Cuối cùng lựa chọn
← Ch.137 | Ch.139 (c) → |
San San ở lại trong ngô làng nhỏ ở Pari này một thời gian, cũng dần dần thích ứng với khí hậu cùng hoàn cảnh nơi này.
Lúc mới vừa tới đây cô có chút không thoải mái, đến bệnh viện kiểm tra, lại còn nói cô đã mang thai.
Cô vừa mừng vừa sợ, nhưng không gọi điện thoại nói cho anh, cô muốn cho anh một kinh hỉ.
Cô cũng có nuôi một Ma Tát (con chó), lớn ba tháng tuổi, ôm vào trong ngực tựa như nhung cầu. (gối ôm)
Lúc ôm nó, cô liền nghĩ, nếu có đứa bé, khi ôm không biết sẽ có cảm giác gì? Hy vọng hết thảy mau chấm dứt, như vậy, bọn họ có thể một nhà ba người hoà thuận vui vẻ ở cùng nhau.
Mối một ngày qua đi, cô vẫn không có tin tức gì của Luật Hạo Thiên, anh cũng không gọi điện thoại cho cô, Luật Hạo Thiên người này này giống như bốt hơi khỏi thế giới.
Cô bắt đầu đứng ngồi không yên, ôm con Ma Tát ở trong phòng đi tới đi lui...... Rốt cục, cô quyết định trở về một chuyến.
Đem con chó giao cho người hầu, cô vụng trộm mua vé máy bay về nước.
" Trục Thủy, em đang ở sân bay, anh có gặp Hạo Thiên hay không? Em không tìm thấy anh ấy."
Điện thoại bên kia một trận trầm mặc.
" Trục Thủy, làm sao vậy? Ssang nói chuyện với anh đấy?"
" San San, anh nói, em phải chuẩn bị tốt tâm lý."
San San tâm hoảng hốt:" Rốt cuộc làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Anh ấy ở đâu?"
" San San." Giang Trục Thủy trầm trọng nói:" Hạo Thiên đang ở trong bệnh viện, anh ấy vì cứu lão gia mà......"
San San ngẩn người một hồi, điện thoại rơi xuống mặt đất.
" San San! San San!" Điện thoại truyền giọng nói đầy lo lắng của Giang Trục Thủy, không người nào trả lời...
Nửa giờ sau, San San ở trong phòng nghỉ bệnh viện tỉnh lại, thấy Giang Trục Thủy, lập tức hỏi:" Hạo Thiên anh ấy xảy ra chuyện gì?"
" San San, em bình tĩnh một chút, bác sĩ nói em không thể kích động."
" Em biết, em rất bình tĩnh, anh nói cho em biết đi, em xin anh hay nói cho em biết."
Giang Trục Thủy thở dài:" Anh ấy còn đang ở trong phòng quan sát."
Đi theo anh vào phòng quan sát, đứng ở ngoài cửa sổ thủy tinh, thấy cả người anh bọc đầy băng gạc, trên người cắm đầy truyền dịch, dưỡng khí ......
Cô khóc:" Vì sao lại như vậy?"
" Lão gia đi đàm phán, bị bắt giữ, Dương Đình đốt tất cả, Hạo Thiên chạy vào cứu lão gia, kết quả......"
San San trong lòng đau xót, nhớ tới trận hỏa mười một năm trước, anh ấy cũng chạy vào cứu cô, cũng trong thế giới cô biếm mất hơn mười năm......
Lại nghĩ tới anh từng nói với mình, anh hồi nhỏ đã từng cứu một đứa trẻ, nhưng lại bị người khác đổ oan ......
Hạo Thiên, lần này sẽ không, lần này anh sẽ không rời khỏi em, anh cũng sẽ không bị người đổ oan!
" Bác sĩ nói, cần ý chí sống sót của bệnh nhân, nếu có thể vượt qua bảy ngày nguy hiểm, sẽ có khả năng sống sót."
" Anh ấy nhất định sẽ sống sót!" San San kiên định nói. Lau nước mắt, lại hỏi:" Vậy lão gia đâu?"
" Lão gia được người của mình cứu ra, ông ấy không có việc gì, lúc ở trong đấy, Hạo Thiên luôn bảo vệ cho ông ấy."
San San tâm tình thoáng bình phục một chút, hỏi:" Vậy A Vũ cùng Lâm Tường, bọn họ có sao không?"
" Bọn họ không sao."
Cô gật đầu, lúc này trong lòng ngược lại không thấy sợ hãi.
Đứng dựa vào cửa kính, thấp giọng nói:" Hạo Thiên, anh nhất định phải vượt qua, em ở bên ngoài chờ anh, anh có nghe em nói không? Em muốn nói cho anh một tin tốt, chúng ta lại có con, anh nhất định phải sống, nhìn con của chúng ta sinh ra......"
Bảy ngày sau.
San San ở trong phòng theo dõi, bác sĩ chỉ vào bảng phân tích bệnh:" Tôi chưa từng gặp qua bệnh nhân nào ương ngạnh như vậy, dưới tình huống như vậy còn có thể kiên trì được, điều này cần có một nghi lực phi thường!"
" Bác sĩ, vậy anh ấy đã thoát ly nguy hiểm chưa?"
" Đúng vậy, chỉ cần về sau trị liệu không có gì sai sót, tỷ lệ anh ta sống sót của anh ta là rất lớn."
" Vậy tôi có thể đi xem anh ấy được không?"
" Có thể."
Bác sĩ mở cửa phòng quan sát, San San chậm rãi bước vào.
" Bệnh nhân toàn thân nhiều chỗ bỏng, nhưng chúng tôi đã mời các chuyên gia tốt nhất để phẩu thuật ghép da cho anh ta......"
Nghe bác sĩ giải thích, nhìn người toàn thân băng kia nằm trên giường bệnh, trong lòng đau như đao cắt.
Bước tới, cô chậm rãi vươn tay, cũng không dám đụng vào thân thể anh.
" Hạo Thiên, anh chắc là rất đau phải không? Vì sao những chuyện đau khổ này luôn xảy ra với anh? Em muốn cùng anh chia sẻ một ít, để anh không phải đâu, không phải khổ......"
" Hạo Thiên, anh đã nói mình hận lão gia, nhưng anh cuối cùng vẫn chạy vào biển lửa để cứu ông ấy, anh có biết là vì sao không? Em nói cho anh biết, thật ra anh vẫn là người tốt, từ nhỏ đến lớn, vẫn vẫn luôn là vậy, chỉ là anh rất để ý cái nhìn của người khác, rất để ý người khác đối đãi, để ý người khác quan tâm, cho nên anh mới có thể lạc lối. Đáng mừng thay, anh cuối cùng rốt cục cũng dám đối mặt chân thật với mình, hiện tại hết thảy đều đã qua, sẽ không còn ai có thêr làm tổn thương anh, chờ sau khi anh khỏe lại, chúng ta hết thảy một lần nữa bắt đầu."
Nhẹ nhàng nắm lên tay đầy băng của anh, đặt ở trên bụng mình:" Anh sờ đi, đây là con của chúng ta, sáu tuần rồi, lần này, em nhất định phải sinh đứa nhỏ này, chúng ta cùng nhau cố gắng, được không?"
Tay anh khé nhúc nhích, cô khóc:" Lần trước anh cũng như vậy, cuối cùng anh cũng tỉnh, lúc này anh cũng sẽ không làm cho em thất vọng đúng hay không?"
Anh bỗng nhiên mở mắt, làm dọa cô, kinh hỉ nói:" Anh tỉnh rồi? Anh nghe được em nói sao? Em nói chúng ta lại có con, anh nghe được sao?"
Anh nhìn không chuyển mắt nhìn cô, thanh âm suy yếu hỏi:" Cô là ai?"
← Ch. 137 | Ch. 139 (c) → |