Cầu hôn
← Ch.088 | Ch.090 → |
Lòng của cô đập loạn thình thịch, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh kịch liệt run run!
Bác sĩ chạy vào, đẩy cô qua một bên:"Xin mời ra ngoài không ảnh hưởng đến điều trị của chúng tôi!"
San San tránh ở một bên, nhìn nhóm bác sĩ y tá, cầm trong tay các loại thiết bị ở trên người anh khoa tay múa chân.
Sau một lúc lâu họ lấy xuống các thiết bị kia, lắc đầu:" Luật tiên sinh cũng không khôi phục ý thức."
" Vừa rồi tôi rõ ràng thấy tay anh ấy động đậy!" San San kích động nói:" Anyh ấy rõ rang là động đậy, các người làm bác sĩ thế nào!"
" Tiểu thư, mong cô bình tĩnh một chút, bệnh nhân cho dù không có ý thức, thân thể cũng có khả năng động đậy, đó là phản xạ thần kinh bình thường."
" Không phải!" San San cố chấp kiên trì:" Mới vừa rồi tôi thấy ngực anh ấy run run, hô hấp cũng dồn dập, anh ấy rõ ràng có phản ứng......"
" Tiểu thư, chúng tôi là bác sĩ chuyên nghiệp, mong cô không hoài nghi công việc của chúng tôi, được không?"
San San chỉ phải trơ mắt nhìn bác sĩ rời đi, lo lắng nhìn Luật Hạo Thiên ngủ say.
" Vì sao anh chưa tỉnh lại? Em van xin anh ấy tỉnh lại đi...... Anh chưa tỉnh, em ngủ không yên, ăn cơm không ngon, em như thế nào cũng không sao cả, nhưng đứa nhỏ cũng không cần khổ như vậy......"
Cửa mở ra, trợ lý của Luật HạoThiên đi đến:" Tiết tiểu thư, cô trở về đi, nơi này có tôi là được, tôi cam đoan nếu anh ấy tỉnh lại, người tôi thong báo đầu tiên là cô."
Nhìn người trợ lý thề son sắt cam đoan, San San rốt cục rời khỏi bệnh viện. Trợ lý đóng ký phòng bệnh, từ bên trong khóa chặt lại, thở nhẹ nhõm một hơi, hai hàng lông mày nhíu chặt nhìn Luật Hạo Thiên nằm trên giường vẫn không nhúc nhích......
Sáng sớm tỉnh lại, San San trở mình, lại thấy Giang Trục Thủy hai mắt trong suốt ôn nhu đang nhìn mình.
Cô hoảng sợ, kéo chặt chăn:" Anh...... Đến đây lúc nào?"
Anh bật cười:" Che cái gì, mặc áo dày như vậy ngủ, có cái gì để che nữa?"
Cô đỏ mặt nói:" Vậy anh cũng không thể tùy tùy tiện nhìn lén người ta ngủ......"
Cúi đầu, kỳ thật là vì không dám nhìn ánh mắt của anh.
" Anh không phải là bạn trai của em sao? Sợ cái gì!"
San San lại xấu hổ, cắn chặt răng nói:" Chúng ta...... Còn chưa có chính thức xác định quan hệ."
Cô cảm có lỗi với Giang Trục Thủy, rõ ràng đã tiếp nhận theo đuổi của anh, lại nửa đêm chạy đến bệnh viện nhìn Luật Hạo Thiên, rõ ràng biết anh đối với mình tốt như vậy, nhưng mình lại cố tình không chịu thua kém trong lòng vụng trộm yêu người khác......
" Như thế nào? Em muốn đổi ý?" Anh hai mắt trong suốt mang theo ý cười, lại làm cho cô hoảng sợ:" Không phải......"
" Vậy là tốt rồi, mau mặc quần áo, chúng ta ra ngoài ăn một chút."
San San thay xong quần áo đi xuống lầu, thấy lão gia tử ngồi ở trên sô pha, bộ dáng thở phì phì.
Cô kéo kéo áo của Giang Trục Thủy:" Làm sao vậy?"
Giang Trục Thủy lắc đầu:" Anh cũng không biết."
Lão gia tử bỗng nhiên ném một tờ báo trước mặt bọn họ, San san cầm lên, không khỏi cả kinh. Chỉ thấy trên báo đầu đề rõ ràng chính là tin tức đại tiểu thư Lâm gia mang thai!
" Là ai tiết lộ chuyện Tư Tư mang thai!" Lão gia tử phẫn nộ vỗ bàn.
San san cùng Giang Trục Thủy nhìn nhau, Giang Trục Thủy vội hỏi:" Lão gia an tâm một chút chớ vội, nếu chuyện đã xảy ra, chúng ta hiện tại quan trọng nhất là nghĩ biện pháp đem tin tức này che dấu đi."
" Như thế nào che dấu? Đứa nhỏ cũng đã ở trọng bụng nó, che dấu được sao? Hiện tại khắp nơi đều có kí giả vây bắt hỏi ta, cha đứa nhỏ là ai, cậu nói mặt già này để vào đâu!"
San San cùng Giang Trục Thủy đều trầm mặc, không dám nhiều lời.
Một lát sau, lão gia tử nhìn Giang Trục Thủy:" Trục Thủy, có thể giúp ta một việc được không?"
Giang Trục Thủy sửng sốt:" Lão gia cứ nói."
" Ai, ta biết đây là làm khó dễ cho cậu, nhưng ta thật sự không được biện pháp khác, ta không thể làm cho những người đó xem Lâm gia làm trò cười......"
Giang Trục Thủy tựa hồ hiểu được điều gì, sắc mặt ảm đạm nói:" Lão gia muốn để tôi cưới Tư Tư?"
" Cậu không đồng ý?" Lão gia tử nhìn anh, ánh mắt bi thương, thoáng cái giống như già đi rất nhiều.
Anh khẽ cắn môi:" Những chuyện khác đều được, nhưng chuyện này không được."
" Az, ta biết như vậy là ủy khuất cho cậu và Tiết tiểu thư, ta chỉ muốn cậu làm con rể của ta một năm, cậu và nó trên danh nghĩa kết hôn, nói thẳng ra cậu cùng ai ở một chỗ ta cũng không quan tâm, chỉ cần một năm sau mọi chuyện qua đi, cậu vẫn có thể ly hôn, đều tùy cậu! Chẳng lẽ như vậy, cũng không được sao?"
San San không khỏi kinh ngạc, lão gia tử luôn luôn cường thế, hôm nay nói chuyện tư thế bỗng nhiên hạ thấp, thậm chí là mang theo ngữ khí cầu xin.
Một lão nhân tóc bạc như vậy, lại hèn nhát đi thỉnh cầu như thế, vô luận ai cũng không nhẫn tâm cự tuyệt. Nhưng Giang Trục Thủy lại cắn chặt răng, không nói một lời.
Lão gia tử chuyển hướng Tiết San San:" Tiết tiểu thư, ta biết làm như vậy đối với cô rất không công bằng, ta biết cô là một cô gái tốt bụng......"
"Chú Lâm!" Giang Trục Thủy bỗng nhiên nói, lần này không gọi ông ấy là lão gia, " San San là người tốt bụng, nhưng chú cũng không thể lợi dụng sự tốt bụng của cô ấy!"
Anh nói xong kéo San San bước ra ngoài, đi đến cửa lớn Lâm gia, mới buông cô ra, xoay người nhìn cô, ánh mắt phức tạp:" San San, em nói cho anh biết, nếu ông ấy mở miệng cầu em, em có đáp ứng ông ấy hay không?"
San San giật mình, thành thật nói:" Em không biết, đây là chuyện của anh, là anh kết hôn, không phải em kết hôn, em không có quyền quyết định hôn nhân của anh."
Anh yên lặng nhìn cô, nhìn không chuyển mắt:" Nếu anh nói, anh đem hôn nhân của anh giao cho em?"
San San trừng lớn hai mắt:" Anh...... Có ý gì......"
Anh thành thật nói:" Nếu em nói anh cưới cô ấy, anh sẽ cưới! Nhưng, chỉ cần em lắc đầu, cho dù anh chết, cũng sẽ không cưới!"
← Ch. 088 | Ch. 090 → |