Chỉ có đồ ngốc mới tin lời anh! (2)
← Ch.065 | Ch.067 → |
"Ngải Tiểu Tiểu!" Lại một tiếng thúc giục vang lên.
Ngải Tiểu Tiểu xoay người hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông đang đứng thẳng tắp ở đó: "Gọi cái gì, nghe thấy rồi." Nói xong, ánh mắt Ngải Tiểu Tiểu cũng không thèm nhìn lại, đi qua người anh rồi lên xe.
Kỳ Tuấn tối sầm mặt, liếc mắt nhìn bóng lưng cô, khóe môi nhếch lên lạnh lùng. Tiểu nha đầu, em lại dám khiêu khích anh!
Trở lại căn cứ......
Kỳ Tuấn đi trên vách núi, từ trên cao nhìn ra xa là mặt biển xanh biếc đang gợn sóng, bóng anh bị ánh nắng kéo dài về phía tây. Biển xanh thăm thẳm, bầu trời xám xịt âm u, cảm giác như cả thế giới đang quay cuồng nhưng anh lạnh lùng lẳng lặng đứng nhìn tất cả.
Trở về từ trải nghiệm thực tế lần này, các tân binh kích động cởi hết quân phục cùng giầy, vừa gào thét điên cuồng vừa chạy thẳng về phía biển.
Tân binh nam cuối cùng vừa cởi quần dài chuẩn bị chạy về phía biển rộng ôm thì vô tình bắt gặp Kỳ Tuấn: "Huấn luyện viên Kỳ Tuấn, xuống biển đi nào! Go! Go! Go! Chúng tôi sẽ yểm trợ cho anh! Huấn luyện viên, Go!" Kỳ Tuấn lấy ánh mắt trầm tĩnh khéo léo từ chối ý nghĩ xấu xa của bọn họ, ra hiệu cho họ có thể vui chơi thoải mái. Đôi chân hướng về phía dưới vách đá đi tới, bờ môi nghiêm nghị khẽ nhếch lên thành nụ cười.
Hướng Kỳ Tuấn đi tới lúc này chính là phòng nghỉ của nữ binh. Anh đã nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu đi về phía ấy, lúc này các nữ binh khác đang huấn luyện ở thao trường.
Ngải Tiểu Tiểu bị thương, là vết thương nhỏ ở trên cùi chỏ, cô cảm thấy tự mình có thể xử lý nên quyết định không tới phòng y tế. Xắn tay áo lên, cô nhẹ nhàng bôi chút thuốc lên rồi dán băng cá nhân lên vết thương. Bất chợt nhớ ra số điện thoại lưu trong di động, cô vột lấy giấy ra ghi lại.
Điện thoại là do Kỳ Tuấn lén lút nhét vào balo cô, cô nói không cần thì anh lại nói: "Là vợ anh thì lúc nào anh cũng phải liên lạc được, anh phải được biết em đang ở đâu và làm gì."
Số điện thoại này là của Lục Vũ Hàng, là do cô bất cẩn để dì Ôn biết được chuyện của cô nhi viện khiến bà lo lắng không yên. Người nhận điện là Lục Vũ Hàng - điều này khiến cô cảm thấy rất vui mừng.
"Chuyện của cô nhi viện thế nào rồi?" Ngải Tiểu Tiểu không cùng anh ta hàn huyên mà trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính.
"Bây giờ còn chưa đưa ra để họp bàn, nhưng Tiểu Tiểu, em yên tâm, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp để dự án này không được thông qua."
Ngải Tiểu Tiểu trầm mặc, cô đột nhiên cảm thấy hai năm trước mình thật quá ngây thơ. Đến tột cùng thì cô say mê Lục Vũ Hàng vì cái gì chứ? Bọn họ không có tiếng nói chung, càng không cùng chung sở thích, bất luận ở phương diện nào thì họ cũng không thích hợp ở chung một chỗ.
"Tiểu Tiểu......" Giọng nói của Lục Vũ Hàng bỗng trở nên dịu dàng lạ thường.
"Cám ơn anh, Lục Vũ Hàng. Chúng ta liên lạc sau nhé." Nói xong, Ngải Tiểu Tiểu nhanh chóng ngắt máy. Sau đó, cô nghiêng đầu thấy cửa phòng mở rộng, Kỳ Tuấn đang đứng ở cửa ra vào.
"Em bị thương rồi." Ánh mắt của anh rơi vào cánh tay trắng nõn của Tiểu Tiểu.
"Ừ...." Ngải Tiểu Tiểu cất điện thoại đi. Mấy ngày nay, beongo bọn họ một mực chiến tranh lạnh. Đối với vấn đề Kỳ Tuấn hỏi, cô chỉ dùng một từ duy nhất để trả lời.
"Gọi điện thoại cho ai?" Kỳ Tuấn thong thả bước đến trước mặt Ngải Tiểu Tiểu trước mặt, ánh mắt sáng như đuốc nhìn cô.
Ngải Tiểu Tiểu cũng không nhìn đến anh, nhanh chóng kéo tay áo xuống, nghe được câu hỏi của anh, rồi nghĩ đến chuyện anh đánh Lục Vũ Hàng lần trước, không muốn có thêm phiền phức cô lạnh lùng đáp: "Một người bạn."
"Gọi điện nói cho anh ta biết em bị thương sao?"
Ngải Tiểu Tiểu rốt cuộc phát hiện ra anh có chút kì lạ, ngẩng đầu lên chỉ thấy đôi mắt đen láy đang chăm chú nhìn mình.
"Em không phải là tội phạm!" Ngải Tiểu Tiểu giận dỗi nhìn về phía anh, ánh mắt anh tựa như khiến cô trở nên trong suốt, làm cho cô cảm thấy rất khó chịu.
"Nhưng em là vợ của anh." Ánh mắt Kỳ Tuấn tối sầm đầy giận dữ, nhưng rất nhanh bị đè nén xuống, anh tới không phải để gây chyện, cô bé này vẫn còn vì chuyện ngày đó mà tức giận với anh. Quả thật hôm ấy, anh đã có chút kích động dù với cô hay với Lục Vũ Hàng. Nhưng mà điều này cũng chỉ lóe lên trong lòng anh rồi biến mất ngay. Từ trước tới giờ anh - Kỳ Tuấn chưa bao giờ hối hận về điều gì!
Chỉ là, vì dụ dỗ bà xã nên lần đầu tiên kể từ khi sinh ra anh quyết định nghiêng người ngồi cạnh Ngải Tiểu Tiểu, sau đó ôm cô ngồi ở trên đùi của mình.
"Anh định làm gì?" Ngải Tiểu Tiểu vặn vẹo cơ thể muốn thoát ra.
"Những lời này phải để anh hỏi em mới đúng." Bàn tay anh giữ thật chặt eo cô, không để cô tránh đi, sau đó thuận thế đặt tay nắm chặt hai bên hông đầy đặn của cô. Vốn định cứ như vậy ôm cô, nhưng cảm giác ấm áp mềm mại lúc này khiến anh trở nên tham lam. Cảm thấy như vậy còn chưa đủ, một cái tay khác lập tức giữ chặt cằm Ngải Tiểu Tiểu để cho cô quay mặt lại, hung hãn hôn lên môi cô.
Động tác vô cùng lưu loát khiến Ngải Tiểu Tiểu không thể nào phản kháng.
Sau nụ hôn ấy, Kỳ Tuấn đặt trán mình gần sát trán cô, ôm thật chặt eo cô, rồi cứng rắn mở miệng: "Về sau bị thương nhất định phải nói cho anh biết, biết chưa?"
"Chưa biết." Ngải Tiểu Tiểu tức giận trừng mắt diendanlequydon nhìn anh, huấn luyện viên thối đã sàm sở lại còn dám ra lệnh cho cô.
"Không biết? Hả?" Đôi mắt đen lạnh lùng liếc cô một cái, gương mặt tuấn tú mang theo hơi thở nguy hiểm lại một lần nữa tiến tới gần.
Trong đầu Ngải Tiểu Tiểu lập tức thoáng hiện lên cảnh cô nam quả nữ cùng ở một phòng rất dễ xảy ra chuyện. Khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu ửng đỏ, cô lập tức nói lại: "Thật ra chỉ là vết thương nhỏ thôi mà."
"Ừ." Kỳ Tuấn nhàn nhạt trả lời, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, tựa cằm trên vai Ngải Tiểu Tiểu hỏi: "Lúc nãy em gọi cho Lục Vũ Hàng làm gì?"
"Anh nghe lén!" Ngải Tiểu Tiểu trợn mắt, chu mỏ lên đầy giận dữ. Nhìn bộ dạng của cô lúc này, Kỳ Tuấn chợt khẽ cười: "Anh không nghe lén. Chỉ là vừa đi vào thì nghe được em gọi tên Lục Vũ Hàng."
Thấy Kỳ Tuấn bình tĩnh hỏi, Tiểu Tiểu cũng không giấu diếm: "Là chuyện cô nhi viện. Đúng rồi, em nhờ anh thăm dò xem ai là người muốn phá bỏ cô nhi viện, anh thăm dò được chưa?" Cô nghiêng đầu nhìn Kỳ Tuấn, ánh mắt thoáng qua tia mong đợi.
Kỳ Tuấn gật đầu rồi nói: "Trước hết là nói về vấn đề của Lục Vũ Hàng, em cũng nhờ anh ta giúp đỡ sao?" Anh chợt phát hiện ra: hiện giờ tính nhẫn nại của mình trở nên vô cùng tốt, cho dù vừa mới nhắc tới Lục Vũ Hàng trong lòng liền tức giận, đã nhịn đến lúc này mà chưa phát tác, vẫn còn rất tỉnh táo để nói chuyện cùng Ngải Tiểu Tiểu.
Không có, ngày đó tình cờ gặp ở phòng ăn, anh ta nói có thể giúp em.... . ." Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên cảm thấy mình cũng quá thành thật đi, người ta hỏi cái gì liền trả lời cái đó. Vì vậy cô bỗng nhiên không nói gì, hung dữ quay đầu lại nhìn chằm chằm Kỳ Tuấn: "Này, là em hỏi trước mà, nói cho em biết người đứng phía sau kia là ai đi?"
"Em rất muốn biết sao?" Ánh mắt Kỳ Tuấn có chút sâu xa.
"Nói mau!" Ngải Tiểu Tiểu thô lỗ níu lấy cổ áo Kỳ Tuấn, huấn luyện viên thối cứ đến lúc mấu chốt thì lại vô cùng thong thả!
"Được, anh sẽ dẫn em đi." Khóe môi Kỳ Tuấn khẽ nở nụ cười, giọng điệu không nhanh không chậm: "Chỉ là em phải xóa số điện thoại của Lục Vũ Hàng và phải hứa từ nay về sau không chủ động liên lạc với anh ta nữa."
"Dựa vào đâu mà em phải làm thế?"
"Chỉ dựa vào việc anh có thể giúp em đem chuyện này giải quyết một lần, tìm được người đứng phía sau, lại còn giữ lại được cô nhi viện. Ừm......" Anh duỗi tay lấy điện thoại trong tay Ngải Tiểu Tiểu: "Xóa!"
Nói xóa liền xóa ngay! Ngải Tiểu Tiểu lườm anh một cái, cầm lại điện thoại cô quay lại nhìn Kỳ Tuấn: "Cho em thời gian chính xác."
Kỳ Tuấn nhíu mày: "Lúc nào cũng được."
"Vậy thì hôm nay đi." Hôm nay có nhiệm vụ nhưng thời gian vẫn còn sớm, vừa đủ để giải quyết mọi chuyện.
"Không thành vấn đề." Kỳ Tuấn gật đầu, ánh mắt ý bảo Ngải Tiểu Tiểu nên bày tỏ chút thành ý.
Cúi đầu xóa số Lục Vũ Hàng trong máy, Ngải Tiểu Tiểu cũng không hiểu tại sao mình lại lựa chọn tin tưởng Kỳ Tuấn đến vậy.
"Ngoan!" Kỳ Tuấn hôn nhẹ lên má Tiểu Tiểu, bàn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, tựa như đang khen ngợi, cưng chiều vật nuôi. Ngải Tiểu Tiểu tức giận giơ chân lên đá: "Anh...... thật đáng ghét...."
"Ha ha ha......" Kỳ Tuấn hào sảng cười to. Ánh nắng chiều trải nhẹ lên gương mặt Kỳ Tuấn khiến anh càng trở nên tuấn tú.
Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy trái tim mình đang đập loạn trong lồng ngực. Cô rốt cuộc hiểu rõ vì sao Kỳ Tuấn lại không hay cười. Bởi vì nụ cười yêu nghiệt ấy sẽ khiến người ta hít thở không thông.
Chỉ là hiện tại Ngải Tiểu Tiểu không có thời gian thưởng thức nụ cười yêu nghiệt ấy, cô nóng nảy kéo ống tay áo Kỳ Tuấn: "Đi, hiện tại chúng ta liền lên đường."
← Ch. 065 | Ch. 067 → |