Vay nóng Tinvay

Truyện:Phi Tử Của Ca Ca - Chương 032

Phi Tử Của Ca Ca
Trọn bộ 136 chương
Chương 032
0.00
(0 votes)


Chương (1-136)

Siêu sale Lazada


Bên ngoài Ngự thư phòng, truyền đến tiếng bước chân.

Là Hàn Thanh!

"Vào đi!" Hạng Ngạo Thiên ngừng suy nghĩ, ra lệnh cho Hàn Thanh.

Hàn Thanh đẩy cửa bước vào, thấy có Mai Tuyết Tình ở đó, bất tri bất giác chợt đỏ cả mặt mày.

Mai Tuyết Tình nhìn Hàn Thanh nháy mắt mấy cái, còn muốn trêu đùa hắn, Hàn Thanh vội vàng xoay qua né tránh.

"Hoàng thượng, là việc liên hôn với nam Trần quốc, làm thế nào bây giờ, bọn họ đã phái sứ giả đến chờ? Có vẻ như họ chờ đợi rất sốt ruột rồi, một mực cứ thúc giục hồi đáp!"

Hạng Ngạo Thiên sâu sắc liếc mắt nhìn Mai Tuyết Tình một cái.

Mai Tuyết Tình đang ở phía sau lưng, thấy vậy cũng cảm thấy hoảng sợ.

Liên hôn?

Chính là hòa thân ở cổ đại rồi? Vì duy trì sự hòa bình giữa hai quốc gia phải đưa ra một chút thủ đoạn.

Mai Tuyết Tình từ nhỏ cũng thường được nghe kể nhiều về một số điển tích xưa, cái gì như Chiêu Quân cống Hồ, Văn Thành công chúa cống Phiên (*).

Thấy Hạng Ngạo Thiên nhìn chính mình, nàng thốt ra: "Ca, ta cũng không gả đi đâu! Ta không muốn liên hôn! Ta đã nói qua, ta cả đời cũng không lập gia đình, ta vĩnh viễn ở cùng ca ca!"

Nếu gả cho người khác, như vậy cơ hội nàng quay về thế kỷ 21 hy vọng càng xa vời rồi!

Nàng là từ trong hồ xuyên qua đến cổ đại, sau này, cũng sẽ từ trong hồ xuyên qua trở về. Rời đi Thiên Long Vương triều, biết đi đâu tìm ra cái hồ giống nhau y đúc như vậy được?

Cái hồ kia giống như nửa sinh mạng của nàng!

Hạng Ngạo Thiên cười.

Hàn Thanh cũng cúi đầu cười rộ lên.

Mai Tuyết Tình tâm lý càng khẩn trương, "Ca..." Nàng kéo dài ngữ điệu, cố ý khiến cho Hạng Ngạo Thiên chú ý.

"Hàn Thanh, công chúa đã nói không liên hôn rồi, như vậy bảo bọn họ quay về đi!" Hạng Ngạo Thiên dường như rất cao hứng, tiểu nữ nhân này vừa lại nhấn mạnh lần nữa ý muốn nàng nguyện ý ở lại bên người hắn.

"Hoàng thượng, chuyện này..., chuyện này được không?" Hàn Thanh có chút do dự.

"Có cái gì không được? Hoàng thượng bảo ngươi làm sao, ngươi nhân tiện cứ làm như vậy đi!" Mai Tuyết Tình vội vàng nói chen vào một câu, nàng muốn đuổi Hàn Thanh đi ngay, bằng không, Hạng Ngạo Thiên không chừng suy nghĩ lại rồi lại thay đổi chủ ý nữa!

"Cứ vậy quay về đi! Bảo với bọn họ, Trẫm cam đoan, ngay cả hai nước không liên hôn, Trẫm cũng không khơi mào chiến tranh. Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta nhất định phạm người. Lui xuống đi!"

Hạng Ngạo Thiên vẻ mặt nghiêm túc tuyên bố, nhưng trong mắt lại ẩn giấu ý cười.

"Mau lui ra đi... Mau..." Mai Tuyết Tình tiến lên, đẩy Hàn Thanh ra phía ngoài cửa.

Vì tình cảnh của chính mình, nàng lập tức đuổi Hàn Thanh ra ngoài. Mọi chuyện không thể đoán trước được, ở hiện đại, nàng đã thấy nhiều rồi. Ở cổ đại cũng không khác mấy, vạn nhất hoàng đế một khi thay đổi quyết định, vận mệnh của nàng sẽ bị thay đổi.

Mai Tuyết Tình như nhấc được tảng đá lớn trong lòng.

Ráng chiều bàn bạc, đã không còn ánh dương rực rỡ của buổi sáng, gió nhẹ thổi mang theo chút khí nóng ấm áp của mặt trời, thoang thoảng bay vào trong phòng.

Mai Tuyết Tình trong chốc lát cảm thấy thư thái, cảm giác được tinh thần sảng khoái vô cùng.

Hạng Ngạo Thiên ngồi ở long ỷ, mày cau lại, chăm chú phê duyệt tấu chương.

Đích thực hình dáng nam nhân này khi tập trung trong công việc thật đúng là rất quyến rũ, đầy mị lực.

Nhưng mà, mày cau lại hình như cũng không thật đẹp. Mai Tuyết Tình có chút gì đó cảm thấy đau lòng. Thật muốn tiến lên, dùng bàn tay nhỏ bé của mình nhẹ vuốt làm dịu đi đôi mày đang cau lại của Hạng Ngạo Thiên.

Lặng lẽ tới bên phía sau Hạng Ngạo Thiên, nhìn vào tấu chương hắn đang cầm trong tay. Trong đó cũng là chuyện đấu đá lẫn nhau giữa các thần tử. Ở hiện đại, loại chuyện này cũng còn nhiều mà. Khi phát sinh vấn đề, không có người nào nguyện ý gánh chịu trách nhiệm, đều né tránh muốn tự bảo vệ mình, khi có công lao, ai cũng hùng dũng tiến lên phía trước, như chỉ sợ không có phần mình.

"Xem hiểu chưa?" Hạng Ngạo Thiên xuất kỳ bất ý hỏi một câu, làm cho Mai Tuyết Tình giật nảy mình."Ca..., ngươi thiếu chút nữa hù chết ta!" Vỗ vỗ vào ngực mình như tự trấn an, "Ngươi như thế nào không báo trước lại bất chợt lên tiếng, làm hết cả hồn?"

"Là ai nên lên tiếng báo trước hả? Là ngươi đi đến phía sau ta trước?" Hạng Ngạo Thiên quay đầu lại hỏi nàng, "Đứng ở phía sau trong thời gian lâu như vậy cũng không lên tiếng!"

Mai Tuyết Tình có chút bối rối thè lười một chút, như thế nào đã quên, hắn là người tập võ, tính cảnh giác vốn là rất cao ah!

Không tự chủ được, Mai Tuyết Tình vươn tay, đặt ở đầu vai Hạng Ngạo Thiên, thay hắn nhẹ nhàng xoa bóp.

"Có thoải mái hơn một chút không? Ca..." Mai Tuyết Tình thầm nhủ với chính mình, muội muội trợ giúp ca ca xoa vai vốn là chuyện rất bình thường mà, không nên quá để ý.

Thân là hạng nữ lưu, không thể nào thiếc giáp kỵ binh rong ruổi nơi sa trường trợ giúp huynh trưởng kiến công lập nghiệp, cũng không có cách thay hắn chia sẻ gánh nặng gian sơn đặt ở trên người hắn. Như vậy, thay hắn giảm bớt phần nào áp lực, chỉ có thể làm những việc nhỏ cần tốn ít sức lực như thế này, nàng cũng chỉ có thể làm được đến vậy.

Khi còn ở nhà, nàng cũng đôi khi giúp cha mẹ xoa bóp như vậy!

Hạng Ngạo Thiên hai mắt nhắm chặt, hưởng thụ cảm giác thoải mái được hầu hạ.

"Rất thoải mái, mạnh thêm một chút nữa đi, như thế, như thế thoải mái hơn rất nhiều rồi!"

"Muội muội... Ngươi đã xem rõ ràng tấu chương rồi phải không?" Hạng Ngạo Thiên không xác định.

"Uh? ... Có phải ta không nên xem?" Mai Tuyết Tình tưởng rằng chính mình đã phạm sai lầm gì.

"Không phải..." Hạng Ngạo Thiên cầm tay Mai Tuyết Tình, làm cho nàng dừng lại.

"Quan lại không thanh liêm, đều là dân chúng bất hạnh. Giúp ca ca nghĩ một ít biện pháp đi..." Hạng ngạo chân thành nhìn chăm chú vào nàng, tiểu nữ nhân này ý nghĩ rất thông minh, lúc đề cập đến vần đề, cũng không trực tiếp nói rõ ra, chỉ khéo léo đưa ra, làm cho hắn, thân là vua của một nước, cũng cảm thấy dễ chịu chấp nhận dùng đến.

"Ca, con chó gác đêm, con gà gáy sáng, mọi người đều có trách nhiệm của mình, ta là công chúa, cũng không phải đại thần trong triều, ta sẽ có biện pháp nào hả?"

Mai Tuyết Tình rút lại bàn tay bé nhỏ đang nằm trong tay hắn, tiếp tục xoa bóp vai cho Hạng Ngạo Thiên.

Hạng Ngạo Thiên có một chút bực mình.

Nàng đưa ra đề nghị miễn phí phân phát dược vật, tốt lắm. Hắn chuẩn bị hôm nào khi thượng triều, sẽ đưa ra vấn đề này cho các đại thần thương nghị. Tin tưởng vào năng lực của nàng, thành tâm muốn nghe đề nghị khi ấy của nàng, nàng vừa lại không chịu nói rồi.

Phảng phất cảm thấy được Hạng Ngạo Thiên có chút khác thường, Mai Tuyết Tình nói đến: "Ca, chúng ta có thể làm trò chơi!"

"Cái gì trò chơi?" Hạng Ngạo Thiên mở mắt.

Mai Tuyết Tình ánh mắt chuyển qua đĩa dưa chuột đang để ở trên thư án.

"Có ý tứ gì?" Hạng Ngạo Thiên khó hiểu.

"Ca... những hạt dưa chuột này có thể nảy mầm không?" Mai Tuyết Tình hỏi.

Hạng Ngạo Thiên như thể được khai sáng, đột nhiên cười ha hả.

Hắn thân đứng lên, nhéo nhẹ vào đầu mũi Mai Tuyết Tình, vừa lại vuốt nhẹ vào má nàng, "Muội muội, muội thật thông minh, chiêu này ít nhất có thể trắc nghiệm xem bọn họ có hay không thành thật."

Hạng Ngạo Thiên một lần nữa ngồi xuống, cầm bút lông. Mai Tuyết Tình thay hắn mài mực. Chỉ trong khoản thời gian ngắn, đã thảo xong hai phần thánh chỉ.

"Hàn Thanh..." Hạng Ngạo Thiên rất hưng phấn. Đôi mày cau lại giờ giãn ra.

Hàn Thanh đi vào thư phòng, đầu cúi đầu xuống.

Hắn e sợ Mai Tuyết Tình rồi.

"Hàn Thanh, đem chiếu chỉ này phân phát đi. Nhấn mạnh với họ rằng, sau hai tuần, Trẫm muốn đích thân nghiệm thu." Hạng Ngạo Thiên đem vài hạt dưa chuột cùng thánh chỉ giao cho Hàn Thanh.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-136)