Trừng phạt Nạp Lan
← Ch.090 | Ch.092 → |
Edit: Mạc Lam Song
Beta: Diệp Y Giai
"Lúc nãy mới vừa cởi ra, sao lại vội mặc vào rồi?" Vân Thanh Nhiễm cười nói.
Vân Thanh Nhiễm cười, lại thấy Nạp Lan Tú Nhi cả kinh trong lòng, bởi vì Vân Thanh Nhiễm cười rất không tầm thường, khiến đáy lòng Nạp Lan Tú Nhi dâng lên một loại cảm giác không ổn.
"Tỷ tỷ, muội muội biết sai rồi, muội muội lần sau không dám nữa." Nạp Lan Tú Nhi chỉ nghĩ là vì nàng ta câu dẫn thế tử gia đã khiến Vân Thanh Nhiễm tức giận, cho nên vội vàng cầu xin tha thứ.
"Biết sai rồi? Hiện giờ ta chém ngươi sau đó lại thắp cho ngươi ba nén hương thơm, nói trước linh hồn của ngươi là ta sai rồi, ngươi bảo còn có tác dụng không?" Vân Thanh Nhiễm hỏi lại Nạp Lan Tú Nhi, nếu xin lỗi còn có ích, thì con người vĩnh viễn cũng không biết sai lầm của bản thân.
Nạp Lan Tú Nhi ở trong cung mấy năm nay, không thể không biết đến Y Lan Y Lan, không thể không biết tác dụng cũng như tác hại của nó, thế nhưng nàng ta vẫn dùng, hơn nữa còn dùng trên người Quân Mặc Thần.
Vân Thanh Nhiễm nắm lấy tay Nạp Lan Tú Nhi kéo nàng ta ra ngoài.
Nạp Lan Tú Nhi thấy Vân Thanh Nhiễm muốn kéo nàng ta ra ngoài, hoảng sợ một trận, với bộ dáng hiện giờ của nàng ta, làm sao có thể ra ngoài?
"Không được, tỷ tỷ không được, muội muội biết sai rồi, xin tỷ tỷ tha cho muội muội..." Nạp Lan Tú Nhi phiền muộn trong lòng, vận khí của mình sao lại kém như vậy, sao cứ hết lần này đến lần khác đều để cho Vân Thanh Nhiễm bắt gặp chứ?
Không phải bọn hạ nhân nói đến buổi tối thế tử gia và thế tử phi sẽ tách ra ngủ riêng, không qua lại à?
Trước kia đúng là như vậy, chỉ là tình huống gần đây có chút thay đổi.
Bên trong Kim Dật Hiên một đám sai vặt nha hoàn đều nhìn đến ngây người, Quân Kiệt nhìn thấy một thân trang phục của Nạp Lan Tú Nhi, sau khi kinh ngạc thì vội vàng lấy hai tay che mắt kín mình, đùa cái gì vậy, từ khi đi theo chủ tử thuần khiết nhà bọn họ, đến bây giờ hắn còn chưa dạo qua kỹ viện đâu! Mặc dù hắn thật sự rất muốn đi dạo kỹ viện một lần, thử trải qua cảm giác cùng các bạn hữu nói về tư vị của nữ nhân, nhưng hắn kiên định không đi, nếu hắn đi, trở về để cho chủ tử nhà mình không được đi kỹ viện biết, vậy sẽ rất đau lòng đó!
Lục Trúc nhìn thấy khuôn mặt ầm một cái đỏ rực lên, đây, đây, đây không khỏi quá lộ liễu rồi, thế này đâu giống trắc phi trong vương phủ, cô nương trong sạch sẽ không như vậy đâu!
"Tỷ tỷ đừng mà..."
Vân Thanh Nhiễm lười để ý tới Nạp Lan Tú Nhi, kéo nàng ta ra ngoài trước rồi nói sau, vừa muốn kéo người ra khỏi Kim Dật Hiên.
"Tỷ tỷ, xin người tha cho muội lần này đi..." Nạp Lan Tú Nhi như hoa lê đọng mưa, bộ dạng thật đáng thương, có thể nói người nghe thương tâm, người nhìn rơi lệ.
Những giọt nước mắt này của nàng ta đối với người khác có dùng được hay không Vân Thanh Nhiễm không biết, nhưng đối với nàng mà nói, thì tuyệt đối vô dụng.
Thấy mình dù cầu xin thế nào cũng không được, Nạp Lan Tú Nhi thầm hận đến nghiến răng, thu nước mắt của bản thân, sắc mặt nghiêm nghị: "Tỷ tỷ, đừng quên, muội muội là do thái hậu nương nương đưa vào Vương phủ, hôm nay chẳng qua là tuân theo ý của thái hậu nương nương lấy lòng thế tử gia thôi, tỷ tỷ tức giận muội muội có thể lý giải, nhưng nữ nhân ghen tị là điều tối kỵ, việc hôm nay không biết thái hậu nương nương biết được thì sẽ thế nào đây?"
Nạp Lan Tú Nhi lấy thái hậu nương nương ra làm lá chắn.
Vân Thanh Nhiễm ngừng lại: "Được, nhân tiện nói về chuyện Y Lan Y Lan với thái hậu nương nương, không biết thái hậu nương nương mà biết ngươi hầu hạ thế tử gia như vậy thì sẽ có cảm tưởng thế nào?"
Nạp Lan Tú Nhi cực kỳ hoảng sợ!
"Tỷ tỷ... đừng oan uổng muội muội, Y Lan Y Lan là vật cấm sử dụng, muội muội làm sao mà có chứ?" Nạp Lan Tú Nhi nguỵ biện.
"Nếu không thì hiện tại chúng ta tiến cung gặp thái hậu nương nương, để lão nhân gia bà truyền thái y đến tra xét, xem mùi hương trên người ngươi có phải là Y Lan Y Lan không?" Vân Thanh Nhiễm đến gần Nạp Lan Tú Nhi, nhìn nét mặt của nàng ta.
"Ta..." Nạp Lan Tú Nhi bị Vân Thanh Nhiễm nhìn trúng tim đen, nàng tự nhiên không dám làm theo lời của Vân Thanh Nhiễm, thái hậu nương nương nhất định sẽ xử tử nàng ta! "Tỷ tỷ..."
"Phịch" một tiếng, Nạp Lan Tú Nhi lập tức quỳ xuống trước Vân Thanh Nhiễm.
"Thế tử phi nương nương, ta mười ba tuổi đã vào cung, theo học với công chúa điện hạ, nói dễ nghe chút, chính là một nữ quan, là vinh hạnh của ta, là may mắn của Nạp Lan gia chúng ta, nhưng mà nương nương cũng biết cuộc sống trong cung có bao nhiêu vất vả, mỗi bước đều khó, giống như đang đi trong đầm lầy, không biết bước tiếp theo có phải sẽ tiến vào trong vực sâu vạn kiếp bất phục hay không, năm nay ta đã mười bảy tuổi, trước mười tám tuổi nếu vẫn không thể xuất giá thì sẽ không còn cơ hội nữa, nhưng công chúa lại nói với ta, nàng không gả thì ta cũng không có cơ hội, lần này may mắn được thái hậu nương nương nhìn trúng mới có cơ hội tiến vào Vương phủ, vốn tưởng rằng cuối cùng sẽ hết khổ, không ngờ vừa mới vào phủ đã chọc cho thế tử gia mất hứng, thế tử gia muốn đuổi ta đi, ta biết rõ một khi rời khỏi Vương phủ thì sẽ không còn cơ hội sống sót, ha... dù sao cũng chết, chẳng thà vì bản thân mà tranh thủ một cơ hội, ta chẳng qua vì muốn sống tiếp, nếu có lựa chọn, ta tội gì phải làm chuyện hại người cơ chứ? Nương nương, ta cầu xin người, coi như cùng là phận nữ tử đáng thương trong thiên hạ, tha cho ta một con đường sống đi!"
Nói xong, Nạp Lan Tú Nhi dập đầu không ngừng với Vân Thanh Nhiễm.
Đối với hành động này của Nạp Lan Tú Nhi, Vân Thanh Nhiễm lại cho nàng ta một tiếng cười lạnh, kể một đoạn thân thế đáng thương, xả ra một đống lý do, lại thêm mấy giọt nước mắt thanh thuần của thiếu nữ. Tổ hợp này, thật đúng là hoàn mỹ, nếu chạy tới đường cái để kể, nhất định sẽ dẫn đến một đám bác gái nghe nàng ta kể khổ, tiếp đó kiếm được mấy thùng nước mắt đồng tình.
Nhưng thật đáng tiếc, Vân Thanh Nhiễm không phải loại người có trái tim đồng tình tràn lan: "Những lời vừa rồi của ngươi, nói thật, rất đặc sắc, về phần là thật hay giả, ta cũng không biết, ta chỉ biết là, nếu ngươi muốn sống, tuyệt đối không dùng loại phương pháp này. Huống chi, dù ngươi ở tình thế bất đắc dĩ thì sao? Thực xin lỗi, ta bẩm sinh đã không có đầy đủ công năng đồng tình với ngươi."
Nạp Lan Tú Nhi sững sờ tại chỗ, nàng đã tận lực cầu xin nàng ta như vậy, nàng ta lại có thể nói với nàng không có đủ khả năng đồng tình với người khác?
Sắc mặt Nạp Lan Tú Nhi tái nhợt hơn phân nửa, thẹn quá hoá giận: "Vân Thanh Nhiễm, làm sao ngươi có thể vô tình như thế?"
"Cảm ơn khen ngợi, ta vẫn cho rằng ta tuyệt tình! Vô tình? Ngươi thật sự rất xem trọng ta rồi." Vân Thanh Nhiễm nhún nhún vai, vẻ mặt không sao cả, nàng không vì bị người khác nói nàng vô tình mà sầu muộn, nàng làm việc có nguyên tắc của chính mình, còn không tới phiên người khác đến thuyết tam đạo tứ!
Nạp Lan Tú Nhi đâu ngờ được Vân Thanh Nhiễm cứng mềm đều không chịu, trong lòng nàng ta không khỏi sinh ra một phần sợ hãi.
"Nói xong rồi?" Vân Thanh Nhiễm nhìn khuôn mặt trắng bệch của Nạp Lan Tú Nhi, cảm thấy có chút buồn cười, bây giờ mới biết sợ? Hiện tại có phải đã quá muộn rồi không?
"Ngươi muốn làm gì? Ngươi không thể lạm dụng tư hình!" Nạp Lan Tú Nhi là người từng theo học với công chúa điện hạ, nên có chút hiểu biết đối với luật lệ của hoàng triều Thịnh Vinh, cho dù chuyện nàng ta cố ý làm hại thế tử gia bị vạch trần, cũng phải giao cho quan phủ.
Vân Thanh Nhiễm đối với lời nói của Nạp Lan Tú Nhi coi như không nghe thấy, nàng quay qua nói với Quân Kiệt đang che mắt: "Quân Kiệt, phiền ngươi giúp ta tìm một sợi dây thừng đến đây, phải đủ rắn chắc, ngoài ra còn phải đủ dài."
"Thuộc hạ tuân lệnh." Nghe vậy Quân Kiệt nhanh chóng đi chuẩn bị dây thừng cho Vân Thanh Nhiễm, đồng thời trong lòng cũng dấy lên một thắc mắc nho nhỏ, thế tử phi cần dây thừng để làm gì?
Một lúc sau, Quân Kiệt đem dây thừng đến.
"Thế tử phi nương nương, người cần dây thừng để làm gì? Nếu như là việc nặng nề thì giao cho thuộc hạ làm đi!" Quân Kiệt không quên lời dặn của gia nhà mình, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tốt để làm việc cho thế tử phi nương nương mới chính là việc nên làm của nô tài bọn hắn.
"Giúp ta trói tay nàng ta lại." Vân Thanh Nhiễm phân phó Quân Kiệt.
Quân Kiệt nhận lệnh lưu loát trói tay Nạp Lan Tú Nhi lại.
Nạp Lan Tú Nhi thấy thế thì kịch liệt vùng vẫy: "Đừng, ta là trắc phi nương nương, ngươi không thể làm vậy với ta!"
Quân Kiệt phớt lờ Nạp Lan Tú Nhi, ai quản ngươi là trắc phi hay là cái gì phi, chỉ cần thế tử gia không thừa nhận, ngươi là cái gì phi cũng không có tác dụng!
Quân Kiệt theo phân phó của Vân Thanh Nhiễm đem Nạp Lan Tú Nhi trói chặt, không hổ là thị vệ chuyên nghiệp, trói người thật sự rất thuần thục! Vân Thanh Nhiễm cảm thấy nếu là tự nàng buộc khẳng định không trói được tốt như vậy.
"Được rồi, kế tiếp giao cho ta xử lý là được." Vân Thanh Nhiễm lôi kéo một đầu dây thừng kéo Nạp Lan Tú Nhi đi như dắt con trâu vậy.
***
"Ngươi đang làm cái gì? Ngươi mau thả ta xuống, đừng mà, ta không dám, ta thật không dám nữa..."
Nạp Lan Tú Nhi sợ hãi nhìn xuống dưới, tay nàng ta vẫn bị trói chặt, cả người bị Vân Thanh Nhiễm treo ở giữa không trung!
Vân Thanh Nhiễm đem một đầu dây thừng thắt chặt, coi như đã xong, bây giờ đã quá nửa đêm, ban đêm trong kinh thành có vẻ đặc biệt yên tĩnh, trên đường trừ gõ mõ cầm canh thì không còn người khác, Vân Thanh Nhiễm kéo Nạp Lan Tú Nhi đi tới đường cái, sau đó treo nàng ta lên trên cây ở con đường sầm uất.
Trên người Nạp Lan Tú Nhi còn mặc bộ y phục lụa mỏng gần như trong suốt mà nàng ta đã tỉ mỉ chuẩn bị.
Nếu sáng sớm ngày mai dân chúng kinh thành tỉnh lại, có thể nhìn thấy Nạp Lan Tú Nhi gần như đã lộ ra toàn bộ.
Không phải nàng ta rất tự tin với dáng người của mình à? Không phải nàng ta rất thích dùng bộ này câu dẫn nam nhân sao? Vậy Vân Thanh Nhiễm sẽ cho nàng ta cơ hội này, để nàng ta câu dẫn đủ.
"Vân Thanh Nhiễm ngươi mau thả ta xuống, ngươi không thể đối xử với ta như vậy!" Nạp Lan Tú Nhi tiếp tục thét lên với Vân Thanh Nhiễm, nhưng Vân Thanh Nhiễm căn bản không hề để ý tới nàng ta: "Vân Thanh Nhiễm ngươi sẽ không được chết tử tế! Ngươi là tiện nhân, ngươi ghen tị với ta, ngươi sợ ta cướp đi thế tử gia nên dùng thủ đoạn này để mưu hại ta! Ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!"
"Khuyên ngươi nên để giành lại chút nước miếng, từ giờ đến trời sáng còn hơn mấy canh giờ nữa, mà trong thời gian đó sẽ không có ai đưa nước cho ngươi uống đâu." Vân Thanh Nhiễm lưu lại một câu cuối cùng cho Nạp Lan Tú Nhi, còn lại, nàng ta tự cầu nhiều phúc đi.
"Vân Thanh Nhiễm ngươi trở lại cho ta! Vân Thanh Nhiễm!..."
Nạp Lan Tú Nhi không từ bỏ ý định mà kêu to, đến khi Vân Thanh Nhiễm không còn bóng người, nàng ta lại bắt đầu chửi rủa, sự ôn hòa xưa nay của nàng ta đều là ngụy trang, đến thời điểm này không biết đã ném dịu dàng đi nơi nào rồi, từng tiếng, kêu la muốn khó nghe bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Nạp Lan Tú Nhi bị treo trên cây suốt một đêm, ngày hôm sau, trời vừa sáng tỏ, đã có một vài dân chúng mang theo rau cải nhà trồng đến bên đường để bày quán, kết quả là thấy Nạp Lan Tú Nhi.
Trong lúc mọi người vây xem, không biết có phải vì xấu hổ và giận dữ, hay vì khí lực bị hao mòn qua một đêm, mà Nạp Lan Tú Nhi ngất đi.
Chuyện của Nạp Lan Tú Nhi không bao lâu đã truyền vào trong tai rất nhiều người.
Hoa ma ma nghe đến chuyện này tâm tình bất ổn, Nạp Lan Tú Nhi cứ như vậy bị Vân Thanh Nhiễm giày vò chỉ còn lại nửa cái mạng, tuy Y Lan Y Lan là bà ta đưa cho Nạp Lan Tú Nhi, bà ta lại không thể bảo đảm sau khi Nạp Lan Tú Nhi bị Vân Thanh Nhiễm dày vò có khai bà ta ra không?
Hoa ma ma càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, bà ta không thể ngồi chờ chết được!
Vì thế Hoa ma ma dứt khoát đã làm thì phải làm đến cùng, sửa sang lại rồi vào cung. Khi vào cung bà ta đã tố cáo Vân Thanh Nhiễm với thái hậu nương nương, Hoa ma ma thêm mắm thêm muối nói về chuyện của Nạp Lan Tú Nhi, tổng quát chính là coi Vân Thanh Nhiễm là đại đố phụ số một.
Hoa ma ma làm vậy cũng không phải vì mình và Nạp Lan Tú Nhi có quan hệ tốt đẹp bao nhiêu, sau khi Nạp Lan Tú Nhi bị Vân Thanh Nhiễm ác chỉnh thì Hoa ma ma báo thù cho nàng ta vân vân, bà ta thuần túy là vì lo nghĩ cho chính bản thân mình mà thôi.
Nếu sớm biết Nạp Lan Tú Nhi vô dụng như vậy, bà ta sẽ không đặt cược lên người nàng ta, làm hại bà ta hiện giờ tiến thoái lưỡng nan. Nếu chuyện Y Lan Y Lan bị truyền ra bên ngoài, chính bà ta cũng không gánh nổi tội, thái hậu cực kỳ thống hận Y Lan Y Lan, sẽ không có khả năng bỏ qua cho bà ta.
Thái hậu nương nương vốn đã có thành kiến với Vân Thanh Nhiễm, nên mới đưa người khác vào trong phủ Trấn Nam vương, hiện giờ người mà mình đưa vào lại bị Vân Thanh Nhiễm hành hạ chỉ còn lại có nửa cái mạng?
Vì thế, Vân Thanh Nhiễm đã sớm bị thái hậu nương nương tuyên vào cung.
"Hoang đường, hoang đường, quả thực quá hoang đường!" Thái hậu nương nương tức giận hướng Vân Thanh Nhiễm nói: "Thế tử phi, ngươi cũng biết Nạp Lan Tú Nhi là người của ai gia?"
Thái hậu nương nương cau mày hỏi Vân Thanh Nhiễm, vị uy hiếp cùng mùi thuốc súng dày đặc bên trong.
"Biết." Vân Thanh Nhiễm đáp, trước đó không phải nói là ngài đưa vào à? Nàng có thể không biết sao?
"Biết? Ha ha... hay cho một chữ biết!" Thái hậu nương nương thật sự rất tức giận: "Ngươi biết Nạp Lan Tú Nhi là người của ai gia, lại vẫn dám động vào nàng ta, có phải ngươi không đem ai gia để vào trong mắt? Giỏi, giỏi cho một thế tử phi, bởi vì đố kị, mà ngay cả chuyện thương thiên hại lí như vậy cũng có thể làm!"
Vân Thanh Nhiễm trừng phạt Nạp Lan Tú Nhi, kỳ thực không hề có một chút quan hệ nào với hai chữ ghen tị, nếu Vân Thanh Nhiễm ghen tị, thì trước đó cũng sẽ không đồng ý cho Nạp Lan Tú Nhi vào phủ, nhưng lúc này, nàng nói mình không phải vì ghen tị, chỉ sợ các nữ nhân trong phòng này đều sẽ không tin tưởng nàng!
Hôm nay trừ thái hậu nương nương và Vân Thanh Nhiễm ra, còn có vài vị phi tử của hoàng đế ở đây, là thái hậu nương nương sai người gọi các nàng đến, chủ trương vì chuyện của Nạp Lan Tú Nhi mà phân xử. Ở đây có một nữ tử mà Vân Thanh Nhiễm đã gặp qua lúc trước, đó là tỷ tỷ Vân Lâm Mị của nàng, Trân phi của hoàng đế Dạ Hoằng Nghị.
"Mẫu hậu chớ tức giận, có lẽ thế tử phi cũng chỉ nhất thời hồ đồ mới có thể làm chuyện này, không bằng chúng ta cho nàng ấy một cơ hội để sửa sai." Hoàng hậu nương nương là một người lớn tuổi nhất trong các vị phi tần, nhưng cũng là người thoạt nhìn trầm ổn nhất, tính tình nhu hòa không nóng không lạnh, dường như là một chủ nhân dễ nói chuyện.
"Hoàng hậu, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có điểm này ai gia không hài lòng, có những người làm sai chút chuyện là có thể tha thứ, nhưng có những người thì tuyệt đối không thể tha thứ, bởi vì những người đó không biết hối cải, chỉ biết càng làm càng sai, nhất định phải cho nàng ta một chút giáo huấn, cho nàng ta chịu một chút đau khổ mới có thể nhớ lâu!" Thái hậu nương nương rõ ràng đã động tâm tư muốn dụng hình với Vân Thanh Nhiễm.
"Thái hậu nương nương nói rất đúng, lần này thế tử phi làm việc hại người như vậy, quả thật làm cho người ta thấy có chút nguội lạnh trong lòng, quả thực nên cho thế tử phi một trừng phạt thích đáng."
"Thái hậu nương nương anh minh, quả thật nên nghiêm trị."
Nghe vậy, các phi tần đều lên tiếng ủng hộ thái hậu nương nương, thế nhưng có một âm thanh đột ngột cao vút.
"Thần thiếp thấy, nếu muốn xử phạt, nên phạt thật nghiêm khắc, quyết không thể nhân nhượng. Cần ban thưởng một ly rượu độc thì ban thưởng một ly rượu độc, cần ban thưởng ba thước vải trắng thì ban thưởng ba thước vải trắng."
Người nói chuyện là Vân Lâm Mị.
Mọi người ồn ào đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Vân Lâm Mị, ngươi nói ngươi xưa nay đối với người khác ác độc còn chưa tính, hôm nay người chọc giận thái hậu nương nương chính là muội muội ruột của ngươi đó!
"A... nói như vậy Trân phi có đề nghị gì hay?" Thái hậu nhíu mày, nữ nhân của Vân gia quả nhiên không có một người tốt đẹp, Vân Yên Nhiên thì không cần phải nói rồi, hiện giờ người vẫn còn đang ở bên trong tông miếu, Trân phi này từ lúc tiến cung đến giờ luôn có bộ dạng dụ dỗ, từ lúc tiến cung đã mê hoặc hoàng đế đến đầu óc choáng váng.
Về phần Vân Thanh Nhiễm, vốn trông cũng tạm được, lại không làm một việc nào khiến bà hài lòng, vì thế mà càng nhìn càng khó chịu, càng xem càng không thuận mắt.
"Bẩm mẫu hậu, thần thiếp chỉ cảm thấy, nếu muốn xử phạt, thì nên xử phạt nghiêm khắc, mới có thể khiến cho vài người nhớ lâu được! Thay vì để một số người mắc thêm lỗi lầm, thì dứt khoát nhất lao vĩnh dật* cũng không tệ."
(*: một lần vất vả cả đời nhàn nhã)
Nhất lao vĩnh dật? Nàng ta là đang đề nghị thái hậu nương nương trực tiếp ban chết cho Vân Thanh Nhiễm à?
Vân Lâm Mị với tư thế trên cao mọi chuyện đều không liên quan đến mình, tựa hồ đối với Vân Thanh Nhiễm không có chút tình nghĩa tỷ muội nào, nếu không lúc này cũng sẽ không nói như vậy, nghe những lời này làm cho người ta cảm thấy nàng ta chẳng những không có tình nghĩa tỷ muội với Vân Thanh Nhiễm, mà càng giống như chỉ mong sao Vân Thanh Nhiễm chết đi.
Thời điểm Vân Thanh Nhiễm tỉnh lại Vân Lâm Mị đã vào cung, chỉ có duy nhất một lần gặp được nàng ta chính là buổi tối ngày ấy Vân Thanh Nhiễm không cẩn thận bắt gặp nàng ta vụng trộm với nam tử khác.
"Trân phi, nếu ai gia nhớ không lầm, thì thế tử phi là muội muội ruột của ngươi, chẳng lẽ ngươi không đau lòng à?" Thái hậu nương nương lại cố ý hỏi.
"Bẩm thái hậu nương nương, thần thiếp luôn công tư rõ ràng, tuy thế tử phi là muội muội của thần thiếp, nhưng nay nàng ta phạm lỗi, thì phải bị xử phạt, việc đó không hề liên quan đến việc nàng ta có phải là muội muội của thần thiếp hay không!" Vân Lâm Mị lạnh lùng nói, thái độ ngược lại hết sức quyết tuyệt.
"A... lời này của Trân phi trái lại rất xuôi tai." Thái hậu nương nương cười như không cười nói, trong lòng bà ta đang cười nhạo Vân Lâm Mị và Vân Thanh Nhiễm, ha, đây chính là nữ nhi của Vân gia, một đám đều chỉ biết lo mình, ngay cả tình cảm tỷ muội cũng không thấy được một chút bóng dáng: "Thôi, chuyện của thế tử phi nếu không nghiêm trị, vậy ai gia thực có lỗi với Nạp Lan tiểu thư bị thế tử phi hành hạ chỉ còn nửa cái mạng, Hoa ma ma, dẫn thế tử phi đi xuống cho ai gia, đánh hai mươi trượng!"
Đánh hai mươi trượng! Nếu để cho một nữ lưu yếu đuối không cản nổi gió chịu tội, sẽ bị mất hơn nửa cái mạng, thân thể yếu hơn nữa, khả năng chưa chịu xong hai mươi trượng cũng đã đi gặp Diêm Vương gia báo danh rồi.
← Ch. 090 | Ch. 092 → |