Vương tử Khoai Tây 3
← Ch.1044 | Ch.1046 → |
Từ chỗ bọn họ đến chỗ Cây Bất tử không xa, đoạn đường nhiều nhất còn một canh giờ nữa.
Nhưng kỳ quái là sau khi Vạn Thú Vô Cương mang bọn họ tới chỗ này liền đình chỉ không tiến, bởi vậy bọn họ cũng phải dừng lại chờ.
Linh hồn chậm rãi trở lại trong phong ấn, yên lặng nhìn Vạn Thú Vô Cương an tĩnh.
Khác với ngày thường, hôm nay hắc ngọc rất an tĩnh, trên người chỉ tản mát ra nguyên khí màu đen như sương mù.
Nguyên khí yếu ớt như vậy không đủ để chống đỡ nàng hình thái loài người, dựa vào thuật pháp của Yểm cũng không duy trì được lâu, sợ rằng sẽ sớm biến trở về bộ dáng tiểu hồ ly.
"Ngươi rốt cục do dự cái gì?" Nguyệt Dạ không hiểu nhìn nó, đi tới tình trạng này lại đột nhiên dừng lại, rất bất thường.
Nếu không phải biết đây là thứ vô cùng cường đại mà Hiên Viên Cẩn sáng tạo ra, vô duyên vô cớ yên lặng thì nàng đã sớm không để ý mà lên đường.
Nhưng hắc ngọc trầm mặc lại vĩnh viễn không thể mở miệng trả lời.
Nó có thể cho nàng sức mạnh cường đại, thứ mà hết thảy mỗi người cực kỳ hâm mộ, thậm chí có tính người sẽ tự hỏi, nhưng nó lại không thể mở miệng biểu đạt.
Một người một ngọc yên lặng nhìn nhau nửa canh giờ, Nguyệt Dạ cũng mất kiên nhẫn. Cây Bất tử cách đó không xa, nàng sao có thể dừng lại không tiến đây?
"Ngươi nếu không động tĩnh nữa, ta sẽ không hỏi ngươi nữa, chính mình xuất phát!" Nguyệt Dạ trầm giọng nói, trong giọng nói đã không còn kiên nhẫn.
Hắc ngọc lay động một chút, hắc khí vẫn mỏng như sương mù.
Nguyệt Dạ nhíu nhíu mày, trên mặt thanh tú chậm rãi hiện ra vẻ kiên quyết.
"Chỉ cần có thể sống lại, ta vĩnh viễn sẽ không buông tha!" Nàng nhìn Vạn Thú Vô Cương nói rõ từng chữ, sau đó liền xoay người không nhìn nó nữa, rời khỏi phong ấn.
Chậm rãi mở to mắt, A Tát Lôi nhìn chằm chằm vào nàng, giờ phút này vội vàng hỏi: "Vương, làm sao bây giờ?".
Nguyệt Dạ chậm rãi ngước mắt, ánh mắt đảo qua một lượt từng khuôn mặt trẻ tuổi ngồi đây
"Chia quân làm hai đường, A Tát Lôi, Cát Khắc và mọi người ở yên tại chỗ chờ tiếp ứng. Nến Đỏ, Băng đi theo ta vào!"
"Không được!" Cát Khắc lập tức đứng lên phản đối, những người còn lại cũng lắc đầu không đồng ý.
"Vương, đi tới đầy rồi sao lại tách ra?" giọng nói A Tát Lôi lớn nhất, không tình nguyện nghe theo.
"Các ngươi ở đây chờ tiếp ứng chúng ta!" Nguyệt Dạ trầm giọng nói, trong giọng nói uy nghiêm cự tuyệt.
Cát Khắc ngẩn ra, trên mặt tuổi trẻ cương nghị hiện lên một chút bị thương "Vương không muốn chúng ta mạo hiểm sao? nhưng cùng đi tới hôm nay, mệnh cũng giao cho ngài, ai còn sợ nguy hiểm?"
Bị nàng bảo vệ quá độ thì đi theo nàng ra khỏi thôn có ý nghĩa gì?
"Đi vào quả thật nguy hiểm, nhưng ta cũng không phải bỏ rơi các ngươi." Nguyệt Dạ thở dài một tiếng, đi qua vỗ vỗ bả vai Cát Khắc "Nếu ta bị thương đi ra không thể không có người bảo vệ."
Ánh mắt màu lam lạnh nhẹ nhàng liếc nhìn về phía Chi Chi, Cát Khắc lập tức hiểu rõ ràng.
Tìm kiếm Cây Bất tử rất nguy hiểm, nhưng uy hiếp đến từ Tư U Cảnh cũng rất đáng sợ.
Phương Pháp Tây đi mời Dạ Vương, tin rằng rất nhanh sẽ mang theo người của Tư U Cảnh đến, đến lúc đó chính là cao thủ đáng sợ chờ đợi bọn họ.
Mặc dù Chi Chi tuyệt đối ở phe bọn hắn. Nhưng cái khó là những người quỷ dị này biết đâu có thủ đoạn đặc thù gì. Bọn họ cần bảo tồn một phần thực lực để đối phó với Tư U Cảnh.
Chi Chi là đồng bọn của bọn hắn, đây là cũng là vương bài, mặc kệ mất cái gì cũng không thể để mất nó.
Cho nên để bọn họ không chỉ tiếp ứng mà còn phải bảo vệ Chi Chi!
Trong nháy mắt hiểu rõ dụng ý của Nguyệt Dạ, khuôn mặt đôn hậu của Cát Khắc lập tức đỏ lên, có chút áy náy vì vừa rồi không tín nhiệm.
Mặc kệ có thay đổi thế nào thì vương sẽ không vứt bỏ bọn họ a!
← Ch. 1044 | Ch. 1046 → |