Trò hay bắt đầu phiên giao dịch
← Ch.106 | Ch.108 → |
Luật Hạo Thiên thay San San kéo chăn lên, khẽ hôn nhẹ lên trán cô.
"Anh sẽ không rời khỏi em, trừ phi em đuổi anh đi, cho dù anh phụ người trong thiên hạ, cũng quyết không phụ em." (lady: cảm động quá. )
Giọng nói anh trầm xuống nhưng mang theo một cỗ khí lạnh thấu xương, từng chữ từng chữ một kiên quyết như bàn thạch.
Giang Trục Thủy đứng ngay trước thang máy của khu du lịch Dao Trì, sau đó nhấn nút thang máy tầng một.
Rất nhanh thang máy đưa tới tầng một, mở ra chỉ thấy toàn là hàng hóa chất đầy cánh cửa, đúng là chỗ này sao?
Mang theo nghi vấn trong lòng, anh bắt đầu kiểm tra từng phòng từng phòng một....
Suốt hai tiếng đồng hồ, không có kết quả gì, Giang Trục Thủy liền rời khỏi khu du lịch Giao Trì.
Ở đây tuyệt nhiên không giống là nơi có người tụ tập, hơn nữa trải qua hơn hai tiếng đồng hồ, cho dù có một thứ nhỏ như sợ tơ nhện chỉ sợ là cũng đã mất.
Anh thất vọng mà quay trở về Lâm gia, Lâm Tư Tư sớm đã ngủ say, anh trở về phòng ngủ nằm trằn trọc suy nghĩ.
Nghĩ như thế nào cũng đều không thấy hợp lý, bỗng nhiên anh thình lình nhớ đến ngay tại Dao Trì cách hai tầng có một cái tầng hầm theo như mọi người đồn, chẳng lẽ.... Thực sự có một tầng hầm bí mật cách dưới hai tầng? Nhưng mà cái thang máy chỉ có một nút nhấn đến tầng một...
Anh quyết định ngày mai buổi sáng sẽ quay lại kiểm tra kết quả một lần nữa!
—————-
Sáng sớm tỉnh dậy, San San vừa mở mắt liền gặp ngay cặp mắt ôn nhu kia của Luật Hạo Thiên đang nhìn cô, sửng sốt một chút mới nhớ tới anh tối hôm qua đã trở lại.
"Đằng Hải."
Anh đem ngón tay nhẹ nhàng đặt lên môi cô, mỉm cười nói: "Em có nhớ tối hôm qua nói tới cái gì không?"
"Em ... nhớ không rõ."
"Em hôm qua nói muốn theo anh rời khỏi nơi này, chỉ có hai chúng ta đi khắp chân trời góc bể."
San San suy nghĩ một chút cắn răng nhìn anh: "Anh đồng ý sao?"
"Chỉ cần em thích, anh cái gì cũng làm theo."
"Thực sự?"
"Đương nhiên."
"Thật tốt quá!" Cô thoáng cái nhào vào lồng ngực của anh, còn cách một lớp áo nhưng vẫn cảm nhận sự rắn chắc bên trong cơ ngực: "Chúng ta đi nơi nào?"
"Ừ..... Dương Đình cùng anh nói rồi, anh tại Hy Lạp trên đảo có một chỗ bất động sản, không bằng chúng ta đến nơi đó đi!"
"... Như vậy có phải hơi xa không?" Cô có chút phân vân.
Anh nở nụ cười: "Đều không phải em nói, muốn đi một nơi không ai nhận ra chúng ta, tới một nơi xa lạ sao?"
"Vâng.." Cô suy nghĩ một chút cắn cắn răng nói: "Được, mặc kệ ... xa hay không, em cũng đều đi theo anh."
"Rất ngoan." Anh khẽ hôn nhẹ lên môi cô, một đường trượt lan tới bộ ngực sữa mềm mại, khiến cho cô một trận run rẩy, anh cười ha hả buông cô ra ...
———————-
San San cùng cha nuôi Tiết Đài Ân nói chuyện đi nước ngoài định cư.
"Cha, nếu không thì người cùng em gái cùng đi nữa, chúng ta người một nhà vui vẻ sống với nhau."
Chuyện nhà Nghiêm đại thiếu gia cảnh sát vẫn là không tra ra cái gì, mà không hiểu sao Nghiêm gia lại rút lui, đó là lý do hiện nay khiến cho Tiết Đài Ân có thể khôi phục lại cuộc sống tự do.
Luật Hạo Thiên sắc mặt không hờn giận, khẽ lẩm bẩm: "không phải nói chỉ có hai chúng ta sao..."
San San vội vàng bấm anh: "Cha cùng em gái là người một nhà!"
Tiết Đài Ân cười nói: "Không được, các con đi rồi, cha cũng muốn rời khỏi nơi đây, về quê tìm một nơi thanh tịnh để sống."
Hàm Nhã lại vẻ mặt không cam chịu, nhìn Luật Hạo Thiên: "Anh Thiên, anh thế nào lại vì người đẹp lại từ bỏ giang sơn? Thế này một điểm cũng không giống với phong cách của anh nổi tiếng trong giới hắc đạo chi thần!"
"Em câm miệng!" San San cau mày nói: "Ở đây chưa hề có một hắc đạo chi thần, đừng nói vớ vẩn."
Luật Hạo Thiên lại cười nói: "Giống như chị gái em là một mỹ nhân, vì cô ấy anh không quan tâm đến giang sơn cũng là có nguyên nhân."
San San mặt đỏ lên nói: "Anh, anh này..."
Hàm Nhã phát điên nói: "Ai nha, thật là buồn nôn, em không chịu được! Cha, chúng ta đi!"
————————-
Từ chức, thu dọn hành lý đầy đủ, dự định sáng mai bay lên đường, nhưng mà trước khi đi lại nhận được điện thoại của Giang Hằng Vũ.
"San San, anh nghĩ muốn gặp lão gia tử."
"Tốt! Tôi sẽ nói bên nhà lão gia.... Nhưng mà ngày hôm nay lại quá muộn, sợ là giờ này đã ngủ!"
"Vậy sang mai đi, bất quá anh cũng không muốn anh trai biết."
"Được, sáng sớm ngày mai tôi sẽ nói bên nhà lão gia, Hai người một mình mà nói." San San cũng không dám chắc có thể hẹn gặp, nhưng là vì bạn bè, cô sẵn sàng hết sực tận lưc thử một lần.
Cúp điện thoại, Luật Hạo Thiên sắc mặt u ám hỏi: "Sáng mai em có việc gì sao?"
San San nhìn anh một cái bỗng nhiên nhớ tới vé máy bay buổi sáng của họ.
"A... Xin lỗi, chúng ta có thể hồi đến tối được không?"Cô tự biết mình đuối lý, ôm than thể anh, lời nói ôn nhu hỏi ý kiến anh.
Anh trầm mặc, không nói một lời, trên mặt cũng không biểu lộ cảm xúc nào, thình lình anh nở nụ cười ôm cô: "Không phải nói sao? Em nói thế nào thì thế đó đi!"
Cô thở phào nhẹ nhõm, đè tại trong ngực anh: "Đằng Hải, anh biết không? Em sợ nhất nhìn thấy anh tức giận, tại cô nhi viện cũng là như vậy, khi anh là Luật Hạo Thiên cũng vậy, hiện tại... em còn sợ.."
"Anh cho dù tức giận với bất kỳ ai, cũng sẽ không tức giận với anh." Anh vỗ nhẹ lưng cô ôn nhu nói, hai mắt lại hướng thẳng phía trước lại tràn ngập lệ khí.
Sáng sớm hôm sau, San San đến Lâm gia, bởi vì gần đây có nhiều việc xảy ra, đó là lý do lão gia tử bàn hồi đến ở.
"San San hả...cô không phải cùng Hạo Thiên đi định cư nước ngoài sao?"
Nhìn San San đã từ chức nhưng lại tới nữa, lão gia tử rất kinh ngạc.
"A, chúng tôi ngày mai đi." San San cười nói: "Lão gia, tôi muốn mời ngài đi ra ngoài ăn một bữa cơm, đáp tạ ngài trong khoảng thời gian qua đối với tôi cùng Hạo Thiên đã chiếu cố."
"Ha ha......, Hạo Thiên là con nuôi của ta, ta chiếu cố nó là phải, mà cô cũng làm cho Lâm gia ta không ít việc, ta nên cảm tạ cô mới đúng."
Lão gia tử liền kêu tài xế, đưa San San tới một quán trà trang nhã đẹp mắt.
"Lão gia, tôi đi vệ sinh một chút"
San San thừa dịp thời gian này gọi khẩn cấp cho Giang Hằng Vũ: "Cậu mau ra đây, tôi đã mời lão gia tới ngay quán trà Hãn Lâm."
Nói chuyện điện thoại xong, cô trở lại. Lão gia tử cười nói: "San San, cô không phải có chuyện gì muốn nói với ta sao?"
San San sửng sốt cười nói: "Lão gia, tôi mặc dù đến Lâm gia chưa lâu, nhưng tôi cảm nhận được ngài là người tốt"
Lâm Bạc khoát tay: "Không, ta từ trước tới giờ không cảm thấy mình là người tốt, cũng sẽ không vì người nói mình tốt mà phải này nọ, hai chữ này gánh rất nặng ta không gánh nổi.."
"Được rồi, ngài không phải là người tốt, thế nhưng ít ra ngài cũng không xấu." San San nghiêm túc nói: "Đối với ngài không rõ, ngài hẳn là gia nghiệp lớn như vậy, vì sao còn muốn làm xã hội đen gì đó? Cùng với việc làm ăn không phải rất bất đồng sao?"
Lão gia tử nở nụ cười: "San San, có người nói cô hay không, lá gan của cô rất lớn?"
"Vậy sao, tôi biết tôi nói vấn đề này là mạo muội."
"Không, ta thích cô điểm ấy!" Hắn buông chén trà trong tay xuống, hai mắt lóe lên tia sáng: "Cô có một loại cố chấp, ngay cả Trục thủy cũng không bằng cô. Vấn đề của ta, ta cũng nguyện ý trả lời cô."
———————————-
Giang Trục Thủy lần thứ hai trở lại khu giải trí Dao Trì, đi bộ đến thang máy, hạ đến một tầng ngầm, cửa mở ra, anh không để ý, lẳng lặng mà khép cửa lại, sau đó quan sát, xung quanh rơi vào một an tĩnh lỳ lạ.
Thang máy không hề động, nhưng anh cũng không thất vọng, đi bộ ra, lại đáp ở trên một thang bộ khác....
Luật Hạo Thiên ngồi trên ghế sô pha nhìn trong tivi buồn chán, xem phim truyền hình, cầm quả táo đỏ nhỏ nhắn trong tay ngắm nghía.
Bỗng nhiên tay anh rung động, một dãy số quen thuộc xuất hiện. Anh ngồi dậy, thấp giọng nói: "Chuyện gì?"
"Đại ca, Giang Trục thủy tới."
"Có đúng không?" Mi tâm anh nhíu lại thành một đường, trong mắt tinh quang xuất hiện: "Anh ta quả nhiên là một người thông minh, không uổng công tôi vẫn luôn ám chỉ cho anh ta. Vậy anh ta hiện tại đang làm cái gì?"
"Anh ta hiện tại, ngồi trong thang máy, lại đi tới đi lui, không biết làm cái quỷ gì?"
"Ha ha.. cứ để anh ta chơi đùa đi, cho các cậu một chuyện, em trai giang trục thủy....."
Anh phân phó xong cúp điện thoại, trong mắt lóe ra ánh sáng rồi tắt.
"Giang Trục Thủy, trò hay vừa mới mở màn, anh chuẩn bị tốt chưa?"
Cầm lấy quả táo đỏ trong tay, hung hăng cắn một miếng, âm thanh thanh thúy vang lên, cắt đứt sự yên tĩnh, trong gian phòng! Nương theo ánh mắt anh nhìn theo một mảnh xơ xác tiêu điều.
← Ch. 106 | Ch. 108 → |