tai, Lâu Lan hốt hoảng như chó nhà có tang vội vã chạy vào trong khu nhà cao cấp.
"Anh... anh..." Không gian yên tĩnh trống trải càng làm cô ta hoảng hốt, giọng nói cũng không khỏi mang theo chút run rẩy.
"Ầm ĩ cái gì?" Lâu Khánh Dương tinh thần uể oải đi từ trên cầu thang xuống, sắc mặt tiều tụy không che giấu được. Phía trên đang điều tra ông giống như hiệu ứng domino, càng tra càng nhiều, một cái bị hủy là phá hủy tất cả!
Mấy ngày trước ông ta còn đấu tranh, nhưng giờ phút này ông ta như rơi vào vũng bùn chỉ còn cái đầu ở trên, rốt cuộc ông ta cũng ý thức được mình chỉ có con đường chết. Sự nghiệp, vinh hoa, cuộc sống với địa vị hơn người của ông ta... toàn bộ đều biến mất. Mà ông ta cũng sẽ trở thành phạm nhân. Biệt thự này chắc cũng sẽ nhanh chóng bị niêm phong...
Đã đến bước này, ông ta có hoảng sợ, phẫn hận, tức giận... Nhưng cuối cùng, khi hồi tưởng lại những chuyện mấy chục năm nay, ông ta phát hiện có nhiều chuyện vừa bắt đầu đã sai lầm rồi. Vì vậy ông ta bắt đầu hối hận và ảo não.
Mẹ mất sớm cho nên ông ta đặc biệt yêu thương cô em gái duy nhất, Lâu Lan. Cô ấy không thích Kỳ Lâm, ông giúp cô đối phó với bà ta. Sau này cô thích Lâm Nhất Phong, ông dùng tất cả biện pháp giúp cô có được cậu ta. Cho đến sau này, ông dựa vào thế lực của cha cùng với tính toán thận trọng của bản thân, ở trong quan trường như cá gặp nước, từng bước đi lên. Cung phụng đón tiếp, hối lộ, tiền tài, người đẹp... Từng chút một ăn mòn ý chí của ông, cắn nuốt nguyên tắc của ông.
Peter Pan là ông quen biết thông qua Sử Tiền Sinh, lúc ấy Sử Tiền Sinh nói cậu ta là bạn của con gái ông ta, là một diễn viên nổi tiếng. Ông không hề để trong lòng, mấy ngày sau đó, trong bữa tiệc sinh nhật của ông, Peter Pan tặng một bức tượng Phật thời Tống vô giá, làm ông nhìn cậu ta với cặp mắt khác, thằng nhóc đó dù còn trẻ nhưng không đơn giản... Trừ việc lần đó tiết lộ Ngải Tiểu Tiểu là nằm vùng, ông cũng không cho Peter Pan vật gì có giá trị thật sự, bởi vì với kinh nghiệm nhiều năm của bản thân, ông nhìn ra được Peter Pan không dính vào vụ án nào thì thôi, nếu có thì sẽ là án lớn liên quan đến quốc tế.
Mặc dù trong lòng hối tiếc nhưng Lâu Khánh Dương vẫn cố chấp cho là mình bảo vệ người thân, làm những chuyện này đều không sai. Ngược lại, Kỳ Tuấn Nhất vì một người đàn bà mà ra tay độc ác với anh trai mới là đại nghịch bất đạo!
"Anh hai..." Lâu Lan thấy ông ta giống như gặp cứu tinh. Bởi vì trước kia mỗi lần cô ta gây họa đều do ông dọn dẹp hộ, vì vậy cô ta tin tưởng lần này cũng không ngoại lệ."Anh hai, không ổn rồi. Em phái người bắt cóc cái đứa con hoang kia, cuối cùng bọn ngu ngốc đó lại bị cảnh sát bắt được, phải làm sao đây?"
"Cái gì? Lúc này sao em lại dám..." Lâu Khánh Dương nổi đóa với cô, ngón tay run rẩy mãi sau mới bật ra một câu hỏi "Bây giờ là thời điểm gì, sao em không thương lượng với anh?"
"Anh còn hỏi sao, em gọi điện cho anh, anh đâu có nghe..." Lâu Lan nhìn dáng vẻ Lâu Khánh Dương, rốt cuộc cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, giọng nói ngày càng nhỏ dần.
Không giống trước kia, Lâu Khánh Dương vung tay lên nói không có việc gì, anh có cách, lần này ông ta chỉ bình tĩnh nhìn Lâu Lan, nói ra bốn chữ "Em gây họa rồi."
"Em biết, anh, cứu em." Lâu Lan cầm ống tay áo Lâu Khánh Dương.
Lâu Khánh Dương đẩy tay Lâu Lan ra, giọng nói trầm thấp "Anh không cứu được em, bây giờ anh đã là Phật Bùn qua sông, bản thân cũng khó bảo toàn."
"Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ? Họ... bọn họ có thể bắt em không?" Lâu Lan luống cuống, vẻ mặt phách lối thường ngày không còn thấy nữa.
"Bây giờ chỉ có một người có thể cứu em." Cuối cùng, vẫn không đành lòng nhìn em gái, Lâu Khánh Dương vẫn đưa ra một biện pháp.
"Người nào thế? Anh nói đi." Gương mặt Lâu Lan chờ đợi, giống như bắt được một cây cỏ cứu mạng.
"Lâm Nhất Phong, tìm Lâm Nhất Phong." Lâu Khánh Dương nhẹ nhàng nói, trong ánh mắt thoáng qua vẻ phức tạp và nặng nề. Tiểu Lan à, đến bao giờ em mới có thể lớn lên!
Bệnh viện nhân dân lớn nhất thành phố A, Lâm Nhất Phong lấy máu xong, đi ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt tái nhợt, chỉ một lúc sau Lâm Anna cũng đi ra. Mà giờ phút này, sắc trời bên ngoài đã tối đen.
Kỳ Tuấn Nhất lấy hơn mười tờ tiền mặt đưa cho Lâm Anna "Mua một chút đồ bổ cho bản thân, tiền thừa thì thuê xe trở về đi."
"Kỳ thiếu, đêm hôm khuya khoắt anh để một cô gái yếu đuối như em trở về một mình, rất nguy hiểm đó." Dáng vẻ của Lâm Anna yếu đuối, điềm đạm đáng yêu. Lúc nói chuyện vẫn không quên liếc đôi mắt xinh đẹp nhìn Lâm Nhất Phong đứng một bên, lăn lộn ở Bắc Kinh đã lâu, cô ta tự nhiên biết Lâm Nhất Phong là một nhân vật lớn.
"Nếu không, em về cùng vị tiên sinh này thôi." Nói xong cô ta vô tình hay có ý mà dán lên người Lâm Nhất Phong. Lâm Nhất Phong lại không giấu vết tránh cô ta ra, lễ phép mà xa lánh nói "Xin lỗi, tôi còn có chuyện phải làm, tạm thời chưa về Bắc Kinh."
Kỳ Tuấn Nhất lại lôi ra một xấp tiền mặt, đưa cho Lâm Anna "Vậy thì bây giờ ở lại thành phố A đã." Sau đó anh quay đầu nói "Ngụy Khải Sinh, lập tức đưa Lâm tiểu thư về khách sạn đi."
"Dạ, Lâm tiểu thư, xin mời."
Thấy ánh mắt soi mói của Kỳ Tuấn Nhất, Lâm Anna cũng không dám cố chấp nữa, không thể làm gì khác hơn là uốn éo người rời đi cùng Ngụy Khải Sinh.
Bệnh viện yên tĩnh, lối đi nhỏ chỉ còn lại Kỳ Tuấn Nhất và Lâm Nhất Phong, hai người đàn ông cao lớn xuất chúng giống nhau, một lỗi lạc tuấn lãng, một trầm ổn tang thương. Hai người trầm mặc một lúc, Lâm Nhất Phong từ từ mở miệng "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Vẫn còn đang điều tra, chỉ là, sư phụ, tôi đề nghị anh vẫn là nhanh chóng ly hôn một chút." Giọng điệu Kỳ Tuấn Nhất vẫn lạnh nhạt như cũ nói. Ở Bắc Kinh, ly hôn ở giới chính trị luôn là các vụ scandal nhưng thương giới thì thoáng hơn nhiều.
Lâm Nhất Phong là người thành lập tổ đặc chiến lữ đặc biệt "Huyết nhận", đời lính đặc biệt thứ nhất. Kỳ Tuấn Nhất tham gia đội đặc chiến được ông ta chỉ bảo cho khá nhiều nên ở những nơi bí mật anh vẫn kính trọng gọi ông ta là sư phụ.
Kỳ Tuấn Nhất biết chân tướng sẽ rất tàn khốc, anh không hi vọng là cô ta, nhưng mà hết lần này đến lần khác, cô ta vẫn là người có tỷ lệ "trúng thưởng" lớn nhất.
Lâm Nhất Phong hiểu hàm ý trong lời nói của anh, phiền não vò tóc "Cô ta đã làm gì?" Lâu Lan, rốt cuộc cô muốn như nào? Người khác tha thứ thì cô ta cho rằng là yếu đuối à, đáng chết! Lần này, dù thế nào ông cũng không muốn nhẫn nhịn nữa!
Kỳ Tuấn Nhất không trả lời, chỉ nhìn ông bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Sự ăn ý giữa đàn ông, có một số việc không cần nói rõ nhưng trong lòng đều hiểu. Lần này, khi có chứng cứ xác thật, ông đã hạ quyết tâm rồi.
Lâm Nhất Phong muốn ly hôn với Lâu Lan, sau đó phân chia tài sản rõ ràng. Nhiều năm qua áy náy với hai mẹ con Ôn Ái Thi, quay đầu lại thì thấy ông có thể làm cho họ rất ít việc, vì Kỳ Tuấn Nhất đã ôm đồm tất cả trách nhiệm...
Đing một tiếng, đèn phòng cấp cứu tắt, Ngải Tiểu Tiểu được đẩy ra ngoài.
Kỳ Tuấn Nhất và Lâm Nhất Phong lập tức chạy đến, chỉ thấy cô nằm trên giường cấp cứu, mặt mũi tái nhợt, hô hấp yếu ớt giống như sắp chết.
"Tiểu Tiểu... Tiểu Tiểu..."
Bác sĩ Vương tháo khẩu trang "Bệnh nhân đã không còn gì đáng ngại. Chỉ là đẻ non và ở cữ đều ảnh hưởng đến sức khỏe, người nhà phải điều dưỡng tốt cho cô ấy!" Bác sĩ Vương dừng một chút lại mở miệng nói "Thật ra, đứa bé này nếu như không gặp chuyện ngoài ý muốn, cũng chưa chắc đã giữ được..."
"Tại sao?" Tay Kỳ Tuấn Nhất nắm thành quyền.
"Bởi vì lúc mới có thai, người bệnh rơi vào trạng thái khẩn trương cao độ, dẫn đến mọi chức năng trong cơ thể đều rối loạn, lúc đầu cuống rốn cũng đã không ổn, hơn nữa tình hình lúc đó có thể làm ảnh hưởng đến cuống rốn, khả năng giữ được đứa bé cũng không lớn. Hơn nữa..."
Bác sĩ Vương muốn nói lại thôi.
Kỳ Tuấn Nhất căng thẳng "Hơn nữa cái gì..."
Bác sĩ Vương đẩy mắt kính "Hơn nữa lần này tử cung cũng bị thương một chút, e là sau này sẽ khó thụ thai."
Tim Kỳ Tuấn Nhất như bị dao cắt, tự cho là đã bảo vệ cô rất tốt, thì ra anh chẳng làm được ở bề ngoài thôi.
Sau đó, Kỳ Tuấn Nhất một tấc cũng không rời khỏi Ngải Tiểu Tiểu. Nửa đêm cô tỉnh lại, anh tự mình đút thức ăn cho cô, cô lại ngủ say không nói gì.
Sáng ngày hôm sau.
Lữ Thiên Minh mang bữa sáng đến "Nhất, ăn một chút đi!"
"Chuyện tớ bảo cậu tra kết quả như nào rồi?" Ánh mắt Kỳ Tuấn Nhất vẫn nhìn lên người Ngải Tiểu Tiểu, sợ quấy rầy đến cô, nhẹ giọng hỏi.
Lữ Thiên Minh trả lời, "Nhất, cậu yên tâm, rất nhanh sẽ có chứng cứ xác thực! Tuyệt đối không để cô ta có cơ hội xoay chuyển!"
Kỳ Tuấn Nhất ừ một tiếng, anh không muốn anh em tương tàn, nhưng có người chưa bao giờ biết thu liễm. Anh vĩnh viễn sẽ nhớ, anh nhân từ kết quả là làm mất đi máu mủ của bản thân.
Lần này, nhất định anh phải làm cho họ trả giá thật lớn!
Lúc này, Ngải Tiểu Tiểu khó chịu rên rỉ một tiếng.
Nhìn Ngải Tiểu Tiểu giống như sắp tỉnh lại, Lữ Thiên Minh thức thời đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho bọn họ.
"Tiểu Tiểu, em tỉnh rồi, có đói bụng không..."
Ngải Tiểu Tiểu ngơ ngác nhìn Kỳ Tuấn Nhất, ánh mắt kia, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, giống như một thế giới của bản thân mà không người nào có thể chạm đến, thấy thế, trong lòng Kỳ Tuấn Nhất lạnh run, "Tiểu Tiểu." Anh lại gọi.
"Vâng, ông xã, em có một giấc mơ, em mơ thấy chúng ta có đứa bé, lại không..."
"Không có việc gì." Kỳ Tuấn Nhất cười ấm áp "Chúng ta còn trẻ, còn có thể làm lại."
Ánh mắt Ngải Tiểu Tiểu tuyệt vọng, lẩm bẩm nói "Thì ra là thật." Như vậy, câu nói kia "về sau cô ấy sẽ khó thụ thai" cũng là thật. Khi đó, thuốc tê còn chưa hết, cô không mở mắt nhưng cuộc nói chuyện của họ cô đều nghe hết. Mà cô vẫn nghĩ đó là một cơn ác mộng thôi.
"Đừng nghĩ gì, bây giờ quan trọng nhất là điều dưỡng thân thể cho tốt."
"Dạ..."
"Đói bụng không? Ăn một chút đi!" Kỳ Tuấn Nhất đỡ cô dậy, tựa vào trước người mình. Cánh tay vòng qua cô, bưng cháo múc một thìa, thổi nguội đưa đến môi cô, động tác nhẹ nhàng lại cẩn thận.
Ngải Tiểu Tiểu quay mặt, đưa tay vuốt ve cái trán, "Em không đói." Đứa nhỏ của cô không còn, sao cô có thể ăn cơm được đây...
Kỳ Tuấn Nhất trầm mặc nhìn cô, nắm chặt cái thìa, cô thương tâm như vậy, nhưng anh lại không cách nào giúp cô tốt lên, anh không thích cái cảm giác này.
Rốt cuộc, anh đặt thìa xuống an ủi "Tiểu Tiểu, đừng nghĩ cái gì cả, bây giờ em còn yếu, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi cho tốt!" Kỳ Tuấn Nhất vừa nói, có chút khó khăn nở một nụ cười dịu dàng.
Lúc này, Ôn Ái Thi đi vào "Mẹ hầm ít canh gà, rất bổ, Tiểu Tiểu tranh thủ còn nóng mau ăn đi!"
Suy nghĩ một chút bà lại thấy áy náy, nhận lại con gái, chẳng những không thể bảo vệ cô cho tốt, còn khiến cô sinh non vì mình... Hôm nay, nhìn vẻ mặt Ngải Tiểu Tiểu đau đớn tuyệt vọng, bà càng thêm lo lắng.
"Mẹ, con thật sự không có khẩu vị." Rất muốn miễn cưỡng ăn một, hai miếng canh gà cho Ôn Ái Thi yên tâm, nhưng mà, vừa ngửi thấy mùi thơm, cô lại thấy buồn nôn, vội vàng đẩy canh sang một bên.
"Được rồi, vậy chờ lúc nào đói bụng mẹ sẽ hâm nóng lại cho con uống." Ôn Ái Thi lắp bắp nói.
Bây giờ Ngải Tiểu Tiểu mệt muốn chết, lòng cũng rất đau, không rảnh quan tâm đến cảm nhận của người khác, nghiêng người nằm xuống giường, quay mặt vào bên trong. Giờ phút này, nước mắt lập tức chảy ra, lướt qua cánh mũi, gương mặt, từng giọt rơi xuống ga trải giường màu trắng...
Cho đến nay, cô đều tự nói với bản thân phải kiên cường, sau đó ngụy trang kiên cường, thật ra cô rất yếu ớt, thật sự yếu ớt!
Giống như bây giờ, đột nhiên biết đã mất đi máu mủ trong bụng, cảm giác ảm đạm ùn ùn kéo đến, đau lòng, lo lắng, tức giận, vô dụng, tuyệt vọng... Cảm xúc phức tạp mà mông lung xâm chiếm lòng của cô, vào đại não của cô. Giờ phút này, cô cảm giác mình không chịu nổi nữa, sắp hỏng đến nơi rồi.
Cô vẫn cảm thấy hạnh phúc của mình giống như đang đi trên miếng băng mỏng, Ngải Bảo, Lữ Thiên Minh là nút thắt không gỡ được trong lòng cô, hạnh phúc của cô là trộm được, không có lòng trung thành...
Cô khéo hiểu lòng người đều là ngụy trang, bởi vì cô sợ, sợ người bên cạnh lại giống cha mẹ vứt bỏ cô một lần nữa, cho nên cô cố ý lấy lòng...
Cô chính là một người ích kỷ, bởi vì sợ cô đơn nên mới ích kỷ dùng các phương pháp hèn hạ giữ lại người bên cạnh...
Có lẽ, cô ra đời chính là một sai lầm... Chỉ mang đến tai nạn cho người khác... Không có cô, mẹ sẽ không bị bắt cóc, không có cô, Kỳ Tuấn Nhất sẽ không gặp nhiều phiền toái như vậy; không có cô, đứa bé kia có lẽ sẽ đầu thai đến một người tốt, vui vẻ mà lớn lên...
Trong phòng bệnh, tất cả âm thanh đều biến mất, cả phòng đều yên tĩnh.
Giờ phút này, Kỳ Tuấn Nhất nhìn dáng vẻ cô đơn của Ngải Tiểu Tiểu, chợt rất muốn nghe cô nói chuyện, chưa bao giờ thấy khát vọng như thế.
"Tiểu Tiểu..."
"Tiểu Tiểu, em ngủ à?"
Không có tiếng đáp lại, thân thể nhỏ bé yếu ớt của Ngải Tiểu Tiểu núp trong chăn không nhúc nhích.
Bé con ngốc! Kỳ Tuấn Nhất sờ sờ tóc cô. Cô không chấp nhận ý tốt của anh, chỉ muốn lẳng lặng tự chữa vết thương, như vậy anh cũng đành chiều theo ý muốn của cô. Khả năng phục hồi của cô rất mạnh, chỉ mong lần này không ngoại lệ. Nhưng mà tại sao? Lúc này trong lòng của anh mơ hồ có cảm giác chẳng lành?
Anh đứng lên định đi ra ngoài hóng mát một chút, con ngươi đen sắc bén lơ đãng nhìn đến ga trải giường ướt đẫm, thân thể bỗng chốc cứng lại. Cô, khóc! Lòng anh tức giận không thôi, anh đang định an ủi thì Lữ Thiên Minh đi tới, ghé vào tai anh nói nhỏ "Nhất, đặc chiến lữ vừa nhận được một nhiệm vụ quan trọng, chúng ta phải trở về."
Vụt, ánh mắt Kỳ Tuấn Nhất bắn về phía anh, nhìn sắc bén. Lữ Thiên Minh có rúm lại nhưng vẫn không quên chức trách của quân nhân "Đi thôi, Nhất, thời gian cấp bách."
"Cậu ra ngoài trước đi." Anh lạnh lùng nói, sau đó đứng thẳng bên giường Ngải Tiểu Tiểu, trầm thấp mở miệng nói "Bé con, quân đội có chút việc, anh phải trở về một chuyến, em chăm sóc bản thân cho tốt, không được đau lòng, ăn uống cho tốt. Có chuyện gì thì gọi dì Ôn, không cần xuống giường, còn có..."
Lữ Thiên Minh đứng chờ ngoài cửa mặt đen xì, Nhất, lúc nào thì cậu trở nên dông dài như vậy?!
← Ch. 100 | Ch. 102 → |