Gia đây là đã động tâm với thế tử phi rồi sao?
← Ch.044 | Ch.046 → |
Thật lâu sau, thanh âm ho khan mới dần dần chậm lại, "Khụ khụ, ái phi, thuốc không đắng chứ."
Quân Mặc Thần dùng ho khan để che dấu dị trạng của mình, hắn cảm giác được tim đập của mình nhanh hơn so với vừa rồi, đó là một loại cảm giác rung động, trái tim thình thịch đập lên những con sóng mà hơn hai mươi năm qua chưa từng như vậy.
Lần thứ hai hôn môi với Vân Thanh Nhiễm tạo cho Quân Mặc Thần cảm giác không giống, dường như có sợi lông chim mềm mại chạm nhẹ vào khắp ngõ ngách trong lòng hắn.
Chỉ là Quân Mặc Thần che dấu rất tốt, trên mặt hắn không có bất kỳ sự khác thường nào, giống như việc hôn môi Vân Thanh Nhiễm với hắn mà nói là một chuyện bình thường như ăn cơm uống trà mà thôi. Hơn nữa, khuôn mặt hắn vẫn trắng như bị trát phấn vậy.
Về phần Vân Thanh Nhiễm, đôi môi của nàng vẫn còn tê dại, rõ ràng cho thấy kết quả bị Quân Mặc Thần gặm cắn, trong miệng cùng trên đôi môi nàng dường như còn lưu lại hương vị của Quân Mặc Thần, loại cảm giác kỳ diệu này đối với Vân Thanh Nhiễm mà nói là lần đầu tiên cảm nhận được.
"Khụ khụ, không đắng rồi, vậy uống nốt chỗ thuốc còn dư này đi, khụ khụ khụ..."
Quân Mặc Thần nói xong tiếp tục cho Vân Thanh Nhiễm uống thuốc, chiếc thìa ngọc đem nước thuốc màu nâu đậm từng chút từng chút một hướng đến đôi môi đỏ hơi sưng của Vân Thanh Nhiễm, Vân Thanh Nhiễm ngoan ngoãn uống hết chỗ thuốc đắng này, thuốc đắng dã tật có lợi cho bệnh, huống chi nàng cũng không muốn Quân Mặc Thần lại dùng phương pháp vừa rồi bón thuốc cho nàng.
Vân Thanh Nhiễm vừa uống thuốc, vừa giương mắt trộm ngắm Quân Mặc Thần vài lần, trên mặt hắn bình tĩnh không có một tia gợn sóng, giống như toàn bộ lực chú ý đều ở bát thuốc trên tay.
Vừa rồi mặt hắn không chút thay đổi mà ngậm chỗ thuốc kia, Vân Thanh Nhiễm bỗng nhiên có một loại ý nghĩ, hắn vốn phải gánh vác một loại thống khổ nặng nề mà còn sống, cho dù chính hắn không thèm nghĩ đến, thì ánh mắt cùng hành động của những người bên cạnh đã thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bước vào con đường hoàng tuyền, loại cảm giác này hẳn là rất khổ sở.
Có điều rất kỳ quái, Vân Thanh Nhiễm không thấy bất cứ dấu vết gì mà loại thống khổ này lưu lại ở trên người Quân Mặc Thần!
Một chén thuốc thấy đáy, Vân Thanh Nhiễm cũng bắt đầu mệt mỏi, trong thang thuốc này có một số thành phần thuốc sẽ làm cho người ta mệt mỏi.
Quân Mặc Thần giúp Vân Thanh Nhiễm nằm lên trên giường, sau đó rời khỏi phòng.
Quân Kiệt đợi ở ngoài cửa, "Gia, ta đỡ người đi nghỉ tạm nhé?"
"Quân Kiệt, sau này để Thu Ảnh đi theo thế tử phi, nếu gặp phải tình huống như vậy nữa thì cho ta biết trước."
"Đã biết, gia, ta sẽ lập tức phân phó Thu Ảnh đi làm." Trong lòng Quân Kiệt có chút buồn bực hành động của Quân Mặc Thần, gia đây là đã động tâm đối với thế tử phi à? Nói cách khác, đơn thuần muốn xem kịch vui hoặc là chỉ muốn giúp thế tử phi một phen, làm đến bước này thì có chút quá rồi?
Quân Kiệt rất nhanh phủ định ý nghĩ này của chính mình, thời gian hắn đi theo thế tử gia dài như vậy, nếu như thế tử gia động tâm đối với nữ tử thì cũng sẽ không chờ tới bây giờ, tuy rằng hắn và những người khác trong phủ đều hi vọng thế tử gia có thể chân chính thành gia lập nghiệp.
Hiện tại ngẫm lại, thế tử phi là một người bình thường, không điên không bệnh, chỉ cần thiệt tình với thế tử gia, nô tài như hắn đây nhất định sẽ không có ý kiến.
Mộc tiên sinh bị Quân Mặc Thần ngược đãi xong rốt cuộc về tới sân viện của mình, vừa mới đẩy cửa viện, đột nhiên trước mắt thoáng hiện một bóng đen, một nam nhân với bộ dáng khất cái xuất hiện ở trước mặt ông.
Tên khất cái này rõ ràng là nam nhân lúc trước đoạt trâm ngọc của Vân Thanh Nhiễm.
Mộc tiên sinh cả kinh, cảnh giác nhìn đối phương.
"Người nào?" Vương phủ trọng địa há lại tùy tiện người nào cũng có thể xông vào?
"Mộc Bách Dương, nhanh như vậy đã quên ta rồi?" Lão khất cái hiển nhiên là quen biết Mộc tiên sinh.
Mộc tiên sinh nghe vậy cả kinh, sắc mặt đại biến, tiếng nói này tuy rằng ông không biết, nhưng ngữ điệu nói chuyện, rõ ràng chính là một người!
Thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó!
"Ê ê ê, lão muốn làm gì, ta cảnh cáo lão nơi này là phủ Trấn Nam Vương, lão đừng có mà hành động thiếu suy nghĩ nhá!" Trong thanh âm của Mộc tiên sinh lộ rõ sự khẩn trương.
"Mộc Bách Dương, ông khẩn trương như thế làm gì, nói thật hôm nay ta đến phủ Trấn Nam Vương không phải tới tìm ông, là tới tìm đồ đệ tương lai của ta."
"Đồ đệ tương lai của lão á?" Mộc tiên sinh có chút kinh ngạc, đồ đệ tương lai của lão không phải là ý nghĩa là giáo chủ kế nhiệm của Thương Lan giáo sao?
"Lúc ban ngày chính mắt ta thấy hắn đi vào vương phủ, về sau không nhìn thấy hắn đi ra nữa, kỳ quái, một người sống sờ sờ như thế sao có thể không thấy tăm hơi được, Mộc Bách Dương, không phải ông ở trong vương phủ à, trong vương phủ này có một thiếu niên nào khoảng mười bốn tuổi không?" Lão khất cái hỏi Mộc tiên sinh.
Thiếu niên khoảng mười bốn tuổi? Nếu như là hạ nhân thì hẳn là có, chủ tử vương phủ trước kia là ba, hiện giờ nhiều thêm một thế tử phi, bọn họ đều không phù hợp tiêu chuẩn thiếu niên khoảng mười bốn tuổi của người nam nhân này, mà ngoài ông là khách ra cũng chỉ có một người là lão mà thôi, còn lại chỉ là bọn hạ nhân.
Mộc tiên sinh chỉ muốn nhanh chóng tiễn bước vị ôn thần này đi, vì thế ăn ngay nói thật với lão khất cái: "Hạ nhân trong phủ có thể có người mà lão nói."
"Không có khả năng, người kia ăn mặc cùng khí độ đều khó có khả năng là hạ nhân." Điểm này, lão khất cái vô cùng khẳng định.
"Vậy thì không có người mà lão tìm đâu."
"Không có?" Lão khất cái nhìn Mộc Bách Dương một lúc lâu, bộ dạng không giống như đang nói láo, vì thế nói, "Rành rành một người như thế sao lại không thấy tăm hơi? Hôm nay ban ngày chính ta tận mắt thấy hắn đi vào vương phủ, đi bằng cửa chính, thủ vệ ở cửa chắc chắn biết hắn."
Lão khất cái buồn bực.
Lão không cho phép đồ đệ mà lão nhìn trúng cứ như vậy chạy mất, chỉ có lão chọn người khác, trước giờ chưa từng có người khác chọn lại lão!
← Ch. 044 | Ch. 046 → |