Đêm động phòng hoa trúc, xuân tiêu đáng ngàn vàng
← Ch.031 | Ch.033 → |
"Không cần sợ..... Lăng Không...... không sợ......để ta mang ngươi bay lên trời" nhẹ nhàng mà dụ dỗ nàng, đổi lại nụ hôn nóng bỏng, đem hai cơ thể cuốn chặt vào nhau.
Hắn tìm đúng nơi rồi, từ từ đẩy vào, rất nhanh, cơ thể mềm mại dưới thân liền biến thành căng cứng, rất đau, khiến Mộ Lăng Không từ trong cảm giác thần kỳ của giác quan trở về hiện thực.
Không đợi nàng chất vấn thì hắn đã lấy môi ngăn lại tiếng kêu đau của nàng, dưới lưng dùng sức cố gắng chen vào thông đạo nhỏ hẹp kia, cùng nàng kết hợp hoàn toàn với nhau, không còn một kẽ hở nào tồn tại.
Chưa bao giờ cảm thấy sinh mệnh phong phú như thế này.
Hắn suýt chút nữa chống đỡ không nổi, dừng lại trong chốc lát, đợi cho Mộ Lăng Không thích ứng.
Hôn lên những giọt lệ nơi khóe mắt nàng, hắn chuyển qua công chiếm cái cổ mảnh khảnh mà thanh nhã của nàng, mỗi một tấc da cũng không bỏ qua, hoặc mút hoặc cắn, có nặng có nhẹ, rất nhanh khiến cho nhiệt đô cơ thể nàng một lần nữa tăng cao, cơ thể cũng dần dần mà thả lỏng.
"Lăng Không, ta đến đây." Hắn không thể nhẫn nại được nữa, thở nhẹ một hơi, bắt đầu toàn lực tiến công.
Tiếng thở gấp dần dần trầm trọng, thanh âm đứt quãng từ từ nối lại với nhau, Mộ Lăng Không có chút khó mà tin tưởng cảm giác từ bên trong cơ thể truyền đến.
Trong lòng nàng có rất nhiều rất nhiều nghi vấn.
Nhưng, hắn dường như không cho nàng thời gian chất vấn.
Đêm động phòng hoa trúc, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, không có chuyện gì quan trọng hơn so với việc đang làm bây giờ.
Có chuyện gì, sang mai hãy nói đi.
Dù sao, gạo cũng đã nấu thành cơm rồi nha.
..........
Khách khứa ra về hết, trong căn nhà lớn bên ngoài khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có, mấy chục gia đinh đang làm công tác dọn dẹp cuối cùng, cố gắng trong thời gian ngắn nhất khiến có sân nhỏ khôi phục lại sự sạch sẽ ngăn nắp.
Các khớp xương trên cơ thể Mộ Lăng Không đều sắp rã rời ra rồi, toàn thân không chỗ nào là không đau.
← Ch. 031 | Ch. 033 → |