Cô rốt cuộc muốn gì?
← Ch.116 | Ch.118 → |
" Cậu hiện tại muốn hết thảy chuyện của mình đều bị người khác định đoạt sao!"
Luật Hạo Thiên ánh mắt dần dần lạnh như băng, nhìn Tiểu, cô nơm nớp lo sợ đi tới.
" Nhìn thấy không? Đây là đại thiếu gia Lâm gia, giống như một con chó chết say khướt trước mặt cô, chính là đại thiếu gia Lâm gia. Nên làm như thế nào? Không cần tôi nhiều lời?"
Tiểu Phỉ khẩn trương cả người run run:" Luật tiên sinh......"
Luật Hạo Thiên vỗ nhẹ bả vai cô:" Đây chính là cơ hội tốt, nếu bỏ lỡ, say này chưa chắc đã có."
Tiểu Phỉ suy nghĩ, cắn răng nói:" Tôi...... Tôi đã biết."
Cô đi đến phía trước, nâng người đàn ông say rượu kia.
Hắn ngũ quan thân thể cường tráng, rất tuấn tú, Tiểu Phỉ ở trên tạp chí xem qua ảnh của hắn, không nghĩ tới lại được tiếp xúc gần gũi như vậy, dĩ nhiên là khi hắn say rượu.
Lâm Tường say khướt, phía trên mặt có loại yếu ớt cô độc, điều này cùng Luật HạoTthiên là hoàn toàn tương phản.
Ở trong lòng Tiểu Phỉ, Luật Hạo Thiên là một người âm nhu như vậy, nhưng cả người lại tản ra khí phách cường hãn.
" Đại thiếu gia! Lâm Tường thiếu gia?" Cô nhẹ nhàng gọi,
Lâm Tường ngẩng đầu lên, ánh mắt say khướt nhìn cô.
" Tường......" Cô vươn tay run nhè nhẹ, chạm đến hai má của hắn.
Hắn nhìn cô, trước mắt cảnh vật dần dần mơ hồ, hướng cô vươn tay:"...... San San, em là San San......"
" Đúng vậy, tôi là San San."
......
Sáng sớm, Lâm Tường từ trong mộng tỉnh lại, đầu đau như muốn nổ tung.
Mở mắt ra, lại bị tình cảnh trước mắt làm dọa ngây người.
Chính mình cả người trần trụi nằm ở trên giường, bên cạnh cũng là một người phụ nữa như vậy!
Hắn không thể tin được, hai tay ôm lấy đầu, cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm qua, như thế nào cũng không nhớ được.
Cô gái tỉnh lại, vẻ mặt nước mắt ôm lấy hắn.
" Đại thiếu gia, cậu phải trách nhiệm với tôi......"
Đó là một người con gái xa lạ, hắn căn bản không biết cô, tại sao họ không mặc quần áo nằm ở đây?
" Phụ trách?" Hắn kinh ngạc nói:" Tôi...... Tôi tối hôm qua làm cái gì?"
Tay cô gái vỗ ngực hắn:" Đại thiếu gia làm cái gì, chẳng lẽ chính cậu không rõ sao?"
Lâm Tường dần dần chảy ra mồ hôi lạnh, tối hôm qua hắn uống say không còn biết gì, thật sự cái gì cũng không nhớ rõ. Chẳng lẽ ngay tại lúc hắn uống say không còn biết gì, làm cái chuyện không nên làm?
" Lâm Tường thiếu gia." Cô gái chỉ vào vết máu đỏ tươi trên ga giường màu trắng:" Người ta là lần đầu tiên, cậu làm người ta đau quá......"
Lâm Tường trong đầu ong ong tác hưởng (hỗn loạn), hắn không phải là người không biết hạn chế, cũng rất mê, nhưng chơi thì chơi, cũng không ngủ cùng phụ nữ. Hắn không háo sắc, điểm ấy là kế thừa gien tốt đẹp của cha mình.
Sau một lúc lâu, hắn hỏi:" Cô tên gì?"
Cô gái đáp:" Đại thiếu gia gọi tôi Tiểu Phỉ là được."
" Được rồi, Tiểu Phỉ......" Hắn kiên trì nói:" Cô muốn như thế nào?"
Tiểu Phỉ sửng sốt một chút, bỗng nhiên khóc rống lên:" Tối hôm qua cậu uống say không còn biết gì, người ta hảo tâm thu lưu cậu, cậu lại mạnh mẽ đem người ta lôi lên giường, hiện tại cậu ngược lại hỏi tôi muốn làm gì!"
Thấy cô khóc, Lâm Tường thoáng bối rối, gãi đầu, không biết như thế nào cho phải.
Sau một lúc lâu, hắn nhớ tới một người, trước đây hắn gây họa đều tìm anh giải quyết.
" A lô? Hạo Thiên sao?"
Hắn gọi điện thoại mới nhớ tới Luật Hạo Thiên đã mất trí nhớ, nhưng hiện tại hắn thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, đành phải kiên trì nói:" Hạo Thiên, chỗ này của tôi có chút việc, anh có thể tới đây một chuyến không?"
San San ngủ mơ mơ màng màng tỉnh lại, xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ hỏi Luật Hạo Thiên bên cạnh:" Ai gọi vậy?"
" Là đại thiếu gia."
" Anh ấy tìm anh có chuyện gì?"
" Không có gì." Luật Hạo Thiên cầm điện thoại đi ra phòng ngủ, đè thấp thanh âm:" Đại thiếu gia, loại chuyện này còn phải nhờ tôi nhắc cậu sao? Cho cô ấy ít tiền là được!"
Cúp điện thoại, anh cười lạnh, con cá đã cắn câu.
——————————-
Lâm Tường viết một tờ chi phiếu mười vạn, đưa cho Tiểu Phỉ.
Cô nhìn chi phiếu kia, nuốt nước miếng, nhịn xuống dục vọng mãnh liệt muốn đưa tay nhận lấy, nghiêm mặt nói:" Đại thiếu gia, tôi mặc dù nghèo, nhưng cũng có tôn nghiêm, mong anh thu hồi đồng tiền dơ bẩn này đi! Của tôi, không phải do ngài dùng tiền mà mua!"
Lâm Tường sửng sốt:" Vậy cô muốn như thế nào?"
Cô đem quần áo ném trên người hắn, hét lớn:" Tôi cái gì cũng không cần, anh cút cho tôi, cút!"
......
" Tôi thật không rõ, cô ấy nói mình cái gì cũng không cần, chuyejn này không phải tình như vậy sao?"
Nhà ăn trong công ty, Lâm Tường cau mày cùng Luật Hạo Thiên tố khổ.
" Az, tôi hôm qua cũng uống say không còn biết gì, nhưng chưa từng có chuyện hồ đồ cùng phụ nữ lên giường, az......"
" Đại thiếu gia đừng phiền não, sự tình đã như vậy, hơn nữa cô ấy cũng không nói yêu cầu vô lý nào không phải sao? Cậu yên tâm đi."
" Nhưng tôi cảm thấy việc này không đơn giản như vậy!"
" Đại thiếu gia đừng lo lắng, có chuyện gì, tôi sẽ giúp cậu."
" Az, Hạo Thiên, may mắn có anh."
Luật Hạo Thiên trong lòng cười lạnh, mặt ngoài cũng là một mảnh lạnh nhạt.
......
Mỗi một ngày qua đi, Lâm Tường vẫn kháng cự hôn sự cùng tiểu thư Nghiêm gia, nhưng không dám đi quán bar mua say, chỉ ở nhà uống rượu làm càn.
Một ngày này, hắn lại cùng lão gia tử ầm ỹ một trận, trở lại trong phòng mình, nhìn thấy một nữ giúp việc quỳ rạp trên mặt đất lau sàn.
Hắn nhất thời tức giận nói:" Tôi không phải nói phòng của tôi không cần người hầu sao? Cô có hiểu quy củ hay không!"
Nữ giúp việc sửng sốt một chút, chậm rãi xoay người lại.
Hắn lắp bắp kinh hãi:" Là cô?"
← Ch. 116 | Ch. 118 → |