Đại hội đấu giá (10)
← Ch.0057 | Ch.0059 → |
11000 vạn kim tệ!" An quốc công khí thế kinh nhân, kiêu ngạo hừ một tiếng. Ra giá cao như vậy cho dù là toàn bộ Nam Dực quốc cũng không có mấy người làm được đâu.
Nhưng An quốc công có lẽ là tức giận đến váng đầu rồi, hình như hắn quên rằng Luyện dược sư cũng là nghề nghiệp hái ra tiền nha.
Tiêu Dao vương khí định thần nhàn, nhẹ lay động quạt giấy:" 12000 vạn kim tệ."
" 13000 vạn!" An quốc công không hề yếu thế.
Mọi người nghe xong đều líu lưỡi, đúng là đám người có tiền a, mỗi lần tăng giá đều là 1000 vạn.
Mặc kệ An quốc công ra giá thế nào thì Tiêu Dao vương vẫn theo sát phía sau rồi vượt qua hắn, khiến cho gương mặt béo múp của An quốc công vặn vẹo liên tục.
Giơ tay lau mồ hôi trên trán, trong lòng nghĩ: "Lần này chơi không lại tên tiểu tử họ Tống này rồi, vậy không bằng......"
An quốc công vừa định buông tha, Tiết Triệt đã vội vàng nói:" Phụ thân, đầu Hồng Thù này cũng là Lôi thuộc tính giống như ta, nếu ta có được hắn sẽ như hổ thêm cánh a. Tới lúc đó thực lực của chúng ta sẽ nâng lên một cấp bậc mới."
An quốc công nghe xong cũng âm thầm nuốt nước miếng, hắn sao lại muốn bỏ chứ, chỉ là tình hình bây giờ hắn không đấu lại Tống Bí a!
Hiện tại giá tiền đã sắp lên đến 20000 vạn kim tệ rồi, đây cũng không phải là một con số nhỏ, An quốc công phủ mặc dù có tiền nhưng nếu cứ tiếp tục tăng giá như thế này e rằng sẽ không mua được mất.
Mà Tiêu Dao vương bên kia vẫn như cũ khí định thần nhàn, lông mày cũng chưa hề nhíu một cái, ài, người so với người tức chết a.
" Vương gia, điện hạ đã đi xong nước cờ, chỉ chờ ngài."
Vũ Văn Địch hộ vệ bên người Phong Liên Dực hướng Tống Bí thấp giọng nói.
Tống Bí cười cười trở về quan sát bàn cờ. Hắn nhanh chóng hạ xuống một quân rồi lại tiếp tục đến bên cửa sổ tranh giá.
Nhìn thấy cảnh này, An quốc công tức giận đến râu mép cũng lệch đi!
Tiêu Dao vương khốn kiếp này rốt cuộc là có âm mưu gì vậy? Chẳng lẽ là cố ý đùa giỡn hắn cho vui có phải không?
Hừ! Dám chơi đùa hắn ư? Hắn cũng không phải ngồi không đâu! Ngươi muốn giá cao, ta liền cho ngươi giá cao!
" 25000 vạn kim tệ!" An quốc công đột nhiên hét lên, sau đó dương dương đắc ý nhìn Tiêu Dao vương. Ngươi có ngon thì tăng tiếp đi, đầu Hồng Thù này lão tử hôm nay có thể không cần nhưng ta tiền thì ta nhất định phải khiến ngươi nhả ra thật nhiều.
Con số khổng lồ vừa được kêu lên, toàn bộ phòng đấu giá lập tức nghị luận sôi nổi.
25000 vạn kim tệ a! An quốc công ra tay cũng quá lớn đi!
Đông đảo ánh mắt đều nhìn về An quốc công rồi lại chuyển qua Tiêu Dao vương.
Thân là một tên Luyện dược sư, hàng năm không biết có bao nhiêu người đem núi vàng núi bạc đi cầu hắn luyện dược. Của cải của hắn quả thực không cách nào đếm hết, chỉ là 25000 vạn kim tệ thôi, đối với hắn quả thực chỉ là số lẻ không đáng nhắc tới.
Trong lòng mọi người đã chuẩn bị đầy đủ (để không shock trước giá quá cao của Tiêu Dao vương), chỉ chờ hắn tiếp tục hét giá lên mà thôi
Hoàng Bắc Nguyệt cũng nhìn về phía Tiêu Dao vương, người này thoạt nhìn cũng không giống như đang rất cần đầu Hồng Thù kia a. Nếu vậy thì chắc hẳn là muốn bẫy người rồi.
Di, bẫy người ư?
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi nở nụ cười, người này thật đúng là có ý tứ nha.
" An quốc công quả nhiên là xuất thủ hào phóng a, 25000 vạn kim tệ, thôi thôi, bản vương luôn sống cần kiệm, Linh thú xa xỉ như vậy bản vương mua không nổi a!"
Tiêu Dao vương bỗng nhiên giương quạt giấy lên, tác phong nhanh nhẹn, hướng về phía An quốc công ôn nhã cười:" Chúc mừng An quốc công đoạt được trân phẩm hiếm có, từ nay về sau Nam Dực quốc sẽ có thêm một vị cao thủ rồi!"
← Ch. 0057 | Ch. 0059 → |