Gió thu trên núi "Họa phiến"
← Ch.165 | Ch.167 → |
Thấy Lưu Tang đang phấn khởi, Sở Ngọc cũng không nỡ làm cậu bé mât hứng, chỉ còn cách đồng ý cùng đi.
Tuy Vu Văn chưa biểu hiện chút nào thù địch, nhưng vì an toàn, lúc Sở Ngọc ra khỏi cửa vẫn mang theo Việt Tiệp Phi để đề phòng bất trắc.
Mà đã ra ngoài chơi, không thể thiên vị bên nào hơn nên cũng phải dẫn cả A Man theo, vậy là bốn người cùng xuất phát. Vẻ bề ngoài khác thường của A Man thu hút rất nhiều cặp mắt tò mò của người đi đường.
Bốn người tuy thu hút sự hiếu kỳ, nhưng suốt dọc đường không bị ai gây khó dễ. Nô lệ da đen là những nô bộc tuyệt vời, nhưng bởi vì số lượng không có nhiều, nên nhà nào sở hữu được thì chắc là phải cực kỳ giàu có. Vì thế, ngay cả các công tử cậu ấm thế gia nhìn thấy bọn họ cũng phải kiêng dè.
Đã ra ngoài chơi, thì dứt khoát phải vứt bỏ tâm sự lo lắng buồn phiền. Giang Lăng, hay còn gọi là Kinh Châu, là vùng đất trọng yếu thời kỳ Tam quốc, còn lưu truyền rất nhiều giai thoại nổi tiếng. Sở Ngọc theo Lưu Tang đi một vòng quanh thành, mua rất nhiều món đặc sản địa phương để thưởng thức.
Mãi cho đến trưa, cả nhóm mới theo cửa Đông ra khỏi thành.
Bước trên cầu đá ra khỏi thành, lúc Sở Ngọc đang cười nói với Lưu Tang thì một chiếc xe ngựa vượt qua bọn họ, chạy về phía trước. Xe đóng bằng gỗ quý, chạm khắc hình mây vờn tinh xảo, rèm màu lam nhạt. Một chiếc xe sang trọng như vậy không phải là hiếm gặp ở Giang Lăng, nhưng không hiểu sao nhìn nó Sở Ngọc bỗng có cảm giác khác lạ.
Tuy Sở Ngọc hơi có cảm giác khác thường, nhưng vẫn không chú ý đến chiếc xe kia lắm. Chỉ là, ở khoảng cách vẫn còn nhìn rõ, nàng thấy một bàn tay trắng trẻo thon dài vươn ra khỏi rèm xe, lát sau lại thu về.
Xe chạy xa dần, Sở Ngọc cũng thôi không để ý nữa.
Khi xe đã chạy xa, trong xe có tiếng hừ khẽ lạnh lùng: "Sao nàng lại ở đây?"
Lời chưa dứt thì tiếng đàn cất lên, âm thanh cô độc tịch liêu, tản mát mơ hồ trong không gian, hồi lâu sau mới dứt. Trong xe lại có tiếng nói thấp khẽ gần như không nghe rõ: "Thôi, ta và nàng đã không còn liên quan gì nữa, quan tâm việc nàng ở chỗ này làm chi?"
***
Tất nhiên Sở Ngọc không biết, vừa vô tình gặp lại cố nhân trên cầu. Cả nhóm đi về phía đông thành, chẳng bao lâu đến "Họa phiến phong". Ở đất Giang Lăng này có những thắng cảnh gì, lúc nãy Sở Ngọc vừa dạo phố vừa hỏi thăm, được biết "Họa phiến phong" là một trong số đó. Vốn tưởng đó là khu vực núi non trùng điệp, không ngờ "Họa phiến phong" chỉ là một quả núi thấp.
Sách "Kinh Châu ký" viết: Núi "Họa phiến phong" đứng sừng sững, có mây vờn, lại có gió thổi vi vu. Ánh trăng chiếu chếch phía tây, từ xa nhìn lại, thật giống một bức tranh thiên nhiên tuyệt tác!
Bây giờ không phải buổi tối nên không thể nhìn thấy trăng. Lại đang mùa thu, cảnh vật xác xơ, không có hoa thơm cỏ lạ, khiến cho Sở Ngọc có cảm giác: lời đồn chẳng qua là phóng đại.
Vòng qua núi "Họa phiến", Sở Ngọc nhìn thấy một hồ nước nho nhỏ. Lưu Tang hứng chí bừng bừng, kéo nàng vòng qua hồ, chạy vào rừng trúc phía sau.
Trong rừng có một dòng suối rộng chừng ba thước, nước trong veo nhìn thấy đáy. Lưu Tang dẫn Sở Ngọc ngược về phía thượng nguồn. Cả nhóm đi chậm rãi, thỉnh thoảng, Lưu Tang dừng lại bắt tôm cá dưới suối, bắt xong lại thả đi luôn.
Vừa đi vừa nghỉ, cứ thế khoảng một canh giờ, rồi Lưu Tang chỉ về phía trước: "Công...công tử, vòng qua chỗ kia là đến nơi!"
Sở Ngọc mỉm cười. Suốt dọc đường toàn là rừng trúc, nhưng khác với rừng trúc thanh nhã u tĩnh trong biệt viện của Dung Chỉ. Nơi đây, quang cảnh hoang sơ dân dã hơn, xem như mỗi nơi mỗi vẻ, cũng là một chỗ có cảnh đẹp.
Qua một ngã rẽ, vượt khỏi những tán cây che, Sở Ngọc sửng sốt nhìn về phía trước.
Phía trước cách bảy, tám thước, trên một phiến đá cao khoảng nửa người, có một người mặc áo tang đang ngồi. Xem ra đó là tang phục ở mức độ cao nhất, để tang ba năm, vải bố dệt thô che hết y phục bên trong.
Thông qua hình dáng và một nửa gương mặt nhìn nghiêng, Sở Ngọc đoán đó là một nam tử.
Hắn đang cầm cần câu, thả câu dưới suối.
Nhưng điều khiến Sở Ngọc giật mình không phải người mặc đồ tang, mà là người áo lam đứng sau hắn.
"Tiêu Biệt?" Sao hắn lại ở đây?
Phía sau Tiêu Biệt còn có một nam tử, qua cách ăn mặc có thể đoán đó là hộ vệ của hắn.
Lưu Tang cũng kinh ngạc kêu lên: "Sao trên tảng đá lại có người?"
Sở Ngọc bên này kinh ngạc không thôi, còn bên kia, Tiêu Biệt nhìn thấy Sở Ngọc, tâm tình cũng vô cùng phức tạp. Không ngờ nàng cũng đến chỗ này, nhất thời khiến hắn không biết nên phản ứng thế nào.
Sau khoảnh khắc ngạc nhiên, Sở Ngọc gật đầu với Tiêu Biệt, nói vẻ áy náy: "Không biết hai vị ở đây, xin tha lỗi!" Nói xong, nàng kéo Lưu Tang, ra hiệu quay về.
Lưu Tang vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm tảng đá mà người mặc áo tang đang ngồi, như là không muốn đi. Mà người mặc áo tang lúc này cũng cất tiếng: "Tiêu công tử, xin mời về cho! Ta giữ đạo hiếu với phụ thân, còn phải để tang đến hết tháng giêng, không rời khỏi đây được!"
***
Người kia thật có hiếu!
Có lẽ bởi lúc trước đã nhìn thấy Hoàn Viễn và mọi người mặc áo tang vì mình, nên bây giờ gặp người này, Sở Ngọc bỗng thấy có cảm tình. Dù thế nào, giữ đạo hiếu với cha cũng là một việc tốt.
Tiêu Biệt lạnh lẽo cười khẩy, không để ý đến Sở Ngọc, cất tiếng: "Sao tại hạ lại nhớ, lúc gặp nhau ba tháng trước, các hạ cũng nói giống y chang như vậy? Chẳng lẽ tại hạ nhớ lầm?"
Hắn nói lời này rõ ràng là châm chọc sự lừa đảo của người kia, ngay cả Sở Ngọc cũng nghe ra ý giễu cợt, nhưng không ngờ người kia thản nhiên đáp: "Đúng đúng, tất nhiên Tiêu công tử là người tôn quý, phải lo nghĩ nhiều chuyện, chắc là nhớ nhầm rồi!"
Da mặt cũng...quá dày!
Sở Ngọc nghe thấy không nhịn được phì cười. Tiêu Biệt đứng trên kia mặt càng xám xịt, nhưng có Sở Ngọc ở đây, hắn dù tức giận thế nào cũng không tiện phát tác, đành phải phẫn nộ vái chào, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.
Tiêu Biệt đi rồi, đứng trước một người không rõ thân phận thế nào, Sở Ngọc cũng chẳng bận tâm, định xoay người rời đi. Nhưng Lưu Tang lại buông tay nàng ra, chạy về phía trước: "Chính là tảng đá này, công tử! Hôm qua lúc em và lũ bạn đến đây, nghe thấy từ tảng đá này phát ra tiếng kêu, sao bây giờ lại không có?"
Lưu Tang không để ý có người ngồi, đến gần sờ xung quanh phiến đá.
Nam tử mặc đồ tang thản nhiên nói: "Bây giờ không có gió!"
Nghe bọn họ nói chuyện, Sở Ngọc mới vỡ lẽ. Kiếp trước kiến thức của nàng cũng khá rộng, tất nhiên là hiểu chuyện gì. Đơn giản là phía trong tảng đá có các lỗ thông, khi gió thổi qua giống như thổi sáo, các luồng không khí va chạm tạo thành tiếng vang. Lưu Tang chưa từng gặp thứ như vậy nên thấy mới lạ, nhưng Sở Ngọc thì không hứng thú lắm. Nàng bước lên hai bước, cười cười: "Thôi, nó đã không kêu thì chúng ta về đi!"
Nam tử mặc áo tang bỗng cất tiếng: "Cái này cũng không khó!" Hắn cởi áo ngoài, phất áo nhanh như chớp giữa không trung, rồi lại thu về mặc vào người. Động tác quá nhanh khiến người khác thậm chí không nhìn rõ mặt hắn.
Cùng lúc đó, Sở Ngọc bỗng cảm thấy một trận gió nổi lên. Dù nàng đứng cách người đó năm, sáu thước, vẫn cảm thấy gió mạnh như quất vào mặt, mà tảng đá dưới chân nam tử kia bỗng phát ra âm thanh như tiếng khóc nức nở.
Nháy mắt tiếp theo, Sở Ngọc kinh hoàng, mà Việt Tiệp Phi cũng vội vã chắn trước mặt nàng, trầm giọng: "Nguy hiểm!"
Sở Ngọc thấy thật kinh hãi! Trận gió vừa rồi là do nam tử kia phất áo tạo thành. Chỉ tùy ý vung tay mà tạo nên cơn gió mạnh như vậy, thử hỏi người kia có nội lực thâm hậu đến đâu?
← Ch. 165 | Ch. 167 → |