← Ch.10 | Ch.12 (c) → |
" Hu hu.... . Thiếu gia.... hu hu.... . thiếu gia.... . đừng, đừng chết, ...... thiếu gia, ngươi mau tỉnh lại.... Phú quý cùng ngươi.... hu.... cả đời.... . đừng chết.... . thiếu gia...." trong tiếng khác thống khổ đứt quãng lẫn theo âm thanh hàm hồ của nha đầu phúc tướng Phú Quý, như muốn dựa vào mệnh cách hộ chủ của mình kêu gọi hồn phách chủ tử mình trở về nhân gian.
Không biết có phải trùng hợp hay không, Âu Dương Linh Ngọc, người bị đại phu tuyên phán không cứu lấy lại một hơi, hơi thở mong manh nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch hiện ra tử khí, nhưng môi lại thâm đen.
Hắn trúng độc rồi.
".... . Thiếu gia, ngươi trở lại đi! Đừng bỏ lại Phú Quý một mình, Phú QUý tin tưởng lời ngươi.... . người khác nói gì ta cũng không tin.... . Hu hu.... ngươi còn nhớ rõ nói muốn đối tốt với Phú Quý sao? Ngươi không thể.... không thể vi phạm lời hứa.... . Ta chờ người.... . chờ ngươi trở về, Diên VƯơng lão gia, đầu trâu mặt ngựa đại gia, ngươi muốn thu thì thu hồn Phú Quý, đừng mang thiếu gia nhà ta đi, hắn là.... hu hu.... . Người tốt nhất trên thế giới này...." Thân sắc mọi người thập phần ngưng trọng, không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Đoàn người đều biết Âu Dương Linh Ngọc không thích đồ ngọt, mãi cho tới khi Phu QUý đến, các loại điểm tâm cùng đồ ngọc mới tăng lên, mà mọi người trong lòng biết rõ, đây là tam thiếu gia sủng Phú Quý mới làm, điểm tâm ngọt đại đa số đều vào miệng của nàng.
Chỉ không ngờ, một lần như vậy, Âu Dương Linh Ngọc uống vào hai ngụm hạt sen đường phèn liền gục.
".... . Không phải ta, ta không có hạ độc, hạt sen đường phèn là tiểu thư nhà ta nấu, tuyệt đối không có chút sơ xuất nào, huống chi chúng ta sao có thể hạ độc cô gia tương lai?" Tú Cúc cao giọng kêu oan quỳ trên mặt đất, ánh mắt không dám đối diện với người khác, mặt cúi gằm xuống đất.
" Chúng ta không phải hoài nghi chủ tớ nhà ngươi, nhưng canh hạt sen là do ngươi bưng tới, các ngươi chung quy vẫn cần cho một lời giải thích." Âu Dương Linh Vân bình thường vẫn đối với chủ tớ Sở gia thập phần lễ độ, lúc này cũng không giữ được bình tĩnh, thanh âm mang theo vẻ phẫn nộ.
Âu Dương lão gia sau khi thăm hỏi nhi tử, vì ái thiếp xúc động quá mức mà ngất xỉu, mang theo Nguyên Sương Sương trở về phòng, ái tử mệnh trong sớm tối tuy lòng như lửa đốt, nhưng hắn vẫn tín nhiệm năng lực của đứa con cả, đem chuyện truy xét người hạ độc giao cho hắn. Mà Trì Uyển Nhi tới liếc mắt nhìn một cái cũng không thèm, trong nhà có người gặp nạn nàng vẫn lên núi lễ phật, du sơn ngoạn thủy, có vẻ có chút vô tình. Những người liên quan tới Âu Dương Linh Ngọc, ngoại trừ Âu Dương Linh Vân, kể cả chủ tớ sở gia, những người làm tại phòng bếp, hạ nhân làm việc vặt tại Tẩy Vân Cư đều đến đây.
" Tất cả mọi người biết tiểu thư yêu tam thiếu gia, một lòng muốn gả làm vợ hắn, chuyện hôn sự đã bàn, nô tỳ có to gan cỡ nào cũng không dám hại tiểu thư không quá môn được, đại thiếu gia ngươi nên hiểu rõ việc này."
" Không phải người thì là ai, chẳng nhẽ có người ngoài lẽn vào?" Âu Dương Linh Vân suy nghĩ, mãi không nghĩ ra được.
Rốt cuộc là ai muốn gia hại người không có lực sát thương như tam đệ, hắn ít khi ra ngoài không có khả năng đắc tội với người khác, nhưng Tú Cúc nói cũng không sai, người Sở gia thật sự không có khả năng độc hại hôn phu tương lai của tiểu thư.
" Biểu tỷ phu, có thể cho ta nói mấy lời không?" Sở Ngọc QUân vẻ mặt trấn định, thái độ ung dung không chút kinh hoảng.
" Ách, Ngọc QUân, ta tin tưởng ngươi không có động cơ, dù sao ngươi cũng là hôn thê của tam đệ." Hắn chỉ là muốn biết quá trình Tú Cúc đưa canh có chuyện gì xảy ra.
Nàng lắc đầu, cười đến phát chua, " Nữ tử đều ghen tị, có lẽ ta ghen ghét hắn đối xử với một nha hoàn còn sủng ái hơn xa ta, không cam lòng mà làm chuyện sai lầm." Sở Ngọc Quân lộ vẻ thống khổ, trong mắt đau thương, bi thống tiếc nuối cho chuyện vừa phát sinh, kỳ thật nàng so với người khác còn muốn kéo Phú Quý đang gục khóc trên người Âu Dương Linh Ngọc ra, chỉ có điều nàng không thể làm gì, chỉ có thể ngầm cắn chặt răng. Không quan hệ, so với nằng, nàng tinh tưởng mình là người thắng sau cùng.
" Ngươi nói như vậy bày tỏ lòng dạ ngươi thẳng thắn vô tư, không có chút ý đồ xấu xa, biểu tỷ phu tin tưởng ngươi, ngươi có chuyện gì cứ nói." (ngu vật)
" Đa tạ biểu tỷ phu, Ngọc Quân quá phận rồi." Nàng cúi người, biểu lộ vẻ biết ơn.
Âu Dương Linh Vân làm cái thủ thế " thỉnh ". Nàng vuốt cằm, nhìn về phía nha đầu đang quỳ.
" Tú Cúc, trên đường ngươi đưa canh hạt sen, có người nào chạm qua chén sứ trong giỏ trúc không?" Nàng ám sử ánh mắt, Túc Cú lập tức hiểu ý.
" Có."
" Có?"
" Đúng, là nàng." Nàng lập tức chỉ vào Phú Quý đang khóc tới hai mắt sưng đỏ.
Đáy mắt Sở Ngọc Quân quét xuống hiện ra vẻ lạnh lùng, " Biểu tỷ phu, nếu bàn về động cơ, bên người Ngọc ca ca nàng có khả năng nhất, nàng theo hầu ở bên, tùy thời đều có thể xuống tay, sợ là Ngọc ca ca đồng ý nàng cái gì lại đổi ý đi? (ta mún giết mụ này) Đương nhiên đây chỉ là Ngọc Quân suy đoán, thực không dám kết luận."
" Ta nhớ ra rồi, ta hôm kia tới có nghe thấy, nàng hô to gọi nhỏ với tam thiếu gia, còn nói cái gì muốn chết cùng chết, gặp nhau dưới hoàng tuyền." Tú Cúc ở một bên thêm mắm dặm muối, nói tới sinh động.
" Cía gì, có chuyện này?" Chẳng lẽ hắn nhìn nhầm nha đầu Phú Quý, bề ngoài chân chất nội tâm lại quỷ quyệt?
" Có lẽ Ngọc ca ca sắp thành hôn, nàng sợ thất sủng, hạ quyết tâm liền.... ." Sở Ngọc Quân có ý lưu lại đoạn cuối, để mọi người tự bình luận.
Mọi người mang lòng nghi kỵ, ánh mắt đều lần lượt rới trên người nha đầu tròn trịa kia, chưa định tội đã kết luận, còn nghi vấn mà mắt đã nhận định hung thủ là nàng.
Dù sao lấy ánh mắt thế nhân mà nhìn, Phú Quý tư sắc vĩnh viễn không theo kịp Sở gia tiểu thư, càng đừng nói gia thế, Âu Dương Linh Ngọc mắt có sai cũng không thể chọn nha hoàn mà bỏ tiểu thư, nhất định là nàng vì ghen mà sinh hận nỏi lên sát khí, muốn đồng quy vu tận.
Đột nhiên, cửa phòng bị người ta dùng lực đẩy ra, Âu Dương Linh Phong không biết vừa đi đâu trở lại cười hì hì mở miệng." A! Như thế nào lại không hoài nghi ta? Giỏ trúc chứa bát canh hạt sen kia ta cũng có đụng đến, nói không chừng ta thấy hắn nửa chết nửa sống kéo dài khổ sở, hạ chút đồ vật giúp hắn giải thoát."
" Nhị đệ, không được nói bậy, đây là lúc nào rồi mà ngươi còn nói đùa." Hắn cảm thấy tình thế còn chưa đủ loạn hay sao? Nói hưu nói vượn làm sự việc càng thêm phức tạp.
" Ta nói tình hình thực tế, trong phủ ai cũng biết ta và lão tam là đối thủ một mất một còn, lại nói...."Ánh mắt Âu Dương Linh Phong chuyển hướng nhìn về phía Tú Cúc, nhíu mày." Ta cũng chạm qua chén canh kia, không tin ngươi hỏi vị cô nương thẹn thùng kia xem."
Tú Cúc không rõ Nhị thiếu gia muốn làm cái gì liền liếc mắt nhìn Sở Ngọc Quân một cái, , thấy nàng nháy mắt, Tú Cúc liền to gan mà đem Âu Dương Linh Phong kéo xuống nước, không quản hắn nói cái gì không phù hợp với tình hình.
Dù sao trước mắt chủ tớ hai người không thể không đếm xỉa đến, kẻ nào chết thay cũng đều như nhau.
Kết quả là, đoàn người ầm ỹ thành một đoàn, ồn ào muốn tìm ra ai là kẻ hành hung, ngươi một tiếng, ta một câu nghị luận nhao nhao, giống như kẻ nào lớn tiếng là không hổ thẹn lương tâm, thấp cổ bé họng cũng cố rống to, sợ bị định tội.
Trên giường, Âu Dương Linh Ngọc như chỉ còn một hơi, mà trong phòng thì lại như là cái chợ, người qua kẻ lại, Trong Tẩy Vân Cư toàn tiếng người cãi nhau, khiến cho Âu Dương Linh Vân nhịn không được muốn hét lên.
" Câm miệng...."
Tiếng nói thanh thúy ngài dự đoán của mọi người, mang theo dự phẫn nộ rung động lòng người, trong khoảnh khắc mọi người như bị lấy mất lưỡi, nhất tề nhìn về phía người dám bắt bọn họ ngậm miệng." Các người thật sự quá ồn, thiếu gia cần an tĩnh, tất cả đều ra ngoài." Thiếu gia của nàng do nàng bảo vệ, sinh tử đều có nàng đi theo, không cần những kẻ giả bộ lo lắng diễn trò. Không ai dự đoán được người mở miệng đúng là nha đầu có chút ngốc nghếch - Phú QUý, tiếng nói phát ra từ nội tâm nàng trấn trụ mọi người, sắc mặt ngượng ngập cảm nhận được đáy lòng nàng bi thương, không tự giác cũng cảm thấy sống mũi cay cay.
Đúng là, bọn họ không nên cãi nhau vào lúc này, việc cấp bách là cứu người, chuyện tìm hung thủ không cần nóng lòng nhất thời.
" Cầu xin các người, nếu còn khí lực liền đi tìm thêm mấy cái đại phu đi, thiếu gia phúc lớn mệnh lớn, nhất định có thể qua được cửa ải khó khăn, Phú Quý dập đầu cầu các người, cứu thiếu gia đi." Hắn không thể chết được, người tốt nên sống lâu trăm tuổi.
Hai đầu gối rơi cuống dất, Phú Quý hốc mắt rưng rưng, không chút do dự cuống quít dập đầu, âm thanh vang lên khiến người ta nghe mà kinh hãi, nàng dùng lực mạnh đến nỗi mọi người nghe cũng thấy đau!
" Ngươi.... ." Thấy nàng như vậy, mọi người một câu cũng không nói nên lời." Phú.... . Phú Quý, mau đứng lên...."
Không ai nghe thấy âm thanh gần như muỗi kêu đó, chỉ có Phú Quý vui mừng nhảy dựng, trong ánh mắt khó hiểu và kinh ngạc của đoàn người, bước thẳng về bên người Âu Dương Linh Ngọc, nhẹ nhàng nâng hắn dậy.
Bỗng dưng, mọi người hiểu rõ rồi.
Bọn họ khẳng định là tâm ý tương thông, mới có thể hiểu ngầm như thế. Như vậy, hung thủ thật sự là một người khác đi.
" Ngốc.... Phú Quý ngốc, ai bảo ngươi dập.... dập đầu...." Nha đầu ngốc nghếch này vẫn không thông minh như vậy, muốn để hắn đau lòng sao.
Nàng lắc đầu khóc, " Phú Quý không ngốc, Phú Quý cứu thiếu gia."
" Lại còn không ngốc, trán đều đã đổ máu, ngươi cứ.... . xấu thêm xem, thiếu gia liền.... . không cần ngươi...." Thật là ngu! Ngốc làm người ta không nỡ.
Âu Dương Linh Ngọc hơi thở mong manh cố sức mở mắt, đôi con nguwoi như hắc ngọc không còn vẻ sáng chói như những vì sao, ảm đạm che kín từng tia máu, rất đáng sợ. Hắn dùng khí lực còn thừa lại giơ cánh tay lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt vết máu loang lổ trên trán nàng, cho dù khí lực không đủ vẫn lo làm đau nàng, nhu tình chân thành hiện lên trong đáy mắt." Phú Quý không xấu, thiếu gia đừng không cần ta, ta tin tưởng ngươi, tin ngươi sẽ không bỏ ta lại, muốn Phú Quý cùng ngươi cả đời...." Nàng kocs thút thít lau lệ đi, cười đến vui vẻ." Thiếu gia cũng cùng Phú Quý, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, chúng ta đều ở cùng một chỗ."
Hắn nghe xong, cũng cười thoải mái, " Đầu heo ngốc như ngươi rốt cuộc cũng cất vào đầu được chút mực rồi, đúng là để ngươi tập viết là đúng.... . khụ khụ, tốt.... tốt lắm, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền... thiếu gia thành quỷ cũng.... mang ngươi theo...."
Nha đầu làm người ta thấy thương tiếc này a! Hắn muốn ôm chặt nàng, bên tai nàng tinh tế thổ lộ lời yêu, thầm thì liên miên nói cho nàng biết, trong thế gian phù hoa này dường như địa phương đáng lưu luyến nhất, đó là nàng.
Như mỹ ngọc tự nhiên chưa được điêu khắc, duy trì bộ dạng nguyên thách ngược lại càng mê người, chỉ có người phân biết được tốt xấu mới hiểu được mà khai thác, liếc mắt liền nhìn ra trong lòng đá có quang hoa nhàn nhạt.
Mà khỏa phác ngọc này là của hắn, hắn sẽ nắm chặt trong tay, tuy vẫn có chút ngốc nghếch, nhưng cũng có được sự hồn nhiên, trong suốt như nước chảy.
" Ân! không cần bỏ lại ta, ta yêu chàng...." Nàng không tiếp tục tự xưng Phú Quý, đơn thuần lấy lòng của một nữ tử yêu hắn, nàng biết đây là điều thiếu gia muốn nghe. Trong mắt Phú Quý chỉ có nam nhân nàng yêu thương, rốt cuộc nhìn không thấy những người khác, người trong phòng chuồn hết từ khi nào cũng không biết, yên lặng ngóng nhìn gương mặt trắng bệch, bàn tay mềm mại không ngừng vỗ về hắn.
Nhìn thấy hắn hấp hối, ngực nàng lại không đau, bởi vì nàng biết hắn sẽ không bỏ lại nàng, cả trái tim chỉ toàn là hắn, hắn sống, nàng theo sát, hắn vong, nàng cũng theo cùng.
Nghe được câu nói xuất phát từ đáy lòng kia, Âu Dương Linh Ngọc đáy mắt đột nhiên lóe sáng." Phải nhớ kỹ, sau này nàng không phải nha hoàn, ta cũng không phải là thiếu gia, nàng là Phú Quý của ta, mà ta là...."
" Của ta." Nàng bỗng cầm tay hắn, tình thâm tựa biển.
" Đúng vậy, là của nàng...." Khí tức của hắn càng lúc càng mong manh, mí mắt nặng nề không mở ra được.
" Phú Quý, gọi một tiếng.... Ngọc ca ca..." Chết tiệt, , hắn nghĩ muốn lại nhìn nàng một cái, không cần nhanh như vậy....
Mắt chứa lệ, Phú Quý trầm giọng khẽ gọi, " Ngọc ca ca "
Một mảnh lá ngô đồng theo gió bay xuống, nụ hoa trắng mới nở một nửa lay động trên cành,
" Phú Quý! Phú Quý của ta, cùng Ngọc ca ca, ta mang nàng đi tìm thân nhân, nàng không phải một mình, còn có ta...." Mặc kệ nàng muốn cái gì, hắn đều sẽ tìm tới cho nàng." chàng là thân nhân của ta, là người thân thân cận nhất, chỉ cần chàng có thể khỏe lại, ta có thể không cần.... không cần người thân khác...." Nàng ở trong lòng thầm giải thích với các tỷ tỷ, hiện tại lòng tham của nàng rất nhỏ, chỉ chứa nổi một người trọng yếu nhất.
" Phú Quý.... ." Nghe thấy lời nói tha thiết chân thành này, cho dù... chết cũng nhắm mắt rồi.
Bông dưng thân hình rét run kịch liệt ho, một ngụm máu tươi không nhịn được phun về phía Phú Quý hai mắt đẫm lệ, màu dỏ như báo trước tử kỳ của hắn.
" Không cần! Ngọc ca ca, ngươi không được chết.... . máu.... . nhiều máu quá, mau cứu hắn.... cứu hắn, .... . không được.... không được chết...."
Một tiếng kêu thê lương từ trong nhà truyền ra, tiếng bước chân lộn xộn nhanh chóng truyền tới, Âu Dương Linh Vân nóng lòng xông vào trước tiên, nọi tâm càng ngày càng bất an.
Xoay mình, bước chân trì hoãn, trên mặt thảm đạm đau thương cùng bi thống, cặp mắt phiếm quang ba dừng trên mawth tam đệ, cùng với nha đầu thân đầy máu ngã trên người hắn.
Phú Quý thương tâm quá độ, ngất rồi.
Ánh trăng le lói (bịa tí nguyên văn là vô tinh đích hi vi nguyệt sắc - ánh trăng như không sao?? ko hiểu nổi) Âu Dương Linh Ngọc nằm an tĩnh giống như người chết, độc tố lan tràn trên ngọc nhan tươi đẹp, từng tia đen như trùng tử âm độc, chậm rãi hiện lên mỹ lệ khiến cho nữ tử thế gian si mê điên cuồng.
Hắn là không lo, nghe không được âm thanh bi thiết, cũng không nhìn thấy đầy phòng may mù che phủ, ánh nến mỏng manh giống như khí tức của hắn cơ hồ tiêu thất, chớp lóe tắt phụt tàm phá tâm mọi người.
Giống như chết lại chưa chết, muốn sống không sống được, một hơi này của hắn phải dựa vào đan dược độ trân lão hòa thượng trước đây cho hắn, đại phu tới tới lui lui thở dài, không ai dám ôm chặt hi vọng.
Phú Quý thương tâm mà bị thương tâm mạch, lao lực quá độ so với bất cứ ai đều hơn, sau khi nàng thấy thiếu gia thổ huyết liền hôn mê tới giờ, tựa hồ buông tha cơ hội sống sót, hai mắt nhắm nghiền, chờ đợi hồn phách nam tử nàng yêu thương tới dẫn nàng đi, .
Mỗi người, mỗi trái tim đều đang thủ trước giường, không cho am phủ sứ giả câu hồn lại gần.
Phu canh gõ la, đã canh ba.
Trong đêm đen, vốn yên tĩnh, lại có hai bóng người lén lút cúi thấp người, từ từu cúi người lách qua những người tụ tập ở khung cửa dổ, tiến vào phòng nhỏ cách vách.
" Tiểu.... . tiểu thư, chúng ta thật muốn làm như vậy sao? Nếu như bị người phát hiện...." Hậu quả thật không chịu nổi.
" Hừ! Nhỏ tiếng chút, ngươi muốn gọi tất cả mọi người tới sao?" Sợ này sợ nok. khó trách không thành được đại sự, chỉ có thể làm hạ nhân.
Bóng đen hình thể tương đối khỏe mạnh khẽ co người, khó khăn đè thấp giọng, " Vậy thứ này phải đặt ở đâu?"
Ánh trăng ảm đạm chiếu vào trong phòng, hai cái bình ngọc một xanh một trắng ánh lên sắc lục.
" Ngươi cũng ngốc như nha đầu kia hay sao? Nhấc gối lên mà nhét vào trong, nếu không nhét trong ngăn tủ cũng được, láy hai lọ ngăn vào, làm cho giông một chút." Việc gì cũng phải hỏi, tới cùng người nào mới đúng là tiểu thư.
" Dạ! Tiểu thư." Không dám đốt đèn âm thầm mò mẫm, tỳ nữ kinh hồn táng đảm đem hai cái bình sứ nhét xuống dưới gối không dám thở mạnh một phen.
Muốn người khác chết có rất nhiều phương pháp, một là lập tức tắt thở coi như hết chuyện, một là bị chết không mình bạch, ô danh cửu tuyền, đến trước diêm vương gia cũng không biết nên cáo trạng thế nào.
Kim Phú Quý liền chờ hàm oan đi!
Sở Ngọc Quân cười lạnh, " HỪ, lần này muốn cho nàng không chết không được." Dám chắn được của nàng thì phải chết.
Nghe âm thanh thâm độc của nàng, Tú Cúc vẫn chưa mất hết lương tâm thân thể run rẩy, " Tiểu.... tiểu thư, không thể buông tha nàng sao? Chúng ta thừa dịp Âu Dương gia còn chưa biết ai hạ thủ liền mượn cớ hồi phủ, bọn hắn hẳn không tra được lên người chúng ta." Nàng thực sự sợ việc này đã bại lộn, bình thường đi theo tiểu thư vênh mặt hất hàm sai khiến bất giác có chút không ổn, nhưng lần đầu hại người khác, nàng run rẩy chân cũng không chịu nghe lời rồi.
" Ngươi có ý gì? Nha đầu vô dụng, ta cứ như vậy trở về, thì đợi đến khi nào mới có thể gả cho Âu Dương Linh Ngọc? Nàng quá ngây thơ rồi, cũng không hiểu thời cơ này có lợi đối với các nàng.
Ở mặt ngài, mọi người cũng không so đo, vẫn đối với bọn hắn như thượng khách, nhưng sao có thể vô tâm không nghi vấn, dù sao bất đường phèn hạt sen kia cũng xuất phát từ tya nàng, muốn tránh hiềm nghi cũng không thể.
Tuy nhiên nếu nàng tiếp tục diễn trò, lấy lùi làm tiến tạm thời lấy được tín nhiệm, cho dù là người nhà che chở lẫn nhau, cho dù đầu mâu hương về phía Phú Quý và Âu Dương Linh Phong, chủ tớ nàng chung quy vẫn là ngoại nhân, nếu nàng tìm thấy chưng cứ thành an nhân cứu mạng thì sẽ khác rồi.
" Hừ! Chờ sáng mai chùng ta đem người tìm thấy hai cái bình này, nàng liền hết được chối cãi rồi." Bình xanh là độc bình trắng là thuốc giải, đến lúc đó nàng có thể truyền tin cho phụ thân chuẩn bị làm hỉ sự rồi.
Nghe vậy, Tú Cúc an lòng một nửa." Đến lúc đó tiểu thư là đại ân nhân của Âu Dương gia, ngươi cứu tam thiếu gia, hắn nhất định cảm kích vạn phần mà yêu ngươi, lập tức cưới ngươi qua cửa."
" A...." Tiếng cười nhẹ vang lên, tâm nguyện nhiều năm của nàng rốt cuộc sắp thực hiện rồi." Nhất cứ sở đắc, có thể diệt trừ nha đầu chướng mắt, lại có được tâm tình lang, ta có thể không đắc ý sao?"
" Tiểu thư thật thông tuệ, Tú Cúc muốn đi theo tiểu thư hưởng phúc rồi."
" Khiếp! Ít vỗ mông ngựa, khẩn trương ròi đi thôi! Đừng để người khác nhìn thấy chúng ta vào gian phòng này." Nàng cũng không muốn lưu lại chút dấu vết nào, bại lộ hành tung.
" Đúng vậy, Tiểu thư, Tú Cúc ra cửa xem động tĩnh hộ ngươi.... . Oa! Có.... . có quỷ...." Không phải nàng, không phải nàng lamfhaij....
Lôi kéo mở cửa, một gương mặt xanh xao sầm sầm chắn ngoài cửa, nàng cả kình sắc mặt xám ngắt, cả người ngã về phía sau.
" Cái gì có quỷ ngươi dừng dọa ta, ở đâu ra quỷ.... Ách, Ngọc.... . Ngọc ca ca? " Hắn, hắn là người hay quỷ? Nhưng, Đúng là... Hắn nên là chưa tắt thở mới đúng, độc này không nhanh như vậy.... chẳng lẽ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn?
Bàn tay trắng nõn níu chặt tim, ánh nên lấp lánh chiếu lên khuôn mặt luống cuống của Sở Ngọc quân, nàng liên tiếp thối lui về phía sau mấy bước, Lưng dựa vào tường, ánh mắt hoảng sợ bao hàm kinh hách, Âu Dương Linh Ngọc trúng độc không có khả năng xuống giường đi lại, trừ phi ăn giải dược của nàng, nếu không hắn chống đỡ được nhiều nhất hai ngày, nhất định thân tiêu hình sấu, hết máu mà chết. Cho nên nàng nhìn thấy không phải là hắn, không phải hắn.... gặp quỷ, rõ ràng là hắn, sắc mặt trắng bệch tới gần nàng, khóe miệng lại chảy máu, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Đối phương âm u mở miệng, thanh âm rất thấp, " Ngươi nữ nhân này không có tư cách gọi ta như vậy.... ta hỏi ngươi, ngươi vì sao hại ta.... Ngươi tâm ngoan thủ lạt nữ nhân vì cái gì muốn hại chết ta...."
Chân mêm nhũn, nàng ngã ngồi xuống, " Ta.... Ta không muốn hại chàng.... không phải.... không phải là chàng...."
" Ngươi dám phủ nhân bát đường phèn hạt sen kia không phải do ngươi nấu?" Khuôn mặt thanh lãnh hiện vẻ hung dữ, như muốn lấy mạng người ta.
" Là.... là ta nấu...." Môi run rẩy m hai tay nàng ôm đầu gối mà vẫn cảm thấy lạnh.
" Đọc cũng là ngươi hạ?"Thanh âm lạnh lẽo phảng phất như đến từ địa phủ, khiến người không rét mà run.
" Là.... Đúng vậy...." Nàng sợ tới mức cái gì cũng nới, không chỗ nào dám giấu diếm.
Con ngươi phiếm lân quang dột nhiên phóng đại, " Vậy còn nói không hại ta? Ngươi thật sự là độc ác, ta muốn ngươi đền ta một mạng!"
" Không.... Ta không muốn hại ngươi! Bát canh kia vốn không phải cho ngươi uống, ai ngờ.... Ngươi lại...." Nàng run rẩy nói không ra câu. Đêm đã khuya, ánh trăng không rõ, ngoài phòng ánh nến nhỏ bé chiếu vào trong, một tiếng gào rít bén nhọn kinh động yêu ma (nguyên văn là dạ đích mỵ lượng, mỵ lượng là ly mỵ võng lượng là yêu quái), Bóng hình mơ hồ xôn xao, âm khí dày đặc.
Người làm việc trái với lương tâm khó tránh tâm không an, toàn thân Sở Ngọc Quân rét run thu lại, ánh mắt bối rối chỉ dám nhìn chằm chằm mũi giào.
" Không phải muốn hại ta? Ngươi rõ ràng có ý cho người đưa tới.... Ngươi muốn hại liền là ta... "
Nghe thanh âm sâm hàn, nàng sợ tới phát khóc." Không, không phải.... vốn là để cho nha đầu bên người ngươi.... thật sự!"
" Vì cái gì?"
" Ta hỏi hạ nhân trong phủ, bọn họ đều nói ngươi không thích đồ ngọt, đồ ngọt vào trong phòng ngươi đều là cho nha đầu kia, ta nghĩ... ta rất hận nàng cướp đi chuyên sủng vốn nên là của ta, ngươi hắn là của ta, của ta...." (ô hay có kẻ nhân vơ =, =)
Nàng chưa từng nghĩ tới muốn độc chết hắn, cho nên về sau không cẩn thận độc đến hắn, nàng ngoài mặt trấn định, kỳ thực rong lòng thực kích động. Sau khi tỉnh táo lại, nàng vốn đang nghĩ đây là cơ hội nhất cử lưỡng tiện, đổi phương pháp hại chết Phú Quý, nàng còn có thể trở thành ân nhân của Âu Dương gia, không ngờ.... Hắn làm sao đã chết rồi?
" Cho nên đối tượng hạ độc của ngươi là Phú Quý?"
" Không sai, ta muốn nàng chết, ai bảo nàng chắn đường của ta, kỳ thật nếu nàng đồng ý nhận bạc lỹ khai ngươi, bát đường phèn hạt sen kia liền không xuất hiện trên tay nàng, là nàng tự tìm." Nàng tính kế, lợi dụ không thành mới độc giết.
" Ngươi muốn nàng rời khỏi ta! " Âm thanh nam nhân trở nên tàn nhẫn, so với sương lạnh càng làm người ta cảm thấy lạnh lẽo.
" Đúng, nàng không đi sẽ trở thành trở ngại giữa ngươi và ta, ta không thể dễ dàng tha thứ cho một nha đầu cái gì cũng không bàng ta che trước mặt ta." Sở Ngọc Quân càng nói càng ngoan độc, phảng phất như nếu Phú Quý đừng trước mặt nàng, ánh mắt nàng lom lom nhìn như trút độc dược.
" Đáng tiếc, uống canh hạt sem là ta, mà quỷ kế của ngươi không thực hiện được, ngược lại hại chết ta." Nàng thực cho là mọi người đều mù, nhìn không thấy nàng lòng lang dạ thú.
Vừa nghe thấy chữ " Chết ", Hai vai nàng suy sụp một cái, phát ra tiếng nức nở." Ta không muốn, không muốn hại chết ngươi, vì cái gì ngươi lại uống canh hạt sen? Không, là nha đầu mập kia hại chết ngươi! Nàng nên uống chén canh kia mới đúng.... là nàng mới đúng! "
Đột nhiên, Âu Dương Linh Ngọc nở nụ cười, cười đến dương dương đắc ý, " Bởi vì ta biết trong canh có độc."
" Biết rõ trong cánh có đọc ngươi lại vẫn uống...." Đột nhiên, trong đầu nàng hiện lên một cái gì đó, nàng tựa hồ sáng tỏ chuyện gì mà mở to hai mắt, kinh ngạc không thôi. Thanh âm lạnh lùng châm biếm vang lên, mặt hắn lạnh lùng, " Xem ra ngươi đã đoán được, không cần ta nói rõ."
" Ngươi.... ngươi không chết?"
" Ta chết ngươi cái gì cũng không có, vội vàng vô ích một hồi." Đương nhiên, hắn không chết, nàng xác định càng khó qua
" Ngươi... ngươi không phải quỷ...." Nói như vậy nàng.... không, nàng không có làm gì sai, muốn phủ nhận tới cùng, dù sao cũng chỉ có mình hắn biết được thực tình, nàng vẫn còn cơ hội thoát tội.
Sở NGọc Quân phạm phải tội lớn ngập trời vẫn không biết hối cải, trong đầu tính toán thế nào ngăn cơn sóng dữ, Âu Dương Linh Ngọc nhất định sẽ cắn chặt nàng, nhưng nàng làm sao lấp liếm trước mặt người khác.
Có điều...
" Đại ca, ngươi nghe rõ ràng đi! Đây là em dau tốt ngươi tìm cho ta, ôn nhu hiền thục, tri thư đạt lễ, danh môn khuê tú ngươi cho dù sứt mẻ tình huynh đệ cũng nỗ lực bảo vệ đó."
Trong nháy mắt, ánh nến chói mắt chiếu sáng gian phòng nhỏ, vô số cái bóng bới vậy mà lắc lư, cũng chiếu ra gương mặt hèn mọn, đáng phỉ nhổ, ánh mắt rét lạnh không thể che giấu hành vi phạm tội của hai chủ tớ. Trong đám người, một vị nam tử thân hình suy sụp, mặt hiện thất vọng cùng cảm khái, Âu Dương Linh Vân ngay cả cười khổ cũng không cười được, muốn nghiêm trang cũng không phản bác được. Biểu muội của thê tử hắn, một nữ tử đa tình hiền lương, hắn lại nhìn nhầm? Lầm đem rắn rết làm vàng ngọc, thiếu chút nữa đính nhầm nhân duyên cả đời của ngườik hác.
" Biểu.... biểu tỷ phu, ta chỉ quá yêu Ngọc Ca ca, mới có thể nhất thời để ghen tuông che mắt, làm việc ngu ngốc, hiện tại nếu không ai bị thương tổn, ngươi sẽ không trách ta đi? Coi như là không ảnh hưởng toàn cục..." (con mẹ nó. xin lỗi ta không chịu được mà văng tục, nghĩ tới thật đẹp >"
← Ch. 10 | Ch. 12 (c) → |