← Ch.055 | Ch.057 → |
Nghiêm Cấm trẻ em dưới 16 tuổi.
Hắn không muốn làm thương tổn nàng, mặc dù, hắn luôn nghĩ muốn nàng, thật rất khổ sở nghĩ muốn nàng.
Thậm chí khi cùng các tần phi ái ân, trong đầu óc hắn đều tràn ngập hình bóng của nàng, ảo tưởng т-♓â-𝓃 т-h-ể nàng ở dưới thân hắn, dáng vẻ yêu kiều, զ_ⓤ_🍸_ế_𝐧 r_ũ say động lòng người nhưng lại có chút thẹn thùng cùng hắn mây mưa 𝐡ⓞ*𝒶*п á*𝖎.
Mai Tuyết Tình cũng không rõ bản thân mình vốn là muốn cự tuyệt hay là muốn đáp ứng hắn.
Trong lúc do dự, nàng duỗi người, t𝐡-â-ռ t𝒽-ể áp sát vào người Hạng Ngạo Thiên, vòng tay lên ôm cổ Hạng Ngạo Thiên, kéo mặt hắn xuống gần với mặt mình.
Mọi chuyện cứ tự nhiện như vậy mà tiếp diễn.
Trong tích tắc làm Hạng Ngạo Thiên tràn ngập hưng phấn, hạ thân chuyển động mạnh mẽ, hoàn toàn tiến sâu vào cơ thể nàng, một trận đau đớn truyền đến biến đổi toàn thân nàng.
Mai Tuyết Tình biết, nàng đã từ một xử nữ biến thành một người đàn bà rồi.
Nói không rõ vốn là cao hứng hay là bi thương, Mai Tuyết Tình mặc cho nước mắt chảy dài xuống.
"Tình nhi..."
Hạng Ngạo Thiên dừng lại động tác, hắn cố nén 𝒹·ụ·c ✅ọ·𝖓·ɢ bản thân, "Ta có phải hay không làm đau nàng..."
Mai Tuyết Tình bất lực gật đầu.
Hạng Ngạo Thiên nhẫn nại hạ thân ngừng di chuyển, một lần nữa âu yếm 𝖍ô*𝖓 lên môi Mai Tuyết Tình.
"Tình nhi... Lần đầu tiên đều sẽ đau như vậy... Ta sẽ nhẹ nhàng cẩn thận hơn, lần sau sẽ không đau nữa..."
Hạng Ngạo Thiên vỗ về dỗ dành nàng.
Mai Tuyết Tình thật không nghĩ tới, không ngờ một vị hoàng đế ngông cuồng tự đại, cao cao tại thượng, vậy mà cũng để ý đến cảm thụ của nàng như thế. Mai Tuyết Tình duỗi đôi chân thon dài, ưỡn người chủ động vắt hai chân ngang qua thắt lưng của Hạng Ngạo Thiên. Trong động truyền ra những thanh âm lúc cao thất thanh, lúc hổn hển đứt quãng, 𝖐í_c_𝐡 ⓣ♓íⓒ_h và triền miên.
Đó là tiếng 𝓇_ê_ռ 𝐫_ỉ tràn đầy đam mê của nữ nhân hòa cùng tiếng 🌴*♓*ở ◗*ố*↪️ nặng nề đầy 𝐤𝐡🅾️_á_1 c_ả_𝐦 của nam nhân.
"Gọi tên của ta!"
Hạng Ngạo Thiên lên tiếng ra lệnh.
Mai Tuyết Tình cắn chặt răng, cố hết sức không cho bản thân mình phát ra cái thanh âm ngượng ngùng muốn 𝒸𝐡ế●𝐭 kia.
"Tình nhi... Gọi tên của ta... Ta muốn nghe!"
Hạng Ngạo Thiên hạ thân vẫn không dừng động tác, đồng thời lại vừa từng chút một nhấm nháp đôi môi ngọt ngào của Mai Tuyết Tình, đôi tay vẫn không quên ✔️*𝐮ố*† 𝐯*3 𝖙_♓â_п †_𝐡_ể 〽️ề-〽️ ⓜạ-ï của nàng.
"Ca..."
Cũng chịu không nổi sự khiêu khích của Hạng Ngạo Thiên, Mai Tuyết Tình không thể không kêu lên
"Không đúng..." Hạng Ngạo Thiên thúc nhanh hơn động tác dưới thân, không ngừng mạnh mẽ 𝐭♓_â_ɱ 𝓃_ⓗ_ậ_𝖕 sâu vào cơ thể nàng, nàng như thế nào còn có thể gọi hắn là ca ca, hắn là nam nhân của nàng.
"Hạng Ngạo Thiên..."
Mai Tuyết Tình lặp lại, động tác đi vào mạnh mẽ của hắn trong nháy mắt làm cho nàng nhượng bộ, bản thân không tự chủ được kêu lên cái tên kia.
"Thông minh..."
Hạng Ngạo Thiên đôi bàn tay νυố_✝️ 𝐯_𝐞 không dứt, vừa lại di chuyển lên bộ n🌀ự*🌜 đầy đặn, căng tràn sức sống của Mai Tuyết Tình, nhẹ nhàng nâng niu, mân mê đôi nhũ hoa trắng nõn.
Bức bách Mai Tuyết Tình không thể không ưỡn người lên nghênh hợp hắn.
"Gọi tên của ta lần nữa..." Hạng Ngạo Thiên vẫn không ngừng ѵ𝐮ố-𝐭 ✔️-𝑒 mơ·п 🌴𝓇·ớ·n khắp ✝️*𝒽*â*𝐧 t*ⓗ*ể nàng, ngay cả những vùng 𝐭𝐡â●ⓝ 𝖙●h●ể nhạy cảm nhất.
Hắn còn muốn nghe được nàng ngây ngất gọi tên hắn lần nữa.
"Uh... Ngạo Thiên..."
Mai Tuyết Tình thuận theo ý hắn, lần nữa lên tiếng gọi.
Hắn khiêu khích được nàng toàn thân đều phát dục nóng hừng hực, thật là khó chịu.
Hạng Ngạo Thiên không chút nào dừng tay ⓜơ_𝐧 ✞𝐫ớ_ռ 🎋♓ê_υ 𝖌ợ_❗, hắn vùi đầu mình vào bộ ռ●ɢự●𝖈 căng tròn đang phập phồng theo hơi thở của Mai Tuyết Tình, dùng lưỡi mơn man bầu ռ𝐠.ự.↪️ của nàng, nhẹ 𝖒.ú.𝖙 lấy đầu nhũ hoa hồng hồng nhỏ gọn của nàng, phút chốc trong hang động tràn đầy một mành xuân sắc như vậy mê động lòng người...
"Đừng mà... Ngạo Thiên..."
Mai Tuyết Tình khẩn cầu, "Tha cho ta..."
"Gọi tên của ta một lần nữa, ta còn muốn nghe..."
Hạng Ngạo Thiên như một tiểu tử mới biết yêu, say mê vùi đầu vào trong bộ n-ⓖự-𝖈 no tròn đầy sức ⓠuγ●ế●𝓃 𝖗●ũ của Mai Tuyết Tình, tiếp tục động tác tán tỉnh nàng, đôi môi chậm rãi 𝐦_ơ_𝖓 𝐭r_ớ_𝐧 bầu 𝓃·🌀ự·🌜 trắng nõn của nàng, từ từ từng chút một mâm mê di chuyển xuống dưới.
"Đừng mà..."
Mai Tuyết Tình đưa tay giữ đầu hắn lại, không cho hắn lần nữa tiến công xuống phía dưới.
"Không... Ngạo thiên..."
Mai Tuyết Tình cảm giác được chính mình toàn thân như phát hỏa, phảng phất như muốn 𝐧●ổ 🌴●𝐮𝓃●ℊ, nàng lớn tiếng kêu lên, "Trời ạ... Thiên.... . Đừng mà.... ."
Hạng Ngạo Thiên hài lòng thu hồi động tác, một lần nữa đem chính mình tiến sâu vào cơ thể của nàng, như muốn hòa quyện ✝️*♓â*ⓝ t𝐡*ể nàng và hắn lại làm một, bắt đầu một cuộc rong ruổi khác...
Trong sơn động đơn sơ tràn đầy một mảnh xuân sắc...
Tình cảm mãnh liệt trôi qua, Hạng Ngạo Thiên thay Mai Tuyết Tình lau đi trên mặt những giọt mồ hôi đọng lại trên mặt cùng dấu vết ɱ*á*⛎ dưới thân.
"Hôm nay quá muộn rồi, ngày mai, ta mang nàng ra ngoài tắm rửa!" Hắn biết, Mai Tuyết Tình thích sạch sẽ.
Hắn vẫn không quên hình ảnh Mai Tuyết Tình nôn mữa khi chứng kiến tình cảnh hắn trong tẩm cung ngày đó.
"Uh..." Mai Tuyết Tình ngoan ngoãn nhu thuận trả lời, "Ta có lời muốn hỏi ngươi..."
"Ta cũng có lời muốn hỏi nàng..."
Hạng Ngạo Thiên đáp, "Nàng nói trước đi!"
Khi lần nữa nhìn về phía Mai Tuyết Tình, thấy nàng đã nhắm lại hai mắt, rơi vào mộng đẹp rồi.
Hạng Ngạo Thiên âu yếm, nhẹ nhàng, khẽ hô_n lên trán nàng một cái.
Nàng đã rất mệt mỏi lắm rồi, đoạn đường gập ghềnh, quả thật mệt nhọc không chịu nổi, đã vậy còn có mình bất luận thế nào cứ vòi vĩnh muốn nàng, thật đã làm cho nàng mệt mỏi, mất hết sức lực rồi.
Dù sao đây cũng là lần đầu trãi qua ái ân κ♓🅾️-á-ï 🦵ạ-↪️!
Hạng Ngạo Thiên cũng nghiêng người nằm xuống, âu yếm ôm Mai Tuyết Tình ấp ủ vào trong lòng, khí trời cuối hạ đầu thu, ban đêm nhiệt độ thường rất thấp. Hắn nhẹ nhàng nhấc tấm chăn lên, cẩn thận phủ lên người Mai Tuyết Tình, khẽ khàng chu đáo bọc kín nàng trong chăn.
Nhìn nữ nhân trước mắt, nay đã là nữ nhân của hắn, hoàn toàn thuộc về hắn.
Hạng Ngạo Thiên trong lòng tràn ngập sự sung 𝐬·ướ·𝐧·𝐠 và hạnh phúc vô biên, từng nghĩ muốn nàng, nghĩ muốn nàng lâu như vậy, mãi đến hôm nay, nàng mới thật sự thuộc về hắn.
Cũng đã khoảng thời gian dài cho tới nay, hai người bọn họ đã lâu rồi cũng không cùng trò chuyện, nàng rốt cục cũng đã đồng ý thừa nhận nàng vốn là một người khác, không phải là muội muội Ngạo Sương.
Khi chỉ có hai người giữa không cảnh thiên nhiên, nàng vốn là dáng vẻ đáng yêu và yếu đuối như thế, nàng thật sự cần sự bảo vệ che chở của hắn.
Nàng trước mặt người khác luôn tỏ vẻ kiên cường, độc lập và có chút bướng bỉnh hẳn đều là những biện pháp trang bị, che đậy bản thân mình tránh không bị tổn thương, e sợ bị người khác dùng thủ đoạn hãm hại!
Nhưng mà, sau này lúc hồi cung làm sao bây giờ?
Đã cùng nàng có q_𝖚_𝒶_n ♓_ệ thể xác, sau này hắn không thể xem nàng như muội muội của mình nữa rồi, nàng vốn là nữ nhân của hắn. Hắn muốn nàng mỗi ngày đều ở lại bên cạnh mình, hắn muốn ban ngày có thể cùng nàng ở cùng một chỗ thương thảo quốc sự, buổi chiều muốn cùng nàng â-п á-𝐢.
Thế nhưng, phải làm như thế nào mới có thể khiến cho nàng gật đầu đáp ứng, mà cũng có thể làm cho những người khác tiếp nhận nàng đây?
Hạng Ngạo Thiên sâu tận trong lòng thật nhớ thương muội muội mình, hắn mỗi đêm, đều thay muội muội cầu khẩn, hy vọng muội muội được bình an.
Mãi cho đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa từng từ bỏ công việc tìm kiếm muội muội, chuyện cái hồ kia, không thể nói cho bọn hạ nhân biết, chính vì vậy mà bản thân hắn đường đường là một vị hoàng đế, lại chỉ dám thừa dịp lúc ban đêm, cũng không biết bao nhiêu lần tự mình lén lút lặn xuống hồ rồi lại trở về tay không.
Thật đúng là, tung tích muội muội tuyệt nhiên không hề có chút manh mối nào. Sống không thấy người, 𝖈𝖍ế●ⓣ không thấy xác. Hắn trong lòng vẫn còn có tia hy vọng, hắn kiên trì tin tưởng muội muội vẫn còn sống ở một nơi nào đó trên thế gian này.
Hắn thật không muốn vừa có được một người phụ nữ yêu thương, lại vừa mất đi một muội muội thân yêu, hắn thật sự không muốn!
Cả hai người này đều là những người hắn yêu thương nhất trên thế gian này, hắn một người cũng không muốn mất đi!
← Ch. 055 | Ch. 057 → |