Phu nhân rộng rãi?
← Ch.115 | Ch.117 → |
Nghiêm Tu Nhân nói:" Lâm Bạc, tôi hy vọng ông có thể cam đoan lần này có thể viên mãn thành công, đừng xuất hiện tình huống như lần trước vậy."
" Yên tâm đi, tôi lúc ấy tuy rằng tùy hứng, nhưng nó rất nghe tôi."
Lão gia tử nói rất chắc chắc, nhưng kỳ thật sự thật đều không phải như thế. Lâm Tường nghe nói mình bị định hôn, tức giận đi tìm cha lý luận.
" Cha! Cha sao có thể làm như vậy? Người chưa hỏi qua con có đồng ý hay không? Liền một mình quyết định việc đính hôn?"
" Con cũng đã trưởng thành, chẳng lẽ vẫn độc than như vậy? Trục thủy cùng Hạo Thiên đều thành gia, đàn ông không thành gia sẽ không lập nghiệp, con cũng nên có một người vợ để kiềm chế lòng của mình."
Lâm Tường một phen đá văng ghế dựa:" Con không kết hôn, kết hôn với ai, là do con chọn, không cần bất kì ai làm chủ cho con!"
Lão gia tử nhíu mày nói:" Nhưng tiểu thư Nghiêm gia có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức, là một cô gái tốt, thế nào lại không xứng với con?"
" Cô ấy cho dù vậy cũng không được? Con không muốn cùng một người không có tình cảm kết hôn!"
Lão gia tử vỗ bàn:" Chuyện này ta đã định rồi, không cần con phản đối!"
Lâm Tường nhìn vẻ mặt kiên quyết của cha, hận nhất dậm chân, liền xông ra ngoài.
——————
" A...... "
Hắn đứng ở trên sân thượng quát to, muốn phát tiết phẫn nộ cùng ủy khuất của bản than ra. Vì sao, vì sao hắn là Lâm đại thiếu gia? Hắn không thể tự mình làm chuyện mình thích, nghĩ tới khát vọng hoài bão bị trói tay trói chân, chẳng lẽ ngay cả hôn nhân cũng không thể tự mình quyết định sao?
Nếu như thế này, hắn thật sự tình nguyện không làm đại thiếu gia này!
......
Ban đêm, San San rửa mặt xong đang muốn trên giường ngủ, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lâm Tường.
" Đại thiếu gia? Đã trễ thế này anh......"
" San San, San San......"
Điện thoại bên kia, thanh âm của hắn mang theo nồng đậm cảm giác say.
Cô kinh ngạc:" Anh uống rượu?"
Hắn cũng không đáp, tự mình nói chuyện:" San San, cô hãy nghe tôi nói, cô hãy nghe tôi nói......"
" Tôi đang nghe." San San từ trên giường ngồi dậy.
Luật Hạo Thiên nhíu mày, cầm lấy bức họa xem.
" San San...... Tôi đưa cho cô bức họa kia, cô còn giữ không?"
" Vẫn còn, đương nhiên còn giữ."
"...... Cô biết không? Kỳ thật lần đó tôi đi Pháp, tôi nghĩ sau khi trở về, mong cô sẽ làm bạn gái tôi......"
San San hai mắt trừng lớn, thấp giọng nói:" Đại thiếu gia...... Anh uống say rồi."
" Tôi say, nhưng lời nói của tôi là thật...... San San, cô biết không? Tôi sẽ kết hôn."
" Cái gì?" Cô lại kinh ngạc:" Đại thiếu gia, có chuyện gì?...... Anh ở đâu?"
" Tôi...... Ở trong quán bar......"
" Anh ở quán bar nào?"
San San hỏi nhanh địa chỉ, mặc quần áo muốn đi ra ngoài.
Luật Hạo Thiên đưa tay nắm lấy áo khoác của cô:" Em muốn đi tìm đại thiếu gia?"
" Anh ấy hiện tại ở quán bar, say không tỉnh, em không thể không quản hắn."
" Lâm gia có nhiều người như vậy, không cần em phải quan tâm?" Anh nắm áo khoác cô:" Anh gọi điện thoại cho lão gia, để cho ông ấy phải người đưa cậu ấy trở về."
" Nhưng...... Em cảm thấy tâm tình anh ấy rất tệ."
" Yên tâm, anh sẽ khuyên cậu ta." Anh hôn lên trán của cô:" Em an tâm ở nhà ngủ, không cho phép đi, biết không?"
Cô nhìn anh, sau một lúc lâu nói:" Được rồi......"
—————————————-
Luật Hạo Thiên mở xe đi ra ngoài, liền lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Phỉ:" Có thể ra ngoài được không?"
" Có thể! ...... Luật tiên sinh, có chuyện gì sao?"
" Đương nhiên là chuyện tốt." Luật Hạo Thiên khóe miệng khinh chọn ý cười, " Có một cuộc làm ăn, cô có muốn làm không......"
......
Tiểu Phỉ đứng ở tước cửa quán bar, thật cẩn thận hết nhìn đông tới nhìn tây, một chiếc Maybach lặng yên không một tiếng động đứng ở trước mặt của cô.
Cô sửng sốt một chút, đi ra phía trước, bỗng nhiên cửa xe mở ra, trong xe vươn một bàn tay kéo cô bước vào.
" Luật tiên sinh......" Cô kinh hồn nhìn người đàn ông đang ngồi hút thuốc trong xe, anh tà mị như yêu ma.
Anh hướng cô chỉ một ngón tay thôi, cô toàn thân đều phải hòa tan.
" Có muốn làm phu nhân nhà giàu không?"
Cô sửng sốt, sau một trận giãy dụa, gật gật đầu.
Điều này nằm trong dự liệu của anh, khi anh nhìn thấy cô, liền thấy long hư vinh mãnh liệt của một cô gái, cho nên anh mới để cô ở bên người San San, làm tai mắt của anh.
Anh hướng quán bar chỉ vào:" Hiện tại, nơi đó có một con kim quy đang chờ cô, biểu hiện cho tốt vào......"
Đi vào quán bar, quả nhiên gặp Lâm Tường ở nơi đó đang say bất tỉnh không biết chuyện
Anh cười lạnh một tiếng, đi qua.
" Đại thiếu gia, đã trễ thế này, cậu còn không trở về sao?"
Lâm Tường giương mắt:"...... Nga, Hạo Thiên, San San đâu?"
Luật Hạo Thiên một phen nắm lấy áo của hắn đứng lên, hai mắt hàn quang phụt ra:" Cậu có biết San San hiện tại ddang mang thai không? Cậu không phải muốn cô ấy bụng to lo việc cho cậu sao? Cậu là đại thiếu gia, nhưng cậu lại giống như một đứa trẻ, mọi việc đều để người khác quan tâm!"
Nói xong, một tay đánh hắn ngã lên quầy bar.
Lâm Tường rơi không nhẹ, nhưng đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lại, trong miệng lẩm bẩm nói:" San San...... San San......"
" Lúc này mà đại thiếu gia như cậu còn nhớ thương San San nhà chúng tôi à? Cậu thật đúng là si tình?" Luật Hạo THiên cười lạnh nói:" Lão gia cho cậu cùng tiểu thư Nghiêm gia đính hôn? Cậu hiện tại muốn hết thảy chuyện của mình đều bị người khác định đoạt sao!"
← Ch. 115 | Ch. 117 → |