Vay nóng Tima

Truyện:Phượng Tê Thần Cung - Chương 032

Phượng Tê Thần Cung
Trọn bộ 179 chương
Chương 032
Long thể nhiễm bệnh nhẹ
0.00
(0 votes)


Chương (1-179)

Siêu sale Shopee


Đêm qua, Lộ Ánh Tịch chợt nghe hoàng đế ho khan, quả nhiên hắn thực sự nhiễm phong hàn nhẹ.

Trở lại trong cung, sau khi ngự y bắt mạch cho hoàng đế, vẻ mặt hơi lộ vẻ cứng ngắc, ngập ngừng ấp úng nói: "Hoàng thượng, thể chất người đặc biệt. Mấy ngày này sợ rằng không nên... phòng...."

Lộ Ánh Tịch đứng bên cạnh, hơi nhíu mày. Thế nào là đặc biệt? Lại vì sao không thể sinh hoạt vợ chồng?

Hoàng đế dựa vào long sàng, thản nhiên vẫy tay, mở miệng nói: "Trẫm trong lòng hiểu rõ, cứ sắc thuốc như thường lệ."

Ngự y khom người lui ra, Lộ Ánh Tịch lúc này mới nhẹ nhàng lên tiếng, nói: "Hoàng thượng, Thần thiếp am hiểu một chút y thuật, không bằng...."

Còn chưa nói xong, hoàng đế đã ngắt lời của nàng, hời hợt nói: "Không cần."

Lộ Ánh Tịch trong lòng sinh nghi, lẽ nào hoàng đế có bệnh khó chữa không thể cho ai biết?

Hoàng đế liếc mắt dò xét nàng, trêu đùa cười nói: "Hoàng hậu đang suy nghĩ gì đó? Rất nan giải hay sao? Đang hoài nghi Trẫm là người bất lực?"

Lộ Ánh Tịch hơi giật mình, vội vàng nói: "Thần thiếp không có ý này, chẳng qua là lo lắng cho long thể của Hoàng thượng."

"Hoàng hậu đừng lo." Hoàng đế chăm chú nhìn nàng, nhẹ nhàng nói ra nguyên nhân trong đó, "Mấy năm trước Trẫm ngoài ý muốn bị trúng độc, sau này mặc dù đã giải độc, nhưng cuối cùng còn sót lại một chút. Mỗi khi chuyển mùa là lúc, sẽ dễ nhiễm phong hàn. Sau khi đêm đến thân thể càng lạnh buốt. Nhưng mà, cũng không có trở ngại quá lớn, tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe thôi."

Lộ Ánh Tịch yên lặng lắng nghe, trong lòng đã sáng tỏ. Trong cơ thể hoàng đế còn sót lại hàn độc, lúc nhiễm bệnh thân thể liền lạnh cứng như băng, nếu như lúc đó cùng nữ tử giao hoan, sẽ đem hàn khí qua cho nàng kia. Thảo nào, hắn đăng cơ đã nhiều năm, nhưng con nối dõi rất ít.

Nàng giương mắt nhìn hắn, nhìn thấy sắc mặt anh tuấn của hắn hơi mệt mỏi, mở miệng muốn nói, nhưng vẫn nhịn xuống. Thực ra chứng bệnh này có thể trị tận gốc, nhưng nàng không thể chữa cho hắn.

Hoàng đế nhếch môi nhạt nhẽo cười, dường như biết được trong lòng nàng đăm chiêu, không nhanh không chậm nói: "Trẫm cũng đã thành thói quen, Hoàng hậu không cần do dự, cũng không cần đấu tranh."

"Hoàng thượng nghìn vạn lần bảo trọng long thể." Nàng chẳng qua là lấy nhu thắng cương mà trả lời, vẻ mặt uyển chuyển hàm xúc dịu dàng, như không có chuyện gì xảy ra.

"Thuốc dẫn Hoàng hậu nhắc đến trước đó, Trẫm sẽ nghĩ biện pháp. Trẫm mệt mỏi, Hoàng hậu trước hết quay về cung Phượng Tê đi." Hoàng đế khép hai mắt, không muốn bàn lại.

Lộ Ánh Tịch hơi cúi người, yên lặng rời đi.

Ra khỏi Thần Cung, nàng liền đến Thái y viện. Bây giờ nàng có lý do quang minh chính đại đi gặp sư phụ, nhưng vì sao trong lòng lại bất an như thế? Trước đây sư phụ dù sao vẫn nói, lương y như từ mẫu, nhưng nàng không đồng ý chữa trị cho hoàng đế, việc này có tính là sai không?

Trong phòng Thái y viện, tĩnh mịch không tiếng động, chỉ có nam tử toàn thân mặc áo màu trắng xám đang ngồi phía sau bàn, miệt mài xem sách y.

"Sư phụ." Lộ Ánh Tịch đứng ở bên ngoài ngưỡng cửa, khẽ gọi.

Nam tử không ngẩng đầu, chỉ khẽ đáp: "Ánh Tịch, là vì chuyện vu cổ mà đến?"

Lộ Ánh Tịch trong lòng bội phục, gật đầu trả lời: "Đúng vậy, sư phụ."

"Long Triêu nằm ở nam vực, rất thiên về dùng kim tằm cổ[1]. Hiện nay hai nước khai chiến, Long Triêu nhất định sẽ giở mọi mánh khoé." Nam Cung Uyên nhẹ giọng thở dài, ngước mắt nhìn về phía nàng, thấy nàng đứng dưới ánh nắng mặt trời, khuôn mặt u buồn, ân cần nói, "Ánh Tịch, phải chăng gặp vấn đề hóc búa?"

[1]Kim tằm cổ: đem nhiều loại côn trùng độc như rắn độc, rết, rắn mối, giun, cóc...đặt cùng trong cái chậu được đậy kín, khiến chúng tự giết lẫn nhau. Qua một năm ăn tới ăn lui, cuối cùng chỉ còn lại một con. Hình dáng cũng thay đổi, giống con tằm, lại vàng óng nên được gọi là kim tằm. Đem kim tằm bào chế thành bột không màu không mùi, rất khó đề phòng. Người trúng độc sẽ cảm thấy có hàng ngàn con trùng cắn xé toàn thân, đau đớn không chịu nổi, nếu không chữa trị kịp thời thì ói máu mà chết. Đây là một trong bảy loại cổ độc. Thuốc giải cần thuốc dẫn là mật chim công và cỏ đoạn trường.

"Không có." Nàng thu lại vẻ u ám trong đôi mắt, lại lộ ra dắng vẻ tươi cười, bước vào bên trong cánh cửa, "Sư phụ, nếu có thuốc dẫn, nghiên cứu điều chế một lượng lớn như thế, cần bao nhiêu thời gian?"

"Cần một nghìn người thầy thuốc, mất thời gian một tháng." Đôi mắt đen của Nam Cung Uyên sau như biển, bình tĩnh không gợn sóng, rồi lại giống như chứa ôn nhu vô hạn, lại nói, "Ánh Tịch, không nên quá tính toán giữa được và mất. Lúc ngươi nỗ lực, thực ra vô hình trung đã được báo đáp."

"Sư phụ..." Lộ Ánh Tịch cuối cùng không giấu nổi tâm sự, cúi đầu nói, "Sư phụ phải chăng sớm đã nhìn ra trong cơ thể "hắn" lưu lại độc tố?"

Nam Cung Uyên bình thản gật đầu, nói: "Lần đầu tiên gặp hắn, ta đã biết. Tuy hàn độc còn lại rất ít, không đến mức nguy hại tính mệnh, nhưng vô cùng giày vò thân xác. Ánh Tịch, nội công ngươi thâm hậu, có thể chống đỡ hàn khí. Y chỉ nói đến đó, không nói thêm gì nữa.

"Ánh Tịch sẽ cân nhắc kỹ càng." Nàng nhếch khóe môi cười gượng. Chuyện này, thật không nên thảo luận cùng sư phụ.

Đôi mắt Nam Cung Uyên thấp thoáng hơi trầm xuống, "Ánh Tịch, ngươi còn nhớ trước khi xuất giá, sư phụ đã nói với ngươi những gì?

"Còn nhớ." Nàng cúi đầu, không nhìn hắn, giọng điệu buồn bã, "Khi đó, sư phụ nói, mọi thứ ràng buộc trên đời đều là hư vô, nếu quyết tâm muốn vùng vẫy thoát ra, cuối cùng một ngày có thể thoát được. Nhưng điều kiện quan trọng là nhất định phải hiểu rõ trái tim mình hướng về đâu. Mà trái tim, là thứ hay thay đổi thất thường, theo dòng thời gian đưa đẩy, nó sẽ có hướng đi khác."

"Vì vậy, không nên chống cự trái tim của chính mình. Nó sẽ nói cho ngươi biết, ngươi nên làm thế nào." Nam Cung Uyên tiếp lời, giọng nói cực kỳ ôn hòa, ấm áp như ánh nắng.

Lộ Ánh Tịch vô ý thức nắm chặt tay, nhưng khuôn mặt vẫn cố mỉm cười, nói: "Sư phụ, Ánh Tịch nhớ tới còn có chuyện cần làm, con đi trước."

Nam Cung Uyên không nói, thản nhiên liếc nhìn hai tay buông thõng của nàng, lẳng lặng nhìn nàng rời khỏi.

Ra khỏi Thái y viện, Lộ Ánh Tịch đứng lặng hồi lâu dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, nhắm chặt mắt. Được, nàng sẽ chữa cho hoàng đế!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-179)