Cảm Xúc Của Tăng Phụ
← Ch.050 | Ch.052 → |
Quyết định xong, Tam phu nhân thở dài một tiếng, tỏ vẻ thương tiếc nói: "Aiz, sao tỷ đệ các ngươi lại gặp phải chuyện này chứ?" Lời lẽ tuy là có vẻ thương hại nhưng ngữ khí lại có chút đưa đẩy."Lư Oanh biết ý bà ta, nàng lui hai bước, nằm úp xuống đất, lệ rơi đầy mặt nói: "Xin phu nhân cứu mạng!"Cứu mạng? Tốt, bà ta chính là đợi lời nói này! Ánh mắt Tam phu nhân lóe lên, một lúc sau mới làm ra vẻ khó khăn nói: "Aiz, mấy chuyện này không dễ đâu..." cúi đầu, nhìn thấy Lư Oanh vì nghe lời nói của mình mà khóc dữ hơn, Tam phu nhân mới bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà A Oanh dù sao cũng có ơn đối với ta, ta sẽ cố gắng thử xem." Nói đến đây, Tam phu nhân nhìn tỳ nữ bên cạnh liếc mắt một cái.
Tỳ nữ kia cũng là người lanh lợi, lập tức lanh lảnh kêu lên một tiếng: "Phu nhân, mấy tên lưu manh đó nô tỳ cũng có nghe qua, bọn họ tụ tập một đám trên đường ở Hán Dương, không dễ động vào đâu.
Hơn nữa, phu nhân người không phải đang muốn tránh né sao? Lúc này mà chọc vào bọn họ...""Câm miệng!" Tam phu nhân khẽ quát, chuyển sang giọng nhu hòa giải thích: "Ngươi không phải không biết, chuyện của Tam nhi may mà có Lư Oanh, cái này chính là ơn cứu mạng, tự nhiên là phải lấy ơn cứu mạng để báo đáp." Cho nên, về sau ngươi chớ có bao giờ lấy lý do này nữa, Lư thị A Oanh, sau này ngươi đừng ỷ vào ngươi cứu mạng con ta mà tìm đến cửa đòi được báo đáp. Lư Oanh cũng không ngốc, dĩ nhiên cũng nghe ra ám chỉ của Tam phu nhân, nàng vui mừng hành lễ lớn với Tam phu nhân, sau đó lấy một hộp trang sức trong chiếc làn mây, mở ra, vô cùng cảm kích nhìn Tam phu nhân nói: "A Oanh cảm ơn phu nhân rất nhiều.
Phu nhân, đây là hộp trang sức A Oanh nhận được của Bình thị A Nhân.
A Oanh biết, mấy tên lưu manh này ở Hán Dương cũng nhiều năm rồi, rất có thế lực, đối với loại người như vậy, phải trừ cỏ tận gốc thì A Oanh cùng xá đệ A Vân mới có thể tránh khỏi hậu hoạn, lại gây phiền phức lớn cho phu nhân.
Chút tiền này tuy không nhiều, nhưng cũng là tất cả số tiền mà A Oanh có.
A Oanh biết, chút tiền này lo lót cho quan phủ thật là không đáng kể, nhưng, nhưng là..." Ngưng một hồi, A Oanh cắn môi, giọng nói hơi nghẹn ngào lại mang vài phần cương quyết nói: "Nhưng A Oanh thật là không còn cách nào khác, đại ân của phu nhân, A Oanh chỉ có thể sau này báo đáp."A Oanh nói xong, bọn nô tỳ cùng Tam phu nhân đều lặng thinh.
Bọn họ không nghĩ đến, trước mặt họ là một cô nương chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi lại có thể mở miệng ra nói "trừ cỏ tận gốc."Tuổi nhỏ như vậy, lòng dạ vô cùng tàn nhẫn!Trầm mặc hồi lâu, Tam phu nhân ho khan một tiếng, thở dài nói: "Thôi được, A Thiền, ngươi nhận lấy đi.""Dạ vâng."A Thiền đi lên phía trước, nhận lấy cái hộp trang sức mà Lư Oanh để trên đất. Đến đây, giao dịch chính thức đã thành!Lư Oanh âm thầm nuốt nước bọt, nhắm mắt một lát mới hoàn hồn.
Thời gian không còn sớm, sau khi Lư Oanh cùng Tam phu nhân nói thêm mấy câu thì cáo từ ra về. Nàng không về nhà, trong túi còn một chút ít tiền, nàng tìm đến một nhà trọ rẻ tiền để qua đêm. Trưa ngày hôm sau, Lư Oanh được tin, bốn tên lưu manh bị mù và đồng bọn đã rời khỏi Hán Dương, nói là muốn tìm một danh y. Lư Oanh thở phào nhẹ nhõm. Đây là do Tam phu nhân ra tay, nếu không với sự oán hận của mấy tên lưu manh đó với nàng, sao lại có thể lôi kéo nhau đi tìm danh y gì chứ? Thể nào mà chẳng có vài ba tên tìm đến cửa báo thù?Bây giờ, bọn họ nói là đi rồi, nhưng rốt cuộc là đi thật hay là bị mất tích cũng không biết được. Hơn nữa, Lư Oanh nàng rất hiểu, bản thân mình và đệ đệ từ nay về sau không cần sợ người nhà của bọn lưu manh đó đến báo thù nữa, bởi vì sao à? Bởi vì Tam phu nhân xuất thân quan lại thế gia, nếu bà ta đã ra tay thì chính là làm theo lời hứa "trừ cỏ tận gốc", làm mọi chuyện sạch sẽ lưu loát, tiêu trừ hậu hoạ. Lư Oanh yên tâm đến bên ngoài học đường của đệ đệ, chờ hắn tan học mới nắm tay hắn về nhà. Đang đi thì một chiếc xe ngựa vô cùng quen mắt lần nữa xuất hiện trước mặt nàng.
Nhìn thấy thiếu niên từ trên xe ngựa nhảy xuống, Lư Oanh chau mày. Tăng - bám mãi không buông - Trường Chí.
Hắn nhìn thấy Lư Oanh, trong ánh mắt có say mê, còn có một chút phức tạp không nói rõ được. Bước đến trước mặt A Oanh, hắn mấp máy môi, dịu dàng gọi: "A Oanh, A Vân."Lần này, thái độ của A Oanh không có xa cách như trước đây, nàng muốn dò xem là ai động đến đệ đệ của nàng. Do đó A Oanh ngẩng đầu nhìn Tăng Trường Chí, nhẹ giọng "ừm" một tiếng. Hiếm khi thấy A Oanh dịu dàng như vậy, Tăng Trường Chí vui mừng khôn xiết.
Mắt hắn sáng lên, chuyển sang nhìn vết bầm tím trên người, trên mặt Lư Vân, quan tâm hỏi han: "Vết thương của A Vân đệ có nặng lắm không? Tìm đại phu chưa? A Oanh, nhanh kêu A Vân lên xe của huynh, huynh đưa hai người đi tìm đại phu khám xem."Lư Oanh nhẹ giọng nói: "Đã tìm đại phu rồi, bị thương nhẹ thôi.""Tốt quá, tốt quá." Nói liên tiếp hai tiếng, Tăng Trường Chí quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Lư Oanh, một lúc sau, hắn mới thấp giọng nói: "A Oanh, muội có nghe tin này chưa? Mấy tên lưu manh bị muội làm mù mắt đã rời khỏi Hán Dương rồi!"Lúc nói lời này, mắt hắn nhìn chằm chằm Lư Oanh, biểu hiện vô cùng phức tạp.
Tựa như cảm khái, lại như ngạc nhiên, cũng có hơi chút mất mát. Thật ra việc mấy tên lưu manh kia ra ngoài tìm danh y, dựa vào tài trí của Tăng Trường Chí, hắn không thấy có gì bất thường.
Vẫn là do cha hắn nhắc nhở hắn. Chính là nửa canh giờ trước, Tăng Trường Chí lần đầu tiên thấy phụ thân hắn thở dài.
Sau khi thở dài vài tiếng, Tăng lão gia trầm giọng hỏi Tăng Trường Chí: "Mấy tên lưu manh kia đã rời khỏi Hán Dương rồi, con có biết không?"Tăng lang nhớ lúc đó mình trả lời: "Phụ thân nói là bốn tên mù vội đi tìm đại phu kia à?"Nghe con mình trả lời, Tăng lão gia thất vọng rõ ràng, hắn thở dài, lẩm bẩm nói: "Là phụ thân đã sai lầm, mẫu thân con cũng sai lầm rồi!"Ngơ ngác không hiểu vì sao phụ thân vốn luôn tự cao tự đại lại nhận bản thân sai lầm, Tăng Trường Chí kinh ngạc, hắn ngây người nhìn phụ thân. Đối với vẻ mặt không hiểu của nhi tử, Tăng lão gia lại thở dài.
Ông nhẫn nại giải thích với con: "Trường Chí à, con nghĩ kỹ về chuyện này đi... !làm mù mắt là chuyện gây hận thù đến mức nào chứ, bọn họ vì sao không báo thù tỷ đệ A Oanh mà lại mang theo toàn bộ đồng bọn đi tìm đại phu?"Nghe đến đây, Tăng Trường Chí kinh hãi ô một tiếng, cúi đầu suy nghĩ.
Tăng lão gia lại thở dài một tiếng, tiếp tục nói: "Trường Chí à, hôn thê trước kia của con không phải là người bình thường đâu.
Bất luận là nha đầu dùng thủ đoạn gì để xử lý chuyện này thì tâm tư đúng là vô cùng thông minh.
Phụ thân chỉ có mình con, sản nghiệp của Tăng phủ chúng ta về sau sẽ do con kế thừa.
Nếu biết Lư thị A Oanh là người có tài trí như vậy, ta nên đưa con đến cửa tạ lỗi, càng không nên trả lại hôn thư cho nó.
Aiz, so với nữ nhi Lư thị thì nữ nhi Bình thị mà con trăm phương ngàn kế lấy về thật là kém rất xa.".
← Ch. 050 | Ch. 052 → |