Đại kết cục - Phần 2
← Ch.61 |
Cảnh Vân Giai đột nhiên nở nụ cười, nói: "Được rồi, diễn đến đây thôi, làm khó ngươi, dẫn người rời đi."
"Vâng!" Tần Trọng như trút được gánh nặng, khoát khoát tay với đám binh sĩ, ý bảo — lui lại!
Cảnh Mạn bị đả kích, gọi bọn họ trở về, nhưng không có người để ý tới hắn.
Tần Trọng đột nhiên thay đổi, khiến cho Cảnh Mạn trở tay không kịp.
Lúc này hắn mới ý thức được, chính mình đã trúng kế, đồng thời nghe thấy bên ngoài có tiếng người hô, tiếng ngựa hí rầm rộ, lại một đội binh mã tiến vào, cầm đầu là Cảnh Dật và Lưu Vĩ, còn có thuyết khách Lưu Mậu. Khi Cảnh Dật đến quân doanh, Lưu Vĩ đã bị Lưu Mậu thuyết phục, thấy Cảnh Dật tới, lập tức tập hợp nhân mã, chạy tới cứu giá.
Về phần Lưu Mậu nói cái gì, tất cả mọi người đều không biết, chỉ là sau này trong quân truyền ra tin, Lưu Mậu dựa vào miệng lưỡi của mình mà khiến Lưu đại tướng quân từ trước đến nay khinh thường thư sinh thuyết phục thành công, còn khiến cho hắn từ nay về sau đối với thư sinh cung kính hơn rất nhiều.
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn Cảnh Dật và Lưu Vĩ nhảy xuống ngựa, cười cười, xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm.
"Phụ hoàng..." Cảnh Dật vốn định tới cứu giá, nhưng đến cửa cung lại nhìn thấy đám binh mã lui ra, Tần Trọng cũng không có ý tứ tạo phản, điều này khiến hắn vô cùng khó hiểu.
Hoàng đế khoát tay, ý bảo tất cả mọi người không cần kinh hoảng, nói: "Phò mã đã cứu giá, Lưu tướng quân vất vả rồi, cứu giá có công, hiện tại cho các tướng sĩ lui về quân doanh đi."
Lưu Vĩ đối với hoàng thượng chính là nói gì nghe đấy, lập tức nói: "Tuân mệnh", sau đó dẫn người rời đi.
"Phụ hoàng..." Cảnh Dật muốn hỏi, lại bị Lưu Mậu kéo đến một bên, Lưu Mậu cười, nói với hắn: "Vừa nhìn là thấy thấy được, Hoàng Thượng thông minh tuyệt đỉnh, đã thấy trước được tiên cơ, hóa nguy thành an, lần này đại khái chỉ là thử thách hoàng thượng dành cho hoàng tử cùng phò mã mà thôi!"
"A!" Cảnh Dật bừng tỉnh, không khỏi cảm khái, hắn vẫn quá non kém, thì ra phụ hoàng sớm đã phát hiện ra mọi chuyện.
Hoàng đế đứng dậy, đi tới trước bàn, nhìn Cảnh Mạn, thấy sắc mặt hắn lúc trắng lúc đỏ.
Hoàng đế lắc đầu: "Lòng nghi ngờ sinh tai họa, ngươi tội gì từ bụng ta suy ra bụng người, hoàng đệ của ngươi căn bản không có ý tứ tranh đoạt ngôi vị, nếu ngươi cảm thấy tài năng không bằng hắn, nên cố găng phấn đấu mới đúng, tại sao lại đâm sau lưng người khác như vậy?"
Cảnh Mạn cắn răng, nửa ngày mới nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, hôm nay ta đã thua, dù sao phụ hoàng cũng luôn luôn thiên vị Cảnh Dật."
Hoàng Thượng sửng sốt, lắc đầu cười khổ.
Trân phi thấp giọng nói: "Thái tử nói như vậy là sai rồi, làm quân vương, quan trọng nhất chính là rộng lượng nhân ái, như vậy ngày sau mới có thể phân biệt rõ tốt xấu, chẳng lẽ ngươi muốn ngày sau làm một hôn quân chỉ thích nghe lời nịnh hót, nghe lời rèm pha của tiểu nhân mà giết hại trung lương?"
"Nhi thần..." Cảnh Mạn xấu hổ vô cùng, thì ra vốn không có loại sự tình này, đều là hắn mang tâm tư tiểu nhân, thật không ngờ tới Cảnh Dật lại muốn đi biên quan... Đáng tiếc nay sai lầm đã phạm, có nhận ra cũng không kịp hối tiếc.
"Vừa rồi Nhất Chước đưa cho ngươi một đĩa đậu, chính là muốn ngươi ngẫm đến bài thơ đậu*, tình nghĩa huynh đệ đâu phải ngày một ngày hai, sao có thể nói dứt là dứt, đáng tiếc ngươi lại phụ ý tốt của nàng. Mạn nhi, ngươi quá cố chấp, lòng dạ hẹp hòi."
*Bài thơ đậu là bài thơ của Tào Thực (con trai Tào Tháo) làm khi bị Tào Phi bắt đi bảy bước làm 1 bài thơ nói về huynh đệ mà không được có chữ huynh đệ. Còn có tên gọi là Thất bộ thi (Bài thơ bảy bước). Ý nói về việc huynh đệ tương tàn.
Nội dung:
Nấu đậu bằng dây đậu,
Đậu ở trong nồi khóc.
Rằng cùng một gốc sinh,
Sao nỡ lòng đốt nhau!
Cảnh Mạn càng thêm xấu hổ, duỗi tay rút ra dao nhỏ dấu trong tay áo ra có ý định tự vẫn, hoàng đế và mọi người thấy thế cả kinh, may mắn Thẩm Dũng cách đó không xa, nhấc chân một cước đá văng con dao trong tay hắn, nói: "Ngươi sao có thể không có khí phách như vậy? Làm sai liền tự vẫn để trốn tránh, ngươi không nghĩ đến nương tử tương lai của ngươi sao?"
"Phốc..."
Đại thần trong này có nhiều người không nhịn nổi mà bật cười, cảm thấy Thẩm Dũng này thật thú vị, vạn vật trên thế gian đều không trọng yếu bằng nương tử, thật giống Thẩm Nhất Bác năm đó.
Hoàng đế khoát tay áo, nói với thị vệ: "Dẫn thái tử đi, theo hình phạt trẫm vừa nói mà thực hiện."
"Tuân mệnh!" Bọn thị vệ dẫn Cảnh Mạn còn đang ngơ ngác đi xuống, Cảnh Dật nhận sắc phong, trở thành thái tử, một màn tiệc rượu bởi vì màn khôi hài vừa rồi mà trở nên lộn xộn, cuối cùng cũng coi như mọi việc hữu kinh vô hiểm* trôi qua.
*Hữu kinh vô hiểm: có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.
Chúng thần đều tán đi, trong viện, chỉ còn lại hoàng đế, Trân phi, Cảnh Dật, Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước.
Thẩm Dũng nhìn chung quanh, hoàng đế nói: "Người của ngươi đều đã trở về quán trọ, yên tâm."
Thẩm Dũng gật gật đầu, cùng Phương Nhất Chước liếc mắt nhìn nhau, còn chưa kịp nói chuyện chợt nghe Cảnh Dật nói: "Phụ hoàng, Thẩm Dũng thật ra là một nhân tài, có thể trở thành trụ cột trị quốc an bang, nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng phong quan tước cho hắn."
Hoàng đế hơi ngẩn người, rồi lẩm bẩm: "Nhân tài trị quốc an bang... từ này có vẻ hơi quen tai, năm đó không biết bao nhiêu người cũng dùng để nói về Thẩm Nhất Bác như vậy."
Thẩm Dũng nhìn đi nơi khác, tự nói, được, ta còn có khả năng hơn phụ thân nhiều, người ta văn võ toàn tài, bộ dạng lại còn tuấn tú.
"Thẩm Dũng." Hoàng đế hỏi hắn, "Ngươi muốn làm quan không? Trẫm phong ngươi làm Tể tướng!"
Phương Nhất Chước cả kinh, tự nói, chức quan lớn như vậy sao?
Lại nhìn Thẩm Dũng, thấy hắn lắc lắc đầu, nói: "Hoàng Thượng, xin miễn cho thần, thần không đọc nhiều sách lắm, cũng không có khả năng như phụ thân, chức Tể tướng nhất định không làm được."
Hoàng đế cười, nói: "Đây chỉ là cái cớ chứ không phải lời nói thật, ngươi nói đi, vì sao không muốn làm quan?"
Thẩm Dũng duỗi tay gãi gãi quai hàm, rồi lại buông tay cầm lấy tay Phương Nhất Chước, nói thật lòng: "Thần không muốn làm nhân tài mà chỉ muốn làm uyên ương, thần không muốn làm Tể tướng mà muốn cùng nương tử về nhà sinh vài đứa nhỏ."
"A..."
Phía sau Cảnh Dật hít sâu một hơi, mắng: "Thẩm Dũng, tại sao một chút tiền đồ ngươi cũng không có như thế?"
Thẩm Dũng nhớn mi: "Ai bảo? Ta muốn cùng nương tử sinh mười hài tử... Ai nha." Còn chưa nói dứt lời, đã bị Phương Nhất Chước đạp một cái, Thẩm Dũng xoa xoa bắp chân. Quay sang nói với Nhất Chước: "Nương tử nàng muốn mấy đứa? Ta và nàng thương lượng một chút."
"Chàng còn nói nữa!" Phương Nhất Chước mặt đỏ bừng.
Trân phi cười gật đầu, nói với hoàng đế: "Công chúa thật may mắn."
Hoàng đế cũng gật gật đầu, ngẫm lại cảm thấy buồn cười, không làm nhân tài chỉ làm uyên ương, không cần quan to lộc hậu, chỉ cần làm ruộng nuôi con... Tốt, một nhà Thẩm gia đều là loại nam nhân này.
"Thẩm Dũng, ngươi cũng coi như một phò mã tốt, nhưng ngươi cũng nên làm gì đó? Không thể vô công rồi nghề được." Hoàng đế nói, "Công chúa là cành vàng lá ngọc, cũng không thể theo ngươi làm ruộng cả đời."
"Thật ra, làm ruộng thần cũng không biết." Thẩm Dũng nghĩ nghĩ, nói: "Bằng không như vậy đi Hoàng Thượng, chờ khi nào phụ thân thần từ quan, để cho thần thay người làm tri phủ Đông Hạng phủ? Thần thật sự rất thích tra án."
Hoàng đế nghe xong cân nhắc một chút rồi gật đầu: "Được!"
"Thế... ngày mai chúng thần sẽ trở lại Đông Hạng phủ." Thẩm Dũng cảm thấy một khắc cũng không chờ được, ở kinh thành thực không có ý nghĩa, không có tình người, nguy cơ bốn phía, quan viên khắp nơi, chốn chốn lâu các, lại không có đồng ruộng, không có chợ rau, lầu son huy hoàng còn không bằng cầu nhỏ nước chảy ở Đông Hạng phủ.
Hoàng đế hiển nhiên là không buông tha, nói: "Ở lại thêm một tháng đi, công chúa cũng có thể làm thêm vài món thức ăn cho trẫm."
Tất cả mọi người đều bất lực nhìn hoàng thượng, hóa ra muốn Nhất Chước lưu lại chính là để nấu cơm cho hắn ăn sao?
Sau đó, Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước đúng là phải ở lại kinh thành hơn một tháng.
Mà trải qua sự kiện của Cảnh Mạn, bên trong hoàng cung cũng trở nên im lặng rất nhiều, không có ai còn mưu đồ gây rối nữa, chúng thần lương tướng cũng an tâm làm quan.
Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng mỗi ngày đều ra vào hoàng cung, Thẩm Dũng bồi hoàng đế chơi cờ, Nhất Chước dạy Trân phi nấu cơm, thường xuyên qua lại, hoàng đế càng không muốn để bọn họ đi, lại qua mấy ngày, Hoàng Thượng tìm Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước đến, nói là Thẩm Nhất Bác gửi thư.
Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng đều cả kinh, hỏi: "Chẳng lẽ là Đông Hạng phủ xảy ra chuyện?"
Hoàng đế lắc lắc đầu, đem thư giao cho hai người, mở ra vừa thấy, chỉ thấy trong thư viết một câu — ta muốn có cháu bế!
Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng đều dở khóc dở cười.
Hoàng đế bất mãn nói: "Vậy thu thập một chút rồi trở về đi, đừng để bọ họ lo lắng."
"Vâng!" Thẩm Dũng gật gật đầu, muốn dẫn Phương Nhất Chước đi, Phương Nhất Chước thấy vẻ mặt Hoàng Thượng cô đơn, vội nói: "Phụ hoàng, có chuyện này nữ nhi muốn nói cho người."
"Ừ?" Hoàng Thượng giương mắt xem nàng.
"... Mấy ngày nay nữ nhi thường xuyên ở chỗ của Trân phi, Trân phi nói dạo này người cảm thấy không thoải mái." Phương Nhất Chước trả lời.
Hoàng đế cả kinh, vội vàng muốn đi thăm, lại thấy Phương Nhất Chước nói tiếp: "Trân phi nói... thắt lưng của người rất mỏi, muốn ăn chua, còn thường xuyên buồn nôn..."
Hoàng đế ngây ngẩn cả người, Thẩm Dũng lại hô lên: "Ai nha, đây không là bệnh trạng giống như mẫu thân nói, là có thai sao!"
Phương Nhất Chước mặt đỏ hồng không nói lời nào, Thẩm Dũng nghĩ nghĩ, theo bản năng nhìn về phía hoàng đế, ánh mắt kia như là muốn hỏi — đúng là, đã lớn tuổi như vậy rồi, thật có bản lĩnh!
Hoàng đế lại cả kinh cầm áo choàng đi ra ngoài, miệng ồn ào: "Truyền thái y, mau truyền thái y!"
Sáng sớm hôm sau, trong hoàng cung phái ra một chiếc xe ngựa, mang theo rất nhiều lễ vật của Trân phi cùng Hoàng Thượng đưa tới, để cho Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng mang về. Cảnh Dật đặc biệt đến đưa tiễn, nói cho mấy người, mẫu thân hắn thật sự có thai, phụ hoàng hôm qua vô cùng cao hứng giống hệt đứa nhỏ vậy.
Phương Nhất Chước cũng vô cùng vui sướng, Thẩm Dũng lại bĩu môi, nói: "Nương tử, nàng thấy không, hoàng thượng và Trân phi cũng thật kịch liệt, chúng ta cũng nên cố gắng thêm a!"
Thẩm Dũng cứng đầu cứng cổ, giọng nói cũng lớn, mọi người nghe thấy đều nở nụ cười, Phương Nhất Chước đỏ mặt đạp Thẩm Dũng một cái rồi tiến vào trong xe, Thẩm Dũng cũng theo vào.
Tiểu Kết Ba cùng Mạc Tùng Tùng ngồi ở đầu xe, vung roi quất vào mông ngựa, mọi người khởi hành, đánh xe trở về Đông Hạng phủ.
Lưu Mậu cùng Cảnh Dật tiễn mọi người đi thật xa, nhìn theo bọn họ rời khỏi kinh thành, rồi mới trở về.
Từ đó về sau sau, Cảnh Dật và Thẩm Dũng thường xuyên gửi thư tới lui, Cảnh Dật nếu có chuyện gì không nghĩ ra, hoặc là muốn có lời khuyên nào, đều truyền tin cho Thẩm Dũng, mà Thẩm Dũng cũng cũng sẽ giúp đỡ hắn giải quyết mọi chuyện.
Sau đó kinh thành xảy ra vài vụ án li kỳ, cũng là Thẩm Dũng dẫn theo Phương Nhất Chước, Thẩm Kiệt và Tiểu Kết Ba đến kinh thành, giúp đỡ phá án.
Lưu Mậu ở trong cung một đường thăng quan phát tài, cuối cùng khi Cảnh Dật đăng cơ, hắn đã làm đến chức Tể tướng đương triều, mẫu thân hắn cũng được đón vào kinh thành, Lưu Mậu vang danh khắp thiên hạ, nhưng trước sau vẫn không quên những bằng hữu đã giúp đỡ khi hắn còn ở Đông Hạng phủ. Sau đó vài lần có người muốn hãm hại Thẩm Dũng, đều là Lưu Mậu ra tay hóa giải nguy cơ, giúp đỡ Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng một đời bình an.
Cảnh Mạn ở lãnh cung tự kiểm điểm hai năm, trong khi đó hắn đọc vô số kinh sử, hiểu thấu mọi chuyện, đến khi Cảnh Dật đăng cơ liền thả hắn ra, phong làm Trung Dũng hầu. Cảnh Mạn thay hình đổi dạng, tự nguyện xin ra biên quan, phụ trách chống đỡ kẻ thù bên ngoài, kiến công lập nghiệp. Thú vị nhất là sau đó, một lần hắn ra ngoài săn bắn, bị nữ nhi của một tộc trưởng du mục bắt lại, ép buộc thành thân, bỗng nhiên trở thành phò mã của tộc đó, sau lại còn thành vua, hai huynh đệ làm chủ của hai nước, duy trì thái bình thịnh thế giữa hai bên.
...
Đám người Thẩm Dũng đi xe ngựa, kéo dài mất một tháng, rốt cục cũng đến được ngoại thành Đông Hạng phủ.
Lúc này mọi người đều vô cùng chờ mong, đoạn đường còn lại thật dễ dàng.
Lão đạo sĩ bỗng nhiên biến mất, nói là muốn tiếp tục sống cuộc sống nhàn vân dã hạc của hắn, mọi người vừa đi vừa đùa giỡn, vô cùng vui vẻ.
Sáng hôm nay, vào đến cửa thành Đông Hạng phủ, thấy được ngã tư đường quen thuộc, tất cả mọi người đều thật cao hứng.
"Nương tử, nhanh đến đây!" Thẩm Dũng vén màn xe lên nhìn vào bên trong, mấy ngày nay, Phương Nhất Chước hình như hơi mệt mỏi, đều tựa vào xe ngựa, ôm kia con mèo béo mà Trân phi tặng cho nàng, nhắm mắt ngủ.
"Nương tử?" Thẩm Dũng cảm thấy không thích hợp, xuống ngựa vào trong xe ngựa, hỏi: "Làm sao vậy?"
"À... Tướng công." Phương Nhất Chước mơ mơ màng màng nói: "Bảo cho xe ngựa đi chậm một chút, ta thật buồn nôn."
"A..." Thẩm Dũng vội vã bảo Tiểu Kết Ba đánh xe chậm một chút, nhưng lại nghĩ nghĩ, không đúng a, xe vẫn đi rất chậm hơn nữa đường vô cùng bằng phẳng, làm sao có thể... Buồn nôn sao?
"Nương tử, nàng có muốn ăn cái gì không?" Thẩm Dũng nhịn không được hỏi.
Phương Nhất Chước nghĩ nghĩ, nói: "Có chút... Ta muốn uống nước ô mai, ăn lê xanh, canh cá chua!"
Tim Thẩm Dũng như nhảy lên trên cọng cỏ, vội vàng gọi Thương Mãn Vân ở bên ngoài: "Sư phụ! Mau tới bắt mạch!"
Thương Mãn Vân không rõ lắm, nhưng cũng lên xe ngựa, Tiểu Kết Ba dừng hẳn xe ngựa đến một bên đường, tất cả mọi người đều đến xem.
Chỉ thấy Thương Mãn Vân sờ sờ chòm râu cười ha ha: "Thiếu gia, chúc mừng chúc mừng, là hỉ mạch!"
"A!"
Thẩm Dũng mở to hai mắt, ôm lấy Phương Nhất Chước hôn một cái, lại bị mọi người túm lại, dặn hắn phải cẩn thận.
Thẩm Dũng vội vàng nắm lấy tay Phương Nhất Chước: "Nương tử, thành công rồi!"
Phương Nhất Chước thật sự vui mừng, nàng cũng đã muốn có một cục cưng từ rất lâu rồi.
Xe ngựa đi càng thêm chậm, khi đến nha môn Đông Hạng phủ, đã thấy Thẩm tri phủ cùng Thẩm phu nhân sớm dẫn theo mọi người ra đón, Thẩm Dũng ngồi ở trên ngựa vẫy vẫy tay với nhị lão, miệng lớn tiếng kêu: "Có rồi! Có rồi!"
Nhị lão cười cười, vô cùng mỹ mãn — hài tử a!
Từ lúc Phương Nhất Chước có thai, Thẩm Dũng liền trở nên bận bịu, mỗi ngày hắn đều phải làm một việc, đó chính là vào trong từ đường khấn vái.
Lúc đầu Thẩm tri phủ cùng Thẩm phu nhân cảm thấy hơi khó hiểu, không biết tiểu tử này đang khấn cái gì, cuối cùng nhị lão quyết định đi nghe lén.
Chỉ nghe thấy Thẩm Dũng quỳ trên mặt đất miệng lẩm bẩm: "Tổ tông phù hộ, cho Nhất Chước sinh con gái không, nên là con trai!"
Nhị lão nghe thế thì dở khóc dở cười, có một ngày Thẩm phu nhân nhịn không được, mà nắm tai Thẩm Dũng hỏi: "Ngươi làm sao lại như thế? Người khác đều muốn con trai, ngươi lại muốn con gái, đừng quên Thẩm gia đều chỉ có một người con độc đinh, vẫn còn chờ ngươi sinh con đàn cháu đống đó!"
Thẩm Dũng mặt nhăn mặt nhăn cái mũi, nói: "Con không cần nhiều hài tử! Nhiều rất khó nuôi! Nhỡ đâu cứ bám theo con, oa... nửa đời sau đoán chừng con sẽ không được yên ổn rồi." Thẩm Nhất Bác cùng Thẩm phu nhân thật bất đắc dĩ, Thẩm Dũng dường như không nghĩ đến Thẩm gia, chỉ nghĩ có con gái vẫn tốt hơn.
Mặt khác, Thẩm Dũng mỗi ngày ngoại trừ việc bên cạnh chăm sóc Phương Nhất Chước, thì chính là miên man suy nghĩ, có một khuê nữ thật là tốt! Bộ dạng sẽ xinh đẹp như nương tử, đôi mắt to, còn mập mạp, trên đầu thắt hai bím tóc, lảo đảo đi tới đi lui, gọi một tiếng "phụ thân"... Chậc chậc, thật tươi đẹp biết bao.
Thoáng cái đã qua nửa năm, trên dưới Thẩm phủ đều vô cùng khẩn trương, bởi vì cũng sắp đến ngày Phương Nhất Chước lâm bồn.
Mấy ngày hôm trước, trong nha môn có một vụ án, đó là có kẻ bắt cóc tiểu hài tử.
Thẩm Dũng gần đây nghĩ đến đứa nhỏ đến điên rồ, vừa nghe nói có kẻ trộm tiểu hài tử, thì vô cùng tức giận, dẫn Thẩm Kiệt và Tiểu Kết Ba, đi phá án bắt mấy tên tội phạm, Thẩm Dũng đang đứng chờ đám hài tử được cha mẹ đến đón về, chợt thấy một nha dịch chạy tới đây, miệng ồn ào: "Thiếu gia thiếu gia! Sắp sinh rồi! Thiếu phu nhân đang lâm bồn!"
"Thật sao?" Thẩm Dũng nghe thế thì vô cùng vui sướng, vội vã chạy trở về.
Vọt vào trong phủ, đã thấy trước cửa phòng sinh có rất nhiều người, bà mụ cùng Thẩm phu nhân dẫn theo Liên Nhi và Tiểu Thạch ở bên trong hỗ trợ, Thẩm Nhất Bác ở bên ngoài đi qua đi lại.
Thẩm Dũng hỏi: "Phụ thân, thế nào rồi? Sinh chưa?"
Thẩm Nhất Bác trừng mắt, nói: "Nương tử của ngươi sinh chứ không phải phụ thân ngươi sinh!"
Mí mắt Thẩm Dũng giật giật, nói: "Phụ thân, con thật khẩn trương a!"
Thẩm Nhất Bác bật cười: "Khẩn trương cái gì? Rất nhanh sẽ trôi qua."
Lúc này, chợt nghe đến bên trong truyền ra tiếng kêu của Phương Nhất Chước, Thẩm Dũng cả kinh, túm lấy Thẩm Nhất Bác: "A, phụ thân, hình như rất đau a!"
Thẩm Nhất Bác cũng gấp gáp, nói: "Ngươi đừng ồn ào, trong lòng ta đang loạn đây!"
"Con cũng loạn!" Thẩm Dũng ủy khuất nói.
Thẩm Nhất Bác nhìn hắn, lại nói: "Năm đó khi sinh ngươi ta cũng rất khẩn trương... Như thế này, ngươi hít sâu một hơi, lại thở ra, qua một lát sẽ tốt thôi, sinh đứa nhỏ rất nhanh sẽ..."
Chưa nói dứt lời, chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng trẻ con khóc oa oa.
Thẩm Dũng cả kinh, vội vàng bật dậy: "Ai nha, sinh rồi!"
Thẩm Nhất Bác cũng tiến lên xem, không lâu sau, Thẩm phu nhân cười hớ hớ ôm ra một tiểu oa nhi đi đến, nói: "Là con trai nha!"
Thẩm Nhất Bác cao hứng, Thẩm gia có người nối dõi rồi! Nhưng Thẩm Dũng lại cau mày nhìn vật nhỏ quấn trong tã, bĩu môi: "Con trai a..."
"Con trai không tốt sao?" Thẩm phu nhân trừng mắt nhìn hắn.
"Không phải không tốt... Nhỡ đâu sau này nó học theo con trở thành tiểu bá vương, không phải là..." Thẩm Dũng nói rồi, muốn vào thăm Phương Nhất Chước.
Lại nghe bên trong có một tiếng "oa" nữa vang lên.
Thẩm Dũng kinh ngạc, mở to hai mắt: "Vẫn còn sao?"
"A!" Chợt nghe thấy Liên nhi ở bên trong hô lên, "Còn có một tiểu nha đầu!"
Thẩm Dũng vừa nghe thế liền vọt vào, vừa chạy vừa kêu: "A, con gái của ta!"
Bà mụ cười hớn hở ôm một tiểu oa nhi khác đi ra.
Thẩm Dũng duỗi tay bế, tiến đến bên người Phương Nhất Chước nói: "Nương tử thật lợi hại, sinh đôi một trai một gái!"
Phương Nhất Chước quá mức mệt mỏi, hỏi: "Tướng công, sao chỉ thấy nữ nhi, con trai đâu?"
Thẩm Dũng nói: "Trực tiếp để cho cha mẹ nuôi đi, chúng ta chỉ nuôi con gái thôi... Ai nha."
Nói còn chưa dứt lời, đã bị Thẩm Nhất Bác đập cho một cái.
Thẩm phu nhân đem tiểu bảo bảo đặt tới bên gối Phương Nhất Chước, cười nói: "Nhất Chước a, bộ dạng của tiểu tử này giống hệt Dũng Nhi trước đây!"
"Thật sao?" Nhất Chước cao hứng.
"Thôi xong rồi!" Thẩm Dũng kinh ngạc, tự nói, không biết tính tình có giống hắn không...
Thẩm Nhất Bác ở một bên cười lạnh nói: "Ngươi sợ cái gì, cùng lắm thì nhịn hắn mười mấy năm, sau đó tìm một người con dâu hiền về, tự nhiên sẽ thành lãng tử quay đầu thôi."
Thẩm Dũng nghĩ nghĩ, gật đầu: "Đúng vậy!" Nói xong, lại quay ra dặn dò Tiểu Kết Ba ở một bên, nói: "Lần sau gặp được lão đạo, bảo hắn lại lưu ý giúp ta, chúng ta không cần cái khác, chỉ muốn một người con dâu giống như nương tử!"
Tiểu Kết Ba nhỏ giọng nói thầm: "Thực sự không nên để cho tiểu thiếu gia nha, ta còn chưa có đâu!"
Tất cả mọi người đều nhịn không được mà bật cười.
Lại qua rất nhiều năm, trong Thẩm phủ tổng cộng có hai tiểu tử, hai nha đầu, hai tiểu nha đầu đều vô cùng nhu thuận, đi theo Thẩm Dũng ra ra vào vào, mỗi lần mềm giọng gọi phụ thân lại khiến Thẩm Dũng mặt mày hớn hở. Còn hai tiểu tử của hắn đều là hỗn thế ma vương, ba tuổi đã có thể trèo tường dỡ ngói, mỗi ngày Thẩm Dũng đều vất vả đi phía sau gọi tiểu tổ tông.
Có điều nói cũng lạ, mấy tiểu tử kia chỉ cần Phương Nhất Chước nói một câu, sẽ lập tức ngoan ngoãn nghe lời, bởi vì mẫu thân có thể làm đồ ăn ngon cho bọn hắn, quả nhiên con người đều lấy thực làm đạo.
Thẩm Nhất Bác thấy Thẩm Dũng đã thành gia lập nghiệp, liền từ quan thoái ẩn, cùng Thẩm phu nhân ở Đông Hạng phủ dưỡng lão, nhân tiện giúp đỡ chiếu cố cháu trai cháu gái, Thẩm Dũng nhận chức tri phủ Đông Hạng phủ, cũng coi như cẩn trọng, trở thành một quan phụ mẫu tốt.
Mà không biết từ khi nào, đầu đường cuối ngõ Đông Hạng phủ bắt đầu truyền lưu một câu — không sợ trong nhà có tiểu ác bá, chỉ cần lấy được một nữ đầu bếp là tốt rồi.
...
———-oOo———-
Toàn văn hoàn, không phiên ngoại.
← Ch. 61 |