Ch.02 → |
"Ngươi chính là vị khách mà cậu mang về? Nghe nói ngươi đã mười bảy tuổi, sao nhìn thế nào cũng thấy gầy nhỏ hơn cả ta?"
Đó là Kì Siếp Siếp đang nhìn vào giữa phòng khách, nói với Đỗ Kình trong lần đầu gặp nhặt. Nàng cũng không phải cố ý muốn châm biếm hắn, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.
Bề ngoài hoàn toàn di truyền từ Bảo chủ phu nhân đẹp người đẹp nết, nàng có được tuyệt thế dung nhan, từ nhỏ ba ngàn yêu thương đều tập trung cho một thân. Bởi vì mọi người đối với nàng từ trước đến nay luôn hữu cầu tất ứng (*), cho nên dưỡng thành cá tính thẳng thắn của nàng, nghĩ gì nói nấy, chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ có lúc vô tình xúc phạm tới người khác hay không. Mà người trong Bảo bởi vì từ nhỏ nhìn nàng lớn lên, biết tính nàng thẳng thắn, chưa bao giờ để bụng những lời nói dễ gây tổn thương của nàng, nhưng Đỗ Kình mới vào Ngọa Long Bảo lại không biết.
(*)hữu cầu tất ứng: cầu được ước thấy, cầu sao được vậy
Từ mười tuổi đã bị ma ốm quấn thân, hắn chỉ có thể nằm ngửa ở trên giường sống qua ngày, có lúc bệnh tình nặng, muốn được chơi đùa như những đứa trẻ bình thường thì lại bị bạn bè trêu chọc, sao biết vật đổi sao dời, hắn vốn không hợp với bọn họ, ngoài ánh mắt đồng tình, hắn hoàn toàn tìm không thấy một chút cảm giác nào ở trên người bọn họ. Sau đó, hắn chán nản không muốn ra khỏi cửa, mà ghét nhất bị người khác nhìn bằng ánh mắt đồng tình.
Ngoài sống và dưỡng bệnh, hắn đem toàn bộ thời gian sở hữu dành hết cho sách, trừ sách thuốc ra không một loại sách nào hắn không đọc lướt qua. Hỏi hắn vì sao không chạm vào sách thuốc, hắn sẽ trả lời: Suốt bao nhiêu đời học y, ngay cả đại phu đã qua sáu mươi tuổi cũng trị không hết bệnh của ta, đến lúc nước tới chân mới nhảy thì còn có biện pháp nào mà dùng nữa. Cho nên hắn chưa bao giờ chạm vào sách có liên quan đến y học.
Mười tuổi đến mười bảy tuổi, tuy nói trong bảy năm này hắn có đến hai phần ba thời gian ốm đau ở giường, nhưng không nghĩa là hắn không có hy vọng hồi phục, hơn nữa hai năm trước hắn còn gặp sư phụ Dương Thanh Sơn.
Khi Kì Siếp Siếp đột nhiên từ sau cánh cửa lộ ra tuyệt thế dung nhan, hắn trợn mắt há hốc mồm tưởng tiên nữ hạ phàm, thẳng đến khi tiên nữ "bay" đến trước mặt hắn, dùng tiếng nói ngọt ngào trào phúng hắn đã mười bảy tuổi mà thân thể không phát dục bằng một cô gái mười hai, hắn mới như bị người ta hắt gáo nước lạnh, đầu bỗng nhiên thanh tỉnh, nàng không phải tiên nữ, mà là ma nữ.
"Này, ngươi không phải kẻ câm điếc chứ, sao lại không nói chuyện?" Kì Siếp Siếp tò mò nhìn hắn, hỏi.
Đỗ Kình lại giữ yên lặng bỏ ngoài tai, không hề nhìn chằm chằm dung nhan tiên nữ của nàng.
"Này, ngươi thật sự bị câm điếc?" Trong chốc lát nàng mở lớn mắt, nhảy một phát đến trước giường hắn, như là thấy món đồ chơi mới, vươn tay chọc chọc hắn.
"Ngươi làm gì?" Hắn đột nhiên ra tiếng nói, nàng sợ tới mức giật nảy mình.
"Ngươi gạt ta!" Trừng lớn mắt, nàng một bên vỗ nhẹ ngực, một bên tức giận lên án.
Đỗ Kình không nói được lời nào lại bỏ ngoài tai lần nữa, bỏ qua không nghĩ để ý nàng, nhưng Kì Siếp Siếp làm sao cho phép hắn làm như vậy.
"Này, sao ngươi không nói lời nào?" Thấy hắn không để ý tới, nàng lại vươn tay đẩy đẩy hắn, "Này, vậy chắc người là kẻ điếc hả?"
Một lát sau, hắn vẫn như cũ không nhúc nhích, nàng dứt khoát đặt hai tay lên trên, làm nhiều việc cùng lúc: nâng gương mặt đang quay sang một bên của hắn, để hắn chuyển hướng nhìn mình, sau đó mở miệng hỏi:"Này, ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có nghe được hay không?"
Không dự đoán được nàng lại là một cô nương to gan như vậy, dám động tay động chân với một nam tử lần đầu gặp mặt, Đỗ Kình sau một trận kinh ngạc, mới định gạt hai tay nàng, nhưng sao biết bệnh của hắn lâu không khỏi, lại suy nhược đến mức ngay cả sức lực để đẩy nàng ra cũng không có, chỉ có thể miễn cương mặc nàng nhéo mặt mình, biến thành cái hình đầu heo.
"Oa ha ha...... Mặt của ngươi...... trông buồn cười quá đi mất!"
Nhìn mặt hắn bị mình làm cho biến dạng, Kì Siếp Siếp chợt cười ra tiếng, người bên ngoài nghe tiếng cười anh anh thì giống như âm thanh từ trên trời vọng xuống, còn đối với Đỗ Kình mà nói, so với quỷ gào còn đáng sợ hơn.
Thân mình hắn run lên, không biết là sợ hãi hay là khuất phục, làm cho hắn bỗng có sức lực đẩy nàng ra.
"Đi ra ngoài!" Hắn giận dữ hét.
Kì Siếp Siếp lắc đầu cười không thể ngừng được, đồng thời vẫn còn muốn nhìn xem mặt hắn đỏ lên, nên thật muốn tiếp tục làm mặt hắn biến dạng. Ý niệm trong đầu vừa xuất hiện, cộng thêm bản tính tùy hứng, nàng lại tiến lên, lại vươn bàn tay ma quỷ ra.
Lúc này Đỗ Kình đã có sự cảnh giác, vừa thấy hai tay nàng tiến lên, liền nhanh chóng chụp được.
Nàng không buông tay, thử lại một lần, kết quả không thay đổi, mà hắn thì không lưu tình chút nào, đánh lên mu bàn tay nàng một cái thật đau.
"Ngươi dám đánh ta, ngươi có biết ta là ai không?" Nàng xoa xoa mu bàn tay, cau mày, vênh váo chống thắt lưng bễ nghễ nhìn hắn.
Hắn hoàn toàn đứng im trừng mắt nhìn hai tay nàng, để ngừa nàng lại đánh lén.
"Ta là tiểu thư ở đây!" Nàng gằn từng chữ một, muốn thấy hắn lộ ra vẻ mặt tôn kính, nhưng sao biết hắn ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái."Này, ngươi nghe được không? Ta là tiểu thư." Nàng rống lớn hơn nữa.
Đỗ Kình vẫn như cũ, không để ý đến nàng.
"Này!" Kì Siếp Siếp rất giận, từ nhỏ đến lớn làm gì có ai dám hờ hững với nàng, lại còn động thủ đánh nàng? Cũng chỉ có thằng nhóc thối tha trước mắt này!
Nói hắn thối, là vì hắn toàn thân cao thấp tràn ngập mùi thảo dược nàng ghét nhất, mỗi lần bị bệnh, cha mẹ sẽ ép nàng uống cái loại thuốc đắng ngắt này, nàng cực ghét loại hương vị ấy.
Ban đầu, lúc nàng đẩy cửa ra, ngửi được hương vị kia đã nghĩ sẽ xoay người đi, nhưng khi thấy hắn nằm trên giường, làn da trắng giống như tuyết trên đỉnh núi lần trước mẹ đưa nàng lên ngắm, nháy mắt liền hấp dẫn nàng, làm cho nàng vô thức đẩy cửa mà vào, đi vào gian phòng tràn đầy hương vị nàng ghét nhất này.
Cậu trai mười bảy tuổi, ở trong ấn tượng của nàng có bộ dáng ra sao?
Cao thẳng? Cường tráng? Ngăm đen? Chân tay vụng về? Khi thấy nàng cũng chỉ ngẩn người, làm chút chuyện ngu xuẩn? Hầu hết đều như vậy, cho nên nàng nghĩ sẽ không có ngoại lệ, không biết rằng hắn lại hoàn toàn khác với dự đoán của nàng, không chỉ có gầy yếu trắng nõn, đối với nàng thì khinh thường quay đầu, thậm chí dám can đảm đánh nàng.
Cúi đầu nhìn thoáng qua mu bàn tay hồng bị hắn đánh, rồi nàng giương mắt lần nữa, lại nhìn thấy trong hai tròng mắt kia có kinh hoàng hơn nữa mang theo cả sự chán ghét.
Chán ghét? Nàng mở lớn hai mắt khó có thể tin, hắn chán ghét nàng?!
Chưa từng có người nào chán ghét nàng!
"Ngươi -" Nàng tức giận mở miệng, muốn chất vấn hắn vì sao chán ghét nàng, lại bỗng nhiên nhớ tới mẹ từng nói qua với nàng, nếu con muốn người khác đối tốt với con, thì mình cũng phải đối tốt với người khác......
Nàng sửng sốt nhận ra, bởi vì nàng vừa mới biến mặt hắn mặt thành đầu heo, còn cười nhạo hắn, cho nên hắn mới có thể chán ghét nàng sao?
Nàng mặt nhăn nhíu mày, lại nhếch miệng, có chút đăm chiêu nhìn hắn.
Cha từng đáp ứng nàng, chỉ cần nàng khiến ai gặp nàng cũng yêu mến thì cho đến mười tám tuổi, nàng có thể giống như đại ca, một mình đi lưu lạc giang hồ, cho nên nàng tuyệt đối không thể khiến bất kì ai chán ghét nàng, bao gồm hắn, bởi vì tuy hắn chỉ là khách, nhưng ai có thể cam đoan hắn sẽ không mách với cha về sự thất lễ của nàng?
Không được, nàng nhất định không để bất cứ kẻ nào phá hư giấc mộng một mình lưu lạc giang hồ của nàng, cho nên nàng quyết định phải biến chán ghét của hắn thành yêu thích, nhưng rốt cuộc phải làm thế nào?
À, hỏi mẹ đi, mẹ sẽ dạy nàng. Việc này không nên chậm trễ, Kì Siếp Siếp lập tức xoay người rời đi cầu cứu binh.
Thấy nàng rời đi, Đỗ Kình rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ đến nàng rốt cục biết khó mà lui, nhưng hắn lại vạn vạn không nghĩ tới, cực khổ hiện tại mới chính thức bắt đầu.
Cửa phòng "ê a" mở ra, kéo theo đó là mùi thuốc đắng ngắt làm người ta buồn nôn, tiếp theo đó tiếng nói ngọt ngào quá mức của ma nữ -
"Uống thuốc đi."
"Để đó là được, ta sẽ tự uống."
"Không được! Mẹ ta bảo, thuốc phải uống khi còn nóng mới hiệu quả, nào, ta giúp ngươi."
Nói xong, liền bưng chén thuốc đến gần miệng hắn, ra sức đút thuốc.
"Ặc -" Khổ không nói nổi, Đỗ Kình chịu không được mà nôn ra.
"Ôi, oa ha ha......" Tiếng cười của ma nữ vang lên ở giữa phòng không cách nào kìm lại được, phong thuỷ lần lượt xoay vòng, rốt cục cũng có một ngày đến phiên nàng bức người khác uống thuốc, thật là rất sảng khoái, oa ha ha......
Ma âm xuyên thủng não bộ, thân thể run lên, Đỗ Kình nằm xoay mình bất an ngủ, cho dù đang ngủ, mày vẫn như cũ nhíu vào giống đồi núi, chỉ chốc lát sau, ma nữ lại tới nhiễu mộng.
"Đứng lên, đứng lên, cữu (*) nói luyện võ cũng giúp thân thể khỏe mạnh, cho nên từ hôm nay trở đi, ta sẽ đến thúc ngươi tập trung bình tấn cơ bản nhất."
(*) cữu: cậu (em trai của mẹ)
"Ta không cần."
"Không cho phép không cần!" Nghiêm khắc cự tuyệt lý do vì thời tiết mà đầu hàng.
"Ta không thoải mái." Hắn xoay người kéo chăn bông, che phủ toàn bộ đầu.
"Ta lập tức kêu Tiểu Xuân giúp ngươi lấy tiên dược." Nàng dứt khoát kéo cái chăn bông.
"Không cần!"
"Tốt lắm, mau xuống giường đi."
Trừng mắt nhìn gương mặt tươi cười tuyệt mỹ làm người ta nghiến răng nghiến lợi, hắn bình tĩnh xuống giường.
"Tốt, đứng vững, bây giờ mở chân ra, tay nắm quyền đặt ở thắt lưng, đầu gối hạ thấp, thấp một chút nữa, một chút nữa." Vừa lòng đi quanh hắn một vòng, "Tốt, chính là như vậy, duy trì tư thế này, một lúc lâu sau mới có thể nghỉ ngơi."
Một canh giờ? Này ma nữ!
Rất khổ sở! Chân hắn đau, tay hắn mỏi, thật là khó chịu......
"Hừ."
Than nhẹ một tiếng, Đỗ Kình xoay người nằm xuống, đồng thời theo bản năng duỗi thẳng hai tay hai chân, ngay cả mười ngón tay cũng thẳng nốt, để thoát khỏi ác ma quấy rầy hắn nhiều năm.
Ma nữ, ma nữ, không cần đến nữa, hắn đã không còn là thiếu niên năm đó suy nhược, tay chói gà không chặt, không chống cự được những ngang ngược của nàng, cùng mấy chiêu tứ lạng bạt thiên cân (*) gạt người, hắn đã cao lớn lên, võ công hạng nhất, bệnh cũng khỏi hẳn......
(*) tứ lạng bạt thiên cân (bốn lạng đẩy nghìn cân): ý chỉ lấy nhỏ thắng lớn, lấy ít thắng nhiều...
"Tiểu ma nữ, đã lâu không thấy."
"Ngươi là ai?" Đứng bên cạnh hồ nước, nàng ngẩng đầu lên hỏi.
Trong lúc ngủ mơ, mày mới chậm rãi dãn ra không lâu, nay lại vô thức nhíu vào.
"Ngươi đã quên ta là ai?" Bọn họ cùng lắm mới một năm không gặp mặt mà thôi, tuy nói trong một năm này hắn cao lên không ít, thân thể cũng cường tráng, khỏe mạnh hơn, nhưng diện mạo lại không thay đổi, làm sao nàng có thể không nhận ra hắn?
"Ngươi là ai?" Nàng lại hỏi.
"Ngươi thật sự không biết ta là ai?"
Nàng lắc đầu, biểu tình trên mặt không giống giả bộ.
Mày hắn càng nhíu càng chặt."Đỗ Kình, ta là Đỗ Kình, ngươi nhớ ra chưa?"
"Đỗ Kình?" Bộ dáng nàng giống như không nhớ được.
"Ngươi quên ta?" Trong chốc lát, hai mắt hắn toát ra vẻ nguy hiểm, hắn trừng mắt nhìn nàng, trên mặt không tự chủ được lộ ra một loại tức giận khó có thể hình dung.
"Ngươi gạt ta, Đỗ Kình không cao như vậy."
Mày nháy mắt thả lỏng, thì ra nàng không quên hắn.
"Ta không thể cao lớn cường tráng sao?" Cằm hơi hơi nâng lên, hắn dùng thanh âm cuồng loạn nói.
"Cao lớn cường tráng? Vấn đề là bộ dáng hai người các ngươi căn bản một chút cũng không giống."
Hắn không vui hỏi:"Làm sao không giống?"
"Mặt."
"Mặt?" Không tự chủ được sờ sờ cái hai má, một năm qua trừ bỏ đẫy đà, trưởng thành hơn chút, hắn cũng không gì thay đổi, hắn hoài nghi nhìn chằm chằm nàng nói: "Ngươi nhìn cẩn thận một chút."
"Ta đã nhìn rất cẩn thận." Nàng nhàm chán liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó xoay người, tình nguyện lựa chọn đối mặt với hồ nước nhân tạo mười năm như một, cũng không nguyện đối mặt hắn.
Đây là cái thái độ gì? Theo nhận thức của hắn bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, mặc kệ hắn coi thường, trốn tránh nàng như thế nào, nàng luôn luôn có biện pháp xuất hiện ở bốn phía quanh hắn, đúng là âm hồn không tan, hơn nữa còn dễ dàng khơi dậy cơn tức của hắn, làm sao có thể mới một năm không thấy, nàng liền hoàn toàn hờ hững với hắn?
Hắn từng hoài nghi ở trong phạm vi thế lực của Ngọa Long Bảo, không biết bản thân có thể chịu được ánh mắt tà ác của ma nữ mà bình tĩnh vượt qua một ngày hay không? Kết quả, cơ hội ngay trước mắt, hắn cũng không dám tin tưởng vận may của chính mình.
Nếu hiện tại nàng không nhận ra hắn, như vậy chứng tỏ nàng tuyệt đối không thể lại lôi hắn ra làm trò đùa, từ nay về sau hắn có thể không cần lo lắng nàng sẽ từ nơi nào đó nhảy ra bắt nạt hắn, có thể chuyên tâm cùng Kì Tế Long nói chuyện trời đất, cùng sư phụ học võ, còn có chống cự bệnh ma ương ngạnh trong cơ thể.
Vì tương lai tốt đẹp cùng triển vọng sau này, hắn nên lập tức xoay người rời đi, nhưng lại không biết bị quỷ ám từ khi nào mà hai chân hoàn toàn không tự chủ được đi đến chỗ nàng, đứng phía sau.
"Này!" Hắn gọi nàng.
Đợi sau một lúc lâu nàng cũng không quay đầu, hắn đành phải đi đến trước mặt nàng.
"Hiệp..." Mới mở miệng, hai chân chưa đứng vững, một đôi tay ma nữ đột nhiên vươn đến người hắn, sau đó dụng lực đẩy, hắn nhất thời mất đi cân bằng ngã về phía sau, tiếp đó cả người đã ở trong ao nước ngập đầu, mà bên tai thì mơ hồ có nghe nói -
"Oa ha ha, một năm không thấy sao ngươi vẫn ngốc như vậy, quả thực ngốc quá đi, ha ha......"
Ma nữ! Ma nữ! Đến tột cùng là đời trước hắn đã tạo nên nghiệp chướng gì, mà đời này lại gặp nàng?
Lẩm bẩm, lẩm bẩm, rất khổ sở, nước chui vào lỗ tai, cái mũi, cái miệng, hắn không có biện pháp hô hấp, hắn sắp chết chìm, cứu mạng — cứu mạng -
"Cứu mạng!" Theo một tiếng kinh hô hàm chứa giãy giụa và đau khổ, Đỗ Kình đột nhiên trợn mắt, từ trên giường nhảy dựng lên, toàn thân hắn cứng ngắc, trên mặt, giữa trán che kín một lớp mồ hôi kinh hách.
Ma nữ......
Sao hắn vô duyên vô cớ lại mộng thấy Tiểu ma nữ kia? Này...... Có thể là báo động trước điềm xấu nào đó hay không? Bởi vì hắn hoàn toàn chưa để ý đến hi vọng cùng ám chỉ của các ân nhân? Vẻ mặt của hắn kinh nghi không thể đoán nổi.
Không, sẽ không, đây chỉ là một cơn ác mộng đơn thuần mà thôi, hắn thật sự không cần phải phản ứng quá độ mới đúng, huống chi giữa lúc bọn họ chờ đợi song hỷ lâm môn, ít nhất hắn cũng thay bọn họ hoàn thành một cọc hôn sự, thành toàn cho huynh đệ tốt Kì Tế Long và tiểu muội bảo bối của hắn, không phải sao?
Không, sẽ không.
Nhẹ lay động phía dưới, hắn nâng tay lau đi mồ hôi trên trán, đồng thời nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm phu canh gõ mõ cầm canh.
Mới ba giờ sáng? Cách hừng đông còn có một đoạn thời gian, ngủ thêm một lát vậy! Hắn nằm xuống giường, nhắm mắt lại, gối lên hai tay, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Đêm khuya yên tĩnh thích hợp nhất đi vào giấc ngủ, đương nhiên, đó là nói nếu trên nóc nhà không truyền đến tiếng bước chân cẩn thận kia.
Hai mắt hé ra, trong bóng đêm có một ánh mắt, theo tiếng bước chân di chuyển trên nóc nhà gây ra tiếng động, mãi đến khi người nọ lướt qua nóc phòng hắn ngủ, nghiêng về hướng nam nhanh chóng đi tới, hắn mới nhảy dựng lên, nhẹ tay đẩy cửa phòng đi ra ngoài, cũng nhẹ nhàng đóng cửa.
Trong chớp mắt, thân hình hắn thoáng một cái, bay lên nóc nhà, đuổi theo hướng thích khách áo đen vừa đi qua.
Sắc trời đen kịt, sao ở trên trời lóe sáng, bốn phía một mảnh yên tĩnh không tiếng động.
Quán trọ, người đến người đi, tiếng người ồn ào, mỗi người đều đang luận bàn về vụ án tối hôm qua: nhà giàu nhất trong thành bị giết.
"Này, ngươi nghe nói không?"
"Chuyện Tiền gia đại lão gia bị giết có đúng hay không?"
"Hiện tại trong thành mọi người đều truyền, cũng không biết là thật hay giả?" Một đám người ngồi vây quanh uống trà nói chuyện phiếm.
"Không giả được, ngươi không thấy sáng sớm hôm nay, có bao nhiêu sai gia ra vào của lớn của Tiền gia sao? Nghe nói là một đao chí mạng, hung thủ này thật sự lòng dạ độc ác."
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tiền đại tài vi phú bất nhân (*), không chỉ nổi danh đối với hạ nhân trong phủ không tốt, còn từng nhiều lần ỷ vào tiền tài quyền thế, cưỡng ép cô nương trẻ tuổi nhà người ta để thỏa mãn thú tính, xứng đáng bị giết."
(*) vi phú bất nhân: làm giàu thì không nhân đức.
Đỗ Kình ngồi ở bên cửa sổ nghe bọn họ đối thoại, nhịn không được khẽ nhíu mày, đồng thời liếc mắt thấy nam tử sắc mặt lạnh lùng ngồi trước mặt hắn.
Xem ra nam tử ấy không có lừa hắn, người nọ đúng là chết chưa hết tội.
"Này, những lời nói của ngươi đừng để sai gia nghe được, bằng không bị hiểu lầm là hung thủ thì tha hồ thê thảm." Bàn người bên kia tiếp tục đàm luận.
"Cứ là sai gia thì có thể bắt người tùy tiện sao? Muốn bắt người cũng cần có chứng cớ, huống hồ, nghe gia nô ở Tiền gia nói có người nhìn thấy hung thủ."
"Cái gì, có người nhìn thấy hung thủ?"
Nghe thấy thế, Đỗ Kình lại lần nữa liếc mắt nhìn nam tử đối diện một cái, chỉ thấy mặt y hoàn toàn không đổi sắc, tựa hồ sớm để sống chết qua một bên. Mà đó cũng là chuyện mà Đỗ Kình nghĩ mãi không ra, bình thường giết người bị bắt gặp, nếu không chạy trối chết thì chính là giết người diệt khẩu, còn người này lại làm như không thấy, sau đó rời khỏi hiện trường án mạng, tìm một chỗ vách núi đá đen, chuẩn bị tự vẫn.
Chưa bao giờ có kẻ nào quái lạ hơn nam tử kia, cho nên hắn nhịn không được ra tay cứu giúp, mà gã đó lại cứ không nói lời nào, giống như cái xác không hồn đi theo hắn.
"Như vậy hung thủ là ai? Bộ dạng ra sao?" Bàn người bên kia không ngừng đối thoại.
"Nghe nói là gầy teo, không cao, tuổi trẻ, làn da trắng, trông khá tử tế ưa nhìn ý."
"Này, ngươi làm sao có thể biết rõ như vậy?"
"Chắc ngươi vẫn nhớ, họa sĩ giúp nha môn vẽ người ở cách vách nhà ta chứ? Trên thực tế, sáng sớm hôm nay, a Bá cũng đã đến nha môn giao nộp bức họa vẽ hung thủ, ta nghĩ không lâu sau, phố lớn ngõ nhỏ sẽ dán lệnh truy nã."
Bức họa? Đỗ Kình sửng sốt một chút, đã thấy bên môi nam tử đối diện hắn hiện lên nét cười?!
Trời ạ, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng, có người biết mình sắp trở thành tội phạm bị quan địa phương truy nã mà còn cười được?
"Ngươi còn cười được?" Nhịn không được, Đỗ Kình hướng nam tử thốt lên nói.
Lần đầu tiên đối phương phản ứng với lời nói của Đỗ Kình, quay đầu nhìn thẳng vào hai mắt hắn.
Mà đây cũng là lần đầu tiên Đỗ Kình phát hiện kẻ đối diện hắn có đôi mắt sáng tựa làn nước mùa thu, nữ nhân so với hắn còn thua kém vài phần.
"Vì sao cười không nổi?" Không giống với tiếng nói khàn khàn tối hôm qua khi y nói với hắn người kia chết vẫn chưa hết tội, hiện tại thanh âm của y không cao không thấp, chợt nghe có chút khó phân biệt.
"Ngươi hẳn là biết, chỉ cần trên bản bố cáo dán bức họa vẽ ngươi, thì ngày đầu ngươi rơi xuống đất cũng không xa đâu." Đỗ Kình nhíu mày nói, sao biết sau khi nghe xong nam tử lại còn mỉm cười.
"Ta biết."
Mày nhíu nhanh vào, Đỗ Kình có chút đăm chiêu nhìn y."Vì sao ta có một loại cảm giác, ngươi giống như căn bản là thấy chết không sợ?"
Nam tử không nói gì, nhưng một lát sau, lại nhẹ nhàng mở miệng nói: "Bản bố cáo chậm nhất là buổi chiều sẽ dán thêm bức họa lên, nếu ngươi không muốn bị người khác coi là đồng lõa của ta, xin khuyên ngươi tốt nhất cách ta xa chút."
"Ngươi lo lắng an nguy của ta?" Đỗ Kình hỏi có chút ngoài ý muốn, "Thật sự là kỳ quái, theo lý thuyết một hung thủ giết người không chớp mắt, hẳn là không có lương tâm lo lắng cho an nguy của người khác, tại sao ngươi không giống vậy?"
"Ta không muốn liên lụy người vô tội." Mặt y không chút thay đổi nói.
"Người vô tội? Đúng rồi, chính là ta." Đỗ Kình mỉm cười, đôi mắt thì gắt gao xem xét y, "Chẳng qua ta rất ngạc nhiên, ngươi đánh giá ta - kẻ bắt ngươi theo, còn chế trụ võ công của ngươi để đề phòng ngươi tự sát là người vô tội, như vậy kẻ bị moi tim kia rốt cuộc là phạm phải tội lớn cỡ nào, mới khiến ngươi hận hắn đến mức muốn lấy mạng hắn đền bù?"
Mặt đối phương vốn không chút thay đổi trong nháy mắt liền lạnh xuống.
Y không hề mở miệng nói chuyện, Đỗ Kình ngược lại càng lúc càng tò mò.
Nhìn hắn không lớn tuổi lắm, chắc không đến hai mươi tuổi, bộ dáng lại có vẻ thư sinh nho nhã, sao lại kết thù kết oán với kẻ bị hại gần năm, sáu mươi tuổi? Hơn nữa mặc dù hắn biết võ, nhưng công phu cũng chẳng ra sao, lại vẫn dám một mình lẻn vào nhà để giết người, điều này rõ ràng chẳng khác gì tự sát, ai chẳng biết người hơi có tiền tài quyền thế một chút bình thường đều sẽ thuê hộ vệ, bảo tiêu linh tinh, mà hắn lại không sợ hãi tí nào, rốt cuộc là vì gan hắn lớn, hay là hắn sớm không nghĩ đến sống chết?
Càng nghĩ càng cảm thấy trên người hắn tràn ngập điểm đáng ngờ, nhất là thấy chết không sợ, điểm này lại làm cho Đỗ Kình có trăm mối suy tư không thể giãi bày.
Đỗ Kình biết ở trên giang hồ có tổ chức chuyên môn huấn luyện tử sĩ, sát thủ linh tinh, bọn họ tuân theo nguyên tắc "Vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn", nếu vô ý rơi vào trong tay kẻ địch đương nhiên phải lấy cái chết để giải thoát, nhưng mà với chút công phu mèo quào của nam tử kia, tuyệt đối không có khả năng có liên quan đến tổ chức này, vậy thì vì sao hắn lại rơi vào tay kẻ thù, còn một lòng muốn chết?
Có chút đăm chiêu nhìn nam tử kia, Đỗ Kình càng nghĩ càng mê muội, kỳ thật hắn căn bản không cần lo lắng nhiều lắm, cái gọi là giết người đền mạng, nếu hắn tận mắt thấy nam tử giết người, như vậy chỉ cần đem giao cho quan phủ, rồi vỗ vỗ mông chạy lấy người. Nhưng đây mới là điểm quái lạ, tuy rằng hắn tận mắt thấy y giết người, lại hoàn toàn không nghĩ tới sẽ giao cho quan phủ, ngược lại còn muốn giúp nam tử kia.
Giúp y? Rốt cục là hắn muốn giúp y cái gì cơ chứ?
Chẳng lẽ giúp y chạy trối chết, giúp một hung thủ giết người trốn tránh quan phủ lùng bắt?
Nhếch môi tự giễu, Đỗ Kình liếc mắt nhìn y, lần này ánh mắt hắn tựa như toàn bộ bị bắt đứng yên tại một chỗ, hắn khó có thể tin chậm rãi trợn to hai mắt, tiếp theo thì thào nguyền rủa ra tiếng.
"Đáng chết, đáng chết!"
Y — trên thực tế nên là nàng, có chút hoài nghi liếc mắt Đỗ Kình nhìn một cái, hắn có bị làm sao không vậy, đang yên không có việc gì đột nhiên mở miệng nguyền rủa.
Dường như phát hiện bản thân đang không kiềm chế nổi, Đỗ Kình vội ngậm miệng lại, hắn có chút đăm chiêu nhìn nàng, nhớ lại lời đồn đại từ nghe được từ bốn phía lúc trước.
"Ta một mực suy nghĩ, rốt cục ngươi và người nọ có thâm cừu đại hận gì." Hắn chậm rãi mở miệng nói rõ ràng: "Theo như lời bọn họ, người nọ ngoại trừ vi phú bất nhân và đối xử không tốt với hạ nhân, thì tội ác lớn nhất chỉ có háo sắc, chẳng lẽ ngươi......" Hắn nhất thời sửa miệng "Ngươi có người nhà bị bắt......"
"Im miệng!" Nhìn thần sắc nàng bị kích động, Đỗ Kình biết mình đã đoán đúng. Danh tiết đối với một cô nương gia đúng là còn quan trọng hơn cả tính mạng, khó trách nàng có dũng khí dùng dao nhỏ ám sát Tiền đại tài, càng khó trách sau khi báo thù xong, nàng thấy chết cũng không sợ. Nhưng thực sự cần coi thường sinh mệnh đến vậy sao?
Muốn chết thực dễ dàng, muốn sống cũng rất khó khăn, người bình thường đại khái sẽ không hiểu ý tứ những lời này, chỉ có hắn, kẻ đã khiến nhiều người mất bao nhiêu tâm sức, vất vả lắm mới giúp hắn trở nên khỏe mạnh, hiểu rõ sự đáng quý của sinh mệnh.
Sinh mệnh không phải tự nhiên mà đến, nó cần dựa vào cố gắng và quý trọng mới có thể kéo dài.
Nhìn khuôn mặt nàng còn trẻ trẻ lại không chút khí sắc, hắn bỗng nhiên có cỗ xúc động muốn lôi tên Tiền đại tài đã chết kia ra bằm thây, thật sự là chết tiệt! Sao đến bây giờ hắn mới chú ý tới?
"Đi thôi." Hít sâu một hơi, hắn đột nhiên đứng dậy, rút từ bên hông một chút ngân lượng, nói với nàng.
Giống như mỗi một lần trước hắn gọi, nàng không hề dị nghị liền đứng dậy đi theo.
"Ngươi không hỏi ta muốn đưa ngươi đến chỗ nào?" Hắn nhìn nàng hỏi.
Nàng không nói gì.
"Không sợ ta giao ngươi cho quan phủ?"
Thấy bộ dáng nàng vẫn như cũ, hoàn toàn đứng im không hề động đậy, Đỗ Kình thở dài ở trong lòng, bên môi lại bất ngờ gợn lên chút cười.
"Nhìn dáng vẻ của ngươi tựa hồ đã quyết, nhất định phải mặc cho số phận, tùy ta xử trí." Hắn không có ý tốt nhìn nàng từ đầu đến chân, sau đó mới nói: "Đi thôi, chúng ta đến tiệm vải đi, nhìn bộ dạng ngươi da thịt mịn màng, mặc nữ trang vào, hẳn là không tệ."
Không dự đoán được kế tiếp hắn sẽ phun ra những lời nói như vậy, nàng mở to hai mắt, khó có thể tin mà trừng hắn, bước chân cũng chần chờ rồi ngừng lại.
Hắn bỗng nhiên nhe răng cười với nàng, "Sao nào, ngay cả chết còn không sợ, còn sợ phẫn nữ trang không nổi? Huống hồ ngươi đã quyết định muốn tùy ta xử trí?"
Nàng hoài nghi trừng hắn."Không muốn?"
"Ngươi muốn làm cái gì?" Nhịn không được, nàng lên tiếng hỏi.
"Ta lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa thấy qua bộ dáng nam phẫn nữ trang ra sao, ngươi đã quyết định muốn chết, vậy trước khi chết, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta một chút, chắc là không có vấn đề gì chứ?" Nhịn cười, hắn nghiêm trang nói.
Mà nàng lại chỉ thấy hắn điên rồi, căm giận trừng hắn một cái, sau đó quyết định không quan tâm hắn.
Phẫn nữ trang? Kiếp sau đi — nếu kiếp sau nàng vẫn sinh ra làm thân nữ nhi như cũ, mà 'Hắn' cũng thân là nam nhi.
Ch. 02 → |