Báo Ứng Tức Thời
← Ch.003 | Ch.005 → |
Lúc này, một phụ nhân trung tuổi đứng đối diện cười lạnh nói:"Đúng là kẻ dâm đãng không biết xấu hổ! Lúc phụ thân ngươi chết, là ai cho ngươi mượn ngân lượng để an táng? Mấy năm nay nếu không có Bình Ý đây, ngươi sao có thể ăn no mặc ấm, sao có thể trắng trẻo mập mạp đi câu dẫn chồng người khác? Thực là không biết xấu hổ! Người ta coi ngươi như tỷ muội ruột thịt, đảo mắt cái ngươi liền cởi quần áo lên giường tỷ phu rồi!". Người phụ nữ này tuy rằng ăn nói chanh chua, nhưng đều là lời nói thật, không khỏi khiến mọi người đều đồng tình.
Lư Oanh cũng biết người này, đó là Trương đại tẩu, tính tình hào sảng, rất thích nuôi chó.
Như hiện tại, phía sau bà ta có hai con chó vàng đi theo. Thiếu phụ kia nghe những lời trách móc của Trương đại tẩu, càng khóc thương tâm hơn.
Chẳng những khóc sướt mướt, nàng hình như còn có chút sợ hãi Trương đại tẩu, ánh mắt vẫn không tự chủ được mà tránh nhìn về phía ấy.
Sau mấy lần quan sát kỹ, Lư Oanh phát hiện thì ra không phải là nàng sợ Trương đại tẩu, mà là sợ hai con chó bên cạnh Trương đại tẩu.
Cơ hồ là hai con chó kia vừa có khẽ động, nàng liền theo bản năng co rúm người lại. Lúc này, Nhị biểu tỷ phu thấy những ánh mắt chỉ trích của hàng xóm, dù có lòng muốn nói đỡ tình nhân vài lời cũng không thể nói ra, chỉ chột dạ nuốt lại. Trước ánh mắt chỉ trích của mọi người, thiếu phụ kia khóc càng lợi hại, quả thực như thể thở không ra hơi.
Thấy bộ dạng lảo đảo sắp ngã xuống của nàng, Nhị biểu tỷ phu cảm thấy thương xót, không kìm được nói với thê tử: "A Ý, nàng vẫn luôn coi A Giảo là muội muội ruột, hiện tại nàng ấy đang mang thai đứa con của ta, nàng bỏ qua cho nàng ấy đi!". Nhị biểu tỷ phu không nói thì thôi, lời này vừa nói ra, sắc mặt Bình Ý chợt trở nên trắng bệch như tuyết, nàng lảo đảo lùi về phía sau vài bước, khóe miệng hơi hé, một ngụm máu tươi trào ra. Thấy Bình Ý hộc máu, bốn phía xung quanh đều kinh hãi, vài phụ nhân lo lắng chạy đến đỡ nàng, Nhị biểu tỷ phu cũng muốn tới đỡ, có điều hắn mới vừa cử động một chút, tình nhân bên cạnh liền vô lực chực ngã về phía trước, không kiềm chế được, hắn vội vàng đưa hai tay đỡ lấy tình nhân.
Nghĩ tình nhân dù sao cũng mang thai con của mình, Nhị biểu tỷ phu tuy rằng rất yêu thê tử, lúc này cũng chỉ có thể thương xót nhìn nàng, không dám rời tình nhân để tới bên thê tử. Bình Ý nôn ra máu, khơi dậy sự phẫn nộ của những người xung quanh.
Thê tử nôn ra máu mà trượng phu không thèm quan tâm đến, mọi người càng không ưa.
Một thiếu phụ trắng trẻo cất tiếng mắng:"Họ Ngô kia, năm đó ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ làm thuê trong cửa hàng của Bình gia, là Bình Ý bất chấp gả cho ngươi! Những năm qua, nàng thay ngươi hiếu thuận cha mẹ, còn nuôi dưỡng hai đệ đệ của ngươi.
Ngươi nạp thiếp đã là không đúng, nay lại thông đồng cùng tiện nhân vong ân bội nghĩa này là ra làm sao?"."Đúng vậy đúng vậy, thật sự là một đôi cẩu nam nữ!"."A Giảo, Ngô thiếu phu nhân lúc trước đã nói sẽ tìm ngươi cho một phu quân tốt, ngay cả đồ cưới nàng ấy cũng tự mình chuẩn bị cho ngươi, ngươi báo đáp ân tình của nghĩa tỷ ngươi như vậy sao?"."Thật không biết xấu hổ!". Lên núi dâng hương phần lớn là phụ nhân, phàm là nữ nhân, bất kể người trước mắt tỏ ra hiền lành thế nào, đối với loại nữ tử vong ân bội nghĩa này đều cảm thấy vô cùng căm hận.
Bởi vậy, ngươi một câu ta một câu, càng nói càng ác độc! Càng mắng càng khó nghe. Bất giác, Nhị biểu tỷ phu gương mặt vốn hết xanh lại trắng giờ trên mồ hôi lạnh trên trán lại ròng ròng chảy xuống.
Hắn xuất thân từ nông thôn, nếu không phải là cưới thê tử tốt như Bình Ý, đời này có thể lấy được vợ hay không đúng là vấn đề lớn, càng miễn bàn việc được chia gia sản lớn như thế.
Bởi vậy, nghe những lời chỉ trích đó, hắn cảm thấy hợp tình hợp lý, đầu mỗi lúc một cúi thấp. Cảm giác được tay tình lang đang dần dần buông lỏng cùng vẻ mặt giằng co, gương mặt A Giảo bỗng trắng nhợt. Người nam nhân trước mắt này thật thà, chất phác, cần lao lại có gia cảnh khá giả, Bình Ý cũng là người dễ đối phó, A Giảo tin tưởng, chỉ cần vài năm, mình nhất định có thể trở chủ mẫu của gia tài khổng lồ kia.
Ngược lại, nàng hiện tại đang mang thai, đã phá hủy thanh danh rồi, nếu lúc này Ngô lang rút lui, nàng sẽ không còn đường lùi nữa!Trong lúc bối rối, A Giảo đột nhiên vùng khỏi tình lang, gắng gượng chạy đến trước mặt Bình Ý.
Chỉ thấy "phịch" một tiếng, nàng quỳ xuống, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Bình Ý van xin:"Tỷ tỷ... !tỷ đừng trách A Giảo! Muội chỉ là quá yêu chàng, cũng không nỡ rời xa tỷ thôi.
A Giảo từ nhỏ đã không có mẹ, phụ thân cũng vừa qua đời, A Giảo muốn cả đời làm muội muội của tỷ, vĩnh viễn là người một nhà với tỷ!".
Khi nói lời cuối, nàng tựa như gào lên, vẻ thê lương cùng si tình kia, cho dù là trời xanh thấy cũng phải rơi lệ. Bất giác, bốn phía im lặng, mọi người đều mở to mắt nhìn A Giảo, nhìn dáng vẻ thương tâm muốn chết và bộ dáng hối hận bất lực của nàng, hẳn là đều thầm nghĩ: Có lẽ nàng ta nói thật! Nàng ta dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, nhất thời hồ đồ làm việc ngốc nghếch cũng là dễ hiểu. Liếc thấy ánh mắt có phần dao động của mấy phụ nhân kia, A Giảo mừng rỡ, nàng giơ tay phải lên cao, thề với trời nói:"Tỷ tỷ, muội muội dám thề với trời, cả đời này nhất định coi tỷ tỷ như mẹ, vĩnh viễn nghe lời tỷ tỷ.
Nếu muội đối tỷ tỷ có hai lòng, nói lời nói dối, muội sẽ, muội sẽ...". Lúc nàng ta do dự, giọng nói sắc nhọn của Trương đại tẩu vang lên:"Cả nhà ngươi sẽ không được chết tử tế!".
Chợt nghĩ tới cả nhà A Giảo này chỉ còn một mình nàng và muội muội, liền thêm một câu nữa, "Bao gồm cả đứa trẻ trong bụng ngươi"."Đúng, cả đứa trẻ trong bụng cũng không được chết tử tế!". Lấy đứa nhỏ trong bụng ra thề, đối với một người mẹ mà nói, thật là đủ ác độc.
A Giảo sắc mặt trắng nhợt, cả người khẽ run rẩy, đôi mắt trông mong nhìn về phía Bình Ý, hồi lâu cũng không thấy nàng giúp mình giải vây như ngày thường, A Giảo cắn chặt răng, lớn tiếng nói:"Được, có trời cao ở trên làm chứng, nếu muội đối với tỷ có ý xấu, đứa con trong bụng muội sẽ không được sinh ra!". Lời thề này vừa nói ra, không khí sôi nổi xung quanh liền chìm xuống, chợt, có hai phụ nhân trước giờ khá thân thiết với A Giảo tiến lên, đến đỡ lấy A Giảo. Không đúng, người đỡ A Giảo không chỉ có hai phụ nhân kia, lúc này tay phải của A Giảo đang được một nữ tử thanh lệ lạnh lùng đỡ lấy. Thiếu nữ này chính là Lư Oanh. A Giảo vừa thề xong, hận ý của mọi người xung quanh đều tiêu tan, từng người rút lui, cũng không có ai để ý đến điều này. Cảm giác được Lư Oanh đang đỡ cánh tay của mình, A Giảo nước mắt lưng tròng, cảm động đến rơi nước mắt nhìn về phía nàng nói: "Cám ơn muội". Đối diện vẻ muốn lấy lòng của tiểu Giảo, Lư Oanh cười nhạt, nàng gật gật đầu với A Giảo rồi quay sang nói với hai thiếu phụ kia: "Biểu tỷ phu đã tới rồi, hai vị tỷ tỷ cũng đến dâng hương ư? Không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi."Hai phu nhân vừa mới đỡ A Giảo lên, thấy Lư Oanh nói như thế liền gật đầu, cùng buông tay A Giảo xoay người rời đi. Không ai chú ý đến, lúc Lư Oanh rời đi, có hai mảnh xương heo vụn rơi xuống váy của A Giảo!Lúc đó mọi người đều bước về phía Bình Ý, trong nháy mắt, Lư Oanh cũng đã bước xa năm bước!Đúng lúc này!Một hồi tiếng chó sủa đột ngột truyền đến.
Mọi người ngẩn ra, quay đầu lại, lại thấy hai con chó của Trương đại tẩu đang liều mạng chạy về phía A Giảo!A Giảo sợ cái gì nhất? Nàng sợ nhất, chính là chó!Vừa mới thắng cuộc, nàng ta buông lỏng toàn thân, đột nhiên nhìn về phía hai con chó đang chạy đến phía mình.
A Giảo không khỏi kinh hãi mà hét ầm lên.
Chỉ thấy nàng vừa thét chói tai, vừa vội vàng chạy trốn. Nơi này tuy là khe núi nhưng trên mặt đất đều là đá, chẳng những không đủ bằng phẳng, bên trên còn có rêu xanh.
A Giảo đang mang thai vốn đã đi lại bất tiện, giờ phút này vội vàng trốn tránh, chân trái đá chân phải, chân phải giẫm vào váy, "uỵch" một tiếng liền ngã mạnh xuống đất!Đầu tiên là một hồi tiếng chó sủa, tiếp đến là một trận thét chói tai, khi mọi người vội vàng vây đến, A Giảo cũng đã ngã trên mặt đất, tay ôm lấy bụng, mặt trắng như tờ giấy, không ngừng rên rỉ. Cùng lúc đó, một vệt đỏ như máu nhanh chóng thấm đỏ tà váy trắng của A Giảo, hơn nữa còn không ngừng lan rộng, lan rộng....
← Ch. 003 | Ch. 005 → |