← Ch.08 | Ch.10 (c) → |
"Tại sao ta không tìm được họ?" Sau khi lấy được tự do, đầu tiên Lạc Dã Nhạn nghĩ đến chính là chạy đi tìm mấy nữ nhân bị nàng đè ép, sau khi phát hiện tìm khắp nơi không thấy người, liền lập tức đi đến trước mặt của Dận Lệ.
"Bọn họ là ai?" Dận Lệ cố ý không biết.
"Chính là bọn Vu mỹ nhân a!" Lạc Dã Nhạn buồn bực nói."Ta đi tìm các nàng ấy, thái giám cung nữ lại nói họ đã không ở kia rồi... Cuối cùng các nàng đó nghỉ ngơi ở đâu?"
"Lãnh cung." Dận Lệ dâng tặng hai chữ lời ít mà ý nhiều.
"À?" Lạc Dã Nhạn há hốc mồm cứng lưỡi."Tại sao họ phải ở lãnh cung? Họ không làm gì sai, tại sao ngươi muốn đối với các nàng như vậy?"
"Để cho các nàng ở nơi đấy đã là rất tốt." Dận Lệ khẽ nhếch môi, bờ môi giương ra mỉm cười bên trong có mấy phần âm lãnh."Dám can đảm thiết kế tổn hại nữ nhân của ta, chỉ để cho họ ở lãnh cung, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ đối với các nàng rồi."
"A." Lạc Dã Nhạn giống như là nghe hiểu cái gì, nhịp tim đột nhiên lỡ một nhịp đập."Họ... Họ làm cái gì sao?"
Đáp án của vấn đề này, chẳng lẽ có liên quan tới nàng chứ?
"Họ để cho nàng leo cây, để cho nàng từ trên cây rớt xuống." Hắn là kiểu nhân vật có thù oán phải trả, nhất là khi thù này có liên quan đến nữ nhân của hắn.
Quả nhiên là như vậy! Lạc Dã Nhạn trợn trắng mắt, gấp gáp thở dài một cái."Ta không phải nói với ngươi, là ta tự mình muốn leo cây, cũng là tự ta rớt xuống sao? Họ làm đệm lưng cho ta, ta đã rất áy náy rồi, cũng bởi vì ta mà bị đày vào lãnh cung?"
Nàng lập tức cảm giác mình là nữ nhân tội ác tày trời.
Dận Lệ hừ lạnh một tiếng."Thật may là họ làm đệm lưng cho nàng, nếu không khẳng định ngay cả lãnh cung họ cũng không được."
"Vì sao ngươi không nói lý lẽ như vậy, nói đều không nghe?" Lạc Dã Nhạn dò xét hắn một cái, giận hắn không đem lời nàng nói nghe vào trong tai.
"Ta không nói đạo lý? Là chính nàng không có phát hiện ra nguy hiểm." Dận Lệ khẽ nhếch khóe môi, lộ ra độ cong đông lạnh."Thành thật mà nói, ta đã sớm không muốn các nàng. Cho nên họ còn có thể ở lại trong cung là bởi vì lúc trước ta mở một con mắt nhắm một con mắt... Hiện tại phạm phải tội lớn ngập trời này, ta không thể tha thứ cho họ!"
"Lỗi nặng ngập trời?" Lạc Dã Nhạn càng không thể tưởng tượng nổi."Đây coi là lỗi nặng ngập trời cái gì? Họ vốn không có sai a!"
Đối mặt với Dận Lệ vẫn hoàn toàn làm cho tình huống không rõ ràng lắm, nàng hít một hơi thật sâu."Nàng có thể tiếp tục giúp các nàng ấy nói chuyện, thế nhưng cũng sẽ không thay đổi được quyết định của ta."
Lạc Dã Nhạn nổi giận. Trong đầu hắn rốt cuộc là chứa vật gì, vì sao cố chấp như vậy? Đã nói với hắn không phải lỗi của họ rồi, hắn còn trách tội họ!
Thôi! Nàng quyết định trước không để ý tới nam nhân cậy mạnh bá đạo trước mắt này."Ta không để ý tới ngươi, ta muốn đến lãnh cung nhìn các nàng trước!"
Lời vừa mới nói xong, người của nàng tựa như chim nhạn nhanh chóng bay khỏi.
Dận Lệ trừng mắt nhìn chằm chằm hành vi kích động của nàng, quyết định âm thầm đi theo phía sau nàng đến lãnh cung.
Mặc dù những nữ nhân kia bị thương thì bị thương, tàn phế thì tàn phế, nhưng ai biết những nữ nhân lòng dạ độc ác kia có thể lại thiết kế nàng không hề phòng bị hay không?
Mà ai biết, nàng lại có thể dại dột, đã bị thiết kế phải thảm như vậy, còn phải giúp đối phương nói chuyện hay không?
Ai, nữ nhân này quả nhiên là ông trời phái tới khắc chết hắn...
Đây... Lãnh cung này hình như là trại tập trung bi thảm! Trên mấy tấm đệm đơn giản, mấy nữ nhân nằm gào khóc trên giường.
Lạc Dã Nhạn kinh ngạc cực kỳ nhìn một đám người quấn đầy vải trắng trước mắt, hoàn toàn không dám đem các nàng liên tưởng với mấy nữ nhân khí chất cao nhã, xinh đẹp động lòng người trước đây là cùng một người.
Nàng kinh ngạc đến nỗi ngay cả lời đều nói không hết."Các ngươi... Các ngươi làm sao vậy?" Xem ra, họ hình như rất thảm, rất thảm, rất thảm.
"Cổ của ta bị đè gãy." Nằm ở trên giường, giọng nói của Vu mỹ nhân đã không giống với quá khứ.
"Eo của ta bị chặt đứt." Triệu Tiệp Dư nói ra thảm thương của mình.
"Hai người chúng ta tay chân cũng đị gãy." Lý Chiêu Dung thay Quách Chiêu Nghi lên tiếng.
"A..." Thì ra là tình hình tai nạn thật sự thảm nặng như vậy."Thật xin lỗi, ta thật sự là không là cố ý đâu! Thật xin lỗi... Muốn ta làm chút gì cho tốt đây?"
"Ngươi cái gì cũng đừng làm!" Các nữ nhân đồng thời gào thét.
Họ nhất trí cho là Lạc Dã Nhạn không đơn thuần chỉ là hồ ly tinh, còn là mười phần tai họa! Chỉ cần có nàng xuất hiện, họ sẽ không có chuyện tốt!
Dù nàng ta không phải cố ý, nhưng họ cũng không để cho nàng đến gần họ!
"Nhưng mà..." Lạc Dã Nhạn bị bốn nữ nhân quát tay chân luống cuống."Nhưng là các ngươi biến thành như vậy, ta thật sự không đành lòng..."
"Không đành lòng cái gì? Trong lòng ngươi nhất định rất đắc ý, như vậy cũng không có người giành hoàng thượng với ngươi." Quách Chiêu Nghi hừ lạnh một tiếng.
"Không có a." Lạc Dã Nhạn bị chất vấn như vậy, sắc mặt nháy mắt chuyển thành tái nhợt."Ta làm sao có thể nghĩ như vậy?"
"Ngươi nhất định là nghĩ như vậy!" Các nữ nhân trăm miệng một lời nói."Đi nhanh đi, không nên tới nơi này, chúng ta không muốn nhìn thấy ngươi."
"Ta thật sự không có nghĩ như vậy, ta vẫn... vẫn..." Lạc Dã Nhạn nghĩ đến việc mình một mực nói tốt về họ trước mặt hoàng thượng. Tại sao họ lại chất vấn nàng như vậy?
"Đừng có mà lèo bèo, chúng ta thật không muốn gặp lại ngươi! Ngươi cứ việc đi lấy lòng hoàng thượng đi! Chỉ là ngươi cũng nên nhớ, hoàng thượng là người bạc tình, có một ngày ngươi sẽ giống như chúng ta vậy!" Lý Chiêu Dung cắn răng nghiến lợi nói.
"Hoàng thượng không phải như thế..." Lạc Dã Nhạn theo bản năng giúp Dận Lệ nói chuyện."Ta sẽ gọi hoàng thượng tới nơi này gặp các ngươi!"
Nàng nhất định phải làm cho Dận Lệ đối đãi mấy nữ tử này thật tốt mới được! Tốt nhất đem người thương thế thảm hại nhất trong đó phong làm hoàng hậu, những người khác coi như quý phi!
Cứ quyết định như vậy!
"Tại sao không cần?"
Trong tẩm cung hoàng thượng, truyền đến tiếng chất vấn của Lạc Dã Nhạn tức giận.
"Tại sao muốn?" Dận Lệ nhướng lông mày anh tuấn, dù bận vẫn ung dung nhìn lửa giận lên cao của nàng.
"Ngươi có biết ta làm thế vì muốn tốt cho ngươi hay không? Họ nói ngươi là người bạc tình, ngươi còn không chứng minh một chút ngươi không phải là người như thế sao?" Lạc Dã Nhạn giận đến đôi tay nắm chặt thành quyền.
"Ta chỉ hữu tình đối với nữ nhân ta chân chính yêu thích." Bên môi Dận Lệ bật ra cười yếu ớt."Ta một chút cũng không muốn làm tình lang."
"Ngươi..." Lạc Dã Nhạn giận đến thiếu chút nữa nói không ra lời."Ngươi hãy lập họ làm hậu làm phi thì thế nào?"
"Ta đã cho các nàng sự chăm sóc thích đáng nhất rồi, thương thế của các nàng cũng không phải là ta tạo thành, ta còn phải chịu trách nhiệm gì sao?" Dận Lệ khẽ cười nhạt, không nói ra chuyện những nữ nhân này bị đè ở phía dưới, hoàn toàn là huynh đệ của hắn giở trò quỷ.
Bị hắn vừa nói như vậy, Lạc Dã Nhạn thoáng chốc không phản bác được."Vấn đề là, họ cũng đã thảm như vậy, ngươi còn không thương tiếc họ, bộ dáng như vậy không phải nên đối với các nàng rất áy náy sao?"
"Thương yêu họ?" Dận Lệ bĩu khóe môi, mị hoặc trong tròng mắt đen xuyên suốt hiện ra mỉm cười tà ác."Nàng nói thật một chút, muốn ta thương yêu họ thế nào?" Hắn cố ý tăng thêm phát âm ở hai chữ thương yêu, dung nhan tuấn dật hiện lên thần sắc mập mờ.
"Ngươi..." Lạc Dã Nhạn và hắn chung đụng đã lâu, làm sao không biết hắn ám chỉ thương yêu là cái gì."Ngươi thật là tà ác!"
"Đó chỉ là nhu cầu cần thiết của con người mà thôi." Dận Lệ giương nhẹ khóe môi.
Lạc Dã Nhạn đột nhiên bị những lời này của hắn đánh trúng."Ngươi làm sự kiện kia, cũng chỉ là vì nhu cầu sao?"
Tại sao sau khi nàng nghe được, đột nhiên cảm thấy tâm đau đớn như là bị kim châm?
"Nàng muốn nghe được cái gì đáp án đây?" Dận Lệ cố ý không cho nàng đáp án rõ ràng, một đôi con mắt lợi hại chăm chú nhìn kiều nhan thanh tú của nàng.
"Ta..." Lạc Dã Nhạn trong lòng tự hỏi. Nàng muốn nghe được đáp án gì đây?
Không muốn suy nghĩ sâu xa cái vấn đề này, Lạc Dã Nhạn nói thật nhanh sang chuyện khác."Được rồi, hiện tại ta hiểu được lý do ngươi không muốn lập họ làm hậu làm phi. Nhưng tại sao ngươi không thể chỉ là cho các nàng một danh phận?"
"Cũng không hưởng thụ được rồi, có danh phận thật sự tốt hơn sao?" Dận Lệ nhẹ nhàng cười nhạt."Trong ngoài không nhất trí như vậy, thật sự rất tốt sao?"
"Ách..." Lạc Dã Nhạn nói: "Không có danh phận cũng được" Tâm tình của nàng bị hắn đánh vỡ."Vậy..."
"Tên cùng danh phận, cả đời ta đây đều chỉ muốn cho một nữ nhân." Con ngươi đen như mực của Dận Lệ phát sáng gắt gao nhìn chằm chằm dung nhan tinh xảo của nàng, một cái chớp mắt cũng không."Là nàng, Lạc Dã Nhạn, tiểu Dã Nhạn nhi của ta. Đến tột cùng nàng đã chuẩn bị xong để tiếp nhận tất cả hay không?"
Buổi nói chuyện này khiến Lạc Dã Nhạn như gặp phải lôi công, ngây người như phỗng đứng ở tại chỗ, thật lâu không thể nói thành lời.
Lại là nàng.
Tại sao là nàng? Nàng đến nay vẫn nghĩ mãi không thông.
Hắn giống như là xa cuối chân trời không người nào có thể so sánh, vị vua xa không thể chạm, mà nàng chỉ là con chim nhạn hoang dã không cẩn thận bay đến bên cạnh hắn, tại sao hắn vẫn nói nàng là nữ nhân duy nhất có thể lấy được tất cả yêu của hắn?
Nàng có đáng giá không? Nàng muốn thế nào mới có thể biết đến tột cùng mình có đáng giá hay không? Nếu không phải đáng giá, nàng muốn đối mặt như thế nào với thịnh tình không thể chối từ này của hắn?
Tại sao thiên hạ nhiều nữ nhân như vậy hắn không thương, cố tình lựa chọn nàng? Cuối cùng là nơi nào của nàng hấp dẫn hắn? Tại sao nàng thủy chung không nghĩ ra nguyên do?
"Tiểu Lạc."
Vẫn còn ở sững sờ suy nghĩ, giọng nói thanh thúy dễ nghe đã bay vào trong tai Lạc Dã Nhạn.
"À?" Thấy trước mắt là ba nữ nhân đó, Lạc Dã Nhạn giống như thấy quỷ sợ hết hồn."Các ngươi... A -"
Xong đời! Nàng mấy ngày nay bị một đống chuyện bên cạnh làm điên rồi, hoàn toàn quên mất việc muốn cứu ba cặp tuấn nam mỹ nữ này.
"Thế nào? Dáng dấp chúng ta rất đáng sợ sao?" Hoa Nhan Hi chỉ mình, buồn bực nhìn sắc mặt kinh hãi biến thành trắng bệch của Lạc Dã Nhạn.
"Không có, không có... A, thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Lạc Dã Nhạn vội vàng cúi người nói xin lỗi với ba nữ nhân."Ta cho đến bây giờ vẫn là không có đồng ý với hoàng thượng muốn làm hoàng hậu của hắn, may mắn các ngươi còn sống thật tốt! May mắn..."
"Không sao á. Hoàng thượng có thể là được ngươi hầu hạ thật tốt, gần đây tinh thần sảng khoái, không có muốn trả thù chúng ta, cho nên chúng ta sống rất tốt không cần lo lắng đâu." Hình Y Thảo phất tay một cái, muốn Lạc Dã Nhạn không cần để chuyện nhỏ như thế ở trong lòng.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Lạc Dã Nhạn yên lòng vỗ vỗ ngực của mình, môi trái tim lộ ra tươi cười như trút được gánh nặng.
"Đúng rồi, chúng ta tới tìm ngươi, là muốn xem ngươi có gặp phải cái gì khó khăn hay không, chúng ta có thể giúp ngươi." Mai Phượng Tuyết giải thích."Ngươi cũng biết, chúng ta không thể để cho ngươi gặp phải khó khăn, bởi vì nếu ngươi gặp phải khó khăn, nhất định tâm tình hoàng thượng sẽ không tốt, nếu hoàng thượng tâm tình không tốt, sẽ đem tức giận trút lên trên người chúng ta... Cho nên chúng ta quyết định nhảy ra làm quân sư của ngươi."
Trên thực tế là bởi vì Dận Lệ nói đám nữ nhân bọn họ không giúp được gì, họ càng muốn vào lúc khẩn cấp xuất hiện gây thêm rắc rối.
Dù thế nào đi nữa bọn hắn là người nhà thân thiết nha, nghĩ cũng biết Dận Lệ không dám đối với các nàng như thế nào. Coi như Dận Lệ thật sự đối với các nàng như thế nào, vẫn là có tướng công của bọn họ chống chọi. Nói tóm lại, vô luận họ làm thế nào, đều không cần phụ trách là được!
Họ không tận lực chơi, như vậy làm sao xứng đáng với mình chứ?
"Trên thực tế ta rất khó nghĩ." Lạc Dã Nhạn toàn tâm toàn ý tin tưởng ba nữ nhân lòng dạ xấu xa trước mắt.
"Khó nghĩ cái gì?" Ba đôi mắt to long lanh đồng thời nhìn chằm chằm vào nàng.
"Chính là thê thiếp của hoàng thượng bị tàn phế, ta xin hoàng thượng lập họ làm phi làm hậu, nhưng mà hoàng thượng không chịu." Lạc Dã Nhạn cau mày."Ta vốn cảm thấy hoàng thượng làm như vậy không đúng lắm, vấn đề là cách nói của hoàng thượng cũng không sai, bảo hoàng thượng lập người cái gì cũng không thể làm được làm hậu làm phi, giống như cũng không có nhân đạo, cho nên ta hiện tại rất khổ não... Khổ não hơn là hoàng thượng lại muốn ta làm hoàng hậu của hắn... Ta thật không muốn làm hoàng hậu của hắn..."
"Ngươi thật không muốn làm, vẫn cảm thấy mình không xứng làm?" Một câu nói của Hình Y Thảo hoàn toàn đã đánh vào lòng của Lạc Dã Nhạn.
"A..."
Nàng thật không muốn làm, vẫn cảm thấy mình không xứng làm?
Nàng là thật không muốn làm, vẫn cảm thấy mình không xứng làm?
"Cả hai đều có!" Lạc Dã Nhạn nghĩ, cuối cùng quyết định giải quyết dứt khoát, trực tiếp đem hai đáp án nói ra, tránh khỏi phiền toái.
"Có thật không?" Khóe môi Mai Phượng Tuyết hiện ra cười như không cười chất vấn.
"Đương nhiên là thật." Lạc Dã Nhạn một mực chắc chắn.
"Nếu chỉ có vậy, vậy chúng ta đã giúp ngươi nghĩ biện pháp rồi." Hình Y Thảo thật sự cũng không tiếp tục chất vấn nàng, rất có nghĩa khí giúp nàng nghĩ biện pháp.
"Tốt!" Lạc Dã Nhạn gật đầu thật mạnh. Nghĩ đến không cần trả lời vấn đề trước đó nữa, thì nàng có loại cảm giác được giải thoát.
"Ngươi có nghĩ tới tại sao hoàng thượng muốn ngươi làm hoàng hậu hay không?" Hình Y Thảo thần bí nói."Có phải là hắn đặc biệt háo sắc hay không?"
"À?" Lạc Dã Nhạn bị Hình Y Thảo làm cho không hiểu ra sao."Đặc biệt háo sắc?" Nàng tái diễn bốn chữ này, sắc mặt đột nhiên không có tiền đồ ửng hồng.
Nếu như đối với làm chuyện kia cũng coi là đặc biệt háo sắc, vậy hắn đích xác là đặc biệt háo sắc á... Ah, chẳng lẽ nàng đặc biệt có thể ở phương diện này phối hợp hắn, cho nên hắn mới gắt gao bám lấy nàng không thả chứ?
"Ngươi nghĩ đi đâu, sao mặt hồng như vậy?" Mai Phượng Tuyết như tên trộm nhìn Lạc Dã Nhạn."Trong lòng ngươi nghĩ háo sắc gì, tất cả nam nhân nhà bọn họ đều có, cho nên không ly kỳ, chưa tính là đặc biệt háo sắc."
"À?" Khuôn mặt Lạc Dã Nhạn càng thêm ửng hồng. Họ lại có thể nhìn ra trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, thật sự là...
"Ta nói đặc biệt háo sắc là hoàng thượng sẽ nghĩ như vậy muốn ngươi làm hoàng hậu, không muốn làm cũng được bởi vì xuất thân của ngươi rất bất đồng." Hình Y Thảo vạch trần trọng điểm."Có lẽ hoàng thượng đặc biệt thích người xuất thân tỳ nữ cũng không chừng."
"Là thật sao?" Lạc Dã Nhạn đột nhiên cả kinh. Đáp án như vậy, vì sao trước kia nàng cũng không nghĩ tới khả năng này?
"Ngươi cũng cảm thấy rất có thể sao?" Hoa Nhan Hi nhảy ra đồng ý với suy đoán của Hình Y Thảo."Ta vẫn cảm thấy chẳng những không thể không có khả năng, hơn nữa khả năng còn cao vô cùng. Phải biết, tư tưởng nam nhân bọn họ là sinh vật vô cùng kỳ quái, ta dùng ánh mắt của nữ nhân bình thường nhìn bọn họ, không tìm ra thứ gì."
"A?" Lạc Dã Nhạn lại sửng sốt.
Nàng hình như không có nghĩ qua, điều làm cho Dận Lệ thích chính là tỳ nữ, hơn nữa còn là loại tỳ nữ cấp bậc thấp nhất, cung nữ trong cung đã không có biện pháp thỏa mãn hắn.
"Vậy hiện tại ta nên làm như thế nào đây?" Mặc dù biết có khả năng này, tay chân Lạc Dã Nhạn vẫn là luống cuống vô cùng, hoàn toàn không biết phải làm thế nào mới tốt.
"Ta thận trọng hỏi ngươi một vấn đề." Hình Y Thảo đột nhiên mở to một đôi mắt sáng chói nhìn Lạc Dã Nhạn.
"Vấn đề gì?" Lạc Dã Nhạn ngay tức khắc hỏi lại Hình Y Thảo, con mắt trong suốt nháy mắt cũng không dám nháy mắt.
"Ngươi có phải thật sự rất không muốn làm hoàng hậu hay không? Nếu như ngươi thật sự rất không muốn, chúng ta mới chịu giúp ngươi." Hình Y Thảo nói ra điều kiện họ giúp một tay.
"Thật a, chẳng lẽ còn có thể giả sao?" Mặc dù là Lạc Dã Nhạn không chút nghĩ ngợi nói ra đáp án này, thật ra thì nội tâm loáng thoáng rõ ràng, tâm tư của nàng cũng không có đơn thuần như vậy...
"Vậy đem chuyện này giao cho chúng ta giải quyết là được." Hình Y Thảo vỗ ngực bảo đảm với Lạc Dã Nhạn.
Lạc Dã Nhạn ngạc nhiên."Các ngươi muốn làm thế nào?"
"Rất đơn giản, giúp ngươi chọn nhiều mỹ nữ hơn có thể làm cho nam nhân háo sắc này mê đắm, để cho hắn dời lực chú ý từ trên người ngươi qua bọn họ." Hình Y Thảo nói rõ ràng cách làm của các nàng.
"Giúp ta chọn nhiều mỹ nữ?" Một bên Hình Y Thảo dùng sức bảo đảm, bên kia Lạc Dã Nhạn vẫn như cũ giống như già cả không hiểu tình huống.
Mai Phượng Tuyết giúp Hình Y Thảo nói nốt."Chính là giúp ngươi tìm nhiều tỳ nữ xinh đẹp như hoa hơn, ngươi lại mang họ đến cho hoàng thượng gặp mặt một chút, khiến hoàng thượng đem chú ý lực từ trên người ngươi chuyển dời đến trên người các nàng, không phải vừa đúng ý của ngươi rồi sao?"
"Phương pháp này hình như rất tốt." Ngoài mặt Lạc Dã Nhạn vô cùng bội phục, trên thực tế nội tâm truyền lại tới đau đớn như kim châm làm khiếp sợ rồi.
Tại sao thời điểm khi nàng nghĩ đến muốn giới thiệu nô tỳ khác cho hoàng thượng biết, tâm sẽ nhéo đau từng hồi?
"Vậy là ngươi tán thành phương pháp này?" Hình Y Thảo nhướng cao lông mày thanh tú.
"Đương nhiên a." Lạc Dã Nhạn đầu tiên là dùng sức gật đầu một cái, sau đó lại nói: "Vấn đề là trong cung chúng ta, muốn đi đâu tìm tỳ nữ xinh đẹp đây?"
"Dĩ nhiên không phải ngươi tìm, là chúng ta đi tìm." Mai Phượng Tuyết nói chuyện đương nhiên.
"Nhưng mà các ngươi không phải là bị nhốt ở trong nhà lao hoàng cung sao? Muốn làm sao tìm được?" Lạc Dã Nhạn hỏi xong vấn đề này, lại cảm thấy mình hỏi vô ích rồi.
Phía sau mấy nữ nhân này có nam nhân đi tới đi lui, tới chỗ nào đều không phải là vấn đề a!
"Chúng ta ngay cả nơi này cũng có thể tới, còn có nơi nào không thể đi?" Ba nữ nhân đồng thời dí dỏm mà trừng mắt nhìn Lạc Dã Nhạn.
"Ta đã nói với ngươi, sau khi chúng ta tìm được, liền đem người ta trở về chỗ ngươi, ngươi cho hoàng thượng thêm một kinh hỉ lớn, nhìn hắn có thích hay không, kiểu này có được hay không?" Hình Y Thảo nói ra đề nghị.
"Được a, được a." Lạc Dã Nhạn gật đầu thật nhanh."Thật may là có các ngươi, nếu không ta ở trong cung không tên không phận, ta cũng không biết làm thế nào mới có thể tìm được mấy tỳ nữ xinh đẹp vào cung." Nàng cảm kích nhìn ba đại mỹ nhân trước mắt.
Bây giờ suy nghĩ một chút, hình như làm người không có danh phận cũng không phải là hoàn toàn không có lợi, ít nhất thời điểm làm chuyện gì sẽ không bị trói tay trói chân...
Đợi chút, nàng đang suy nghĩ gì?
"Không cần cảm tạ chúng ta, đây chỉ là nhấc tay một cái." Ba mỹ nữ ngoài mặt cười đến vô cùng khách khí, trong lòng tất cả lại đều là cười mờ ám.
Một chiêu khích tướng này, không biết là Lạc Dã Nhạn sẽ nổi đóa, hay là Dận Lệ sẽ nổi đóa? Dù sao họ chính là muốn chờ xem kịch vui là được rồi!
"Ách, thật xin lỗi, chúng ta đến dân gian nghe ngóng chung quanh điều tra kết quả, phát hiện tỳ nữ chân chính xinh đẹp, thật sự là không nhiều lắm." Mai Phượng Tuyết nói xin lỗi sâu sắc với Lạc Dã Nhạn.
Nữ nhân chân chính xinh đẹp, nếu là xuất thân thấp hèn, hơn phân nửa sẽ không đi làm tỳ nữ, mà là trực tiếp đến thanh lâu trình diện.
"Không có quan hệ." Lạc Dã Nhạn khẽ cười yếu ớt, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác vô cùng dễ chịu."Cho nên các ngươi hoàn toàn không có tìm được người sao?"
Không biết vì sao a, chỗ sâu nhất nội tâm của nàng lại hi vọng họ cũng không tìm được người... Nàng rốt cuộc là thế nào?
"Chúng ta nghiêm túc như vậy, coi như là đào phía dưới đất, ít nhất cũng phải tìm mấy được mấy người cho đủ số!" Hình Y Thủy cau mày.
"Ách..." Dưới nền đất? Lạc Dã Nhạn trợn mắt há hốc mồm.
Ba nữ nhân này có thể quá nghiêm túc hay không?
"Ít nhất chúng ta tìm được bốn nữ nhân này, để ngươi cống nạp cho hoàng thượng." Hoa Nhan Hi gọi bốn nữ nhân ra."Ta giới thiệu với ngươi. Đây là Xuân Nhi, đây là Hạ Nhi, đây là Thu Nhi, đây là Đông Nhi."
Xuân, Hạ, Thu, Đông? Quả nhiên là tỳ nữ sẽ có tên. Lạc Dã Nhạn vừa nhìn về phía Xuân Hạ Thu Đông trước mắt."Quả nhiên là đại mỹ nhân." Hơn nữa cả bốn đều là mỹ nhân!
"Cám ơn tiểu thư khích lệ!" Xuân Hạ Thu Đông đồng thời hành lễ với Lạc Dã Nhạn.
"Ách, không nên gọi ta tiểu thư." Mặc dù vào cung đã lâu như vậy, nhưng nghe được xưng hô kính trọng, vẫn cảm thấy vô cùng không quen.
"Nhưng ngươi là tiểu thư a." Bốn người Xuân Hạ Thu Đông nhìn nhận vấn đề rất nhất trí.
"Trời!" Thì ra là bốn người này cũng cố chấp giống như nàng... Đột nhiên Lạc Dã Nhạn cảm thấy đầu rất đau.
"Thật sự rất cám ơn các ngươi." Nàng hướng ba người Mai Phượng Tuyết nói cám ơn.
"Không cần cám ơn, nguyên bản chính là chúng ta nên làm." Ba người Mai Phượng Tuyết vội vàng khoát tay, muốn Lạc Dã Nhạn không cần nói cám ơn.
Phải chờ đợi xem kịch vui, đương nhiên phải giao ra sức lực trước! Dù sao sức lực này cũng không phải là họ trả, họ đương nhiên là thoải mái vui vẻ rồi.
"Vẫn là rất cám ơn các ngươi." Lạc Dã Nhạn vẫn đối với ba người Mai Phượng Tuyết gửi lòng biết ơn sâu sắc."Cám ơn các ngươi giúp ta nhiều như vậy, cả đời ta sẽ ghi nhớ trong lòng, vững vàng không quên."
"Ách..." Ba nữ nhân cười có chút xấu hổ.
Mặc dù họ cũng không biết cuối cùng sau này sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng mà trong lòng họ rất mâu thuẫn hi vọng sau khi chuyện xảy ra sẽ làm Lạc Dã Nhạn nhớ mãi không quên, rồi lại không muốn Lạc Dã Nhạn cũng nhớ mãi không quên với các nàng, như vậy là đủ rồi.
"Ta có tin tức rất tốt muốn nói cho ngươi." Trên mặt Lạc Dã Nhạn chứa đầy nụ cười rực rỡ vui vẻ, nói với Dận Lệ.
"Sao?" Dận Lệ tà tà nhíu mày."Ngoại trừ tin tức nàng muốn làm hoàng hậu của ta, đối với ta mà nói đều không xem như là tin tức tốt."
Vẻ mặt hắn nói chuyện, giống như đã sớm biết trước cái gì.
"Không nên như vậy đi! Ai nói chỉ có tin tức ta muốn làm hoàng hậu mới là tin tức tốt?" Lạc Dã Nhạn nở nụ cười suy sụp đối với câu trả lời của hắn cảm thấy vô cùng mất hứng.
Dận Lệ cười nhạt."Ta cũng chỉ nói thật mà thôi. Đối với nàng nói thật không tốt sao?"
Lạc Dã Nhạn ngẩn người. Nói với nàng lời nói thật đương nhiên là tốt vô cùng a, vấn đề là chuyện nàng cần làm cũng thật sự là rất tốt a!
"Ngươi nói thật với ta rất tốt, nhưng ta vẫn còn muốn đem tin tức tốt của ta nói cho ngươi biết." Lạc Dã Nhạn vô cùng kiên trì.
"Được." Dận Lệ nhún nhún vai, không có phản ứng quá lớn.
"Xuân Hạ Thu Đông đi ra gặp hoàng thượng." Lạc Dã Nhạn đem pháp bảo thần bí gọi mấy nàng kia ra cho Dận Lệ nhìn.
Mà sắc mặt của Dận Lệ, đã bắt đầu khó coi.
Nữ nhân này!
Là thời điểm nên hạ mãnh dược rồi!
"Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế." Bốn người Xuân Hạ Thu Đông kính cẩn lễ phép hành lễ với hoàng thượng.
"Các nàng là ai?" Con ngươi đen như mực của Dận Lệ chợt lóe, đôi mắt đen rực cháy, mâu quang sắc bén sau khi quét qua dung nhan bốn nữ nhân, lại nhất định trở về trên người Lạc Dã Nhạn.
"Là ta đặc biệt tìm các nàng đến làm ứng cử viên cho vị trí hoàng hậu của ngươi a!" Lạc Dã Nhạn bắt đầu giải thích dụng tâm quan tâm chăm sóc của mình."Ngươi vẫn muốn ta làm hoàng hậu, ta nghĩ dụng ý của ngươi có thể có hai loại, loại thứ nhất chính là ngươi thật sự rất thích nô tỳ, loại thứ hai còn lại là ngươi muốn khích lệ toàn bộ tỳ nữ như ta trên đời này, làm cho các nàng biết dù cho là làm tỳ nữ, một ngày cũng có đi lên ngồi vào vị trí hoàng hậu. Nhưng mà ta thật sự không muốn làm hoàng hậu, cho nên ta tìm cho ngươi bốn đại mỹ nhân xuất thân tất cả đều là tỳ nữ... Ta nghĩ họ sẽ rất vui lòng làm hoàng hậu của ngươi."
"Chẳng lẽ nàng cũng chưa có nghĩ tới, bởi vì ta thật lòng yêu thích nàng, cho nên muốn nàng làm hoàng hậu của ta sao?" Dận Lệ sắc mặt nặng nề hỏi.
Lạc Dã Nhạn đột nhiên cả kinh.
Nàng là thật không nghĩ qua -
Không, thật sự là nàng không nghĩ qua, hay là căn bản nàng cũng không dám nghĩ?
"Ách..." Lạc Dã Nhạn vẫn lựa chọn trốn tránh."Bây giờ hỏi cái vấn đề này không phải làm mất vui sao? Tại sao ngươi không hưởng dụng mấy nữ nhân trước mắt này thật tốt? Không chừng ngươi cũng sẽ thích họ."
"Được." Dận Lệ tàn nhẫn cười một tiếng, hung hăng gật đầu."Nàng muốn ta hưởng dụng, vậy ta liền hưởng dụng." Khóe môi hắn nở nụ cười tàn khốc lạnh lẽo.
"A?" Lạc Dã Nhạn nghe được lời của hắn nói, ngược lại cả người ngây ngốc.
Tại sao nghe được hắn nói ra lời khẳng định thì một chút nàng cũng không thấy cao hứng? Ngược lại nội tâm lại vô cùng đau đớn...
Nàng vẫn còn cảm nhận nội tâm quỷ dị này cảm xúc thống khổ, nhưng tất cả những gì đã thấy trước mắt càng làm cho nàng khó thừa nhận, hắn thật sự bắt đầu hưởng dụng họ -
Không cần! Đây không phải là nàng muốn! Nàng không muốn phải nhìn những thứ này! Nàng không cần!
"A -" Lạc Dã Nhạn vô ý thức thét ra tiếng chói tai, đôi tay ôm đỉnh đầu đau đớn, sải bước xông ra ngoài.
Bên môi Dận Lệ chậm rãi ngưng ra một tia cười đắc ý, người tựa như tia chớp đuổi theo.
Không cần! Không cần! Không cần!
Lạc Dã Nhạn liều mạng lắc đầu xinh xắn, chỉ muốn đem chuyện mới vừa xảy ra từ trong đầu của nàng hoàn toàn vứt đi.
"Tiểu Dã Nhạn nhi..."
Phía sau nàng truyền đến tiếng gọi trầm thấp mà đặc biệt của Dận Lệ, sau đó một đôi bàn tay từ phía sau vòng ôm eo mảnh khảnh của nàng.
"Không nên đụng ta!" Lạc Dã Nhạn liều mạng giãy giụa. Nàng một chút cũng không muốn hắn dùng tay đã chạm qua nữ nhân khác tới đụng nàng!
"Tiểu Dã Nhạn nhi của ta, bây giờ trong lòng nàng không phải rất thống khổ sao?" Dận Lệ vẫn gắt gao vòng ôm nàng, không có đem kháng cự của nàng để ở trong mắt.
Lạc Dã Nhạn quật cường mở to mắt, không nói một câu.
Nàng thật sự rất thống khổ, nàng không muốn hắn đụng nữ nhân khác một chút nào!
Thế nhưng hắn... Thế nhưng hắn thật sự có ý tứ với nữ nhân khác...
"Nếu nàng tức giận việc ta đụng nữ nhân khác, đừng quên đó là nàng muốn ta làm." Dận Lệ giọng mang nụ cười nói cho nàng biết.
"Ta muốn ngươi làm, ngươi lại thật sự làm? Ngươi đem ta để ở nơi đâu?" Lạc Dã Nhạn đột nhiên sụp đổ, tâm tình càng không thể vãn hồi.
"Cho nên rõ ràng nàng rất để ý... Nếu như nàng để ý ta như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác đẩy ta cho người khác, lại không chấp nhận ta?" Dận Lệ chạm vào dung nhan tỉ mỉ của nàng, con mắt đen như mực phát sáng ngưng mắt nhìn nàng."Nàng lại đem ta để ở nơi đâu?" Lời của hắn làm Lạc Dã Nhạn chấn động á khẩu không trả lời được.
Đúng, nàng có lập trường gì mà mạnh mẽ lên án hắn? Là chính nàng thoái thác hắn a!
Nhưng mà trời mới biết, hiện tại nàng mới phát giác nàng thật sự rất thích hắn! Hơn nữa hoàn toàn không thể tiếp nhậnviệc hắn ở cùng nữ nhân khác!
Rốt cục trước kia nàng đã làm bao nhiêu chuyện cực kỳ ngu xuẩn đối với hai người mà nói a?
"Thật xin lỗi..." Lạc Dã Nhạn bỗng chốc khóc thút thít, ở trong khuỷu tay hắn xoay người lại, nước mắt ròng ròng nhìn chằm chằm vào hắn."Thật xin lỗi... Thật xin lỗi! Ta thật sự là không là cố ý, ta chỉ muốn... Ta chỉ là vẫn không tin ngươi sẽ yêu ta... Ta vẫn không tin bản thân ta có thể được ngươi yêu... Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi..."
"Nhạn nhi..." Dận Lệ xúc động vuốt ve khuôn mặt bị nước mắt thấm ướt của nàng.
"Ta không muốn lừa gạt ngươi nữa, cũng không muốn lừa gạt chính mình nữa." Lạc Dã Nhạn dừng một chút, lấy ánh mắt không sợ nhìn chằm chằm vào hắn."Ta thật sự rất thích ngươi, cũng là thật sự chờ đợi lấy được sự yêu thương của ngươi, chỉ là bởi vì xuất thân của ta quá kém, cho nên ta vẫn không tin mình đáng giá để ngươi yêu... Nhưng mà ta không muốn tiếp tục trốn tránh, cũng không muốn tránh né, bởi vì nếu ta vẫn không tin tự vào mình, cuối cùng ta sẽ mất đi ngươi... Ta không muốn mất đi ngươi, một chút cũng không muốn..."
"Nhạn nhi..." Dận Lệ cảm động lẩm bẩm hô tên của nàng.
"Cho nên, bất kể ngươi trả lời thế nào, ta đều muốn nói cho ngươi, ta thật sự vô cùng yêu ngươi, hơn nữa ta nguyện ý tin tưởng ngươi vô điều kiện rằng ngươi thật sự yêu ta." Lạc Dã Nhạn hít một hơi thật sâu."Ngươi nguyện ý cho ta thêm một cơ hội sao?" Nói xong, nàng nín thở trầm ngâm chờ đợi câu trả lời của hắn.
Lâu tựa như đợi một triều đại vậy, cuối cùng Lạc Dã Nhạn lấy được đáp án -
Chỉ thấy môi mỏng hoàn mỹ của hắn chậm rãi bật ra nụ cười, sau đó nhẹ nhàng gõ đầu, hé mở cánh môi, nói: "Nàng nói xem?"
"A?" Lạc Dã Nhạn không nghĩ tới hắn sẽ trả lời như vậy, sững sờ ở tại chỗ không biết nên nói những gì mới phải.
"Nàng không muốn nói, ta sẽ nói." Dận Lệ khẽ cười nhạt, tầm mắt cùng nàng triền miên giao nhau trên không trung."Vị trí hoàng hậu, cả đời này ta chỉ cho một người, mà tam cung lục viện, từ hôm nay trở đi cũng sẽ chỉ có một nữ nhân, đó chính là nàng. Nàng nói ta đưa cho nàng cơ hội này, nàng còn thích không?"
"Ngươi..." Lạc Dã Nhạn kích động nhảy lên, ôm hắn hôn lại hôn hắn."Ta yêu ngươi! Ta thật sự thực vô cùng yêu ngươi..."
Cảm tạ hắn yêu nàng như vậy. Cảm tạ hắn cho tới bây giờ không buông tha, tìm ra yêu của nàng...
← Ch. 08 | Ch. 10 (c) → |