Vay nóng Homecredit

Truyện:Quân Giáo Sinh - Chương 014

Quân Giáo Sinh
Trọn bộ 147 chương
Chương 014
Tập huấn ở trường quân sự
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)

Siêu sale Lazada


Brian vội vàng thay quân phục đi tới tòa nhà hệ kỹ thuật báo danh, mà trong lúc này, Lâm Viễn và Caesar đã cùng nhau đi tới địa điểm tập hợp của tân sinh hệ chỉ huy quân sự.

Caesar mặc một thân quân trang màu lam đậm, dáng người thon dài cao ngất, dung mạo anh tuấn góc cạnh rõ ràng, cùng với khí tức Alpha huyết thống thuần khiết rõ rệt trên người, rất nhanh liền thu hút tầm mắt của các học viên. Một Caesar như vậy, khi chầm chậm thẳng lưng đi tới, đích thực có khí chất lẫm liệt đặc thù của một quân nhân.

Mà Lâm Viễn đi bên người hắn, cũng mặc quân trang giống hệt, lại có một loại phong thái hoàn toàn bất đồng.

Thiếu niên người châu Á có một đôi mắt trong veo, thân chỉ cao có 1m78, so với những quân nhân thông thường là tương đối thấp bé, mà dáng người cậu lại hơi gầy một chút, nhưng kỳ quái là, trên gương mặt cậu mang theo một nụ cười sáng lạn, đi bên người Caesar có khí thế cường đại cư nhiên cũng không hề thấy kém cỏi chút nào.

Thiếu niên mười tám tuổi trên mặt tràn ngập tươi cười thanh xuân đầy sức sống, bộ dáng lạc quan tinh thần phấn chấn, toàn thân trên dưới đều mang ý chí chiến đấu tràn đầy, phảng phất như không có khó khăn nào có thể khiến cậu sụp đổ.

Khi hai người sóng vai đi đến địa điểm tập hợp, các học viên đang tốp năm tốp ba cùng một chỗ nói chuyện phiếm.

Ngày hôm qua khi báo danh, trong danh sách học viên đã có tư liệu đơn giản về 50 vị đồng học, hơn nửa trong số đó là Alpha, nửa còn lại là Beta, số lượng Alpha trong tổng dân cư chỉ chiếm có 15%, vậy mà trong hệ chỉ huy quân sự đã chiếm đến 50% số lượng, đó cũng là vì Học viện quân sự St. Romia có quá nhiều con cháu quý tộc và người nhà Quân bộ, nếu đổi lại là đại học bình thường, một ban có được bốn năm Alpha đã là rất khó.

Cách tám giờ còn có mười phút, Lâm Viễn tìm một chỗ đứng tốt, cúi đầu sửa sang lại quân trang của mình.

Quân trang của học viên Học viện quân sự St. Romia có màu lam đậm, giày và thắt lưng màu đen, trên mũ có đính một huy chương màu bạc hình hùng ưng giương cánh, là học sinh trường quân đội, bọn họ được coi là những tiểu binh, cho nên trên vai chỉ có một ngôi sao màu bạc nhỏ, sau khi tốt nghiệp nếu đạt thành tích tốt sẽ được thăng lên thiếu úy, được phân chia đến các quân đoàn khác nhau dưới cương vị như một tiểu trung đội trưởng....

Giống như nguyên soái Rawson vừa tốt nghiệp liền được thăng lên thiếu tá, trong ba năm thăng lên đại tá, trong mười năm được lên thượng tướng, cuối cùng trở thành thống soái ba quân, chính là độc nhất vô nhị trong lịch sử Học viện quân sự St. Romia. Cho nên Lâm Viễn mới đặc biệt bội phục người đàn ông đó, thậm chí còn coi hắn là thần tượng và mục tiêu phấn đấu.

Tuy rằng là một Beta mà muốn đạt tới cấp độ như nguyên soái Rawson thì hoàn toàn không có khả năng, bất quá, mục tiêu cao một chút mới có tính khiêu chiến, nếu như mục tiêu quá tầm thường, thì thật chẳng có ý nghĩa gì.

Lâm Viễn đang cúi đầu như có chút đăm chiêu sửa lại cổ tay áo của mình, một nam sinh thân hình cao lớn đột nhiên đi đến trước mặt cậu, nhướn mày nhìn Lâm Viễn, lạnh lùng thốt lên."Này, cậu chính là Lâm Viễn, người nghe đồn đã thi được 300 điểm?"

Lời này vừa nói ra, vô số tầm mắt của bạn học xung quanh lập tức chiếu lên người Lâm Viễn.

Lâm Viễn ngẩng đầu, chạm phải một đôi mắt màu đỏ sậm.

Người trước mặt không biết là con lai ở thiên hà nào, nam sinh thân hình cao lớn có làn da màu đồng cổ và một đôi đồng tử màu đỏ, giờ phút này, cặp mắt kia đang nhìn chằm chằm vào Lâm Viễn, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường.

Nam sinh đánh giá thiếu niên tóc đen thấp hơn mình cả nửa cái đầu từ trên xuống dưới một phen, hơi hơi hếch cằm, hai tay khoanh trước ngực nói."Tôi còn nghĩ cậu là Alpha, hóa ra lại là Beta sao?"

Lâm Viễn gật đầu nói."Ừ, tôi là Beta."

Nam sinh lạnh mặt hỏi."Nhà cậu ở chỗ nào?"

Lâm Viễn nói."Tinh cầu Ryan."

Nam sinh nhíu mày."Tinh cầu Ryan? Chính là cái nơi giá rét hoang vắng đến mức ngay cả thực vật xanh đều không thể nhìn thấy kia?"

Lâm Viễn gật đầu."Ừ, cảnh tuyết ở chỗ đó rất đẹp. Về sau nếu có đến đó thăm quan, tôi sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho cậu."

Nam sinh."........."

Lâm Viễn chủ động vươn tay đến, mỉm cười thân thiện với nam sinh."Tôi tên là Lâm Viễn, còn cậu?"

Nam sinh."..........."

Tôi dựa vào, chẳng lẽ cậu không thấy là tôi muốn đến gây sự sao?

Lâm Viễn không nhìn đến ánh mắt chằm chằm hung dữ của nam sinh, tiếp tục mỉm cười với y, giữ nguyên bàn tay.

Dưới đủ loại ánh mắt phức tạp vây xem của các học viên, nam sinh mắt đỏ rốt cuộc xấu hổ vươn tay đến, cầm lấy tay Lâm Viễn, ngữ khí cứng ngắc nói."Tôi... tôi tên là Becker."

Lâm Viễn cong khóe miệng, cười đến rất là thuần lương vô hại."À, Becker, thật vui khi được làm quen với cậu."

"Ách......"

Bạn học Becker cố tình đến gây sự cuối cùng xám xịt thua cuộc.

Lâm Viễn thu tay lại, gương mặt bình tĩnh tiếp tục cúi đầu sửa sang lại quân trang.

Đáy lòng lại nhịn không được nghĩ, Becker.... Vỏ sò! Tên này thật là dễ nhớ! Vóc người cao lớn, đáng tiếc chỉ số thông minh lại trái ngược, hoàn toàn chưa biết chi tiết về đối phương đã chạy tới khiêu khích, ngộ nhỡ đá phải tường sắt thì y liền thảm rồi.

May mà bối cảnh gia đình mình đơn giản, sẽ không mang thù với y, cũng lười so đo với y.

Alpha huyết thống thuần khiết trong ban nhiều như vậy, con cháu của vương tộc và các tướng quân hiển nhiên sẽ không thiếu. Bạn học vỏ sò có lẽ là loại người tứ chi phát triển nhưng trí não vẫn còn đơn giản, huống chi y cũng chỉ là Beta. Chính y đầu óc đơn giản thì thôi đi, lại còn làm hại Lâm Viễn cũng trở thành đối tượng để mọi người vây xem.

Cảm nhận được các loại ánh mắt ý vị thâm trường bắn tới từ bốn phía, Lâm Viễn đành làm bộ không có gì cúi đầu.

Rất nhanh liền đến tám giờ, cách đó không xa có một người phụ nữ dáng người cao gầy đi tới, khác với các học viên mặt quân trang màu lam đậm, người đó mặc một bộ quân phục màu trắng thuần phẳng phiu, mái tóc ngắn bị chiếc mũ hoàn toàn che khuất, mang một bộ dáng anh tư hiên ngang. Bà dừng bước trước mặt các học viên, ánh mắt lợi hại quét qua toàn trường một lần, cất cao giọng nói."Xếp thành hàng theo số hiệu!"

Năm mươi người lập tức dựa theo số hiệu của mình xếp thành hàng thẳng tắp.

Số thứ tự của Lâm Viễn là 59800049, Caesar là 59800050, hai người vừa vặn đứng kế bên.

Thấy mọi người nhanh chóng xếp hàng ổn định, lúc này người phụ nữ mới vừa lòng gật gật đầu, nói.

"Trước tiên tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên là Eileen, là chủ nhiệm lớp của các bạn, mọi người có thể gọi tôi là huấn luyện viên Eileen. Trong ba năm ở đây, tôi sẽ giám sát việc học của năm mươi người các bạn, đương nhiên, nếu như có bất cứ khó khăn nào trong sinh hoạt hoặc học tập, cũng đều có thể đến tìm tôi."

"Cần nói rõ cho các bạn là, hệ chỉ huy có chế độ đào thải rất nghiêm khắc, muốn ở lại cho đến khi thuận lợi tốt nghiệp, tất cả các môn trong chương trình học các bạn bắt buộc đều phải đạt tiêu chuẩn! Đủ điều kiện là 80 điểm, mỗi năm học đều sẽ có đợt khảo hạch để xử lý những học viên bị lưu ban!"

Lời này của Eileen vừa phát ra, phía dưới nhất thời truyền đến một loạt thanh âm bàn luận.

"Tôi không có nghe nhầm chứ? 80 điểm mới được tính là đủ tiêu chuẩn?"

"Có lầm hay không a? Cư nhiên còn có chế độ đào thải?"

Bạn học Becker thực anh dũng nhấc tay nêu ý kiến."Huấn luyện viên! Xin hỏi điểm tối đa là bao nhiêu? Có phải là 150 điểm hay không?"

Eileen nhíu mày nói."Điểm tối đa là 100 điểm, đạt tiêu chuẩn là 80 điểm, có vấn đề gì sao?"

Mọi người: ".........."

Eileen lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người."Nhớ cho kỹ, các bạn là học sinh hệ chỉ huy quân sự, tương lai sẽ gánh vác trách nhiệm chỉ huy quân đội vô cùng quan trọng! Mặc kệ là chỉ huy một quân hạm nhỏ, một đội tiên phong, hay là cả một quân đoàn, đã là người chỉ huy, một sai lầm của các bạn, rất có thể sẽ khiến thuộc hạ và chính bản thân các bạn phải bỏ mạng!"

"Cho nên, mỗi một môn trong chương trình học ít nhất phải đạt 80 điểm, đây là yêu cầu cơ bản nhất của trường học đối với các bạn, còn mục tiêu của mọi người mỗi lần dự thi hẳn phải là điểm tối đa! Năm nay Quân bộ công khai tuyển sinh, ban các bạn có đến hai học viên đạt được thành tích thi tối đa!"

"Tôi tin tưởng rằng, chỉ cần các bạn cố gắng, thì đủ điều kiện dự thi cũng không phải là vấn đề lớn. Tôi cũng tin tưởng, trong 50 học viên ở đây, tương lai nhất định sẽ xuất hiện những tướng quân chỉ huy quân đoàn hùng mạnh nhất của đế quốc!"

Eileen dừng lại một chút, nhìn các thiếu niên trước mặt, cất cao giọng nói."Nói cho tôi biết, các bạn có tự tin hay không?"

"....... Có!"

"Lớn tiếng một chút!"

"Có!"

Các thiếu niên được Eileen khích lệ một phen nhất thời nhiệt huyết sôi trào, mới vừa rồi còn trầm mặc, đảo mắt một cái đã bừng bừng khí thế.

Lúc này Eileen mới gật gật đầu."Rất tốt! Mỗi một tướng quân đều bắt đầu từ binh lính, như vậy. hôm nay mở đầu, các bạn sắp chính thức trở thành quân nhân của đế quốc, khóa học đầu tiên, chính là về tư thái của một quân nhân!"

Ánh mắt Eileen nhanh chóng quét qua đội ngũ năm mươi người một lần."59800049, 59800050, bước ra khỏi hàng!"

— Hai người mà bà điểm danh, chính là Lâm Viễn và Caesar.

*******

Lâm Viễn và Caesar cùng nhau sóng vai đi tới phía trước đội ngũ.

Eileen liếc mắt nhìn hai người nói."Hai bạn này vừa rồi đứng ở tư thế nghiêm rất chuẩn, các bạn lên đứng ở trước đội ngũ, làm mẫu cho các học viên!"

"Rõ, huấn luyện viên!"

Hai người sóng vai đứng chung một chỗ, Caesar vốn cao ngất, đứng như vậy quả thật rất có khí thế quân nhân, Lâm Viễn tuy rằng thấp hơn hắn một cái đầu, nhưng dưới ánh sáng mặt trời cũng thẳng tắp đoan chính.

Eileen đi đến phía sau hai người, quay đầu nói với các học viên.

"Giống như hai bạn này, ngẩng đầu, ưỡn ngực, năm ngón tay khép lại, ngón giữa kề sát đường khâu ở chính giữa hai bên mép quần, đây chính là tư thế nghiêm tiêu chuẩn của quân nhân!"

Eileen vừa giảng giải, vừa đi kiểm tra bên trong đội ngũ.

"Về sau, bất luận là nhìn thấy người nào, chỉ cần mặc vào một thân quân phục, lưng thẳng đoan chính, chính là tư thái cơ bản nhất của một quân nhân! Lấy tinh thần của các bạn ra, đừng có cong vẹo giống cà tím như vậy!"

Eileen đi kiểm tra từ đầu đến cuối đội ngũ một lần, thấy tư thế không đúng lập tức không khách khí đánh xuống.

Dưới sự dạy bảo bạo lực của chủ nhiệm lớp, năm mươi người rất nhanh liền đứng thẳng tắp, đưa mắt nhìn xa xa, chẳng khác nào một loạt cột cờ chỉnh tề.

Lúc này Eileen mới vừa lòng gật gật đầu, nói.

"Rất tốt, cứ đứng như vậy, nghe tôi dặn dò cho các bạn một số việc. Tôi chỉ nói một lần, cố gắng mà ghi nhớ cho tốt!"

"Thứ nhất, tất cả các học viên, bắt đầu từ buổi chiều hôm nay, phải tiến hành quân huấn trong vòng một tháng, các huấn luyện viên phụ trách huấn luyện sẽ chỉ cho các bạn lễ nghi và chế độ điều lệ của Quân bộ, sau khi quân huấn kết thúc sẽ tiến hành khảo hạch, hy vọng các bạn nghiêm túc học tập, đừng nên để xuất hiện tình trạng không qua nổi khảo hạch!"

"Thứ hai, tôi sẽ phát cho các bạn mỗi người một chiếc thẻ, đó là chứng minh thân phận của các bạn trong thời gian học trong trường, trợ cấp sinh hoạt mỗi tháng, tiền thưởng các cuộc thi đấu cùng với học bổng mỗi kỳ đều sẽ được đưa vào thẻ này, nó có thể dùng để mua sắm và tiêu dùng, cũng có thể sử dụng làm chứng nhận khi mượn sách ở thư viện, các bạn nhớ phải bảo quản thật tốt!"

"Thứ ba, qua ba tháng nữa, chính là buổi lễ kỉ niệm 600 năm thành lập đế quốc, đến lúc đó tinh cầu Rumsfeld ở thiên hà Cepheus sẽ tổ chức các hoạt động chúc mừng, mười bạn học thắng trong cuộc thi đấu cơ giáp, có thể đại diện cho trường tới tham gia trận chung kết ở thiên hà Cepheus, cũng có cơ hội được tận mắt thấy bệ hạ Trand! Trong số mười người này, tôi hy vọng các bạn có thể cố gắng hết sức để đoạt được!"

"Buổi chiều hai giờ ngày hôm nay, tại hội quán trung ương cử hành nghi thức tuyên thệ của quân đội, bắt buộc tất cả mọi người đều phải tham gia!"

"Được rồi, đây là tất cả những điều tôi muốn nói, trước hết các bạn cứ đứng chỗ này luyện tập tư thế quân đội đi." Eileen cúi đầu nhìn thời gian, bình tĩnh nói."Đứng một giờ nữa!"

Thời gian trôi qua từng giây một, mười phút, nửa giờ, một giờ, ....

Một đám người im lặng đứng, thần sắc trên mặt mới đầu đều tràn ngập ý chí chậm rãi trở nên nôn nóng.

Thời tiết Phá Quân tinh vốn vô cùng nóng bức, hôm nay lại là ngày nắng, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống khiến mọi người đều cảm thấy như đang bị đặt trong lò lửa.

Mồ hôi trên trán Lâm Viễn nhỏ xuống từng giọt từng giọt, hai chân dần dần cứng ngắc, thở sâu điều chỉnh nhịp tim một chút, dư quang nơi khóe mắt trộm liếc sang Caesar ở bên cạnh, phát hiện vẻ mặt Caesar vẫn thoải mái mà đứng đó, giống như hắn không phải đang đứng tư thế quân đội, mà là nằm trên sô pha xem TV.

"........."

Lâm Viễn cắn chặt răng, lưng thẳng tắp tiếp túc kiên trì đứng.

Phía sau đột nhiên truyền đến thành âm khiếp sợ của một nữ sinh.

"Huấn luyện viên, có người ngất đi!"

Người ngất xỉu là một nữ Beta, thể chất vốn đã không tốt, liên tục đứng trong một giờ rốt cuộc không trụ nổi, sắc mặt tái nhợt trực tiếp ngã xuống. Eileen để hai người máy trợ thủ đưa nữ sinh kia đến phòng y tế cách đó không xa, đi lên trước đội ngũ nói.

"Tôi chỉ muốn thử sức nhẫn nại của các bạn, không cần miễn cưỡng bản thân, kiên trì không được thì hãy đi đến đại sảnh bên kia nghỉ ngơi!"

Vừa dứt lời, liền có một Beta không kiên trì được nữa, ủ rũ đi đến đại sảnh ngồi xuống, ngay sau đó lại là Beta rời đội ngũ. Hiển nhiên, liên tục một giờ đứng tư thế quân đội dưới ánh mặt trời đã khiến cho thể năng của rất nhiều người đạt đến cực hạn.

Dần dần, gần như tất cả nhóm Beta đều bỏ cuộc, rất nhiều Alpha cũng không kiên trì nổi rời khỏi hàng.

Eileen nhìn thời gian, cũng đã qua thêm nửa giờ.

Mà người số 49 kia, một Beta tên là Lâm Viễn, cư nhiên vẫn ở chỗ này, đứng yên không nhúc nhích.

Lưng thiếu niên vẫn giữ thẳng tắp, đôi mắt đen láy tràn đầy kiên định và tự tin. Dường như trong lòng cậu có một sự tin tưởng kỳ quái, chỉ cần có thứ đó chống đỡ, cậu vĩnh viễn cũng sẽ không lui bước.

Thân là một Beta, gen trời sinh vốn đã không ưu tú như Alpha, thể năng so ra lại càng kém Alpha, nhưng cậu lại có thể dựa vào lòng tin này, mạnh mẽ chống đỡ đến hiện tại.

Eileen như có chút đăm chiêu nhìn thiếu niên tóc đen trước mặt.

Người kia..... cũng là hậu duệ của người Châu Á.....

Nhập học với số điểm dự thi tối đa, lại là Beta....

Lâm Viễn và Caesar một mình đứng phía trước đội ngũ, cho nên, cậu hoàn toàn không biết tình huống phía sau, cũng không nhìn thấy trong đội ngũ, vốn dĩ có 48 người giờ chỉ còn lại 5 Alpha!

Lúc này Lâm Viễn đang ở trong trạng thái hoàn toàn trống rỗng.

Ánh nắng trên đỉnh đầu chiếu xuống khiến cậu cảm thấy choáng váng từng đợt, một lượng lớn mồ hôi chảy ra khiến cho máu bên trong cơ thể bắt đầu lưu chuyển nhanh hơn, tim đập cũng càng lúc càng gấp, ngực như bị một khối đá đè nặng, mỗi lần hô hấp đều vô cùng gian nan. Môi khô đến sắp nứt ra, trong cổ họng lại càng như muốn bốc hơi.

.......... Không thể bại bởi Caesar.

Mình và Caesar là xá hữu, cùng được huấn luyện viên gọi lên làm mẫu, biểu tình của Caesar nhìn qua thoải mái như vậy, nếu cậu cứ như vậy nhận thua, về sau trong ký túc xá Caesar sẽ xem thường cậu. Hơn nữa, thân là một quân nhân, tư thế quân đội cơ bản như vậy, nhất định phải tiếp tục kiên trì!

Mang theo ý tưởng đơn thuần ấy, Lâm Viễn vẫn kiên trì đến hiện tại. Cậu hoàn toàn không biết, biểu hiện của cậu đã khiến cho nhóm Alpha phía sau bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.

— Tiểu Beta này, quả thực là một Beta kỳ quái!

Đứng lâu như vậy, thế mà còn không chịu thua, thân là Alpha, làm sao bọn họ có thể không biết xấu hổ rút lui sớm hơn Beta được chứ?

Vì thế, bốn Alpha phía sau tiếp tục đứng mà nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa Lâm Viễn, còn có một Alpha tên Carl như có chút đăm chiêu nhìn thiếu niên thân cao 1m78, hơi hơi giương khóe môi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Lâm Viễn cảm thấy bản thân sắp đến cực hạn, trước mắt bắt đầu tối đi, đầu óc cũng kêu ong ong, thậm chí hai chân còn nhịn không được nhẹ nhàng run lên một chút.

Đúng lúc này, Caesar đột nhiên liếc mắt nhìn Lâm Viễn, sau đó quyết đoán xoay người rời khỏi cuộc cạnh tranh."........"

A? Hắn trở về sao?

Lâm Viễn nghi hoặc nhìn sang bên cạnh, quả nhiên Caesar đã trở về.

Nếu Caesar trở về, Lâm Viễn cũng không cần phải cậy mạnh, trực tiếp xoay người đi về phía đại sảnh.

Thể năng của cậu rõ ràng đã đến cực hạn, tim đập nhanh đến muốn nhảy ra ngoài, mồ hôi trên người đã sớm ướt đẫm cả quân trang, làn da trắng nõn ửng hồng, cảnh vật trước mắt không ngừng đung đưa, hai chân cứng ngắc như không còn là của chính mình, mỗi bước đi đều như đạp trên bông....

Lâm Viễn thở sâu, cố gắng dùng một chút khí lực cuối cùng chậm rãi đi vào trong sảnh, tìm một vị trí ngồi xuống, há miệng thở phì phò từng ngụm từng ngụm.

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một bàn tay, xương ngón tay thon dài rõ ràng, trong tay cầm một lọ nước.

Lâm Viễn ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt thâm trầm của Caesar.

Cảm xúc trong mắt nam sinh dường như có chút phức tạp, liếc mắt nhìn Lâm Viễn, thấp giọng nói."......... Cho cậu."

Caesar đưa nước vào tay Lâm Viễn, ngồi xuống bên cạnh Lâm Viễn.

Lúc này Lâm Viễn đã khát nước muốn chết, yết hầu gần như muốn bốc hỏa, không chút do dự lấy nước uống mấy ngụm, liểm liếm đôi môi khô khốc, lúc này mới phát hiện, nước này cũng không phải nước tinh khiết thông thường, có hương vị ngọt ngào, hẳn là bỏ thêm chất dinh dưỡng. Sau khi đổ nhiều mồ hôi, uống loại nước này có thể đảm bảo cân bằng độ ẩm trong cơ thể.

Uống hết nửa bình nước, thân thể quả nhiên dễ chịu rất nhiều. Nặng nề trên ngực dần dần biến mất, hô hấp cũng trở nên thoải mái hơn.

Lâm Viễn vô cùng cảm động vì sự săn sóc của xá hữu, quay đầu sang mỉm cười nói."Cảm ơn."

"Không cần, " Caesar đối diện với đôi mắt trong suốt sáng ngời của thiếu niên, dời tầm mắt thấp giọng nói."Thật sự là ngu ngốc."

"......."

Lâm Viễn một bên uống nước, một bên nghi hoặc nghĩ: Caesar vừa nói cái gì? Hình như có nghe được hai chữ ngu ngốc? Hắn đang mắng ai là ngu ngốc?

Hết chương 14.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-147)