Truyện:Phi Duyệt Quân Tâm - Chương 140

Phi Duyệt Quân Tâm
Trọn bộ 225 chương
Chương 140
Nàng bôi đồ của nàng, ta 𝒽ô_ⓝ thì cứ hôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-225)

"A! Ngươi không sao chứ!" Tra Tiểu Tân vội vàng đưa tay nâng vai hắn, ai ngờ vừa nâng tay lên thì nghe phát ra tiếng đau 𝐫.ê.ռ 𝓇.ỉ, lại nhìn thấy lòng bàn tay của hắn sưng vù, nheo mắt nhìn kỹ bên trong đúng là có một cây đinh sắt. Nguy rồi! Chắc là bị cảm rồi! Lâu Lan chỉ cảm thấy cả người ý thức mơ hồ, đau đến ứa ra mồ hôi.

Tra Tiểu Tân vừa vội lại sợ, bỗng nhiên nhớ tới một cách, vì thế nhìn hắn liên tục căn dặn: "Ngươi ở chỗ này đừng nhúc nhích, ta sẽ thật mau trở lại!" Nói xong liền chạy đi ra ngoài, thân ảnh ẩn vào bóng đêm.

"An Ninh!" Lâu Lan nhanh chóng hô ra tiếng, tay che lên cánh tay phải muốn đứng lên nhưng bởi vì đau nên không cách nào nhúc nhích, trong con ngươi đen tràn đầy lo lắng. Đáng ⓒ_𝖍ế_✝️! Nàng rốt cuộc đã đi đâu!Cứ như vậy tâm trạng không yên đợi một lát là nửa canh giờ mà nàng vẫn không trở về, hắn rốt cục ngồi không yên, cho dù cánh tay đang chảy 𝖒-á-υ đen cũng muốn đứng lên, Tra Tiểu Tân vào lúc này vọt vào, cả người ướt đẫm, vẻ mặt lại rực rỡ nở nụ cười, trong tay cầm con cá vung vẩy nói.

"Nghe nói xương cá có thể trị thương!"

Vẻ mặt ân cần của Lâu Lan khi nàng xuất hiện liền biến mất, chẳng qua là môi lại biến thành tím thẫm.

Tra Tiểu Tân đem xương cá vã vụn sau đó dùng sức xé vải ở cánh tay áo bọc lại, sau đó rút trên đầu ra một đầu ngân châm, từ lần trước 9527 giúp nàng, nàng vẫn nhớ kỹ không ngờ đến hôm nay có đem ra sử dụng, biết nàng vì mình lên lấy cái trâm ra, Lâu Lan vẫn im lặng không nói gì, chẳng qua ánh mắt càng ngày càng sâu chứa đựng đầy tình cảm.

"Có chút đau, ngươi nhớ chịu nha!" Đem ngân châm đốt thật nóng sau đó Tra Tiểu Tân cẩn thận châm vào cánh tay sưng to của hắn, làm ⓜá*u bầm chảy ra.

"Nàng bắt đầu đi, không cần lo lắng cho ta." Hắn thản nhiên nói, mắt phượng hẹp dài một mảnh trầm tĩnh, vẻ mặt lúc này không một chút e ngại nhìn qua rất kiên quyết.

Tra Tiểu Tân hít sâu mấy hơi thở vì thế một tay nắm giữ tay phải của hắn, tay kia thì dọc theo nơi sưng to, thoáng chốc tay bị nàng nắm giữ căng thẳng lên, biết hắn đau cũng không có thể dừng lại, muốn tốc chiến tốc thắng! Vì thế Tra Tiểu Tân quyết tâm dùng sức đẩy chỗ thịt, Ⓜ️.á.ц đen đậm trào ra bên ngoài rơi xuống mặt đất, nàng lại nhanh chóng đem cây đinh kia kéo ra bên ngoài, thấy không động tĩnh nàng dứt khoát dùng răng cắn lên vết thương rồi hút má·𝖚 bầm ra.

"Ư... a..." Lâu Lan cố nén đau đớn, ngửa đầu nhìn trời, trên trán và cổ nổi đầy gân xanh, mồ hôi dọc theo da thịt trắng nõn của hắn chảy xuống, lại đẹp như câu hồn phách con người.

"Nhịn, nhất định phải nhịn." Trong lòng của Tra Tiểu Tân kinh hoàng, muốn giúp hắn bình tĩnh, miệng cô cắn đầu đinh sắt kia chậm rãi kéo ra ngoài, trong mũi toàn là mùi 𝐦-á-⛎ tươi.

Mỗi một lần giống như là kim đâ●Ⓜ️ ✅●à●𝐨 vị trí trái tim, như thế mới đau khổ. Lâu lan hô hấp ồ ồ, khi cúi đầu lại không cẩn thận thoáng nhìn nàng, bởi vì quần áo bị nước biển làm ướt nhẹp cho nên dính sát vào người lộ ra đ●ườn●ⓖ 𝒸oⓝ●🌀 hoàn mỹ, nhất là chỗ nⓖự●↪️ nàng, dường như có thể nhìn thấy lộ ra hai điểm nhỏ đỏ hồng, mắt phượng Lâu Lan lúc này không khỏi nheo lại, tóe ra ánh lửa, tầm mắt dọc theo 𝖓g.ự.ⓒ nàng đi xuống đến đùi thon dài trắng nõn của nàng, sau đó là môi nàng, môi nàng đang 〽️ú●† bàn tay của mình, ɱá.⛎ tươi dính ở khóe môi lại xinh đẹp mê người.

"Không sai, thật đã lấy ra, ngươi nhịn một chút."Sau khi thành công lấy cây đinh ra Tra Tiểu Tân cổ vũ hắn nói nhưng vừa thấy trên bàn tay vẫn chòn chỗ tụ 𝐦_á_⛎ bầm, vì thế 𝐡ô.ռ lên dùng sức ⓜ●ú●✝️, Ⓜ️-ú-т được một ngụm liền phun một ngụm.

Lâu lan chỉ cảm thấy ✝️●ⓗ●â●n †●♓●ể có hai cổ lực đang chống với nah, một nhất là cảm giác đau, hai là môi nàng ɱ●ề●ⓜ 𝐦ạ●ℹ️ lạ thường, chậm rãi ở trong lòng bàn tay hắn ⓜ_ú_🌴 lấy, rõ ràng cảm nhận được т𝒽_â_𝖓 𝖙_♓_ể tất cả 𝐦.á.u đều dính trên cái miệng nhỏ nhắn của cô. Hô hấp dần dần dồn dập, hạ thân hắn chậm rãi nổi lên phản ứng.

Nhưng Tra Tiểu Tân chưa phát hiện biến hóa của hắn, đem tất cả ⓜ·á·𝐮 bầm hút ra sau đó nhanh chóng lấy nước sạch rửa lại, nàng mài nhỏ xương cá nhanh chóng đắp lên lòng bàn tay hắn, chậm rãi xoa lung tung đều đều, sau khi làm xong liền nhìn hắn thở phào nhẹ nhỏm, trong nháy mắt cười nói: "Tốt lắm!" Lại thấy hắn chăm chú nhìn mình, vì thế vỗ đầu ngượng ngùng nói: "Ta đã quên ngươi ở nơi khác đến." Nói xong lại đem xương cá phân ra bôi trên cánh tay hắn, lưng, tay nàng 𝐦ề·m ⓜạ·ï không xương giống rắn dao động xung quanh ✝️*h*â*𝓃 t*𝐡*ể hắn, móng tay ngẫu nhiên không cẩn thận đụng đến chỗ đau nhưng lại kích kích cảm xúc hưng phấn mãnh liệt

"Nếu làm ngươi đau thì nói cho ta."

"..."

"Đau không?"

"..."

Ngón tay nàng và da thịt hắn t𝖍â●ռ ⓜ●ậ●† tiếp xúc cũng vẽ loạn, thân dưới Lâu Lan dâng lên một hơi nóng, độ ấm càng ngày càng lên cao, mắt phượng giống như nheo lại nhưng không phải như thế cảnh sắc xung quanh mơ màng, khi tay nàng đi đến bả vai hắn, hắn rốt cục nhịn không được đưa tay kéo lấy nàng ngã vào lòng mình.

"Ôi, đau quá nha, ngươi làm gì ......"

"Hôn nàng." Lãnh khốc phun ra hai chữ, ngay sau đó che lại môi nàng, không giống như trước kia thô bạo lại bá đạo 𝒽-ôռ-, lúc này đây, hắn dịu dàng ngậm cánh môi hồng của nàng, hút sâu một cái liền rời đi, sau đó 〽️-ú-ⓣ môi trên, như thế lặp lại, giống như là ở nhấm nháp món ăn ngon nhất thế gian, không đành lòng ăn một chút thì xong cho nên chậm rãi nhấm nháp.

Tra Tiểu Tân ngây ra như phỗng, tim đập đến nỗi không khống chế được đập điên cuồng trong п*🌀*ự*𝒸, mặt giống như ɱ·á·⛎ đỏ hồng lên.

Hắn vừa ⓗ·ô·n vừa đở đầu nàng đến gần mặt mình, hoàn mỹ 𝖍ô*n lên mặt, chóp mũi hai người thỉnh thoảng nhẹ nhàng chạm vào nhau, hắn rất có kiên nhẫn thân lưỡi dọc theo chung quanh môi nàng 👢𝖎ế-〽️ lên, Ⓜ️-ề-ⓜ ɱạ-ⓘ xúc cảm hình như hắn cố tình khiêu khích, Tra Tiểu Tân chỉ cảm thấy đầu óc mình bắt đầu thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, khi mở miệng giọng nói đã sớm ⓜề·ⓜ Ⓜ️·ạ·𝒾 vô lực, ✝️𝖍●ở 𝖍●ổ●п 𝖍●ể●ⓝ: "A... Đợi một chút, ta muốn... Ta muốn bôi thuốc cho ngươi.................."

"Nàng bôi đồ của nàng, ta 𝐡ô_п thì cứ ♓ô●п●." Hắn đem lưỡi thật sâu nhập vào khoan miệng, tiến vào rồi 𝐫ú_† 𝓇_ⓐ. Tra Tiểu Tân xấu hổ đến nỗi từ chối ai ngờ bị hắn 𝖍ô●𝓃 lên môi, cả người hắn dán vào người nàng, mãnh liệt 𝐡ô*п từ mặt nàng đi đến vành tai, răng hắn còn xấu xa cắn một cái ngay chỗ mẫn cảm nộn thịt của nàng, truyền ra hơi thở ồ ồ.

Hắn rốt cuộc không có biện pháp khống chế cảm tình bản thân đối với nàng, kịp thời đẩy nàng ra khỏi bản thân.

Cả người Tra Tiểu Tân đều bị hắn 𝐡ô-ռ đến mềm nhũn, vô lực nằm ở trong lòng hắn, trong đầu dần dần thanh tĩnh, vừa 𝖙𝖍●ở 🌀ấ●𝓅 nhưng tay tiếp tục bôi thuốc lên vết thương, chính nàng cũng chưa phát hiện khi bị hắn 𝒽ô.ⓝ nàng không chống cự thậm chí còn có vài phần lưu luyến.

Cảm nhận được nàng không có chống cự còn ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, trong lòng Lâu Lan nảy sinh ra vô số vui sư*ớ*𝖓*g và kích động mà không thể nói nên lời, tay liền bắt đầu cởi đai lưng của nàng, hai người gắn bó như môi với răng, 𝐡ô*ⓝ kịch liệt và ⓝ-ón-🌀 ⓑ-ỏ-𝐧-𝖌.

"Không, không được!Trên người ngươi còn có vết thương." Tra Tiểu Tân vội vàng đẩy tay hắn ra rồi nhìn hắn, đối diện là cặp mắt phượng mơ màng nhìn chằm chằm bản thân, chỉ có hai chữ *𝐝-ụ-𝒸 ✔️-ọ𝐧-𝖌*

Chương (1-225)