Trở lại Đông Sơn
← Ch.124 | Ch.126 → |
Một cảnh mờ ám!
Sở Ngọc quay lại nhìn, thân đứng mũi chịu sào cảm khái kêu lên trong lòng.
Mới vừa rồi, khoang xe ngựa còn chỉnh tề nghiêm trang, bây giờ lại biến thành bộ dạng thế này.
Trong khoang xe, đồ đạc rơi lung tung, hai bộ y phục vứt hỗn độn trên tấm thảm lông. Nhưng khiến nàng giật mình nhất là Dung Chỉ và Tiêu Biệt. Dung Chỉ đã cởi áo ngoài, chỉ còn mặc một áo mỏng, mái tóc đen thẫm rối tung, xõa xuống vai mềm mại, khóe mắt hơi xếch lên, sóng mắt lưu chuyển mê say tình tứ. Cổ áo hắn mở rộng, cần cổ trơn bóng thon dài, ở giữa có vài vết đỏ khả nghi giống như là dấu hôn.
Trông Dung Chỉ bây giờ thật giống kiểu cách của Mặc Hương Liễu Sắc trước kia.
Mà Tiêu Biệt cũng trong trạng thái tương tự. Hắn nằm lui ở phía sau, tóc tán loạn, ánh mắt mờ mịt, áo ngoài cởi ra để lộ một phần ngực chi chít vết đỏ. Tướng mạo hắn vốn tuấn mỹ lạnh lùng, bây giờ nhìn lại càng thêm mê hoặc.
Dung Chỉ vươn tay ra ôm eo Sở Ngọc, tay áo trượt xuống để lộ cổ tay trắng sáng như ngọc. Hắn không chút đếm xỉa lườm Thẩm Khánh Chi một cái, rồi tựa cằm lên vai Sở Ngọc cười nhẹ: "Công chúa, không phải nói ra ngoại thành bắt tên tiểu tử đó về sao? Vẫn còn chưa đi à?"
Này, đây là hiện trường gì vậy, là xe đi tróc nã người sao?
Chứng kiến tình hình, sắc mặt Thẩm Khánh Chi đen hơn một nửa, trong đầu tự động hiện ra cảnh trước khi xe ngựa kia dừng lại: hai chàng trai tuấn tú ăn mặc xộc xệch ngồi hai bên, mà Sở Ngọc trái ôm phải ấp, hôn bên này một cái, hôn bên kia một cái...Tuy đã sớm nghe tiếng tăm về tác phong sinh hoạt của cô công chúa này, nhưng không ngờ lại hoang đường đến thế.
Sở Ngọc bị Dung Chỉ ép sát vào người, đầu óc bỗng trống rỗng trong khoảnh khắc, tim đập thình thịch, so với hạt mưa rơi còn dày đặc hơn. Nàng cố gắng áp chế hoảng loạn, tỏ vẻ để mặc cho Dung Chỉ ôm, nhìn Thẩm Khánh Chi lãnh đạm nói: "Thẩm tướng quân, bản công chúa không tiện ra khỏi xe. Ngươi muốn điều tra thì nhanh lên một chút! Trong phủ ta có một tiểu tử không nghe lời, đã trốn ra ngoại thành, bây giờ đang đuổi theo để bắt hắn về. Nếu chậm trễ e rằng hắn trốn càng xa!"
Nàng phản ứng rất nhanh, tạo ngay được một lý do hợp tình hợp lý: đuổi bắt trai lơ bỏ trốn.
Thẩm Khánh Chi gắng kiềm chế thái độ. Mặc dù đã quen nhìn cảnh phóng đãng trên chiến trường, nhưng chứng kiến cuộc sống riêng tư sa đọa vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được. Haizzz, người trẻ tuổi đúng là khác biệt sâu sắc thật!
Hạ lệnh kiểm tra khắp lượt binh sĩ của công chúa, không phát hiện điều gì khác thường, Thẩm Khánh Chi ra lệnh nhường đường, trong lòng nồng đậm phỉ nhổ.
Xe ngựa lần thứ hai tiếp tục lăn bánh. Sở Ngọc hạ màn xe xuống, mọi khí thế cường ngạnh vừa rồi dường như tan biến hết, cả người rũ xuống ngã nhào vào lòng Dung Chỉ.
Cả hai cùng ngẩng đầu, mắt lấp lánh nhìn nhau bật cười. Trong tiếng cười cố đè thấp là vẻ khoái trá vì trò đùa thành công.
Thật hay, thật ăn ý!
Nhớ lại vẻ mặt của Thấm Khánh Chi, Sở Ngọc không nhịn được lại phì cười. Diễn xuất vừa rồi của nàng quen quen. Trong truyện tranh, tiểu thuyết hoặc trên TV, vai nữ chính bị đuổi bắt, đụng phải nam chính thường cùng nam chính giả dạng tình nhân, hoặc được nam chính giấu trên giường, lấy chuyện mờ ám để che đậy chân tướng. Nhưng đến lượt nàng lần này thì đổi vị trí nam nữ một chút.
Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Ngọc bỗng phát hiện mình vẫn còn tựa sát vào ngực Dung Chỉ. Hắn chỉ mặc một lớp áo mỏng, hai người lúc này quá thân cận ám muội. Nàng vội vàng ngồi thẳng dậy.
Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười.
Quay đầu lại nhìn kỹ Dung Chỉ, Sở Ngọc phát hiện hắn tự hóa trang, vẽ đuôi mắt xếch lên tạo ảo giác mê hoặc tình tứ. Tiêu Biệt cũng giống như vậy, bộ dạng bên ngoài biến đổi hoàn toàn.
Rèm xe vừa hạ xuống, Tiêu Biệt vội vàng nhặt trang phục dưới sàn xe, lại luống cuống kéo cổ áo lên.
Kéo áo che kín ngực, hắn khoác áo ngoài, ngước mắt nhìn lên thấy Sở Ngọc ngã vào lòng Dung Chỉ, hai người giằng co nhìn nhau lấp lánh cười, khuôn mặt Tiêu Biệt trở nên ảm đạm.
Chỉ lát sau Sở Ngọc ngồi tránh sang bên, nhìn hai người chỉnh trang y phục, lau hết son phấn trên da. Tuy kinh ngạc về tốc độ hóa trang của Dung Chỉ, nhưng đại khái nàng có thể đoán ra: rải đồ đạc lung tung, cởi áo cả hai, tháo búi tóc, lấy bút màu tô điểm khóe măt, lại dùng son phấn trên xe tạo dấu môi, khiến mọi người nghĩ bọn họ vừa làm chuyện gì đó.
Dù sao danh tiếng Sơn Âm công chúa đã như thế, nếu có cơ hội lợi dụng, Sở Ngọc cũng quyết không để lãng phí.
Dung Chỉ làm vậy thực ra rất có tác dụng. Cảnh tượng đập vào mắt quấy nhiễu tinh thần Thẩm Khánh Chi, khiến ông ta mất tỉnh táo và phán đoán chính xác, không cẩn thận tra xét từng người mà chỉ sai thuộc hạ làm qua loa, lại càng coi nhẹ phu xe phía trước, chỉ dồn ánh mắt vào sau xe.
Dung Chỉ đùa bỡn tâm trí người ta, có thể gọi là đến mức xảo diệu.
Chẳng qua...Sở Ngọc cười cười với Tiêu Biệt: "Để Tiêu huynh chịu ấm ức rồi! Chúng ta bất đắc dĩ mới phải làm thế, cảm tạ Tiêu huynh đã phối hợp!" Nàng không sao, Dung Chỉ cũng không để ý, nhưng Tiêu Biệt ngày thường chững chạc đàng hoàng, Sở Ngọc e rằng thần kinh hắn bị sốc đến mức không chịu nổi, nên cất tiếng an ủi.
Tiêu Biệt điềm đạm nhếch khóe miệng: "Là tình thế bức bách, hơn nữa công chúa cũng vì muốn giúp ta. Thủ đoạn của vị này, ta thật bội phục!" Tuy rằng vô cùng xấu hổ, toàn thân không thoải mái, nhưng hắn biết việc làm vừa rồi rất có tác dụng, nên cũng gắng sức không để trong lòng.
Xe ngựa lại tiếp tục chạy về phía ngoại thành. Trên đường gặp vài nhóm binh lính nữa, nhưng không bị ngăn cản và kiểm soát như khi nãy. Mãi cho đến khi chạy về hướng bắc được khoảng mười dặm, Sở Ngọc mới sai vệ binh lui hết về phía sau. Nàng vén rèm xe lên, mỉm cười gọi Lưu Sưởng xuống xe, trả lại dây cương cho Việt Tiệp Phi.
Lưu Sưởng đứng bên ngoài, Sở Ngọc ngồi trong xe cười nói: "Đến nơi này là an toàn rồi. Xin hỏi hoàng thúc, sau khi rời khỏi Kiến Khang có dự định gì không?"
Lưu Sưởng đứng cạnh xe ngựa, vẻ mặt u buồn: "Nơi này không có chỗ dung thân, ta còn dự định thế nào được nữa! Chỉ có đi khỏi mảnh đất này!"
Việt Tiệp Phi ở ngay đó, nhưng Sở Ngọc cũng không sợ hắn nghe thấy. Nàng quả quyết nói với Lưu Sưởng: "Như thế là tốt nhất. Đi khỏi đất nước này, và đừng trở về! Hôm nay ta giúp thúc, không phải là có ý phản bội bệ hạ. Ta chỉ không muốn bệ hạ tạo sát nghiệt tương tàn, giết người cùng huyết thống. Hi vọng hoàng thúc hiểu được!"
Lưu Sưởng thầm nghĩ: "Tất nhiên là ta hiểu. Ngày khác có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp ân tình hôm nay. Nhưng có nói chắc là ngươi cũng không tin, Sở Ngọc!" Hắn gọi tên Sơn Âm công chúa: "Có lẽ lời của ta không lọt tai, nhưng vẫn muốn khuyên ngươi. Bên cạnh bệ hạ không phải là chỗ lâu dài. Bên cạnh một bạo quân như thế, chưa chắc đã an toàn về sau!"
Biết hắn thật lòng lo lắng ình, Sở Ngọc cảm thấy ấm áp. Nàng mỉm cười: "Cái này ta sẽ nhớ kỹ. Hoàng thúc hãy bảo trọng!"
Nhìn theo bóng Lưu Sưởng chậm rãi đi xa, Sở Ngọc quay sang phía Việt Tiệp Phi, cười nhạt: "Chuyện hôm nay không được nói ra, xem như điều kiện trao đổi để ta giúp ngươi tìm Thiên Như Kính, thế nào?"
Việt Tiệp Phi còn đang sững sờ, nghe Sở Ngọc nói như thế, hắn chần chừ một lát rồi quyết đoán gật đầu: "Được!"
Dù sao đã ra khỏi thành, lại có giao ước với Việt Tiệp Phi, Sở Ngọc liền sai người tản ra tìm kiếm.
Thiên Như Kính ra khỏi thành theo cửa bắc, vì thế lúc đầu Sở Ngọc cũng cho người đội mưa gió đi về phía bắc. Nhưng lúc này, Thiên Như Kính lại đang ở chân núi phía đông.
Quần áo hắn ẩm ướt dính sát trên người, giày ướt sũng nước và bùn đất. Gió to thổi, mưa xối xả trên người, mà hắn thì như một khối băng lạnh lẽo từ trong ra ngoài.
Thiên Như Kính cứ lẳng lặng đứng, không biết đã trải qua bao lâu. Rồi hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, vuốt dòng nước lạnh buốt trên mặt, ngước nhìn Đông Sơn phía trước.
← Ch. 124 | Ch. 126 → |