Vay nóng Tinvay

Truyện:Phượng Câu Tình – Đặc Công Thế Tử Phi - Chương 090

Phượng Câu Tình – Đặc Công Thế Tử Phi
Hiện có 182 chương (chưa hoàn)
Chương 090
Thế tử gia rên rỉ
0.00
(0 votes)


Chương (1-182 )

Siêu sale Shopee


Edit: Linh Nhi

Beta: Diệp Y Giai

Hoa ma ma nhìn Nạp Lan Tú Nhi, cũng thấy có vài phần đáng thương, thân là lão ma ma trong cung, bà ta thấy nữ tử số khổ nhiều rồi, cũng đã sớm tập mãi thành quen, nên không đến mức vô cùng đồng tình đi quản sống chết của Nạp Lan Tú Nhi.

Hoa ma ma không nhiều lời, nhưng ánh mắt của bà ta đã cho Nạp Lan Tú Nhi đáp án, đáp án như vậy chính Nạp Lan Tú Nhi cũng đã nghĩ đến, một nữ tử bị đuổi ra khỏi phủ còn khó sống hơn một quả phụ, ở hoàng triều Thịnh Vinh, quả phụ tái giá thì sẽ không bị chê trách, nhưng nữ tử bị hưu hay thị thiếp bị đuổi ra khỏi phủ thì sẽ không thể có ngày lành.

Tay Nạp Lan Tú Nhi nắm chặt thành quyền, nếu ông trời đã không cho nàng đường sống, vậy thì nàng việc gì phải đi quản sống chết của người khác?

Mười ba tuổi Nạp Lan Tú Nhi đã vào cung, đã nhìn thấy vô số minh tranh ám đấu giữa đám nữ nhân, tuy nàng bồi bên người công chúa Thiên Duyệt, nhưng tranh đấu giữa các công chúa cũng không hề kém sự tranh đấu giữa những hậu phi. Ở trong cung bốn năm, tuy nàng chỉ là người theo học cùng công chúa, nhưng cũng nếm hết đau khổ, nếu không phải nàng đủ thông minh, thì đã sớm bị những nữ nhân trong cung kia đùa chết.

Nàng đã sớm hiểu rõ sự thật bày ra ở trước mắt nàng tàn khốc cỡ nào, nàng đã sớm học xong cách tranh thủ, chỉ có như vậy nàng mới có thể leo lên được vị trí cao hơn.

Cho nên lần này thái hậu nương nương tìm nàng, nói với nàng về việc trở thành trắc phi của thế tử gia, nàng đã lập tức đồng ý. Nàng không giống vài nữ nhân có ánh mắt thiển cận kia, chỉ thấy Quân Mặc Thần đoản mệnh, mà xem nhẹ địa vị thân phận của hắn cùng vinh hoa phú quý cả đời.

"Hoa ma ma, ma ma là người trong cung, hẳn là có biện pháp lấy được Y Lan Y Lan chứ?" Trên khuôn mặt dịu dàng của Nạp Lan Tú Nhi mang theo một tia khẩn cầu.

Hoa ma ma nghe vậy thì trong lòng kinh hãi, "Nương nương, người muốn Y Lan Y Lan? Không được! Lão nô nói cho người biết, thứ này là vật cấm dùng, lần trước Tam tiểu thư của Vân phủ dùng cái này lên người Cửu điện hạ, kết cục người cũng đã biết, bởi vì sau lưng nàng ta có Vân phủ chống lưng, không thì đã sớm mất mạng!"

Hoa ma ma đang nhắc nhở Nạp Lan Tú Nhi, Nạp Lan gia tuy cũng là đại tộc thế gia trong kinh thành, nhưng không thể so với địa vị hiện giờ của Vân gia trong triều, Vân Yên Nhiên kia có một người phụ thân là tể tướng, có một người ca ca là tướng quân, hai tỷ tỷ một người là hậu phi của hoàng đế, một người là thế tử phi, bằng không nàng ta phạm lỗi như vậy, không bị lăng trì xử tử mới là lạ! Nếu người này đổi thành Nạp Lan Tú Nhi, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Nạp Lan Tú Nhi vươn tay nắm chặt lấy tay Hoa ma ma, "Ma ma..." Nạp Lan Tú Nhi nhét một khối ngọc bội tinh khiết thượng hạng vào trong tay Hoa ma ma, "Ma ma, ngang cũng chết, dọc cũng là chết, nhiều hơn một phần cơ hội luôn tốt hơn không có, ma ma yên tâm, việc này tự ta làm là được, tuyệt không liên lụy đến ma ma người... Ma ma, nếu sau này ta thành chủ tử của phủ Trấn Nam vương, tất nhiên sẽ không quên đại ân đại đức ngày hôm nay của ma ma."

Lúc này Hoa ma ma lại nhìn Nạp Lan Tú Nhi, ấn tượng với nàng ta đã thay đổi thật lớn, buổi sáng còn cảm thấy nữ nhân này ôn ôn hòa hòa, không giống một nữ nhân hiểu được việc tranh thủ vì bản thân, nay sự việc vô cùng khẩn cấp, đuôi cáo của nàng ta cũng không giấu nổi mà lộ ra.

Tâm Nạp Lan Tú Nhi cũng đủ ngoan độc, vì chính mình, không tiếc hại tánh mạng của thế tử gia, nếu thực sự đưa cho nàng ta Y Lan Y Lan, để cho nàng ta sử dụng trên người thế tử gia, với thể cốt của thế tử gia, nhất định sẽ mất mạng!

Cho nên nói độc nhất là lòng dạ nữ nhân, nữ nhân vì lợi ích của bản thân, đúng là việc ác độc nào cũng làm ra được!

Hoa ma ma nhìn khối ngọc bội đặt ở trong tay mình, cất khối ngọc đi, khối ngọc bội này đối với Hoa ma ma căn bản không coi vào đâu, bà ở bên cạnh thái hậu nương nương hầu hạ nhiều năm như vậy, không thiếu người đưa bà hồng bao, nhưng câu nói sau của Nạp Lan Tú Nhi lại hấp dẫn bà, tuổi bà đã lớn, tuy được thái hậu nương nương tín nhiệm, nhưng chung quy vẫn chỉ là một ma ma mà thôi, bà không muốn cả đời này chết già ở trong cung, cuối cùng thi thể bị ném ra ngoài bãi tha ma.

"Được, nương nương chỉ cần nhớ kỹ những lời nói ngày hôm nay, nô tài sẽ toàn tâm toàn lực giúp đỡ nương nương." Hoa ma ma đáp ứng Nạp Lan Tú Nhi.

Nạp Lan Tú Nhi vừa lòng gật gật đầu, "Vậy đa tạ ma ma."

Đêm nay là cơ hội cuối cùng của nàng, chỉ cần thế tử gia là nam nhân, nàng không tin nàng không có cách nào làm cho hắn chạm vào chính mình!

Ở trong cung, tú nữ mới vào cung đều được trải qua sự dạy dỗ của các ma ma, trong cung rất nhiều ma ma hướng dẫn về phương diện này cho nữ tử trẻ tuổi, trước khi nàng xuất cung, thái hậu nương nương còn đặc biệt an bài ma ma hướng dẫn cho nàng, nàng có tự tin có thể làm tốt hơn chính phi Vân Thanh Nhiễm kia!

Huống chi còn có Y Lan Y Lan tương trợ, phần thắng của nàng càng nhiều thêm vài phần, Là bọn họ bức nàng, đừng trách nàng!

***

Màn đêm buông xuống, Vân Thanh Nhiễm cầm phong thư mà Hồng Dược đã giao cho nàng trước khi chết vào phòng Quân Mặc Thần.

Ngủ chung phòng với Vân Thanh Nhiễm hai buổi tối, tuy Quân Mặc Thần rất tham luyến sự ấm áp đó, nhưng ngày hôm nay tình hình thân thể hắn thực sự không tốt, nếu ban đêm ầm ĩ, sẽ khiến cho nàng không thể ngủ được, vì vậy Quân Mặc Thần trở về phòng ngủ của mình.

Quân Mặc Thần đang muốn cởi quần áo lên giường nghỉ ngơi, thì thấy Vân Thanh Nhiễm bước vào.

Thấy phong thư Vân Thanh Nhiễm đang cầm trên tay, trên mặt Quân Mặc Thần hiện lên mấy phần khác thường. =))

"Khụ khụ khụ... ái phi, đang muốn làm gì vậy?" Quân Mặc Thần giống như khó hiểu hỏi han.

"Đây là một vị bằng hữu để lại cho ta, nói là kiên trì trong thời gian dài sẽ có lợi cho thân thể của ngươi, ta cũng không hiểu y, cảm thấy nếu có lợi đối với ngươi, không ngại thì thử một lần, ngày ấy ngươi phát bệnh ta đã làm theo cái này, nhưng đây hẳn không phải là phương pháp có hiệu quả nhanh chóng, bình thường không thắp nhang vội đến ôm chân Phật cũng không có tác dụng bao nhiêu, nhân tiện hôm nay ngươi không phát bệnh thì thử một lần cho ngươi xem sao."

Vân Thanh Nhiễm đáp, tuy tính tình Hồng Dược có cổ quái một chút, nhưng dù sao cũng sẽ không hại Quân Mặc Thần trên chuyện này, điểm ấy Vân Thanh Nhiễm vẫn biết được. Bằng không nàng cũng sẽ không thực hành phương pháp này với Quân Mặc Thần.

"Khụ khụ khụ..." Quân Mặc Thần nhớ tới hình ảnh đêm hôm đó Vân Thanh Nhiễm động tay động chân với mình, thì không khỏi ho lên, "Khụ khụ khụ... là, là phương pháp gì... có thể, để bản thế tử, xem trước một chút không?"

Vân Thanh Nhiễm đem mấy tờ sau của phong thư cho Quân Mặc Thần, tờ đầu tiên nàng đã sớm lấy ra, chỉ để lại mấy tờ ghi phương pháp.

Quân Mặc Thần từ trên tay Vân Thanh Nhiễm nhận lấy mấy tờ kia nhìn một lượt, mặc dù Quân Mặc Thần không thể nói là tinh thông y thuật, nhưng cũng có chút hiểu biết, hắn nhìn phương thuốc kia, khẽ nhíu mày, bên trên đều viết những thuật xoa bóp, xoa bóp mấy huyệt vị thì thân thể cũng không có vấn đề gì, nhưng mà tại sao lại có nhiều như vậy?

Xoa bóp một lần hơn một canh giờ cũng được đi, mà còn từ đầu đến chân, đều có huyệt vị, có một số huyệt vị khiến Quân Mặc Thần không khỏi có cảm giác không tốt.

Ngày đó bàn tay nhỏ bé của nàng đã ở trên người hắn vuốt ve như vậy, chỉ là hôm đó tình trạng thân thể hắn quá tệ, cho nên xúc cảm suy giảm mạnh, mặc dù như vậy cũng khiến hắn có chút không chịu nổi, nhưng nếu hiện giờ lại làm một lần nữa, hắn cũng không dám cam đoan màn xoa bóp vốn nên nghiêm túc này sẽ diễn biến thành cái gì.

"Có vấn đề gì à?" Vân Thanh Nhiễm thấy Quân Mặc Thần nhìn chằm chằm phong thư kia thật lâu, một bộ dạng như có điều suy nghĩ, còn tưởng rằng hắn nhìn ra vấn đề gì.

"Không có vấn đề... chỉ là... ái phi thật muốn vì bản thế tử... khụ khụ... xoa bóp à?" Trên khuôn mặt trắng nõn của Quân Mặc Thần hiện lên mấy phần mất tự nhiên không dễ bị người ta phát hiện.

Y thuật của Hồng Dược cao nhất đương thời, bà viết ra phương pháp này tự nhiên có chỗ huyền diệu của nó, cho dù thật sự là người học y cũng chưa chắc đã nhìn ra được cái gì, huống chi Vân Thanh Nhiễm là người ngoài ngành cùng với Quân Mặc Thần cũng không chuyên.

Trước khi chết Hồng Dược còn muốn chọc Vân Thanh Nhiễm một lần, ai bảo khi bà còn sống luôn bị đồ đệ mình chọc tức không nhẹ.

"Được rồi, nếu không có vấn đề gì, mỗi ngày ta sẽ làm cho ngươi. Đương nhiên nếu ngươi hy vọng để người khác tới làm cũng có thể." Vân Thanh Nhiễm đối với việc này không có ý kiến gì, nàng cũng chỉ đơn thuần hi vọng Quân Mặc Thần khá hơn một chút thôi, nàng đại khái cũng đã biết, nam nhân này sống rất vất vả, tuy giờ phút này hắn còn sống, nhưng mỗi giờ mỗi khắc hắn đều phải chịu thống khổ, mỗi lần hô hấp đều sẽ tạo thành đau đớn kịch liệt cho phổi của hắn, đừng nhìn trên mặt hắn luôn vân đạm phong khinh, những thống khổ mà hắn phải chịu được người thường tuyệt đối không thể nào tưởng tượng nổi.

"Khụ khụ... vậy phiền ái phi đến đây đi." Trên mặt Quân Mặc Thần có vài phần nghiền ngẫm, như gặp được thứ gì khiến cho hắn cảm thấy hứng thú.

"Ừ, được." Vân Thanh Nhiễm tiến lên, nâng Quân Mặc Thần, đỡ hắn lên trên giường.

Vân Thanh Nhiễm cởi bỏ quần áo của Quân Mặc Thần, tuy không phải là lần đầu tiên nhìn thấy vòm ngực mê người của Quân Mặc Thần, Vân Thanh Nhiễm vẫn không khỏi khen ngợi một phen, dù hắn không được cường tráng như những người khác, cũng không có cơ bắp, nhưng rất cân xứng, thuộc loại mảnh khảnh đoan trang dễ đẩy ngã.

Bàn tay nhỏ bé mới để ở trên người Quân Mặc Thần, vừa ấn xuống hai huyệt đạo, chợt nghe từ trong miệng Quân Mặc Thần phát một tiếng rên rỉ... thật dài?

"Ư... a..."

Thanh âm còn không nhỏ.

Động tác trên tayVân Thanh Nhiễm chợt ngừng lại, nhìn thoáng qua Quân Mặc Thần, thấy trên khuôn mặt trắng bệch của hắn có một loại biểu tình hẳn được gọi là hưởng thụ!

"Rất thoải mái à?" Vân Thanh Nhiễm hỏi, nàng hỏi thoải mái là thoải mái rất thuần khiết.

"Ừ... rất thoải mái... Lại dùng chút lực..." Quân Mặc Thần cố ý kêu thật lớn tiếng còn rất ái muội, hắn rõ ràng đang cố ý.

Vân Thanh Nhiễm lại ấn xuống mấy cái, chỉ nghe Quân Mặc Thần càng kêu lợi hại hơn.

"Ưm... ư... ái phi dùng sức... Thật thoải mái..."

Thanh âm này, trên mặt các vị thị vệ canh giữ ở ngoài cửa phòng nghe được trên mặt hiện lên sắc ái muội, Quân Kiệt cúi đầu thật thấp, tiếng rên này của thế tử gia thật mất hồn! Trời ạ, hắn không khỏi tưởng tượng ra cảnh đang phát sinh lúc này ở bên trong phòng!

Trên mặt Lục Trúc có hai đám mây đỏ ửng, không nghĩ tới nhanh như vật mà tiểu thư đã có thân mật da thịt với thế tử gia, nghe thanh âm thế tử gia, cảm giác thật...

Phu thê người ta cùng phòng đều là nương tử rên đến hăng say, bọn họ bên này ngược lại, thế tử phi không kêu rên gì, thế tử gia lại kêu đến mức toàn bộ người ở Kim Dật Hiên đều biết.

Có điều mọi người lại nghĩ, như vậy cũng không có vấn đề gì, không có biện pháp, ai bảo thể cốt của thế tử gia nhà bọn họ không được tốt, thật sự làm khó cho thế tử phi nương nương rồi!

Kỳ thật chuyện đang phát sinh trong phòng, lại không hề như mọi người tưởng tượng, Vân Thanh Nhiễm chỉ ngồi bên giường xoa bóp cho Quân Mặc Thần, chỉ là người được xoa bóp kêu vô cùng hăng say mà thôi.

Lồng ngực trắng nõn lõa lồ ra ngoài, Vân Thanh Nhiễm không dám trực tiếp lột sạch thế tử gia, những chỗ khác đều lấy chăn phủ kín cho hắn.

Quân Mặc Thần nằm trên giường, càng kêu càng mất hồn, "Ư... ái phi... ưm..."

Vân Thanh Nhiễm rốt cục không nhịn được nữa! "Ngươi gọi hồn đấy à!" Vân Thanh Nhiễm cả giận nói. Hắn rên rỉ như vậy làm cho nàng có một loại ảo giác bản thân đang làm chuyện XXOO với hắn, khiến trong đầu nàng hiện ra không ít hình ảnh không hợp với thiếu nhi, thật sự là đòi mạng!

"Ưm... ái phi thật hung dữ mà... a..." Quân Mặc Thần tiếp tục rên rỉ.

Thanh âm của hắn rất êm tai, mặc dù có chút trầm thấp nhưng lại tràn ngập từ tính, rất có hương vị, giống như một vò rượu lâu năm được chôn dấu rất lâu, rất thuần rất mạnh.

Kêu đến kêu đi còn vươn tay ra nắm lấy tay Vân Thanh Nhiễm, để nàng tiếp tục, "Ái phi đừng có ngừng... tiếp tục... a..."

Vân Thanh Nhiễm chán nản, lập tức đứng dậy, "Ta gọi người khác đến!"

Vân Thanh Nhiễm chịu không nổi Quân Mặc Thần, chạy ra ngoài, quên mang theo phong thư mà nàng cầm đến.

Vân Thanh Nhiễm vừa đi, Quân Mặc Thần cũng dừng rên rỉ, một tay Quân Mặc Thần chống dậy, nhìn cánh cửa bị Vân Thanh Nhiễm dùng sức đóng sầm lại, nở nụ cười, còn cười rất vui vẻ!

Tươi cười của Quân Mặc Thần phảng phất như tuyết liên hoa thánh khiết nở giữa trời đông tuyết phủ, đẹp vô cùng, nếu giờ phút này có người ở đây, chắc chắn sẽ vì tươi cười mỹ lệ này mà như si như say.

Ái phi của hắn, vừa rồi là thẹn thùng à...

Sau đó Quân Mặc Thần đổi lại tư thế lười nhác, dựa vào đầu giường, cầm lấy sách đặt ở một bên đọc một lượt, chẳng qua tâm tư của hắn không ở trên sách, hắn còn đang nhớ lại chuyện vừa nãy khiến hắn cảm thấy rất thú vị, tươi cười trên mặt hắn thật lâu chưa tản đi.

***

Ban đêm, Nạp Lan Tú Nhi tỉ mỉ trang điểm cho bản thân một phen, một tầng lụa mỏng manh mặc ở trên người nàng ta, khiến dáng người mỹ lệ nổi bật lên, một tầng lụa mỏng căn bản không che được cái gì, ngược lại nửa kín nửa hở, rất kích thích thị giác của người khác.

Tầng lụa mỏng đó, nàng ta đã dùng huân hương Y Lan Y Lan huân qua một lần, trên lụa mỏng nhiễm lên mùi thơm của Y Lan Y Lan.

Nạp Lan Tú Nhi ngâm mình trong cánh hoa, để từ đầu đến chân mình đều thơm ngào ngạt.

Nạp Lan Tú Nhi nhìn bản thân trong gương, rất vừa lòng, tiếp đó cầm áo choàng mặc vào, bao bọc lấy thân mình, che chính mình ở bên trong, sau đó ra cửa đi đến Kim Dật Hiên.

Nạp Lan Tú Nhi từ trong miệng hạ nhân vương phủ nghe được việc Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm phân phòng ngủ, cho nên nàng ta mới có thể yên tâm lớn mật tiến vào phòng Quân Mặc Thần.

Hôm nay là lần thứ hai Nạp Lan Tú Nhi bước vào phòng Quân Mặc Thần, từ bên trong áo choàng vươn tay ra gõ cửa, nàng ta không dám vươn ra nhiều hơn, bằng không sẽ lộ ra hết bên trong nàng ta.

"Khụ khụ khụ... tiến vào." Trong phòng truyền đến thanh âm của Quân Mặc Thần, lúc Quân Mặc Thần đã khôi phục lại, ý cười trên mặt cũng đã giảm đi.

Nạp Lan Tú Nhi đẩy cửa tiến vào.

"Thần thiếp vấn an thế tử gia."

Nhìn thấy người đến là Nạp Lan Tú Nhi, trên mặt Quân Mặc Thần lộ ra một tia không vui, không phải quá rõ ràng, nhưng chân chân thật thật là có.

Thế tử gia không thích người không biết điều, nếu Nạp Lan Tú Nhi bằng lòng ngoan ngoãn rời đi, thế tử gia sẽ không bức nàng ta đến tuyệt lộ, sẽ cho người trong kinh thành một câu trả lời hợp lý, sẽ an bài tốt một thân phận cho nàng ta, để sau khi nàng ta rời khỏi vương phủ còn có thể có một nơi chốn tốt, dù sao Nạp Lan Tú Nhi là bị thái hậu nương nương đưa đến, chuyện này ai gặp phải cũng không có năng lực phản kháng, thế tử gia còn chưa đến mức tuyệt tình với nàng ta.

Đây cũng là nguyên do vì sao Quân Mặc Thần để Nạp Lan Tú Nhi rời đi vào sáng sớm ngày mai, hắn muốn an bài tốt cho Nạp Lan Tú Nhi sau khi xuất phủ, bằng không sáng sớm hôm nay Quân Mặc Thần đã bắt Nạp Lan Tú Nhi rời đi rồi.

Thế nhưng, Quân Mặc Thần cho Nạp Lan Tú Nhi thời gian cũng không phải là để cho nàng đến động tâm tư!

Nạp Lan Tú Nhi không đợi Quân Mặc Thần nói chuyện, đã cởi bỏ dây lưng áo choàng, khiến áo choàng rơi xuống.

Áo choàng vừa rơi xuống, đã lộ ra lụa mỏng mà Nạp Lan Tú Nhi mặc ở bên trong, mặc lụa mỏng kia so với không mặc thoạt nhìn còn mê hoặc hơn, mông lung mờ ảo, cảm giác như ẩn như hiện vô cùng khiêu khích thị giác người ta.

Nạp Lan Tú Nhi vứt bỏ sự e thẹn của bản thân, cứ như vậy đi về phía Quân Mặc Thần, nàng ta tự cảm thấy thân thể mình cực kỳ mê người, cử chỉ lớn mật, trên mặt lại tràn đầy thẹn thùng, bước sen khẽ nhích, lụa mỏng trên người tung bay, khiến dáng người càng thêm tuyệt đẹp, eo thon lấy tần suất cực kỳ uyển chuyển mà uốn éo.

Quân Mặc Thần đã sớm nhắm mắt lại, trong lòng cười lạnh, nghe nói Nạp Lan Tú Nhi này ở trong cung đã vài năm, ngược lại học các nữ nhân trong cung không ít. Đang chuẩn bị gọi người bên ngoài tiến vào kéo Nạp Lan Tú Nhi đi, thì cửa phòng lại mở ra.

"Thế tử gia, phong thư vừa rồi của thần thiếp..." Vân Thanh Nhiễm là tới tìm phong thư nàng để quên, kết quả vừa mở cửa, hình ảnh trước mắt bạo phát đủ để làm cho người ta phun máu mũi.

Vân Thanh Nhiễm theo bản năng lấy tay sờ sờ mũi của mình, may mà không chảy máu mũi.

Ngươi là một nữ nhân, làm sao lại có vẻ háo sắc như vậy chứ?

"Thế tử gia, thần thiếp có quấy rầy người không?" Sau khi Vân Thanh Nhiễm xác định bản thân không bị hình ảnh kích thích trước mắt khiến cho phun máu mũi tại chỗ thì hỏi Quân Mặc Thần.

"Khụ khụ khụ... đến... đúng lúc, làm phiền ái phi xử lý giúp bản thế tử." Quân Mặc Thần nói.

Vân Thanh Nhiễm vừa cảm khái thân hình mê người của Nạp Lan Tú Nhi trong lòng, vừa bội phục phong thái của Nạp Lan Tú Nhi, buổi sáng lần đầu tiên gặp nàng ta Vân Thanh Nhiễm thật sự không nhìn ra nữ nhân này còn có một mặt như vậy, điều này làm cho Vân Thanh Nhiễm tự than không bằng.

Trong khoảnh khắc Vân Thanh Nhiễm đi vào, toàn bộ quyến rũ và thẹn thùng trên mặt Nạp Lan Tú Nhi đều cứng lại, nàng ta lập tức chạy về chỗ cởi áo choàng, vươn tay nhặt lấy áo choàng trên mặt đất kia.

Nàng đang muốn nhặt áo choàng lên, tay lại bị Vân Thanh Nhiễm đè xuống.

Vân Thanh Nhiễm tới gần Nạp Lan Tú Nhi, ngửi thấy mùi Y Lan Y Lan nhàn nhạt từ trên người Nạp Lan Tú Nhi, từ chuyện của Vân Yên Nhiên, Vân Thanh Nhiễm có ấn tượng vô cùng sâu sắc với Y Lan Y Lan. Y Lan Y Lan, thôi tình đồng thời còn rất tổn thương thân thể, chẳng lẽ Nạp Lan Tú Nhi không biết sử dụng Y Lan Y Lan với Quân Mặc Thần là việc nguy hiểm cỡ nào à?

Nếu nói một khắc trước Vân Thanh Nhiễm chỉ muốn mang Nạp lan Tú Nhi đi, thì giờ phút này, việc mà Vân Thanh Nhiễm muốn làm không chỉ đơn giản như vậy.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-182 )