Vay nóng Tinvay

Truyện:Phi Duyệt Quân Tâm - Chương 150

Phi Duyệt Quân Tâm
Trọn bộ 225 chương
Chương 150
Tiếp tục không giải thích
0.00
(0 votes)


Chương (1-225)

Siêu sale Lazada


"Mỗi lần hắn và ta đi ra ngoài hắn đều bị người ta vô lễ, đặc biệt thú vị! Hơn nữa người khác hay nhéo mông hắn ta hoài nghi mông hắn có thể sưng lên hay không, ha ha ha!" Tra Tiểu Tân vừa nói vừa cười, con ngươi đen trong sáng luân chuyển.

Lâu Lan im lặng nghe nàng nói xong, hắn đương nhiên biết người tên Như Hoa trong miệng nàng chính là Gia Luật Hằng nhưng hắn cũng không tính đem chuyện này nói cho nàng. Dù sao, người có thể làm cho nàng vui vẻ không nhiều lắm, cứ cho hắn làm Như Hoa trong miệng nàng đi.

"Chúng ta lần này đi phải mua thiệt nhiều đồ, đúng rồi!Ta cũng muốn đến nơi có nhiều Phù sinh hoa!" Nàng càng nói càng dũng cảm, tối hôm qua khi hai người tình đến chỗ sâu Lâu Lan nói muốn một lần nữa cưới nàng, buổi sáng Tra Tiểu Tân không đợi hắn tỉnh ngủ liền kéo hắn đi mua đồ, nàng muốn đem chuyện ngày hôm ấy tái hiện hoàn mỹ một lần nữa.

"Đồ ngốc, lên xe." Nhìn nàng hưng phấn giống đứa bé hoa chân múa tay vui sướng, đôi môi đỏ mọng của Lâu Lan gợi lên độ cong tao nhã, liền ôm nàng muốn lên xe.

Ai ngờ Tra Tiểu Tân lại chau miệng lại, mở hai tay ra làm nũng: "Ôm ta đi lên!" Hắc hắc, trước kia nàng vì hắn tổn thương nhiều lần như vậy, chảy nhiều nước mắt như vậy, lúc này đây nàng cũng muốn thu lại gấp đôi.

Trên đường người đến người đi, hai người vừa rồi cười nói vui vẻ làm cho các người đi đường dừng lại nhìn bàn luận không ngừng.

Mắt phượng hẹp dài của Lâu lan hiện lên một tia cười tà khí, hồng y chân đi ngã nghiêng, tao nhã lỗi lạc.

Thấy hắn không để ý bản thân Tra Tiểu Tân rất là bị thương, bĩu môi: "Không ôm mình ta sẽ ôm ta lên vậy!" Nói xong liền thở phì phì bước lên xe.

"Ai, ai nói bổn vương không ôm?" Phía sau truyền đến giọng nói nữa cười nữa không, nhàn nhạt khàn khàn, chỉ cảm thấy cả người căng thẳng bị hắn ôm ngang hông, nàng ngạc nhiên ngoái đầu nhìn lại, đối diện là một đôi mắt phượng hẹp dài câu hồn phách con người, tất cả đều là nàng.

Trong lòng nhất thời nhẹ như mây, lay động theo chiều gió.

Mọi người đều mở to hai mắt nhìn Lâu Lan vương lạnh lùng ôm người đàn ông bay lên xe ngựa, chẳng qua là trong cặp mắt kia tràn đầy dịu dàng chưa từng có, giống như trên thế gian này chỉ còn lại có một người là nàng.

Một chiếc xe ngựa khác vừa vặn chạy qua Lâu Phủ, đều rất xa hoa, đều có phong thái giống nhau, mọi người vây lại xem trong lòng suy nghĩ đây là công tử nhà ai?

"Vương gia?" Mã phu dè dặt cẩn thận hỏi người trong xe, bởi vì hắn nói muốn đến vương phủ nhưng lại không có ý muốn xuống xe.

Tay nhất màn kiệu lên dần dần buông xuống, đem dung mạo nàng ngăn cách, Mộc Xuân Phong ngơ ngác ngồi ở chỗ kia một gương mặt anh tuấn đánh mất thần thái phong lưu ngày xưa, tim thắt lại quặn đau, vừa mới thấy nàng hạnh phúc ở trong lòng vương huynh, bộ dáng thẹn thùng đều lọt vào trong mắt hắn, đột nhiên hắn cảm thấy bản thân thật ngốc thật buồn cười.

Nếu lo lắng cho nàng không bằng hắn nên lo lắng cho bản thân đi.

Ít nhất, nàng có người yêu còn hắn thì không có.

"Vương gia?" Ngoài màng lại vang lên một tiếng.

Mộc Xuân Phong khẽ nhắm hai tròng mắt mệt mỏi, giống như cũng không muốn mở, nhỏ giọng nói: "Hồi phủ." Quạt xếp trong tay đã sớm gãy thành hai đoạn, còn có vài điểm đỏ hồng.

"Vâng"

Cứ như vậy, hai xe ngựa gặp thoáng qua, một xe hướng trái, một xe hướng phải, tách ra hai nơi.

Nàng vĩnh viễn sẽ không cảm nhận được ta đau khổ như thế nào, giống như nàng vĩnh viễn sẽ không yêu thương ta.

Mùa xuân ba tháng, đẹp rực rỡ.

Dương liễu rũ xuống mặt hồ, hàng vạn chiếc lá tung bay theo gió, màu xanh biếc non mềm lục làm phong cảnh xung quanh càng thêm xinh đẹp.

"Hì hì, chúng ta lần trước trộm chính là một tiệm tơ lụa ở phía trước, bất quá ta hôm nay không không có vẻ hai mắt thâm quần hắn nhất định không nhận ra ta!" Tra Tiểu Tân cười hì hì nói, một đôi mắt đen trừng lớn tràn ngập giảo hoạt, cực kỳ hứng thú đi về phía trước, bỗng nhiên tay chợt lạnh, cúi đầu nhìn lại đúng là hắn nắm tay mình, mặt vọt một chút liền đỏ.

Lâu Lan nhìn thấy sắc mặt nàng hồng hồng, một đôi hẹp dài mắt phượng nguy hiểm nhếch lên cao, thoáng chốc hoa đào bay tán loạn, câu hồn phách con người.

"Chàng... Ta..." Đây là lần đầu tiên hắn nắm tay nàng trước công chúng. Tra Tiểu Tân thẹn thùng nói không ra lời, chỉ cảm thấy tay kia nắm thật chặt tay nàng, hắn cái gì cũng không nói liền nắm nàng đi về phía trước, Tra Tiểu Tân vụng trộm ngắm hắn một cái, đã thấy hắn khóe môi hắn gợi lên độ cong, hắn đang cười! Hắn đang cười nha!!! Trong lòng nàng hoảng loạn, tràn ngập bao nhiêu là hạnh phúc, không ngừng bay lên.

Đến quán đại thúc lúc trước Tra Tiểu Tân thuận tay cầm lấy một dây tơ lụa nói: "Bao nhiêu tiền?"

Đại thúc kia cười lấy lòng nói: "Một lượng bạc mười dây."

"Mắc quá vậy?!" Người khác lại bắt đầu không có ý tốt, Lâu Lan đứng ở phía sau nàng một gương mặt tuấn lãnh không có biểu tình. Vẻ đẹp của hắn thuộc về trang nhã, tươi đẹp mà nghiêm ngặc. Thấy nam nữ qua lại ào ào ghé mắt nhìn lén hắn, cảm thấy nam tử áo hồng kia quả nhiên là tuyệt thế tao nhã, hắn xuất hiện làm cả thành đều nhuộm ánh mặt trời chói mắt.

Tra Tiểu Tân cùng người nọ cò kè mặc cả khi nhìn thấy có nữ tử nhìn hắn, trong lòng như là ăn dấm chua, nhìn hắn cáu kỉnh: "Không được câu dẫn người!" Chán ghét, hắn không có việc gì đẹp như vậy làm chi! Nhiều người nhìn hắn như vậy!!! Chán ghét chán ghét chán ghét!!!

Lâu lan cười nhẹ mà lại tà khí: "Ta không có."

"Còn nói không có! Không cho phép! Không được mở to mắt! Không được không được!" Hắn cười một tiếng thì ánh mắt tập trung trên người hắn càng nhiều, Tra Tiểu Tân tức đến nổi thiếu chút nữa nhào lên người hắn.

Nhìn thấy tính cách trẻ con và bộ dáng đáng yêu của nàng gò má của Lâu Lan như băng tuyết giờ đã tan ra, nở nụ cười thật sâu, hắn nắm giữ tay nàng đặt ở bên môi khẽ hôn, giọng nói khàn khàn: "Ta không cười, làm sao có thể câu dẫn nàng?"

Giọng nói lưu manh làm Tra Tiểu Tân mặt đỏ tim đập mạnh, giận giữ liếc hắn mắt một cái, tiện tay cầm lấy tơ lụa nắm tay hắn bỏ chạy, đắc ý cười to: "Ha ha ha, lão bản, cám ơn ngươi cho ta tơ lụa nha!" Nàng vốn là muốn thưởng hắn một quan tiền nhưng trong lòng đang vui không bằng trộm đi.

Đại thúc nghe xong lời của nàng miệng nghẹn lại, có lầm hay không. Trong vòng hai tháng xuất hiện liên tục hai người quái gỡ như thế, một người làm hắn lỗ vốn, một người rõ ràng không muốn trả tiền, thôi thôi thôi, hôm nay dẹp quán ngày mai cũng không bày, dù sao cũng kiếm không đủ tiền.

Tra Tiểu Tân chạy trước lại phát hiện Lâu Lan không có cùng nàng chạy, vì thế quay đầu hô to: "Chạy mau! Không phải hắn sẽ đuổi theo sao! Giống như lần trước Như Hoa đã dắt ta chạy trốn!"

"A, ngươi muốn chạy nhanh một chút sao?" Hắn tùy ý cười một tiếng, đúng là đẹp vô hạn nha.

Tra Tiểu Tân bị nụ cười của hắn làm nhanh chóng mê hoặc một lúc lâu cũng không có trả lời, chỉ thấy đáy mắt Lâu Lan có tia sáng lém lỉnh vụt qua, ngay sau đó ôm thắt lưng nàng liền bay lên cao, làm cho nàng không ngừng thét chói tai.

"A!!!" Đột nhiên bay lên không trung làm Tra Tiểu Tân sợ tới mức vội vàng giơ hai tay ôm chặt hắn nhắm mắt không dám nhìn, tim nhảy liên hồi, chỉ cảm thấy ở trong ngực hắn nàng cảm thấy yên ổn và ấm áp, ngay sau đó, giọng nói dịu dàng của hắn vang lên bên tai.

"Mở mắt ra nhìn xem."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-225)