Truyện:Phong Tình Nguyệt Ý - Chương 30

Phong Tình Nguyệt Ý
Trọn bộ 52 chương
Chương 30
Phiên ngoại: Suối nước nóng
0.00
(0 votes)


Chương (1-52)

Đảo mắt đã đến cuối năm, kinh thành cũng không còn náo nhiệt giống như trước, tuyết bay đầy trời, cành cây trụi lủi được treo đèn lồng đỏ thẫm.

Chưa tới ăn Tết Tề Cảnh Chiêu đã mang theo Ngụy Chi đến sơn trang ở ngoại ô. Chờ đến khi Nhị hoàng tử cao hứng phấn phấn mà tới tìm hắn, lại muốn giống năm ngoái cùng đi ngâm suối nước nóng thì đình viện kia đã sớm không có người từ vài ngày trước rồi.

"Bẩm Nhị điện hạ, thiếu gia đã...... Đã mang theo Lục cô nương đi Cảnh Nghi sơn trang..."

"Hắn đi rồi?!"

"Vâng..."

Tề Tấn Văn đỡ cửa, gương mặt tái nhợt, lộ ra dáng vẻ lòng đau như đao cắt, bộ dáng thống khổ. Hắn nâng ngón tay run 𝐫.u.п ⓡ.ẩ.𝐲 rẩy lên, chỉ chỉ chính mình:

"Hắn, không cho ta đi cùng sao?"

"Vâng, thiếu gia, thiếu gia còn nói ngài không cần cùng lại đây......"

"............."

Mấy tỳ nữ canh giữ ở bên ngoài.

Trong sơn động trống trải mây mù lượn lờ, tận sâu bên trong có một bể tắm nước nóng tản ra nhiệt khí.

Sóng nước dập dìu.

Nam tử tóc dài buông xõa, dựa lưng vào vách tường, lộ ra cánh tay, sống lưng đứng thẳng. Một mảnh vết cào hiện lên rõ ràng trên lưng của nam tử. Tay nhỏ gây án kia đang gắt gao mà câu lấy cổ hắn, trên dưới bất an mà đong đưa.

"Ha...... ư...... Đồ háo sắc này...... Trướng quá đi mất......"

"Nước.... nước vào trong rồi......"

Đầu nhỏ Ngụy Chi dựa vào trong lồng n·𝖌·ự·𝐜 của huynh trưởng, môi anh đào mở ra, nhẹ nhàng mà †●𝐡●ở d●ố●ⓒ. Dưới đùi tiểu cô nương bị hắn tách ra ôm ở sườn eo.

Dương v*t thô dài hoàn toàn đi vào giữa hai chân, chỉ để lại tinh hoàn nặng trĩu kề sát âm huy*t thủy nộn.

Nước hồ kịch liệt mà dao động.

"A...... a.... . ưmm......"

Sắc mặt Tề Cảnh Chiêu trầm ổn, không nhanh không chậm mà nâng ɱ·ô·n·ɢ nhỏ Ngụy Chi lên trước sau ν·⛎ố·🌴 ✌️·𝐞, nương nhờ sức nước cắm rút đến phá lệ thông thuận.

Tay hắn dùng sức xoa bóp cánh Ⓜ️ô●𝐧●🌀 mềm như bông của muội muội, hắn cúi đầu, cố ý cắn lên vành tai cô nương đang kịch liệt ⓣ●♓●ở ◗ố●c.

Nước suối ấm áp bao vây lấy nơi kết hợp chặt chẽ của hai người. Tay Ngụy Chi dần dần vô lực trượt xuống, ngón tay non mịn từng cái vỗ về ռg*ự*↪️ hắn.

"Ca ca..." thanh âm Tiểu cô nương có chút nhu nhược cùng nũng nịu.

"Không làm nữa được không...... Ư.... . a......"

Tề Cảnh Chiêu một tay ôm sát tiểu nhân nhi vào trong lòng ⓝ·ⓖ·ự·c, hạ thân dùng sức đỉnh lên phía trước mà xỏ xuyên, côn th*t sưng to nóng cháy ⓒ.ắ.Ⓜ️ ☑️.à.⭕ chỗ sâu, nhét đầy â/m đ/ạo nhỏ hẹp của muội muội.

Quy đ*u trướng đại thẳng tắp đỉnh đến tử cung, cái miệng nhỏ ướt nộn nhỏ hẹp từng chút 🦵1ế*Ⓜ️ Ⓜ️ú-𝐭 lên côn th*t, mời gọi hắn càng ngày càng tiến sâu vào.

Hắn nửa ngẩng đầu lên, híp mắt thoải mái thở phì phò, một tay xoa đầu tiểu cô nương, thấp giọng mà cười.

"Ca ca là đang giúp Chi Chi rửa tiểu huyệt mà. Phải cắm nhiều mới tốt."

"Nhưng.... . Nhưng mà muội cảm thấy rất trướng......"

"Mới hôm qua ca ca bắn vào nhiều như vậy vẫn không bị sao mà...... Chi Chi vẫn nuốt được, ngoan nha.... ."

"A...... hức...... a......"

Non huyệt bị cắm đến vừa trướng lại vừa đau, thứ đồ vật phiền lòng kia vậy mà vẫn luôn hướng vào bên trong ma sát đến mức làm huy*t thịt ngứa ngáy, phía dưới chảy ra từng đợt d*m thủy giống như rất thèm được côn th*t 𝒸ắ*m ⓥà*𝐨. Ngụy Chi xấu hổ giấu mình ở trong ao, ở trong làn nước không muốn nhìn tới 𝖉.â.〽️ dịch là chảy nhiều hay chảy ít. Nàng nhẹ nhàng nhéo lấy đầu n●gự●c Tề Cảnh Chiêu, ngón tay trắng nõn bóp lấy viên tiểu đậu cứng ngắc trước 𝖓·ℊ·ự·c hắn. Nhéo nhéo một lúc, nàng lại 𝖗ướ·𝓃 п·𝐠·ườ·ï đi lên, há miệng ngậm lấy, tham luyến mà ⓛ-ⓘ-ế-ɱ 𝖒·ú·†.

"A......"

Trong sơn động âm u lại có một màn 𝖐_í↪️_𝒽 т♓í_𝖈_𝒽 nóng hầm hập, hơi nước bao phủ khắp nơi giống như ngại phải thấy cảnh tượng trước mắt. Thanh âm bọt nước phập phồng vỗ lên bờ hòa cùng tiếng nam nhân 𝐭𝒽_ở 𝒹_ố_𝒸 ⓡ-ê-п 𝖗-ỉ, quá mức dâ●m mĩ, không khỏi làm người khác phải đỏ mặt tía tai.

Hai người ôm nhau bên bờ, tiểu cô nương híp mắt nằm ở trong lòng 𝖓_ⓖ_ự_𝒸 của huynh trưởng, bóng lưng nho nhỏ dán ép lên người hắn. Tề Cảnh Chiêu luồn hai cánh tay dài qua nách nàng, bàn tay to khớp xương rõ ràng xoa lên hai luồng vú đầy kiều nộn.

Thịt vú Ⓜ️ề.〽️ 𝐦ạ.ı bị hắn chơi từ trên xuống dưới, n/úm v/ú bị niết đến đỏ bừng từ khe hở ngón tay thon dài hắn lộ ra, sau lại bị kẹp lấy, mãnh liệt xoa động.

Ngụy Chi bị xoa nắn đến cả người phiếm hồng, ɱề·ⓜ 〽️·ạ·i như bông mặc cho hắn đùa nghịch, nàng ngẩng đầu lên, vành mắt phiếm thủy quang, nhu thuận mà nhìn về phía hắn.

"Ca ca.... ."

"Hửm, làm sao?"

Tề Cảnh Chiêu vẫn tiếp tục xoa lên hai đầu v* nhỏ, luồng dục hỏa trong lòng kia mãi không tiêu bớt, thiêu đốt đến cả người hắn căng cứng. Vừa nhìn đến đôi mắt tiểu cô nương liếc mắt đưa tình, hạ thân tức khắc lại đứng lên.

Hắn nuốt miếng nước bọt, thanh âm khàn khàn, giống như đang dỗ dành em bé mà lẩm bẩm:

"Ngoan một chút, ca ca không nháo muội nữa......"

Ngụy Chi vốn định làm nũng lên án hắn một chút, kết quả Ⓜ️ôռ·g nhỏ lại bị căn gậy gộc kia cọ vào, thanh âm lên tới nơi tức khắc bị nghẹn lại.

Một bàn tay dọc theo bụng nhỏ đang khẽ гц·п 𝖗·ẩ·𝖞 mà ✔️●uố●𝐭 𝖛●𝑒, đi dần xuống, bao lấy âm huy*t non nớt hồng nhuận. Ban nãy mới bị hắn chơi cho mềm nhũn, hiện tại lại bị cắm ngón tay đi vào, huyệt thịt non mềm vẫn gắt gao 👢_❗ế_ɱ ⓜ●ú●ⓣ hắn như vậy, vách thịt co rụt liên lục hút chặt đầu ngón tay.

"A......"

Hai cái đùi r*ⓤ*ⓝ 𝐫*ẩ*🍸 vì bị bàn tay to không ngừng quấy phá, lại nghe sau lưng vang lên một tiếng cười khẽ.

"Vừa rồi không phải lại bắn vào sao? Để ca ca giúp muội lấy nó...."

"Mở chân ra nào......"

"Ư...... Vậy huynh đừng, đừng xoa chỗ đó......"

Hai ngón tay dính đầy thủy dịch giơ lên trước mặt nàng, Ngụy Chi xấu hổ quay đầu, vừa kịp nhìn thấy hắn đưa tay vào miệng, chầm chậm 🦵_❗_ế_Ⓜ️ ɱ_ú_†.

"Ca ca!"

"Muội cũng muốn nếm thử sao?"

"Huynh, huynh......"

Hắn lập tức cúi đầu ♓.ô.n lên cái miệng nhỏ của tiểu cô nương đang lẩm bà lẩm bẩm, đầu lưỡi ướt nóng ⅼ1ế.Ⓜ️ mở làn môi, quấn lấy đầu lưỡi nhỏ dây dưa ⓜ·ú·т mát.

Cái miệng nhỏ phấn nộn bị ca ca ăn đến không ngậm được, đôi môi cũng bị hắn 𝖑𝒾ế.ɱ mú.† đến sưng lên. Hai người triền miên môi lưỡi một hồi lâu, thẳng đến khi tiểu cô nương không thở nổi mới đỏ mặt tách ra.

Sương mù trong hồ từng đợt bốc lên.

Ngụy Chi thở phì phò, vành mắt hồng hồng nhìn bàn tay to thon dài đang không ngừng mài ép lên bầu 𝖓ɢ-ự-ⓒ, tay khác ôn nhu lại xoa lên â/m đ/ế, còn có...... Còn có hai ngón tay đ_ú_t vào, không nhanh không chậm mô phỏng động tác 𝐠𝐢-ⓐ-🅾️ h-ợ-𝓅.

Mới chỉ mấy canh giờ trước thôi, đôi tay kia vẫn còn cầm bút nắm tay, dạy nàng viết chữ.

Chương (1-52)