Dơ muốn 𝖈●♓ế●𝖙
← Ch.39 | Ch.41 → |
Trở lại trong phòng, hai người thực mau đã lăn đến trên giường. Tề Cảnh Chiêu cởi xiêm y của mình xong liền đem tiểu cô nương áp xuống dưới thân.
"Vì sao buổi sáng không cho ta chạm vào?"
Hắn vừa cách xiêm y xoa lên vú nàng, vừa thấp giọng mở miệng hỏi. Ngụy Chi lắc đầu, kiên định mà cắn chặt môi.
"...... Nói hay không?"
"Ư......" Nàng lắc đầu.
"Nói hay không?" Ngón tay bóp lấy n/úm v/ú, hơi hơi dùng sức.
"A.... . !" Vẫn là lắc đầu.
Tề Cảnh Chiêu trực tiếp bóp lấy hai đầu cự nhũ, dùng sức mà xoa nắn.
"Ai đau, đau quá...... Ca ca......"
"Nói hay không?" Hắn dừng động tác lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng. Ngụy Chi bắt lấy tay hắn, thanh âm ấp a ấp úng, cũng không dám ngẩng đầu.
"Buổi sáng, muội.... muội có đi ngoài..."
".... . Không rửa 𝐦ô𝖓*𝐠"
Tiểu cô nương bẹp miệng, bộ dáng có chút ủy khuất.
"Muội dơ......"
Tề Cảnh Chiêu như đang suy tư điều gì đó mà nhìn nàng, lại giơ tay sờ xuống phía dưới. Nàng không kháng cự giống như buổi sáng mà lần này tùy ý hắn ✌️⛎.ố.† ѵ.𝐞.
Bàn tay to rộng bao lấy â/m h/ộ non mềm xoa ấn một hồi, ngón giữa thô dài hơi chút dùng sức, cách vải dệt từng cái 𝐯υố_t ⓥ_e tiểu khe thịt.
Ngụy Chi hừ hừ vài tiếng, trên mặt đỏ lên. Được một lúc hắn liền đem tay rút về, duỗi tới giữa hai người. Tề Cảnh Chiêu cố ý để ngón tay trước mặt Ngụy Chi, sau đó lại đưa xuống dưới mũi của mình, hít một cái thật sâu.
"Thơm mà."
Ngụy Chi đỏ mặt, vội quay đầu né tránh ánh mắt trêu chọc của hắn.
Trời đêm tối dần. Ánh trăng trút xuống đầy đất, chiếu lên bóng người trên dưới phập phồng.
Tiếng ⓡê*ռ г*ỉ Ⓜ️.ề.Ⓜ️ ɱạ.ⓘ ướ-t á-† vô cùng.
Nửa đêm, trong phòng yên tĩnh trở lại. Sau bình phong có hai người gắn bó dựa vào nhau, đứng ở trước cái bô.
"Giữ chắc nhé."
Tề Cảnh Chiêu lôi kéo tay tiểu cô nương ấn lên hạ thân của chính mình. Bàn tay nhỏ non mịn ôn nhu mà nắm lấy côn th*t lớn, đầu ngón tay ✔️⛎-ố-✝️ v-e gân xanh dữ tợn nhô lên.
Tề Cảnh Chiêu dẫn dắt tay nàng ✔️ⓤ-ố-† 𝖛-𝖊 lên quy đ*u ngăm đen. Ngụy Chi xấu hổ có chút nóng mặt, chỉ có thể tùy ý hắn nắm lấy tay mình làm ra hành động thẹn thùng, lòng bàn tay nho nhỏ bị quy đ*u nóng cháy phồng lên đâ*m chọc, Ngụy Chi lại càng dùng sức xoa nắn nó.
"Đúng rồi, mạnh một chút. Chi Chi ngoan lắm, a......"
Mã mắt từ từ chảy ra 𝖉â●ɱ tinh dính nhớp, dính đầy tay nàng. Ngụy Chi gắt gao ỷ vào trong lòng n.ⓖự.↪️ hắn, mặt đỏ hồng mà nhìn xuống dưới thân.
"Hư, chờ một chút."
Hắn nắm tay nàng trên dưới loát động, đỡ dương v*t thô trướng hướng lên cao hơn chút. Âm mao ngăm đen cưng cứng ma sát tay tiểu cô nương làm nàng thấy thật ngứa.
Ngụy Chi nhịn không được mà rụt rụt cánh tay, nhưng lại bị hắn lập tức đè lại.
"Ca ca, ngứa quá đi..."
Ngụy Chi cong ngón tay đi chọc âm mao dưới bụng hắn, đầu ngón tay vòng quanh hắc mao nhẹ khảy khảy. Dịch nhầy trên tay cũng xoa lên trên.
"Đ*â*m hết vào tay muội..."
Nói xong tiểu cô nương liền đem mặt 𝐯ù*𝖎 ✔️*à*𝑜 trong lòng 𝐧𝖌·ự·ⓒ hắn, nàng khẽ nhấp môi, khóe miệng cong lên.
Trên mặt càng thêm nóng.
Nước tiểu hơi vàng bắn ra tới, đườ-𝖓-ɢ 𝐜𝑜𝓃-ⓖ sáng trong vừa lúc chảy vào cái bô.
Tiếng nước chảy lọt vào lỗ tai, Ngụy Chi ngây ngốc mà nhìn căn côn th*t gắng gượng bị mình nắm ở trong tay, hành thân hơi hơi nhúc nhích cọ lên lòng bàn tay nàng.
Thực mau đã tiểu xong rồi, Tề Cảnh Chiêu bắt lấy tay nàng cọ nhẹ vài cái rồi mới thuận tay cầm giấy chà lau. Hắn lấy nước rửa sạch tay hai người, mới vừa rửa xong tay nhỏ đã nhân cơ hội rút về, sau đó còn dùng sức ở xiêm y hắn lau qua vài cái.
"Ca ca dơ muốn ⓒ♓ế·t......"
Tiểu cô nương vừa lau tay vừa mắng hắn. Tề Cảnh Chiêu cúi đầu xuống, ôn nhu mà 𝐡ô●𝖓 cái trán của nàng.
"Ta bẩn chỗ nào?"
"Ở cái chỗ này này!"
Tiếng cười khàn khàn làm lồng 𝖓_🌀_ự_ⓒ hơi chấn động, tiểu cô nương nép sát vào hắn lại càng thêm thẹn thùng.
"Vậy hửm? Sao lúc nó ⓒ●ắ●m ⓥ●à●ⓞ thì muội lại không chê?"
"Còn để nó cắm sâu như thế...."
"Ca ca!"
Ngụy Chi nghe được những lời này thì cả người liền nóng lên, nàng tức đến độ tránh khỏi cái ôm của hắn. Mới vừa xoay người muốn trốn đi, người đã bị hắn chặn ngang ôm trở về.
Tề Cảnh Chiêu ôm tiểu cô nương chậm rãi đi tới bên cạnh cửa sổ. Sức lực chân trái hoàn toàn là dựa vào Ngụy Chi.
Đem người nửa ôm nửa đẩy đến bên cạnh cửa sổ, sau đó từ phía sau ôm chặt nàng. Thân mình cao lớn đem toàn bộ tiểu cô nương bao bọc lại.
Cửa sổ mở toang, gió đêm thổi vào. Ngụy Chi bị ép nửa †𝐡â*𝐧 🌴*𝐡*ể đều dán lên sát tường, hai cánh tay bị bắt bám vào khung cửa sổ.
Bàn tay to ôm eo kia không an phận lại lần nữa cởi ra đai váy của nàng. Mảnh vải lụa bị nhẹ nhàng ⓡú·ⓣ 𝖗·🔼, vứt lên trên mặt đất.
Lòng bàn tay nóng cháy cách một tầng váy mỏng dùng sức mà xoa ⓜôⓝ_🌀 nàng. Ngụy Chi không còn chỗ trốn, nhịn không được mà hơi hơi nhón chân. Bị nam nhân 𝖓●ⓗ●é●0 〽️●ô●п●𝖌, 🎋*ⓗoá*ı cả*𝖒 vừa thẹn vừa 𝖘.ư.ớռ.ɢ như trào dâng từ bụng nhỏ. Quần lót bị ⓓ·â·ⓜ dịch từ hoa huy*t chảy ra làm ướt một mảng lớn. Tiểu cô nương chống tay, cầm lòng không đậu mà xoay eo lại.
"Bang!"
Tiếng đánh thanh thúy vang lên, hoàn toàn đánh vỡ đêm trăng yên lặng.
Ngụy Chi xấu hổ, cả người căng chặt, thật muốn ✅_ù_❗ ν_à_⭕ trong lòng 𝖓.🌀ự.ⓒ nam nhân giống như ngày thường, lại bởi vì tư thế cho nên càng thêm cảm thấy thẹn mà đem cơ thể bại lộ ngay trước cửa.
"A, ư......"
"Đừng 🎋ẹ-𝐩 𝐜-ⓗặ-t như vậy, bảo bối."
Tiểu cô nương đỡ cửa sổ, thân mình bị đ_â_Ⓜ️ cho trước sau mãnh liệt đong đưa. Y phục trên người vẫn còn nguyên nhưng góc váy lại bị nhấc đến trên eo, m_ô_п_𝐠 trần trắng nõn 🎋ẹ.𝐩 c𝒽ặ.ⓣ dương v*t thô tráng, từng chút từng chút bị thao đến tê dại.
Khai bao chưa đến mấy tháng, hoa huy*t ngây ngô non nớt đã bị nam nhân cắm nát. Â/m h/ộ non mềm như bánh bao thịt bao bọc dương v*t thô dài, vừa chặt vừa ướt, ԁâ.𝐦 đ.ã𝐧.🌀 vô cùng.
"Chi Chi ngoan, tự mình bẻ ⓜ*ô*ⓝ*ℊ ra. Để ca ca 🌜ắ*𝐦 νà*ⓞ sâu một chút..."
Tề Cảnh Chiêu phập phồng т*𝖍*ở ♓ổ*𝖓 𝐡ể*𝓃, đem tay tiểu cô nương kéo về phía sau, sau đó bắt lấy mu bàn tay nàng ấn lên trên 𝖒ô_n_g thịt. Dùng sức hướng sang hai bên bẻ ra, bên trong kẽ ɱ.ô𝖓.🌀 trắng như tuyết lộ ra cúc huyệt hồng hào phấn nộn.
Hắn cúi đầu, hai mắt đỏ đậm gắt gao nhìn chằm chằm nơi đó. Động tác dưới thân càng thêm mãnh liệt.
"A! Hư hư...."
"Chậm một chút, ca ca....... Không được, không được... á......"
Ngụy Chi nước mắt lưng tròng mà kêu lên, thân mình càng thêm mềm nhũn lại bị hắn hung ác mà đỉnh lộng. Bàn tay to dùng sức tách mở cánh ɱô-n-ⓖ nàng. Dương v*t tàn nhẫn mà đâ·m chọc, bóng dáng giao điệp đong đưa trên cửa sổ càng lúc càng kịch liệt.
Hạ thân dán sát ở bên nhau, dồn dập mà 𝖐í🌜·♓ ⓣⓗí·c·ⓗ, động tác càng lúc càng mạnh.
"Ư a, a......"
"Hửm? Chi Chi, thích không?"
Tề Cảnh Chiêu ôm sát vòng eo tiểu cô nương, thanh âm khàn khàn dò hỏi còn mang theo ý cười ác liệt. Ngụy Chi thất thần mà giương cái miệng nhỏ, bị thao đến mức không nói được lời nào, chỉ có thể ⓜề*m 𝖒ạ*❗ dựa vào khuỷu tay hắn, nửa khóc nửa ⓡê_ռ 𝖗_ỉ.
"Ca, ca ca...."
"Có thích hay không?"
"Ha... ưm.... . a!"
Tề Cảnh Chiêu ôm eo tiểu cô nương chậm rãi bế nàng về phòng. Hai người lại lăn đến trên đệm.
"Ca ca, nặng quá.... a......"
Rốt cuộc cũng được nằm trên giường, tiểu cô nương có chút sức lực, liền ấn ռ●𝖌ự●↪️ Tề Cảnh Chiêu Muốn đẩy hắn ra. Ⓜ️ề-m Ⓜ️ạ-❗ vô lực chống đẩy, đổi lấy chỉ là va chạm càng ngày càng mãnh liệt. Tề Cảnh Chiêu 𝖑ℹ️●ế●m môi, ánh mắt trầm mê hãm sâu vào trước ռ🌀●ự●ⓒ nàng.
Hai nộn nhũ bị bàn tay to khớp xương rõ ràng hoàn toàn bao bọc lại, tùy ý xoa nắn từ trên xuống dưới. Côn th*t nóng cháy chôn thật sâu trong ⓣ_𝐡â_𝓃 ✝️𝐡_ể của nàng, mỗi lần chỉ r●ú●𝖙 𝐫●🅰️ một ít, sau đó lại đ-â-〽️ ✅à-⭕ tận gốc. Một bàn tay đi xuống 𝐬*ờ 𝖘*⭕ạ𝖓*ℊ, khảy vài cái lên huyệt thịt rồi cọ cọ tiểu âm đế, bụng ngón tay thon dài vừa cắm vừa xoa khiến Ngụy Chi 𝓇ê●𝐧 r●ỉ không thôi.
"A!"
Ngụy Chi bị xoa đến cực kỳ khó chịu, bầu 𝓃ℊ_ự_↪️ kịch liệt phập phồng. Tê tê dại dại, có một chút 𝖐.𝒽.⭕.á.1 ⓒả.𝖒 khó có thể hình dung nhưng lại cảm thấy chưa đủ. Nàng câu lấy cổ Tề Cảnh Chiêu, đáng thương mà nhìn hắn;
"Nhanh một chút, Chi Chi muốn...... Ca ca, nhanh...... Nhanh một chút...... ư, a....... ."
Huyệt khẩu ướt nộn chảy ra từng luồng ◗â*ɱ dịch, dương v*t thô to đột nhiên ↪️ắ●𝐦 𝖛●à●𝑜, Ngụy Chi sung 💲_ư_ớ_ռ_g cảm nhận luồng nước bắn ra trong thành vách.
Tề Cảnh Chiêu cúi đầu ⓗ.ô.n hôn đôi mắt thất thần của tiểu cô nương, thanh âm khàn khàn mang theo ý cười.
"Có thích hay không?"
"Chi Chi, không nói thì phải làm thêm lần nữa..."
"Thích...... Thích......"
Tiểu cô nương mang theo giọng mũi, lẩm bẩm lầm bầm mà trả lời hắn.
"Thích cái gì?"
Hắn còn không chịu buông tha nàng, lại nhéo cái mũi Ngụy Chi truy vấn.
"Mau nói, thích cái gì?"
Cự hành lửa nóng vẫn còn cắm trong âm huy*t, từng cái từng cái thúc hông mạnh mẽ hữu lực làm Ngụy Chi càng Ⓜ️-ê đắ-ɱ. Quy đ*u chậm rãi hướng vào cổ tử cung. Hắn cắm đến tận cùng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng như lửa.
"Thích......"
Ngụy Chi nâng tay 𝐦_ề_ɱ ɱạ_i lên ôm lấy eo hắn, ánh mắt nhìn Tề Cảnh Chiêu cực kỳ ngượng ngùng, ngọt ngào như mật mà mở miệng:
"Thích ca ca. Chi Chi thích Chiêu ca ca nhất......"
Gân xanh trên căn côn th*t kia đột nhiên nhảy lên vài cái. Tinh d*ch nhão dính bắn đầy bể tử cung.
Có chút bất ngờ. Nhưng vô cùng ấm áp.
Thình thịch.
Nàng nghe được thanh âm chấn động bên trong lồng ⓝⓖự*𝐜 Tề Cảnh Chiêu, đôi mắt tròn xoe trợn to, Ngụy Chi mặt đối mặt mà nhìn huynh trưởng.
Thình thịch...
Đập vô cùng nhanh. Ngụy Chi chớp chớp mắt, hô hấp nó*п*𝐠 🅱️ỏ*𝓃*g phả lên hai má hơi hơi hồng.
Khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Bàn tay to chống ở hai bên đột nhiên duỗi đến bịt chặt lỗ tai nàng. Tề Cảnh Chiêu cúi xuống ⓗô*ռ lên môi tiểu nhân nhi, chống lên cái trán của nàng mà cọ cọ. Cổ cùng lỗ tai dần biến thành màu đỏ.
Thanh âm khàn khàn ra vẻ bất đắc dĩ cực kỳ.
"Ai cho nghe mà nghe......"
← Ch. 39 | Ch. 41 → |