Ch.02 → |
Người ta thường nói bốn năm đại học là khoảng thời gian đáng quý nhất trong cuộc đời, dĩ nhiên đối với Tô Tiểu Đại cũng là như thế. Ở nơi đây bốn năm, cô có biết bao kỷ niệm tươi đẹp, lại còn có một người bạn tốt như Dương Trừng Trừng, chỉ là Thượng Đế không cho bạn tất cả. Được cái này thì mất cái kia, đó là quy luật tất yếu.
"Bộp."
Có người vỗ vào vai Tô Tiểu Đại một cái đau điếng, đôi chân mày cô nhăn lại, không cần đoán cũng biết người ấy là ai. Cái chị phụ nữ bạo lực - Dương Trừng Trừng.
"Lát nữa cặp đôi khốn nạn đến đây, cậu phải cho bọn họ thấy khí chất của cậu." Nâng ly rượu lên, Dương Trừng Trừng hung dữ nghiến răng. Dáng vẻ xinh đẹp của chị đã thay bằng biểu cảm gian manh như địa chủ phong kiến. Tô Tiểu Đại âm thầm lắc đầu.
"Nếu biểu hiện cậu không tốt, để xem mình làm thịt cậu ra sao!" Dương Trừng Trừng đối với người khác vốn đã ác ôn, đối với bạn bè thân thiết lại càng ác ôn hơn, mấy năm nay Tô Tiểu Đại đã được giác ngộ về điểm này.
"Mình chỉ vỗ một cái mà cậu đã làm ra vẻ sắp chết, học ai cái thói giả vờ yếu đuối vậy?" Tô Tiểu Đại suýt chút hộc máu, cũng may cô đã quen, bị đánh lâu ngày cũng quen, ôi, cô thật là khổ mệnh...
Nhưng trước mắt bọn họ cũng không có thời gian để nội chiến với nhau. Dương Trừng Trừng nâng gương mặt cao ngạo lên, ánh mắt sâu xa bí hiểm. Lần này mọi người đến đông đủ cả, lớp trưởng hô to một tiếng, tất cả bạn học đều nhanh chóng trở về vị trí cũ, ngồi vào bàn tiệc. Lúc ra trường cũng xúc động như vậy, nay họp lớp liên hoan tưng bừng. Lớp trưởng ngày xưa dịu dàng lắm, nói chuyện rất văn thơ nhưng giờ thì không còn máu văn thơ nữa.
Lần lượt từng người thay phiên nhau mời rượu, Tô Tiểu Đại cũng uống không ít, rốt cuộc cũng đến lượt người đàn ông khốn nạn bất tử Dương Kiến mời. Trải qua một tháng, cô đã chấp nhận sự thật, cho nên hiện tại cô không muốn để tâm đến gã nữa. Nhưng Dương nữ vương ngồi ở bên cạnh đưa tay nhéo vào hông cô, khiến cô bất đắc dĩ phải ngẩng đầu lên mặt đối mặt với Dương Kiến. Bảy năm yêu thương, nhìn gã như vậy đúng là có phần khó thở. Dương Kiến vội quay mặt đi, dõng dạc nâng ly với người khác. Không khí phúc chốc trở nên gượng gạo. Thấy biểu hiện của Dương Kiến, Chu Manh Manh rất không hài lòng, trong mắt lóe lên một tia khó chịu. Nhưng ngay sau đó, nàng khôi phục lại vẻ mặt ban đầu. Chu Manh Manh thản nhiên đứng dậy.
"Tiểu Đại à, mình mời cậu một ly. Chuyện đã qua không nên nhắc tới. Hiếm khi có dịp tụ họp ăn uống, mình cũng không muốn khiến mọi người không vui, cậu nghĩ có đúng không?"
Tô Tiểu Đại sững sờ, Chu Manh Manh đã nói vậy, nếu như cô còn đào mộ chuyện cũ thì người không đúng lại là cô. Tô Tiểu Đại và Dương Kiến vốn là thanh mai trúc mã, từ tiểu học đến trung học đều cùng lớp. Bọn họ lớn lên cùng thi đỗ vào trường đại học, chung ngành, chung lớp, vượt bao khó khăn cũng đều bên nhau. Bọn họ từ đó đã trở thành một đôi truyền thuyết khiến người người ngưỡng mộ ở đại học C Đại Truyền Thông. Nhưng truyền thuyết đến cuối vẫn là truyền thuyết, sau bảy năm yêu nhau, Dương Kiến đột ngột chia tay cô để đến với hoa khôi truyền thông Chu Manh Manh.
Tất nhiên, nguyên nhân cụ thể chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng. Chỉ là Manh Manh là thiên kim của Truyền Thông Đại Hanh, cho nên nguyên nhân này đại khái không cần nói thì ai cũng biết. Đối với chuyện bọn họ chia tay, các bạn nữ khác cũng rất bất bình cho Tô Tiểu Đại. Hầu hết ai cũng xem Dương Kiến và Chu Manh Manh là một đôi khốn nạn, nhưng cũng không thiếu nam sinh tán thành lựa chọn thông minh của Dương Kiến. Bởi lẽ Chu Manh Manh xinh đẹp và khả ái hơn Tô Tiểu Đại nhiều.
Theo Dương Trừng Trừng mà nói, Tô Tiểu Đại bình thường là một người tâm tư đơn giản, không có tiền đồ. Nhưng đến con thỏ lúc giận dữ còn cắn người, mà cô thì không tệ đến mức bị người khác coi khinh mà không đáp trả. Nếu hôm nay cặp đôi khốn nạn chỉ đến để họp lớp không muốn đá động chuyện cũ, cô cũng sẽ nể mặt mà cho qua. Ấy vậy mà bọn họ không biết phải trái, còn cố ý khiêu khích cô. Khẽ cắn răng, Tô Tiểu Đại nhếch môi cười lạnh nhạt: "Cậu nói đúng, chị em chúng tôi không cần loại người ti tiện kia, cậu cứ giữ chặt lấy mà dùng."
Mọi người không ai ngờ tới, Tô Tiểu Đại thường ngày chỉ biết cười khúc khích, nay còn có thể phang vào mặt người khác một câu như vậy. Quả thật cô đã bị chọc cho cáu tiết, muốn nói thì cô sẽ nói cho nghe. Dương nữ vương vô cùng hãnh diện về Tô Tiểu Đại, quả không uổng công chị răn đe dọa nạt từ nãy đến giờ. Chị hả hê cười, còn giả vờ kéo tay bạn nữ ngồi cạnh bên, bàn tán xì xào.
"Người thứ ba cũng có thể láo toét như vậy, cậu nói xem nhân vật chính và chúng ta phải sống thế nào đây?"
Bạn nữ khinh bỉ nhìn Chu Manh Manh, trong lòng tự nhiên muốn cùng Tô Tiểu Đại và Dương nữ vương đứng chung chiến tuyến.
"Hết cách rồi, bồ nhí mà học đòi với vợ cả, đúng là khổ sở mà!"
Dương Trừng Trừng gật đầu đồng ý: "Chịu thôi cậu ơi, có vài người mặt dày như mặt đường, nôm na là kẻ giật bồ người khác, mọc lên như nấm làm sao mà ngăn chặn được!"
Dương nữ vương oang oang giọng, mà bộ dạng thì ra vẻ nói nhỏ lắm nhỏ lắm. Sắc mặt Chu Manh Manh và Dương Kiến cứ thay đổi liên tục. Bị sỉ nhục trước mặt, hơn nữa Dương Trừng Trừng vốn là kẻ thù của Chu Manh Manh từ thời đại học, nhìn chị kiêu căng như vậy khiến nàng tức giận đến run người, nàng không tự chủ được mà đưa tay vỗ bàn thật mạnh. Nàng chỉ tay vào Dương nữ vương: "Dương Trừng Trừng, cô nói ai là kẻ giật bồ hả?"
Trái ngược với sự mất bình tĩnh của Chu Manh Manh, Dương nữ vương lại rất nhàn nhã. Chị cầm chiếc đũa trỏ về phía Chu Manh Manh, còn đánh lên ngón trỏ của nàng một cái đau điếng: "Bạn Chu thân mến, mình nào dám nói cậu cái gì, sao cậu nhảy dựng lên như nước nóng đổ vào người vậy?"
Chu Manh Manh nhìn chằm chằm Dương nữ vương, lúc này Dương nữ vương ao ước có thể tẩn cho Chu Manh Manh một trận tại đây. Cả hai đều xinh đẹp, gia thế tương tự, cùng làm trong giới truyền thông. Từ nhỏ đến lớn đều tuyên chiến với nhau, như nước với lửa, cho dù là lên đại học cũng đều tìm cách chơi xỏ nhau. Nhất là năm đó vì Đào Dục mà bọn họ càng thêm mâu thuẫn. Mồm miệng của nàng luôn luôn không bì được với Dương nữ vương, cho nên chỉ có thể chuyển hướng sang Tô Tiểu Đại để khích bác. Nàng cười nhạo một tiếng: "Dương Trừng Trừng, tôi lấy làm khó hiểu, cô công kích tôi như thế giống như tôi cướp bồ của cô vậy. Đúng là hoàng thượng không gấp, thái giám lại gấp."
Mẹ nó, đó giờ chưa gặp qua kẻ không biết xấu hổ như Chu Manh Manh. Tô Tiểu Đại không ngờ nàng ta quá đáng đến mức này. Cô xem thường Chu Manh Manh, rồi nhìn sang Dương Kiến. Người cô yêu bảy năm chính là một tên giả dối, Dương nữ vương nói không sai, cô đúng là có mắt như mù. Tô Tiểu Đại giận run người, cũng chẳng biết lấy đâu ra dũng khí mà cầm lấy ly rượu trên tay Dương Trừng Trừng hất vào mặt Dương Kiến.
"Chu Manh Manh, cô nói không sai, tôi không giữ được Dương Kiến là do tôi không có bản lĩnh. Cho nên tôi không trách cô, mà tôi chuyển sang trách hắn đấy."
"Cậu làm gì thế..." Ngày thường Tô Tiểu Đại vốn hiền lành dễ chịu, nhưng hiện tại lại đanh thép thật khiến người khác hoảng sợ. Chu Manh Manh luống cuống cầm khăn tay lau vết rượu trên người Dương Kiến, còn hung tợn trừng mắt nhìn cô.
Bị bạn gái trước đối xử như vậy, nếu không lên tiếng thì Dương Kiến đúng là chẳng phải đàn ông. Lau mặt vội vàng, gã hướng đến Tô Tiểu Đại rồi nói: "Tiểu Đại, em muốn làm gì anh cũng được, chỉ cần đừng làm khó dễ Manh Manh."
Đừng làm khó dễ Manh Manh? Vào giây phút này, Tô Tiểu Đại bỗng dưng muốn khóc. Bảy năm tình cảm không thể sánh được một tháng quen nhau với Chu Manh Manh ư? Dương Kiến không hổ là nghệ sĩ giới truyền thông, rõ ràng gã đuối lý nhưng vẫn ra vẻ cho mọi người biết gã là kẻ tình sâu nghĩa nặng. Chu Manh Manh tràn đầy cảm động, còn cô cảm thấy tình yêu đã tan nát từ lâu rồi. Cô cúi đầu không nói gì nữa.
Dương Trừng Trừng vỗ bàn: "Dương Kiến, độ khốn nạn của anh khiến người khác phải nể phục!"
Ngay cả lớp trưởng cũng lên tiếng: "Dương Kiến, cậu tồi lắm."
Dương Kiến khá lúng túng, nhưng gã đã đạt được mục đích của mình. Chu Manh Manh kéo tay gã: "Dương Kiến, chúng ta đi thôi, không cần chú ý đến bọn họ."
Gã gật đầu rồi quay sang lớp trưởng: "Hôm nay khiến mọi người không vui, thật xin lỗi. Tôi và Manh Manh xin phép."
"Biến khuất mắt càng sớm càng tốt, cái thứ người gì đâu..." Bọn họ còn chưa ra khỏi cửa thì Dương nữ vương cất giọng châm biếm. Nếu không phải do Dương Kiến bảo nàng thôi thì nàng đã chửi lại Dương nữ vương rồi.
Cặp đôi khốn nạn đã đi mất, vở kịch hạ màn nhưng không khí vẫn ngột ngạt như cũ. Tô Tiểu Đại đứng dậy, cô miễn cưỡng cười một cái. Nhìn thấy nụ cười héo hắt của cô, tất cả mọi người đều thấy đau lòng. Rồi cô nâng ly rượu lên, cùng bạn bè cạn ly: "Là lỗi của mình một phần, để tạ lỗi, ly này mình uống."
Nhìn chị em chú bác đau lòng cô thật không chịu nổi, nên cứ thế đi, mượn rượu giải sầu, uống cho quên hết chuyện đời.
"Không say không về, nào!"
"Tới luôn mấy đứa!" Lớp trưởng hưởng ứng nhiệt tình khiến bầu không khí trở nên sôi động.
"Cần gì hắn ta chứ, đàn ông tốt còn chưa có chết hết..."
Tô Tiểu Đại uống ừng ực từng ly, tuyệt đối không ghen tức, nhưng hôm nay cô cho phép bản thân đau khổ một lần. Hết hôm nay thôi, ngày mai sẽ là một khởi đầu mới.
Ch. 02 → |