Ta nhất định có thể bảo vệ nàng (7)
← Ch.100 | Ch.102 → |
Editor: Mai Tuyết Vân
Quý Tinh trở về nhà, đã lập tức đi vào phòng bếp sắc thuốc, Hách Liên Viên vội vàng đi theo, "Tinh nhi, để ta sắc thuốc cho, nàng đi xem Như Tịch đi." Qúy Tinh để thuốc xuống, đúng vậy, trước tiên cần phải đi xoa bóp cho Nhược Tịch đã.
"Được rồi, huỵnh sắc đi." Nói xong nàng xoay người đi tới gian phòng của LâmNhược Tịch, Hách Liên Viên bước đến, cầm lấy thuốc lên, có vài lần kích động không muốn sắc thuốc, nhưng hắn bỏ xuống được, chấp nhận bắt đầu sắc thuốc.
"Ôí da! Tinh nhi, muội nhẹ tay một chút, đau quá." Giờ phút này trên trán Lâm Nhược Tịch mồ hôi đang tất tả rơi xuống, Qúy Tinh bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng, động tác của nàng đã rất nhẹ, thật sự không biết sao nàng lại xui xẻo thế này.
"Tỷ đó... Nếu mà còn nói nhẹ nữa không phải không hiệu quả sao." Nàng than thở, Lâm Nhược Tịch cũng rất uất ức, "Tinh nhi, muội nói xem sao ta lại xui xẻo thế này." Sao lại không xui xẻo, mới vừa thành thân, phu quân lập tức đã không rõ ràng với đối tượng thành thân trước đây, bây giờ nàng chỉ có thể trốn chạy như vậy, phải nói nàng coi Thủy Linh như hảo tỷ muội, người mà nàng không nghĩ đến sẽ đắc tội.
"Trong lòng tỷ rối loạn đi gây chuyện, còn có có một số việc muội không hỏi, đó là vì tôn trọng tỷ." Người trên giường gật đầu một cái, Tinh nhi thông minh như vậy, làm sao có thể không nhìn ra kia chứ, "Vậy ta phải làm sao đây?" Nàng mới vừa hỏi xong, Qúy Tinh lập tức tăng thêm sức lực trong tay.
"Ái da! Tinh nhi, muội muốn giết ta sao?" Lâm Nhược Tịch kêu to, "Còn hỏi muội làm thế nào? Không phải muội đã để cho Đường Tĩnh Thiên một mình trở về xử lý sao?" Chẳng qua đã lâu như vậy, ngay cả một chút tin tức về tên họ Đường kia cũng không có? Đây cũng không phải dấu hiệu tốt, có phải nàng không nên giữ Nhược Tịch lại hay không?
"Hắn? Hừ, lâu như vậy, đoán chừng bọn họ tốt hơn rồi." Nàng buồn bã trả lời, "Được rồi." Quý Tinh vỗ vai nàng, Lâm Nhược Tịch vừa định cử động, "Haizz! Tại sao còn không nhúc nhích được vậy! Xong rồi!" Có phải lần này bị trật lưng quá nghiêm trọng hay không?
"Đại phu nói phải hai ngày, ngày mai hãy nhìn lại đi, bây giờ muội còn phải nhanh chân đến xem người câm kia, tỷ phải nghỉ ngơi cho tốt đó." Nói xong buông bình thuốc trong tay xuống rồi đi ra ngoài, không ở lại nói chuyện Đường Tĩnh Thiên với nàng.
"Haizz, lại đợi..." Lâm Nhược Tịch còn chưa nói hết, đã nhìn thấy Qúy Tinh mở cửa bước ra ngoài, nàng vùi đầu ở trên giường, bộ dáng như vậy nàng khó chịu muốn chết, nhưng mà thật không thể cử động! Nàng cảm thấymình sẽ phát điên rất nhanh thôi.
Qúy Tinh đi tới đẩy cửa một gian phòng khác, lại phát hiện hai người đàn ông nàyđang mắt to trừng mắt nhỏ, đã xảy ra chuyện gì sao? Thật là Hách Liên Viên tức giận im lặng, có lòng tốt lấy thuốc cho hắn uống... , thế nhưng hắn lại không uống, còn nhìn hắn giống như vừa trông thấy kẻ địch, hẳn là hắn đề phòng Hách Liên Viên ư?
"Các huynh đang làm gì?" Nghe được giọng nói này, Hách Liên Viên thở phào nhẹ nhõm, "Tinh nhi, hắn không chịu uống..." Lời còn chưa nói hết, trong tay chợt nhẹ đi, hắn quay đầu nhìn người câm đã một hơi uống sạch hết thuốc, hắn... Hắn... Rõ là... Tức chết hắn, hắn cắn răng nghiến lợi nhìn người trên giường.
"Hắn thế nào?" Quý Tinh hỏi, Hách Liên Viên lấy lại tinh thần, "Không có gì, thuốc hắn uống xong rồi." Nói lời này thì hắn trừng mắt nhìn Nam Cung Hi, còn lại người kia vẫn khẽ cúi đầu, không thấy được vẻ mặt của hắn.
"Ồ, vậy thì tốt." Quý Tinh gật đầu một cái, sau đó đi đến bên giường, nhìn người trên giường, chỉ là nàng càng đến gần, đầu người trên giường càng cúi thấp, cũng sắp sửa áp vào lồng ngực của mình rồi, Quý Tinh hắng giọng.
"Người câm, huynh có người nhà hay không? Ta đi thông báo với bọn họ." Hách Liên Viên cũng ở một bên nhìn hắn, hi vọng hắn gật đầu, nhưng đã làm hắn thất vọng Nan Cung Hi lại lắc đầu một cái.
"Đại phu dặn huynh nghỉ ngơi nửa tháng... Đã như vậy, vậy huynh bằn lòng lưu lại đây sao?" Hách Liên Viên lần nữa chú ý người trên giường, nếu hắn muốn dám gật đầu Hách Liên Viên lập tức... Còn chưa nghĩ xong, đã nhìn thấy đối phương gật đầu liên tiếp mấy cái, tên câm làm hắn tức chết mà. !
"Tinh nhi, người này không rõ lai lịch..." Hách Liên Viên còn chưa nói hết đã bị Quý Tinh thủ thế cắt đứt, nàng tự có chừng mực, bởi vì hắn mấy lần giúp nàng, có thể thấy được hắn cũng không phải người xấu. Thấy Qúy Tinh không nghe lời của hắn, Hách Liên Viên nóng nảy, xoay người xông ra ngoài, hắn cần phải phát tiết ra ngoài một chút.
"Vậy huynh nghỉ ngơi một chút, ta đi mua thức ăn nấu cơm." Đây cũng là bất đắc dĩ, một người bị trật eo, một người đột nhiên chạy ra ngoài, hiện tại chỉ có nàng là tình trạng tốt nhất, nghe được nàng nói muốn đi mua thức ăn, Nam Cung Hi lập tức xuống giường, chạy đến bên cạnh, cầm chiếc rổ lên, bộ dáng kia giống như là đang nói muốn đi cùng nàng.
"Huynh cũng muốn đi?" Quý Tinh nhìn hắn rồi hỏi, hắn gật đầu một cái, "Thân thể của huynh... Vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt chứ." Nói qua nàng tiến lên muốn cầm lấy cái rổ, nhưng đã bị hắn giữ lại rất chặt, nàng giành lấy không được.
"Huynh..." Nàng đang muốn nổi giận, lại nhìn thấy hắn cúi đầu thấp xuống, xem bộ dạng hắn thế kia, nàng muốn nổi giận cũng không được. Quan sát hắn lần nữa từ trên xuông dưới, dẫn hắn đến cửa hàng một chuyến cũng không tệ, "Được rồi, đi theo ta." Nói xong nàng đi ra ngoài trước, dù sao nàng biết hắn sẽ đi theo sau lưng nàng.
"Hách phu nhân, người ra ngoài mua đồ ăn à?" Người trên đường phố thấy nàng đều tiến lên phía trước chào hỏi, chỉ là người cầm rổ đi theo phía sau nàng là ai vậy? Theo lý mà nói muốn dùng cũng nên dùng nha hoàn mới đúng, tại sao là người đàn ông?
Nam Cung Hi cũng có chút hối hận không nên cùng với nàng đi ra ngoài mua thức ăn, hắn không biết ở bên trong này mọi người đều biết nàng, xem ra nhân duyên của nàng tốt vô cùng, ban đầu rốt cuộc hắn đã nổi cơn điên gì mà bỏ qua một người tốt như vậy.
"Hách phu nhân, không phải ta muốn nói, người muốn sai việc cũng nên mua một nha hoàn." Một đại nương đi tới nói lời tình ý sâu xa, Qúy Tinh cười cười, dùng giọng nói tất cả mọi người đều nghe thấy mà trả lời, "Đại nương, người này là biểu đệ của ta, hắn từ nhỏ đãkhông nói chuyện được, trong nhà gặp nạn, lúc này mới tới nương nhờ vào ta." Quý Tinh biết, nếu không thêu dệt chuyện xưa, về sau nàng sẽ rất khó xử.
"Như vậy à.. Thật là đáng thương mà!" Tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt đồng tình, Qúy Tinh gật đầu với bọn họ một cái, nàng tiếp tục mua thức ăn."A Cửu, lần này có còn giữ lại chút thịt đùi nào cho ta không." Nàng đi tới trước sạp thịt..
"Có! Có đây! Của người." Nói xong từ bên trong lấy ra một khối thịt thượng hạng đưa cho nàng, "A Cửu, gần đâytâm tình của huynh hình như không tệ." Nói đến đây, A Cửu gãi gãi đầu, "Nương tử của mang thai hài tử rồi chứ sao." Hắn xấu hổ mở miệng, Nam Cung Hi khẽ ngẩng đầu, là hắn? Trước kia chính là hắn đỡ một nữ nhân đi qua từ bên cạnh Nam Cung Hi, nhắc đến chuyện cây mận ư.
"Thật sao? Vậy thì xin chúc mừng, lần tới ta sẽ đưa huynh vài món y phục trẻ con." A Cửu nghe xong lấy làm vui mừng, "Vậy cám ơn Hách phu nhân, cái này ta không lấy tiền đâu." Nói xong bỏ thịt vào giỏ xách Nam Cung Hi đang cầm, "Như vậy sao được, cầm đi, tiền làm vẫn phải lấy, tương lai huynh còn phải nuôi đứa trẻ đấy." Nàng cố gắng nhét tiền cho hắn, A Cửu bất đắc dĩ chỉ có thể thu lấy tiền.
Nam Cung Hi đi theo nàng một đường mua thức ăn, phát hiện nhân duyên của nàng so với tưởng tượng của hắn không tồi, nhìn thức ăn đầy trong rổ tràn, phần lớn chỗ này đều đưa tới, giống như là mua một tặng một, không ngờ người nơi này lại nhiệt tình như vậy.
"Huynh theo ta đi vào." Đứng ở trước cửa hàng, Nam Cung Hi nhìn nơi đó, Cẩm Tú phường? Nơi này không phải làm quần áo sao? Nàng phải mua y phục ư? Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn đi vào theo.
"Ô kia! Là Hách phu nhân đến! Mời ngồi." Chưởng quỹ ra ngoài thấy nàng, lập tức khách khí tiến lên gọi nàng."Chưởng quỹ, giúp huynh ấy chọn hai bộ quần áo." Nàng chỉ vào người bên cạnh, Nam Cung Hi sững sờ, mua quần áo cho hắn?
"Được rồi!" Nói xong cầm thước lên quay về phía Nam Cung Hi đo lượng thân thể, mấy lần như vậy, ông đã được kích cỡ rồi, cầm lấyhai bộ quần áo đưa cho Qúy Tinh, "Hách phu nhân, nhìn xem hai bộ này thế nào." Quý Tinh liếc mắt nhìn y phục, lại nhìn người bên cạnh một chút, "Ừ, lấy hai bộ này vậy." Nói xong, chưởng quỹ lập tức đi đến gói lại.
"Chưởng quỹ, đưa mấy bộ y phục này cửa hàng bán thịt heocủa A Cửu, nhớ đừng thu tiền." Nàng đã đứng dậy đi tới một bên cầm lên vài món đồ y phục trẻ, bởi vì không biết là nam hay nữ, cho nên nàng chọn vài món tương đối trung tính, "Tốt, cầm y phục cho chắc." Ông đưa quần áo cho nàng, Qúy Tinh nhận lấy y phục, xoay người đưa cho Nam Cung Hi.
"Cho huynh, trở về nhớ đổi lại." Nam Cung Hi nhìn y phục kia rồi ngẩn người, Qúy Tinh giơ vật trong tay lên lần nữa, lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, nhận lấy y phục kia, "Vậy ta đi trước đây." Nàng quay đầu lại nói vớichưởng quỹ, "Được rồi, Hách phu nhân đi thong thả." Thái độ của chưởng quỹ cung kính, mặt khác Nam Cung Hi hồ nghi, sao lần này nàng không trả tiền chứ? Còn nơi là nàng mở ư?
Hai người trở lại chỗ ở, trải qua chuyện lần trước, lần này hai người còn rất ăn ý, Nam Cung Hi nổi lửa, Qúy Tinh nấu ăn. Trong phòng Lâm Nhược Tịch bị mùi thơm của thức ăn đánh thức, nàng dùng mũi ngửi một cái, Ôi! Tinh nhi đang làm món ăn ư! Nàng muốn đi ăn, nghĩ như vậy nàng vội vã đứng dậy, chỉ là hình như nàng quên mình bị trật eo.
"Á!" Bốp một tiếng, nàng hoa hoa lệ lệ nằm trên đất, lần này thảm hại hơn rồi, đã đị thương càng thêm bị thương, nàng khóc không ra nước mắt, "Tinh nhi! Tinh nhi! Cứu mạng!" Nàng quay đầu ra ngoài cửa kêu to.
"Huynh có nghe được có người gọi ta hay không?" Quý Tinh ngừng động tác trong tay lại đứng người ở đó, Nam Cung Hi cũng nghiêng tai nghe ngóng, ngay sau đó lắc đầu một cái, Lâm Nhược Tịch nghỉ ngơi một chút đang chuẩn bị tiếp tục kêu, vậy mà nàng dừng lại như vậy, Qúy Tinh trong phòng bếp cho là mình nghe lầm, tiếp tục xào món ăn cho nàng.
"Tinh nhi, cứu mạng!" Lần này Lâm Nhược Tịch dùng hết sức hô to, bốp một tiếng, cái xẻng trong tay Qúy Tinh văng ra ngoài, lần này nàng thật sư xác định được mới vừa rồi có người gọi nàng rồi, chỉ là có cần phải khoa trương như vậy hay không? Hù chết nàng.
Nam Cung Hi đi về phía trước nhặt cái xẻng lên, rửa một chút, rồi đưa cho nàng, Qúy Tinh vội vàng chuẩn bị hai ba lần món ăn xong đựng vào trong chén, "Người câm huynh trông chừng một lát, ta đi xem một chút." Nói xong nàng đi tới một bên rửa tay, rồi đi ra ngoài.
"Tinh nhi, Tinh nhi, muội mau tới đây." Người trong phòng kêu lên theo nhịp, "Muội hỏi tỷ đã gọi người kêu cứu đủ chưa?" Quý Tinh đẩy cửa đi vào nhìn lên trên giường, chẳng qua... Người đâu? Nàng kỳ quái nhìn xung quanh.
"Hu hu ~~ Tinh nhi, cuối cùng muội cũng tới, ta đang ở đây." Nàng vẫy tay, lúc này Qúy Tinh mới phát hiện ra trên đất có người, "Làm sao tỷlại nằm trên đất vậy?" Nàng không hiểu hỏi, muốn tiến lên đỡ lấy nàng ta, nghĩ lại, hay là đi tìm người bế nàng ấy lên vậy.
"Tỷ chờ một chút, ta tìm người đến đỡ tỷ lên." Nói xong lập tức xoay người đi ra bên ngoài, "Ta không muốn muội gọi tên họ Hách đến!" Lâm Nhược Tịch ở sau lưng nàng kêu lên, Qúy Tinh lắc đầu một cái, Hách Liên Viên lại không có ở đây, nàng đi tìm người câm.
Quý Tinh trở lại phòng bếp, quả nhiên thấy hắn còn đứng ở nơi đó, nàng tiến lên nhìn một chút, không sai biệt lắm, "Tắt ngọn lửa đi, giúp ta." Nàng nói xong, Nam Cung Hi đi tới trước lò rồi ngồi xổm xuống tắt lửa, sau đó đi tới trước mặt nàng, Qúy Tinh xoay người đi ra ngoài, hắn đi theo phía sau của nàng.
"Người câm, huynh giúp ta bế tỷ ấy lên giường." Quý Tinh mang theo người phía sau đi tới cửa phòng Lâm Nhược Tịch, chỉ vào người ở trên đất rồi nói, nàng bị thương thật không tốt, muốn đỡ trực tiếp cũng không được, ai bảo nàng làm trật eo cơ chứ.
"Sao vậy?" Chờ cả ngày không thấy người phía sau có động tĩnh, nàng không hiểu nhìn hắn, "Này, Thật ra huynh nhanh tay một chút đi! Ta cũng không chê huynh mà." Lâm Nhược Tịch mở miệng, chỉ là người nọ vẫn không có phản ứng, Qúy Tinh vừa muốn nói gì đó, Nam Cung Hi đã xoay người trực tiếp chạy ra ngoài, làm cho hai người trong phòng hai mặt nhìn nhau.
← Ch. 100 | Ch. 102 → |