← Ch.05 | Ch.07 → |
Một tháng im hơi lặng tiếng trôi qua.
Diệp Vũ ăn ngon ngủ ngon, hoàn toàn quên chuyện mình còn có một người bạn trai. Bởi vì trong một tháng này, đừng nói đến điện thoại cũng không gọi, nói thật, phải nhớ được số cũng cần phải có một phần tấm lòng mới được.
Đáng tiếc, bạn học Diệp Vũ không tim không phổi, cố gắng gấp gáp viết bản thảo đến lúc bầu trời đen kịt, chơi game không biết trời đất thế nào, làm gì có tâm trí nhớ đến người bạn trai nào đó.
Cử động bả vai một chút, lại nhìn vào màn hình điện thoại di động, cô tập trung tinh thần tiếp tục viết bản thảo.
Sau đó bỗng nhiên điện thoại không hề báo trước reo lên, dọa cô giật nảy mình.
"Alo."
"Là anh, Tiêu Triệt."
"Bạn trai u linh (kiểu linh hồn), hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây hay sao lại gọi điện thoại cho tôi vậy?" cô nhạo báng.
"Có một chuyện, muốn hỏi ý kiến của em."
"Nói đi, đang nghe."
"Anh muốn gửi báo cáo kết hôn."
"A..."
"Đồng ý không?"
"Quân hôn, suy nghĩ một chút thật là có chút sợ đấy."
"Thế nào?" Tiêu Triệt không khỏi có chút lo lắng.
"Quân hôn bảo vệ quân nhân, phải nói đến chuyện ly hôn một chút."
"..."
"Chỉ đùa một chút, sợ sao?"
"Em cứ nói đi?"
"Em không phản đối, nhưng anh xác định anh thật sự hiểu rõ em sao?" Diệp Vũ nghiêm túc hiếm thấy.
"Chẳng lẽ em còn che giấu điều gì?"
"Em chưa từng nói cho anh biết, thật ra thì chúng ta đặc biệt nhếch nhác. Bản thân em sống ở ổ nhỏ tương tự với chuồng heo, rất không có mỹ quan. Bình thường em không dám dẫn khách đến cái ổ nhỏ đó."
"Đây được coi như là chuyện quan trọng sao?"
"Nói thế này, không phải đàn ông trước và sau hôn nhân sẽ có hai bộ mặt khác nhau sao. Đến lúc đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của ngài bỗng nhiên đen kịt nghiêm túc yêu cầu em chỉnh đốn lại tác phong thì biết làm sao. Nói cho anh biết, bản tiểu thư cũng không phải là lính cần vụ (lính phục vụ trong quân ngũ), từ nhỏ đã không am hiểu mọi việc. Theo lời mẹ em nói, đó chính là do tay chân không chăm chỉ, ngũ cốc cũng không phân biệt được."
"Như vậy em sống một mình cũng không tốt lắm?" Anh cười.
"Đó là vì Thái hậu và lão đầu nhà em cảm thấy em ở nhà sẽ chướng mắt nên đã ném em ra ngoài. Thái hậu nhà em mỗi ngày đến đây đều vừa dọn dẹp vừa cằn nhằn phê bình. Mẹ ruột em còn như vậy, nếu như em gả đi, không phải mẹ anh sẽ ăn thịt em sao?"
"Thuê giúp việc."
"Đồng chí quân nhân, tiền lương của ngài có đủ không?"
"Ha ha."
"Xem đi, ngài nên thông báo trước với mẹ ngài. Nếu bà cảm thấy có thể chấp nhận lời nói ngu ngốc này thì ngài cứ yên tâm lớn mật đánh báo cáo, em nhất định ký."
"Đã quyết định rồi."
"Anh không định hỏi bà thật à?"
"Không cần thiết, bà cầu mong anh có thể cưới em về nhà ngay lập tức."
"Yêu cầu đúng là không cao."
"Chỉ là, Diệp Vũ."
"Hả?" Sao giọng nói lại trở nên nghiêm túc như vậy?
"Gả cho anh nhưng có thể sẽ giống như không có chồng."
"Cơ bản lúc chuẩn bị trở thành quân tẩu đều có giác ngộ này."
"Có thể lợi hại hơn so với quân tẩu bình thường một chút."
Diệp Vũ im lặng chốc lát, sau đó nói: "Bộ đội đặc chủng?"
Lần này đến phiên Tiêu Triệt sửng sốt.
"Ha ha, binh sĩ đột kích rước lấy họa thôi."
"Thật đồng ý?"
"Thật, anh còn hỏi nữa, không chừng em sẽ đổi ý đó."
"Vậy anh không hỏi nữa."
"Thật không lương thiện, không cho người ta một cơ hội hối hận..."
"Lương thiện sẽ không có con dâu được."
"Đến lúc đó không phải sẽ tiến hành kiểm tra chính trị đối với em chứ?" Diệp Vũ đặc biệt không nghiêm túc hỏi.
"Em đủ tư cách kiểm tra chính trị."
"Gả cho quân nhân, xuất thân và hoàn cảnh gia đình cũng không phải là chuyện riêng tư, thật thảm."
"Lúc này đang làm gì?"
"Viết bản thảo, kiếm tiền."
"Quấy rầy em sao?"
"Không tính là quấy rầy, hiếm khi được ngài quấy rầy, em cũng phải ưu tiên cho đồng chí quân nhân chứ sao."
"Báo cáo gửi đi, em đến đây một chuyến, chúng ta hoàn thành thủ tục."
"Em có cảm giác, anh chính là hải tặc. Chỉ với hai lần giúp đỡ, một vé xe lửa liền biến một người đang sống sờ sờ thành người nhà mình. Năm đó em không tìm việc phỏng vấn chuyên nghiệp thật là một điều đúng đắn, hạch toán hiệu quả và lợi ích chi phí kinh tế như vậy đúng là thất bại."
"Uất ức như vậy sao?"
"Quá uất ức."
"Đến lúc đó cho em đánh hai cái."
"Em sợ tay mình bị thương, cơ thể anh đó, em có khua chân múa tay cũng không ảnh hưởng."
"Không có việc gì, chị dâu, chúng tôi giúp chị đánh."
Diệp Vũ lập tức đứng hình, đầu dây bên kia bất chợt có tiếng người huyên náo.
"Tiêu Triệt, anh gọi điện thoại riêng tư còn mở loa ngoài sao?"
"Chị dâu, lúc hai người kết hôn nhớ gửi kẹo cưới cho chúng tôi."
"Đúng vậy đúng vậy, thủ lĩnh chúng tôi ngày ngày đều khoe khoang chuyện này với chúng tôi, trái tim chúng tôi vô cùng đả kích, chị phải tiến hành giáo dục tư tưởng lại."
"..."
"Đi đi, cũng đừng hóng hớt, dọa vợ tôi sợ." Có người rốt cuộc quay lại bên cnahj điện thoại, thuận tiện đá bay một đội ngũ đang hóng hớt ở bên.
"Thật cũng chưa đến nỗi như vậy, chính là điện thoại đưa qua đưa lại, em thật mất mặt."
"Không có việc gì, không phải chỉ có việc dọn dẹp không đạt sao, anh không ngại."
"Dĩ nhiên cũng không phải anh mất thể diện, chỉ thỉnh thoảng phá hư hình tượng."
"Cứ như vậy đi, mấy ngày nữa anh gọi điện thoại cho em."
"Em đột nhiên hi vọng báo cáo không được phê chuẩn."
"Không có việc gì thì đi tắm rồi ngủ đi."
"Vậy em cúp máy nhé."
"Ừ, em cúp đi."
Sau đó Diệp Vũ cúp điện thoại, một hồi lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Meo meo, cứ thế giao nộp tương lai mình rồi sao?
Thật ra thì, câu nói kia là lời nói thật lòng. Cô đột nhiên cảm thấy có chút hối hận. Mọi chuyện phát triển quá nhanh, lúc này chưa được ba tháng, hơn nữa hai người chỉ mới chính thức gặp nhau một lần, còn lại đều liên lạc qua lại bằng điện thoại và thư từ. Tháng trước anh còn biến mất, sau đó tại sao cô lại điên đầu đến mức đồng ý như vậy?
A, điên thật rồi!
★★★★★★★★ tieuthutrieugia. net
Vậy mà chuyện còn điên hơn mấy ngày sau đã tới.
Lúc ấy Diệp Vũ đang chơi game với khí thế ngất trơi, mới vừa nộp bản thảo, không vướng víu chuyện gì, vừa đúng lúc đây là thời điểm chơi game tốt nhất. Nhưng điện thoại lại cố tình vang lên không đúng lúc, cô không nhìn số trực tiếp cầm lên nghe.
"Diệp Vũ, ngày mai đến thành phố XX, chúng ta đăng kí kết hôn."
"..."
"Diệp Vũ?"
"Em vẫn cho rằng báo cáo đánh lên phải trải qua năm vòng xem xét mới xong, sao lại nhanh như vậy?" Hòa hoãn cũng quá yếu kém, trái tim cô có chút tiếp thu không nổi. Người này tuyệt đối đã hành động ngầm. Theo như cô điều tra, quân nhân kết hôn phải báo cáo trước một tháng, thủ tục nghiêm túc sao có thể đơn giản hóa như vậy? Vậy thì phải giống như kinh phật nói một mình ngươi đâm ta một nhát vượt qua năm vòng mới được.
"Làm anh sợ nhảy dựng."
"Cho là em đổi ý sao?"
"Cũng không trách được." Giọng nói lập tức mang theo chút âm vị Đông Bắc.
"Đúng vậy đó." Cô thành thật.
"Làm trò, ngày mai anh đến trạm xe lửa đón em."
"Biết rồi, bây giờ em lập tức thu dọn đồ đạc, ngày mai sẽ đến."
"Ngày mai có chuyến nào không?"
"Để em tìm hiểu một chút." Diệp Vũ mở trang web ra kiểm tra giờ xe lửa chạy.
"Sớm nhất là chuyến sáng ngày mai sẽ đến, làm xong hết thủ tục chúng ta phải ăn một bữa cơm với cha mẹ anh."
"Đừng gắn thêm áp lực cho em. Cha mẹ anh có dễ tính không? Đúng rồi, không phải về sau em cũng phải sống với bọn họ trong một nhà chứ?" Đây là một vấn đề lớn.
"Tùy em định đoạt."
"Có lòng tốt như vậy sao?"
"Biết anh đối xử với em tốt rồi chứ?"
"Quân nhân cưới vợ không phải để hiếu kính cha mẹ sao?"
"..." Tiêu Triệt trợn mắt nhìn trần nhà.
Mấy người chen chúc ở cửa nén cười.
"Em còn phải xin phép Thái hậu và lão đầu nhà em, nếu không bọn họ sẽ cho rằng em vứt bỏ hai người bọn họ để bỏ trốn theo anh. Đột nhiên biến mất khỏi thế gian, ba em ngay lập tức sẽ cho là em mất tích rồi lập tổ trọng án."
"Lúc nào có thời gian anh về gặp ba mẹ em."
"Này còn chưa có gì đâu, đừng vội vàng kết thân, không chừng lúc đó em sẽ thay đổi đấy."
"Bắt người trở về không thành vấn đề."
"Thôi đi, thật đúng là không xem trọng người thân cảnh sát mà."
"Tất nhiên, bây giờ anh có năng lực."
"Nếu anh không có năng lực, hai lão nhân gia nhà em cũng sẽ hết sức phối hợp ăn ý giao nộp khí giới đầu hàng, ngay cả hành lý cũng không để cho em xách."
"Chờ ngày này đã lâu rồi đúng không?"
"Đúng vậy, từ lúc em học đại học năm hai, hai người bọn họ bắt đầu ngày ngày mong chờ em dẫn bạn trai về nhà. Thật là không sợ lúc đó em ngu ngốc bị người ta gạt đi, đúng là một đôi vợ chồng không có trách nhiệm mà."
"Thật may là không tìm, nếu không sao có thể đến lượt anh?"
"Em giờ hối hận đã không tìm, nếu không cũng không bị rơi vào tay anh."
"Ha ha..."
"Tiêu Triệt, anh phải sửa tật xấu gọi điện thoại mà mở loa ngoài ngay cho em."
"Nhất định sửa." anh không phải thành thật bảo đảm.
"Stop!"
"Sáng mai nhất định phải tới." Anh không yên lòng dặn dò thêm lần nữa.
"Được rồi, Tiêu bà bà, tiểu nhân sẽ không quên, nhất định ngồi xe tới."
"Ha ha..." Một tràng cười dòn dã vang lên.
Thiếu tá cúp điện thoại, Diệp Vũ nhìn vào màn hình máy tính sợ run nửa ngày, trơ mắt nhìn mình bị đám quái đến chết, nằm sấp trên mặt đất, màn ảnh một màu trắng xóa.
Diệp Vũ có phần lo lắng, cô không minh mẫn bán mình đi như vậy, đồng ý đăng kí với một thiếu tá, nhưng cha mẹ còn chưa biết gì. Cô đột nhiên tự mình ném bom vào chân, cô sợ mình bị đập chết.
Kết cục chỉ còn lo lắng!
Cầm điện thoại trên tay, bối rối nửa ngày, cuối cùng Diệp Vũ quyết định gọi, đưa đầu rụt đầu đều phải hứng một đao, chết sớm siêu sinh sớm.
"Mẹ."
"Tiểu Vũ, có chuyện gì?"
"Cái đó, " Diệp Vũ có chút rối rắm, "Cái đó... con có chuyện muốn thông báo với mẹ."
"Có rắm mau thả."
Mẹ thật không văn nhã, Diệp Vũ oán thầm. Hít sâu một cái, bất cứ giá nào cũng phải nói, "Mẹ, con rể hai vạch một sao của mẹ đã đánh báo cáo kết hôn, ngày mai bảo con đi lấy giấy chứng nhận, báo cáo xong."
Đầu dây bên kia rất an tĩnh.
Diệp Vũ có chút lo lắng, hai mắt nhìn trái nhìn phải liên tục, đặc biệt không nỡ theo bản năng cầm điện thoại cách xa mình một chút, từ trước tới nay sư tử Hà Đông mà rống thì rất kinh người, cẩn thận vẫn hơn.
"Cái gì? Nhận giấy chứng nhận?"
Giọng nói mẹ Diệp vô cùng phấn khởi truyền vào trong tai Diệp Vũ, cô lập tức liếc mắt xem thường, mẹ muốn gả con gái đi cũng quá vội vàng rồi? Nói thế nào thì bà cũng đã ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng cô hơn hai mươi năm.
"Con còn không nhanh chân qua bên kia, quân đội bên nó có gì không, con đừng chậm trễ."
"Mẹ, " Diệp Vũ mặc kệ, "Con đi nhận giấy chứng nhận, nhận xong có tổ chức hay không con cũng không biết, lúc đó anh ấy có về nhà bái kiến ba mẹ hay không con cũng không biết, sao ngài lại phóng khoáng như vậy?"
"Nha đầu chết tiệt này, không phải con đã đồng ý người ta rồi sao, con không đồng ý sao nó có thể đánh báo cáo kết hôn. Con đã đồng ý mẹ còn sống chết ngăn cản, không biết còn coi mẹ là Vương Mẫu trên đời, cố ý gây khó dễ cho người thân giải phóng quân đấy."
"Ô, mẹ, thật ra thì con chỉ buột miệng đồng ý thôi."
"Con buột miệng đồng ý, đáng đời."
"Mẹ có phải mẹ ruột con không?"
"Sinh ra đứa con gái ngu ngốc như con mẹ tình nguyện không phải."
"Mẹ, bọn họ tuyệt đối có hành động ngầm, báo cáo kết hôn phải gửi trước một tháng, mấy hôm trước anh ấy nói gửi báo cáo kết hôn, hôm nay đã thông báo cho con đã được phê duyệt..."
"Đó là do người ta được lãnh đạo coi trọng, đơn giản hóa trình tự."
"Mẹ, con hối hận."
"Đừng làm mất mặt lão nương, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi nhận giấy chứng nhận đi."
"Nhưng mẹ, con cũng đều không biết cha mẹ anh ấy làm gì."
"Con lo lắng cái gì, là con kết hôn với nó chứ không kết hôn với cha mẹ nó, con còn trông mong cái gì?"
"Ai cũng biết yêu đương là chuyện của hai người, nhưng kết hôn là chuyện của hai gia đình."
"Đừng vùng vẫy giãy chết. Bây giờ con đổi ý cũng không làm được gì, nên đi đường nào thì đi đi. Nếu gia đình nó muốn con chăm sóc tận tình chu đáo, ba mẹ ở đây vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc của con. Tuy rằng con không phải đứa tốt nhưng dù gì cũng là con gái của chúng ta."
"Con cảm thấy con thật sự không phải con ruột mẹ."
"Được rồi, mẹ phải nhanh chóng báo cho ba con một tiếng, để cho ông ấy vui mừng một chút. Con rể hai vạch một sao lần này không thể chạy thoát được rồi."
Diệp Vũ nghe tiếng điện thoại bị ngắt, trong lòng vô cùng buồn bực, đây là cái gì vậy ôi mẹ ơi....
Được rồi, mặc kệ dù gì cô cũng đã xin phép qua, ba mẹ cũng công nhận, vậy thì không còn gì để nói nữa rồi. Thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra cửa thôi.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |