← Ch.53 | Ch.55 → |
"Bà Lăng, chủ tịch chúng tôi cho mời bà."
"Cậu là...?"
Gã đàn ông lại khom người một cái: "Tôi là Khánh Cẩn, trợ lý của tổng giám đốc Lạc."
Lăng Tô Mạn nghe xong, lạnh nhạt cắt ngang: "Nhờ cậu nhắn giùm Lạc Triết, tôi với ông ta chẳng có gì để gặp mặt. Hi vọng ông ta đừng làm phiền gia đình tôi."
Lời đều đã nói ra, đương nhiên là từ chối, nhưng Khánh Cẩn không lập tức rời đi, chỉ liếc nhìn Lăng Tô Mạn bằng đôi con ngươi tĩnh mịch: "Thưa bà, trốn tránh được một lần, không tránh được cả đời."
Vốn biết tính khí của Lạc Triết, nếu như hôm nay bà không đi, rất có thể hắn sẽ không bỏ qua. Lăng Tô Mạn âm thầm thở dài, bảo cô con dâu: "Tiểu Đại theo mẹ một chuyến nhé."
Tô Tiểu Đại gật gật đầu, dù sao cũng chẳng thể bỏ mẹ đơn độc. Nhỡ chuyện gì xảy ra thì cô biết ăn nói làm sao!
Vì vậy, lúc Lăng Tô Mạn và cô ngồi vào xe, Khánh Cẩn liền chạy đi. Càng chạy càng thấy hoang vu, trong đầu Tô Tiểu Đại bất giác nghĩ ra rất nhiều cảnh tượng xấu trên phim truyền hình, cô hơi lo lắng nhìn bà: "Hay là con gọi thông báo cho anh Trạch một câu?"
Lăng Tô Mạn nghe xong, chỉ cười trấn an: "Không cần thiết. Chỉ là dùng bữa cơm thôi, đừng nghĩ nhiều."
Thành phố C nhà họ Lăng ăn sâu bén rễ, Lạc Triết giở trò tồi tệ thì đừng mong sống sót rời khỏi đây. Bà biết, nên càng chẳng sợ sệt gì.
Rẽ qua nhiều con đường, xe rốt cuộc đỗ ở một dãy biệt thự trước mặt. Khánh Cẩn xuống xe mở cửa cho hai mẹ con họ, dẫn đường vào trong. Trước khi vào cửa, Tô Tiểu Đại còn nghe hắn trầm giọng nói: "Xin bà yên tâm."
Xin yên tâm? Mà yên tâm cái gì? Tô Tiểu Đại có phần không hiểu.
Lăng Tô Mạn trong lòng phức tạp nhìn căn nhà. Nơi đây lúc sinh thời, cha bà đã tặng quà làm của hồi môn cho hai vợ chồng. Hắn vẫn giữ lại, vẫn ở chỗ này chờ bà, vừa nghĩ đến cha, hốc mắt bà không khỏi rát. Là bà có lỗi với người cha quá cố!
Tâm trạng Lăng Tô Mạn chập chờn khiến Tô Tiểu Đại lo lắng, cô kéo tay bà, khẽ hỏi: "Mẹ ổn chứ?"
Nghe thấy giọng nói của con dâu, cảm xúc của bà cũng dần lắng xuống. Bà miễn cưỡng cười một tiếng: "Vào thôi con."
Khánh Cẩn đã sớm mở cửa đón bọn họ. Ở đây, từng nhà gia đình hạnh phúc của bà.
Phòng khách xa hoa, Tô Tiểu Đại thấy một người ngồi trên ghế sa lon sang trọng, hai bên còn có hai người giúp việc đứng chờ.
Lạc Triết trông thấy bọn họ, vội vàng đứng dậy cất lời: "Tiểu Mạn, em đến rồi ư?"
Nếu không phải con nhà quyền quý, thẩm thấu lễ nghĩa thanh cao, Lăng Tô Mạn thật muốn dùng ly trà ném vào mặt hắn. Làm sao hắn còn mặt mũi tìm bà, làm sao dám bén mảng ở thành phố C, làm sao giống như chủ nhân chân chính mà ngồi vào cái ghế đó?
Lăng Tô Mạn nhìn con dâu, ưu nhã nói: "Ngồi đi con."
Mà Tô Tiểu Đại bấy giờ đã len lén nhắn tin cho Lăng Duy Trạch, báo cáo tình hình. Đối với thái độ lạnh nhạt của Lăng Tô Mạn, Lạc Triết không quan tâm, hắn chỉ cười, như là chồng nuông chiều vợ: "Tiểu Mạn, chúng ta ăn cơm trước nhé!"
"Gọi tôi là bà Lăng. Còn nữa, tôi đến đây không phải để ăn, muốn gì thì nói ngay."
Tô Tiểu Đại vốn là đứa tham ăn, nhưng giờ có dọn ra, cô cũng ăn không nổi.
Lạc Triết trầm mặc giây lát, rồi mở miệng: "Vợ của A Trạch đấy à? Thật là một đứa bé ngoan."
Tô Tiểu Đại cũng chẳng buồn lên tiếng.
"Nếu ông chỉ nói vớ vẩn thì đừng làm tốn thời gian chúng tôi nữa, chào."
Lạc Triết khẽ cúi đầu, thanh âm có chút khàn khàn: "Tiểu Mạn, em không thể tha thứ cho tôi sao?"
Trong ký ức của hắn, Tiểu Mạn vĩnh viễn là cô gái dịu dàng, cười đến ưu nhã. Và yêu hắn thật nhiều...
Nếu bàn về tình cảm, hắn biết hắn không yêu Đỗ Như Mai. Chỉ cần ở bên cạnh Lăng Tô Mạn, còn ai không xiêu lòng được? Hắn vừa muốn Tiểu Mạn, vừa muốn tiền tài danh vọng. Cho nên tình yêu đem lên bàn cân mà nói, chính xác là không đủ trọng lượng.
25 năm, lừa mọi người, lừa tất cả. Hắn cần quyền lực, giàu sang, bà vẫn có thể cho hắn. Đó là chuyện sớm muộn, nhưng hắn lại phá hủy nhà họ Lăng, bức tử cha vợ. Mà giờ phút này, vẫn còn mặt mũi để nói những lời tởm lợm ấy sao?
"Lạc Triết! Ông cần tôi tha thứ? Thế ông bảo, ông hại cha tôi, hại gia tộc tôi, hại con ruột ông gặp tai nạn giao thông, năm đó nằm trên giường bệnh, chưa biết sống chết. Ông cam tâm ư? Nực cười hai từ tha thứ rẻ mạt của ông."
Lăng Tô Mạn nói đúng, nhưng kẻ làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết. A Trạch bị tai nạn không phải do hắn bày kế, mà hắn chỉ muốn Lạc Vũ Minh nghĩ biện pháp kéo A Trạch về tay mình, không ngờ, Lạc Vũ Minh lại muốn giết A Trạch.
"Tôi... chưa từng muốn hại chết con."
"Nhưng ông ngầm cho phép. Ông thật đê tiện!"
Chuyện cũ được khơi lại, Lạc Triết cũng ngổn ngang, nhưng hắn chẳng biết mình lầm lỗi cái gì: "Tiểu Mạn, lúc tôi ở nhà họ Lăng làm trâu làm ngựa, em có nghĩ đến tôi hay không?"
"Ông vì nhà chúng tôi bỏ ra nhiều công sức, nhưng Lạc Triết, cha tôi có bạc đãi ông sao?" Lăng Tô Mạn gầm lên phẫn nộ.
Bọn họ kết hôn, lão Lăng tổ chức một lễ cưới linh đình, cũng thừa nhận thân phận Lạc Triết, trao hắn quyền lực của nhà họ Lăng. Trừ lão Lăng và A Trạch, hắn đều trên cơ người khác. Chưa ở vị trí cao nhất, nhưng chẳng lẽ vì thế mà hắn không cam tâm, hãm hại nhà họ Lăng, dồn lão Lăng đến đường chết? Tất cả cũng chỉ là viện cớ, là ngụy biện mà thôi.
Quả thật, kẻ có đầy tham vọng như Lạc Triết, muốn một bước lên trời thì vĩnh viễn đều không cam tâm. Với thân phận ở rể, không phải chủ nhân của gia tộc, đối với hắn còn ý nghĩa gì? Hắn muốn thâu tóm độc chiếm cho riêng mình!
Lăng Tô Mạn cảm thấy buồn nôn khi nhìn mặt Lạc Triết, không muốn dây dưa bàn cãi, cho nên lạnh lùng cười khẩy: "Ăn không được thì phá cho hôi, con người ông mãi mãi chỉ là hạng bần hèn như thuở còn nghèo khó thôi. A Trạch còn sống, nhà họ Lăng sẽ được nó dựng dậy một lần nữa. Thứ vốn thuộc về nó, nó sẽ đoạt hết thảy về, ông rõ chưa?"
Vừa nghĩ tới bao nhiêu cố gắng sẽ bị tước đoạt, cái gì áy náy, cái gì lỗi lầm đều bị Lạc Triết gạt phăng. Hắn thật vất vả, hao tổn tâm cơ để giành lấy, hắn không cho phép mình thua cuộc, sẽ không!
Hắn nhìn bà cười: "Tiểu Mạn, tôi không còn là kẻ trắng tay nghèo khổ nữa. Em nên nhớ lấy điều này."
Lăng Tô Mạn cũng thản nhiên đứng dậy: "Chúng tôi thật mong chờ bản lĩnh của ông. Tiểu Đại, đi thôi con."
Hắn nợ mẹ con bà cái gì, gây tội với nhà họ Lăng cái gì, A Trạch cũng sẽ đòi lại không sót. Đây vừa là trách nhiệm, cũng vừa là nỗi hận thù.
Lạc Triết, ông chờ đi.
← Ch. 53 | Ch. 55 → |